ABO Quản Sự Cụp Tai - Chương 31: Tôi không xử em, tôi xử thằng đó
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


ABO Quản Sự Cụp Tai


Chương 31: Tôi không xử em, tôi xử thằng đó


Edit: @nynuvola (wp)

Cúp điện thoại xong, Lục Thượng Cẩm dựa vào đầu giường một hồi.

Sau đó hắn đi ra ban công châm một điếu thuốc, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức, đã bốn giờ, qua lúc nữa là trời sáng rồi.

Hút xong điếu thuốc, Lục Thượng Cẩm đột nhiên đá văng cái bàn tròn nhỏ ngoài ban công, dùng sức đạp gãy cái chân bàn điêu khắc sóng biển, thấp giọng chửi thề một tiếng “Đệch”.

Hắn vô lực ngồi xuống, đầu dựa vào thanh chắn chạm khắc, bóng lưng đối diện với bầu trời đầy sao.

Hà cớ gì lại bực bội như vậy.

Căn phòng này bị mất cân bằng à, tại sao thiếu đi một người lại mẹ nó lạnh lẽo đến thế.

Cái loại cảm giác khó chịu bất an này lần thứ hai xuất hiện, lần đầu tiên là sau khi chia tay với Ngôn Dật.

Cho nên lúc Ngôn Dật chạy về lập lời hứa hẹn son sắt muốn làm quản sự trong ngôi biệt thự này, Lục Thượng Cẩm liền đáp ứng.

Tựa như khi hormone cuồng nhiệt của tình yêu dần hạ nhiệt trở thành cốc nước lã, hắn vẫn muốn cứu vãn đoạn tình cảm đã lụi tàn, nhưng lại chẳng thể khơi dậy hứng thú năm nào.

Hắn chỉ có thể ích kỷ cột chặt Ngôn Dật bên người, coi cậu là một cây củ cải trang trí trong vườn hoa, dưỡng thành thói quen cậu sẽ luôn luôn nằm trong tầm mắt hắn, càng không kiêng dè ngó lơ cậu.

Lục Thượng Cẩm trở về phòng ngủ, vứt bỏ chăn mền và áo tắm lộn xộn xuống đất, móc điện thoại di động ra, một tay bất giác nâng tuyến thể sau gáy, một tay cặm cụt quét qua danh bạ điện thoại.

Hầu hết những Omega mà hắn từng tiếp xúc đều không có tên, chỉ đánh số cho có là 1, 2, 3…, Lục Thượng Cẩm đã xóa gần như toàn bộ danh bạ, nhưng không tìm thấy cái tên mà hắn muốn tìm.

Xóa mãi xóa mãi, cuối cùng đều xóa hết chẳng còn bao nhiêu, vẫn như cũ không tìm được.

Đợi hắn tỉnh táo lại, ngón tay không tự chủ đã gọi vào dãy số của Ngôn Dật.

Lục Thượng Cẩm có chút chật vật ngồi trêи thảm trải sàn, chờ đợi âm thanh trong điện thoại từng tiếng từng tiếng truyền đến.

Ba mươi năm kể từ sinh ra đến giờ, hắn mới biết hóa ra cảm giác chờ một người nhận điện thoại chính là như thế này, không rõ kì vọng hay khó chịu, có lẽ là cả hai, tựa hồ một thứ vốn quen thuộc bỗng nhiên biến mất, mà hắn không thể tìm về được.

Mãi đến lúc chuông reo lần thứ sáu, đối phương mới ấn nghe.

“Có chuyện gì?” Âm thanh của Ngôn Dật rất tỉnh táo, hình như còn chưa ngủ.

Lục Thượng Cẩm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác buồn bực như bị kiến bò trong lòng rút đi phân nửa, khóe môi cong lên mỉm cười nói:

“Tôi không ngủ được.”

Ngôn Dật kinh ngạc ừ một tiếng, cậu đến phòng vệ sinh rửa tay, dựa lưng vào cửa lắng nghe vị đại thiếu gia đêm hôm mất ngủ tùy hứng.

“Sao chưa chịu ngủ?” Không thể nghe ra được sự dịu dàng trong giọng nói của cậu, “Mới nãy không phải còn nóng giận sao?”

Lục Thượng Cẩm bình tĩnh ngồi trêи giường, đôi chân dài duỗi ra trêи thảm trải sàn: “Tôi không nóng giận.”

Nhưng rất khó chịu.

Ngôn Dật: “Em… thấy cổ họng anh hơi khàn, hút ít thuốc thôi.”

Lục Thượng Cẩm tiện tay bóp tắt điếu thuốc vừa nhen lửa đặt trong miệng xuống gạt tàn, nhàn nhạt đáp: “Không hút, chỉ là thời tiết khô hanh, em không nằm trêи giường à? Em đang ở đâu?”

Ngôn Dật cầm điện thoại do dự một chút. Cậu hiện tại đang đứng trong nhà vệ sinh sảnh lớn quán bar, Hạ Kính Thiên ngồi ngoài quầy chờ.

Lục Thượng Cẩm nhạy bén bắt được gì đó, bỗng nhiên ngồi thẳng người: “Bên cạnh em có Alpha khác?”

Ngôn Dật thở dài: “Anh nhanh ngủ đi, ngày mai em còn phải làm nữa.”

Lửa giận bốc lên từ cuộc gọi video bị cắt ban nãy, hắn cao giọng: “Tôi hỏi em có phải bên cạnh có người khác không?”

Ngôn Dật giật mình hoảng sợ: “Anh đừng lớn tiếng.”

“Tôi nhắc nhở em, khi tôi không có mặt thì đừng ở cùng chỗ với người khác.” Âm điệu Lục Thượng Cẩm càng ngày càng mất khống chế gắt lên, hắn sít sao ấn tuyến thể sau gáy, nắm điện thoại như muốn tóm chặt con thỏ phía đầu dây bên kia.

“Cái gì mà ở cùng một chỗ? Tại sao? Tại sao anh làm được nhưng em thì không?” Cảm xúc bất ổn không cam tâm trong lòng Ngôn Dật bị Lục Thượng Cẩm khơi mào, cậu vừa mới dựa vào ý chí để né tránh bàn tay của một Alpha M2, nếu đổi lại là Lục Thượng Cẩm, hắn sẽ đẩy Omega trong lồng ngực ra ư?

“Vậy em có thể thử thử xem.” Lục Thượng Cẩm hạ giọng, nhưng vẫn không muốn yếu thế trước Ngôn Dật, nên buông lời ác độc, “Tôi không xử em, tôi xử thằng đó.”

Tựa như đồ sứ nhà mình không thể dính dấu tay của người khác, Lục Thượng Cẩm không cách nào nhịn được việc trêи người cậu nhiễm mùi vị của Alpha khác.

Để Ngôn Dật làm việc trong một cửa hàng của Alpha husky, bởi vì trong suy tưởng của hắn cảm giác husky kia không mang đến mối đe dọa nào với mình, anh ta có đẳng cấp thấp, ngoại hình không nổi bật, năng lực cũng nhạt nhòa.

“Là con husky đó lăng xăng bên em?” Lục Thượng Cẩm gay gắt nói, “Ngày mai tôi sẽ cho người mua bằng sạch cái khu phố ấy, em xem chỗ nào là nhà thì cứ ở đó.”

Tất nhiên, nếu như cậu đoán không sai, trêи đường hẳn là xuất hiện thêm một con chó chết.

“Ông chủ em đã sớm đi nghỉ, anh lúc nào cũng vậy.” Thanh âm Ngôn Dật trở nên chán chường thất vọng, “Em không muốn cãi nhau với anh nữa, đi ngủ đây.”

Thái độ hắn lập túc dịu đi: “Không có là được, mấy ngày nữa tôi tới tìm em.”

Ngập ngừng hơn mười giây, hai người không ai cúp máy, dường như muốn nói thêm gì đó nhưng không tìm ra đề tài nào.

Lục Thượng Cẩm khó chịu ngắt điện thoại, đến phòng tắm dùng nước lạnh xối vào mặt.

Sau đó hắn mở hộp đựng thuốc đằng sau gương lấy ra hai ống thuốc ức chế động ɖu͙ƈ, cắn bỏ nắp. đâm vào tuyến thể sau gáy.

Tay hắn chống đỡ bồn rửa mặt, nhìn đôi mắt đầy tơ máu của mình trong gương, râu trêи cằm cũng không được cạo sạch sẽ, cuộc sống mấy ngày nay của hắn cứ dở dở ương ương, những chi tiết nhỏ nhặt đều đã bị vứt sau đầu.

Hít sâu ba cái, Lục Thượng Cẩm nhắm mắt lại, đắng chát nở nụ cười.

Tiểu yêu tinh.

Rất nhiều năm không tiêm qua thuốc ức chế, hắn đã quên mất tư vị của loại đau đớn tê dại này, dù sao cũng không thoải mái gì.

Lúc đang thu dọn hộp thuốc hắn bỗng phát hiện bên trong góc còn có một lô ống tiêm thuốc ức chế chưa dùng, mỗi một ống đều dán hình củ cà rốt đáng yêu kèm theo giấy ghi chú phân chia rất tỉ mỉ.

Lục Thượng Cẩm cầm một ống lên nhìn thử, trêи xilanh có in tên sản phẩm và thông tin:”Thuốc ức chế nồng độ cao”, thích hợp với tuyến thể A3, tuyến thể khác thường, tuyến thể cường hóa và tuyến thể có khả năng sản sinh kháng thuốc dài hạn. Lưu ý: Tiêm vào tĩnh mạch, không tiêm trực tiếp vào tuyến thể.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN