Lúc nhiếp ảnh gia nói kết thúc Liên Thanh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Hắn kéo cà vạt trên cổ để mình hô hấp trót lọt hơn.
Lần này về nước vẫn vào công ty nhà mình, sản phẩm mới chuẩn bị hai năm rốt cuộc cũng sắp ra mắt rồi.
Trước khi tiến vào thị trường marketing là không thể thiếu được, mặc dù mấy năm này mọi người đều nói mình tuyên bố “Garage rượu” mình làm chưa bao giờ làm quảng cáo, nhưng đây cũng chính là cách mà người ngoài nghề dùng để dỗ người tiêu dùng, thỏa mãn truy cầu của “một số ít” khách hàng.
Điểm của Robert Parker là trên trời rơi xuống tới sao? Phỏng vấn đặc biệt trên tạp chí rượu vang là biên tập nằm mơ thấy sao? Hình ảnh thời thường trên trang wed là các cô ấy đại phát từ bi ban cho các bạn sao? Huống chi bản thân “Garage rượu” không phải là marketing bỏ đói?
*marketing bỏ đói: chiến lược marketing trong đó chủ doanh nghiệp cố ý giảm số lượng tạo ra ảo tượng khan hiếm không đủ cung cấp khiến người tiêu dùng đói khát tranh nhau muốn mua
Liên Thanh không quá để ý những cái gọi là doanh nghiệp sản xuất rượu vang ít ỏi khan hiếm đắt tiền trong nước, đương nhiên hắn cũng không muốn để rượu của mình trở thành hàng thông thường chất lượng kém rẻ tiền, hoặc là có tiếng không có miếng, hoặc là hiệu quả chi phí thấp, đây đều là cái Liên Thanh không muốn thấy.
Liên Thanh muốn làm là sản phẩm có tâm của giới rượu vang trong nước, phẩm chất giá cả thích hợp kết hợp thích hợp, hai bên chăm sóc nhau, dĩ nhiên, tiền cũng không thể kiếm ít.
Trước kia người phát ngôn quảng bá đều mời minh tinh, bây giờ quảng bá, người phát ngôn không chỉ phải có minh tinh, còn phải có các nhân sĩ trong cộng đồng chính trị thương mại, thậm chí ông chủ ngoại hình tốt ông chủ cũng ra bán nụ cười được.
Hôm nay Liên Thanh là vội tới chụp hình tạp chí Thế Giới Rượu Vang, phía sau còn có bài phỏng vấn đặc biệt cho một tạp chí thời trang phải làm, vốn dĩ Liên Thanh không muốn làm những việc này đâu, nhưng đám Diệu Nhiên đều nói bây giờ lưu hành lão tổng tự mình đứng chờ sân ga*, hơn nữa Liên Thanh đẹp trai như vậy, không cho làm đại diện cho nhà mình thì đáng tiếc lắm.
*đứng chờ sân ga: kiểu tự marketing từ phong cách cá nhân
Chuyên viên trang điểm ngự dụng của Diệu Nhiên còn nghĩ kế cho hắn nhuộm tóc vàng, nói phối hợp với ngũ quan thâm thúy của Liên Thanh, trông cực kỳ cao quý cực kỳ có khí chất.
Khi đó mình cũng bị mỡ heo làm lú đầu, nghe lời hai người họ, chỉ là nhuộm tóc xong thì trông đẹp trai đó, nhưng qua chỗ beta kia cậu lại dùng ánh mắt nhìn kẻ khác loài nhìn mình.
Nhớ tới beta đó, Liên Thanh không nhịn được phiền não, sau lần đàm phán thất bại đó hai người họ cũng không gặp lại, Liên Thanh cũng tới nhà hàng cậu làm, đi cùng người khác, không thấy cậu, Liên Thanh cũng không tiện hỏi thăm, hơn nữa, hỏi thăm cậu làm gì, chỉ là một bạn tình hết hạn thôi.
Đúng, hết hạn, thậm chí mới sáng sớm đã phiền hắn khiến hắn ghét, trước kia thì trông cậu thật sự đáng thương, mới động lòng trắc ẩn mà thôi.
Liên Thanh nhìn mình đã trang điểm trong gương, chụp tạp chí xong vẫn nhuộm lại tóc đen thôi.
Trên đường đến tạp chí thời trang, trợ lý báo cáo với hắn phương án hội nếm rượu của sản phẩm mới đã chuẩn bị xong, Liên Thanh nhìn sang, không khỏi nhíu mày.
Việc thiết kế trang trí dựng nơi tổ chức còn có chọn địa điểm trong phương án vẫn phải theo thẫm mỹ trước kia của sản phẩm trong nước quốc nội phẩm chất trước, đều là khách sạn cao cấp, phòng hội nghị lớn, đèn trần pha lê, thảm nhung đỏ, trừ việc không có cô dâu chú rể, trông không khác gì tiệc cưới.
“Đổi.
” Liên Thanh ném phương án cho trợ lý, “Cậu nói với các bộ phận liên quan, tiêu tiền mời họ tới không phải để họ làm đám cưới cho tôi, tôi cũng không phải thổ tài chủ* nhà giàu mới nổi, tôi không cần họ phát mình ý tưởng mới, chỉ cần họ tham khảo thêm một vài sự kiện tổ chức trong ngoài nước, cho tôi một phương án thẩm mỹ bình thường, nhớ, là thẩm mỹ bình thường, không phải rơi ở phía sau hoặc là vượt mức quy định!”
*thổ tài chủ: kiểu nhà giàu mới lên đời tầm nhìn hạn hẹp
Trợ lý thấy Liên Thanh tức giận, vội vàng nói đã biết nhất định sẽ thông báo đầy đủ, cũng sẽ kêu họ mau sớm đưa ra phương án mới, mà còn một chuyện nữa, bên chỗ khách sạn nói phòng thuê dài hạn lần trước đã đáo hạn rồi, hỏi còn có cần gia hạn nữa không.
Căn phòng trợ lý nói chính là căn phòng Liên Thanh thường cùng nhóc beta hẹn chịch, ban đầu Liên Thanh chỉ tình cờ thuê thôi, cho thuê bao lâu đã sớm quên mất, không ngờ ngày đoạn tình với beta cũng là lúc phòng đáo hạn!
“Trả đi, giữ lại cũng vô dụng.
” Liên Thanh không nhịn được phất tay một cái, tiểu trợ lý đáp vâng rồi không lên tiếng nữa, Liên Thanh cầm tập câu hỏi lát nữa phỏng vấn cần dùng lật xem, nhưng càng xem càng tâm phiền ý loạn.
“Được rồi, chỉ là một căn phòng mà thôi, vẫn giữ đi, tôi mệt còn có thể đến đó nghỉ ngơi.
” Liên Thanh nghĩ đến hôm đó beta khóc thảm như vậy, lúc sau còn vào phòng đó ngủ, hắn nghĩ mặc dù beta rất vô tình, nhưng hắn không thể vô tình, nếu như gặp lại chuyện như thế, hắn vẫn sẽ cung cấp một chỗ an thân cho beta, dù sao đã từng mặn nồng ngủ với nhau, mua bán không được thì tình nghĩa vẫn còn mà.
Phỏng vấn tạp chí tương đối thuận lợi, các staff cứ khen hắn đẹp trai suốt, Liên Thanh trong miệng thì nói quá khen, trong lòng thì nghĩ đương nhiên rồi, không đẹp trai mà có thể tự đứng chờ sân ga sao?
Hôm nay Diệu Nhiên cũng ở đây, nói là cũng có photoshoot, ngay sau lượt của Liên Thanh.
Lúc Liên Thanh quay Diệu Nhiên ôm cánh tay đứng sau lưng nhiếp ảnh gia nhìn hắn cười.
Diệu Nhiên vẫn đẹp như vậy, cậu tham gia kỳ thi tài năng âm nhạc còn đạt giải nhất, trở thành thần tượng ăn khách, ra single, đóng phim, tay cầm tài nguyên thời trang đếm không hết, quảng cáo nhận mỏi tay.
Đợt trước thậm chí cậu còn nhận làm người phát ngôn cho nhãn rượu vang thuộc một công ty xa xỉ phẩm, trong poster cậu khí chất cao quý giống như hoàng tử nhỏ từ nhỏ sống đã sống trong lâu đài cổ.
Diệu Nhiên nói nếu như sản phẩm rượu mới cần cậu làm người phát ngôn, cứ nói, làm đại sứ bạn thân gì cũng được, chỉ cần Liên Thanh nói một câu, cậu đều sẽ đồng ý.
(Người phát ngôn theo như mình tìm được thì chia ra làm ba loại là Người phát ngôn toàn cầu (Brand spokesperson), Đại sứ quảng bá (Brand ambassador) chia thành hai là Đại sứ hình ảnh và Đại sứ quảng bá và Bạn thân thương hiệu (Brand best friend))
Nhưng Liên Thanh thì nhất quyết ngậm miệng không nói.
Liên Thanh chỉ có thể chấp nhận tình cảm của Diệu Nhiên giới hạn ở mức bạn bè, vượt qua nữa thì không được.
Diệu Nhiên từ khi biết hắn đã bày tỏ thích hắn, muốn theo đuổi hắn, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, vẫn si tình không thay đổi, cậu thậm chí còn bắt chước người kia, vẽ nốt ruồi dưới khóe mắt mình, cậu xinh đẹp lại khoa trương, hào phóng còn tự tin, Liên Thanh cảm thấy cậu xứng với nghìn vạn yêu chiều của thế giới, trên thực tế cậu cũng nhận được nghìn vạn yêu chiều của thế giới.
Nhưng chỉ có mình, không thể cho cậu tình yêu.
Bởi vì tình yêu, rất kỳ diệu, trong quá trình Liên Thanh làm lốp dự phòng nhiều năm đã hiểu bảy tám phần.
Đúng vậy, Liên Thanh biết mình là lốp dự phòng, hơn nữa còn không phải lốp dự phòng duy nhất của người kia, Liên Thanh từng thất vọng, từng tức giận, từng rời đi, cũng từng cầu xin rồi, nhưng ngoảnh lại hắn vẫn cảm thấy mình chỉ thích người kia.
Nghĩ đến cậu ấy thì sẽ chạm đến tất cả tình cảm của mình, Liên Thanh cảm thấy đây chính là yêu.
Có lẽ yêu như thế quá đau khổ, cho nên Liên Thanh không muốn Diệu Nhiên cũng như thế, hắn không muốn Diệu Nhiên làm lốp dự phòng cho mình, cho nên hắn cũng vô số lần nói với Diệu Nhiên, không có cơ hội, đừng chờ nữa.
Nhưng Diệu Nhiên lại cười nói: “Thích anh, là chuyện của em, bây giờ em chỉ muốn bám lấy anh, anh đuổi em đi, em vẫn muốn dính sát, đây đều là mong muốn của em, tương tự, có một ngày em không thích anh nữa, vậy em sẽ thật sự không thích anh, cho dù anh cầu xin em thích anh, em cũng không cần, cho nên anh Liên Thanh ơi, thích hoặc không thích, đều là chuyện của em, anh không cần có gánh nặng trong lòng gì cả, anh muốn đối xử với em như thế nào cũng được, dĩ nhiên anh tốt với em một chút, em sẽ càng vui vẻ hơn.
“
Cũng đã nói đến mức này rồi, Liên Thanh còn nói thêm gì nữa, chính là không thức thời, cho nên Liên Thanh cũng dựa theo những gì Diệu Nhiên nói, xem Diệu Nhiên thành bạn bè.
Liên Thanh cũng muốn lạnh nhạt với Diệu Nhiên, nhưng Diệu Nhiên là em trai của Diệu An, hắn và Diệu An là bạn học nhiều năm, bình thường ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, vì vậy dứt khoát thuận theo tự nhiên thôi.
Sau khi ghi hình của tạp chí thời trang kết thúc Diệu An cũng tới, hắn xem Diệu Nhiên chụp hình, Diệu Nhiên hủy hợp đồng với công ty cũ không lâu, phòng làm việc riêng còn không chuẩn bị xong, Diệu An tạm thời làm người đại diện cho cậu.
Trò chuyện mấy câu với Diệu An Liên Thanh liền rút lui, công ty còn có mấy chuyện đang chờ hắn, hắn cũng không giống người nào đó, mỗi ngày vì mấy chục đồng mà đứng một ngày, đối với hắn, mỗi phút mỗi giây đều đáng tiền.
Vừa nghĩ như thế, ban đầu lên giường, rõ ràng là đối phương được lời, bởi vì hắn không chỉ ra lực, còn bỏ thời gian, mà thời gian của mình đáng tiền hơn đối phương rất là nhiều.
May mà không bao nuôi, nếu không mình thiệt lắm.
Tháng này Liên Thanh rất bận, bên phía marketing quan hệ công chúng rốt cuộc cho ra phương án đáng tin cho hội nếm rượu sản phẩm mới, Liên Thanh đồng ý thì cấp dưới bắt đầu ngựa không ngừng vó, trước cuối tháng phát hết thiệp mời cho hội nếm rượu.
Danh sách Liên Thanh không xem, hắn mới về nước không bao lâu, rất nhiều người hắn cũng không nhận ra, hơn nữa hắn cũng không cần biết, hắn chỉ cần đi lên nói vài câu, sau đó cùng mấy sếp lớn của ngành công nghiệp nói chuyện vớ vẩn, còn lại thì giao cho nhân viên của bộ phận liên quan làm việc.
Hội nếm rượu, nhất là hội nếm rượu của nhà mình đương nhiên phải mặc trang trọng một chút.
Liên Thanh đã nhuộm tóc trở về màu đen, hắn thấy mình thuận mắt không ít.
Mặc dù hắn tự nhận mình tham gia sự kiện lớn mấy lần, nhưng khi đến lượt mình, Liên Thanh vẫn có hơi khẩn trương.
Hắn nghĩ không bằng thừa dịp trước khi khai mạc đến hội trường thử, nhìn xem họ làm như thế nào, có vấn đề gì cũng có thể lập tức nói, mau chóng giải quyết.
Liên Thanh đến sảnh quan sát nửa vòng, đã nhìn thấy cửa hông có chút động tĩnh, hắn lại gần xem, mới phát hiện có người vì không mang thiệp mời nên bị chặn lại.
Liên Thanh nhìn thấy người kia đang giải thích với nhân viên đón khách không khỏi nhíu mày.
Giờ nhân viên phục vụ cũng cần thiệp mời mới được vào sao?
Lời tác giả: Bình luận của mọi người tôi cũng đọc rồi, phát hiện mọi người thảo luận rất nhiều chuyện Thời Niên không đồng ý bao nuôi.
Do lúc tôi viết ý tưởng rất đơn giản, mặc dù đây là một câu chuyện, thậm chí căn cứ vào bối cảnh của câu chuyện thì đây là câu chuyện về thế giới giá không (địa điểm không có trong hiện thực), nhưng chúng ta cũng có thể ở trong câu chuyện giả dối giữ vài thứ thực tế, không cần quá sâu sắc, cũng không cần quá tối tăm, chỉ cần “bình thường” là được.
Ví như Thời Niên, mọi người đừng ngại xem cậu ấy ấy là mình (dĩ nhiên tôi biết rất nhiều người bản thân cũng không đen tối), nếu như mình đối mặt với phương án Liên Thanh đã nói, mình có đồng ý hay không (bạn tôi nói điều kiện cực kỳ tốt), tôi cảm thấy vô luận đồng ý hay không đồng ý thì mọi người đều có cân nhắc riêng, thế thì Thời Niên cũng giống như vậy, trước tình huống đó cậu ấy sẽ cảm thấy không có lý do gì phải đồng ý, nhưng nếu như đổi trường hợp khác, ví như thật sự nghèo khổ vất vả nói không chừng cậu ấy cũng sẽ đồng ý, bởi vì chẳng qua cậu chỉ là người bình thường.
.