Vốn dĩ thầy Kha và Thời Niên đã hẹn cùng tham gia hội nếm rượu, kết quả y có việc tạm thời không tới được, chỉ còn lại một mình Thời Niên.
Thời Niên lần đầu tiên tham gia hội nếm rượu, lúc thầy Kha nói cho cậu thì cũng chỉ còn mấy ngày nữa là đến hội nếm rượu rồi, Thời Niên ngay cả một đồ vest ra hồn cũng không có, không thể làm gì khác hơn là tới trung tâm thương mại mua một bộ, giá cả mà không tính là quá đắt, nhưng chất liệu kiểu dáng không được tốt.
Dưới ánh đèn mang tính kỹ thuật của trung tâm thương mại, Thời Niên lúc ấy cảm thấy mặc cũng được lắm, nhưng về đến nhà soi gương thì nhìn ngang nhìn dọc đều giống nhân viên quảng cáo của công ty bảo hiểm.
Đổi hàng không còn kịp rồi, lại nói sản phẩm đồ vest cậu dự tính có thể mua cũng giống như vậy, chờ lấy bằng cấp ba rồi thì đi đặt may.
Nhưng là vì lúc đi ra ngoài vẫn thấy bộ đồ vest không vừa mắt, nên Thời Niên quên nhét thư mời vào túi.
Lúc bị nhận viên đón khách vặn hỏi cậu mới nhớ.
Thời Niên cũng không định dây dưa, mặc dù cơ hội hiếm có, nhưng cậu cũng không muốn mất mặt, cậu chỉ là muốn kêu nhân viên đón khách tra xem trong danh sách khách mời có tên cậu hay không.
“Sao bây giờ cậu mới đến?”
Giọng nói quen thuộc vang bên tai Thời Niên, Thời Niên nhìn sang phát hiện lại là Liên Thanh, hắn áo mũ chỉnh tề đứng ở đó.
Nhân viên đón khách thấy hắn cũng khom lưng cúi chào, sau đó tự nhiên lui về phía sau một bước, nhường đường cho Thời Niên.
Thời Niên không hiểu tình huống bây giờ cho lắm, tại sao Liên Thanh lại ở đây, tại sao Liên Thanh lại nói bây giờ cậu mới đến? Chẳng lẽ thầy Kha là bạn của Liên Thanh? Tất cả mọi chuyện đều là cái bẫy của Liên Thanh?
Nhưng cái bẫy dù sao cũng phải có mục đích chứ, mục đích của Liên Thanh là gì? Cũng không thể vì bao nuôi mình mà đi một vòng lớn như vậy chứ.
Liên Thanh thấy Thời Niên còn ngu người đứng đó thì vẫy tay gọi Thời Niên đi vào, Thời Niên lúc này mới tỉnh táo, đi nhanh mấy bước đến bên cạnh Liên Thanh.
“Cậu tới trễ biết không?” Liên Thanh thấp giọng nghiêm túc nói, “Cậu nhìn xem cũng mấy giờ rồi!”
Thời Niên nhìn đồng hồ trên cổ tay Liên Thanh, còn mười phút nữa mới tới thời gian hội nếm rượu bắt đầu, cậu có tới trễ đâu?
“Nhanh đi tìm cấp trên của cậu sau đó đến vị trí của cậu đi.
” Liên Thanh ngắm nhìn bốn phía, hơi cau mày nói, “Trước khi tới đây có ai training cậu chưa? Lúc rót rượu có rót được không? Hay là ngươi chỉ làm công việc phục vụ?”
“Hả?” Thời Niên cúi đầu nhìn quần áo của mình, có giống nhân viên phục vụ không vậy?
“Cậu hả cái gì, sắp đến giờ rồi kìa.
” Liên Thanh vẫy tay kêu một người đàn ông trung niên tới để hắn dẫn Thời Niên đến vị trí, lúc Thời Niên ở bên cạnh vừa định giải thích mình là khách không phải nhân viên phục vụ, Liên Thanh nhận một cuộc điện thoại, sau đó làm một động tác “Suỵt” với Thời Niên.
Lúc Thời Niên tới bàn phục vụ nghĩ tới đây thì hối hận mình giáo dưỡng quá tốt, hắn suỵt với mình rồi mình theo bản năng cũng im luôn, lúc ấy nên lớn tiếng nói cho hắn ông đây cũng tới tham gia hội nếm rượu, ông đây không phải người phục vụ ông đây là chuyên gia phê bình rượu (tương lai).
Nhưng giống với đa số người khi đối mặt với gây gổ, tất cả những lời độc ác đều là vào lúc trở về nằm vào trong chăn mới có thể nhớ tới, mà lúc xảy ra sự việc thì một lời độc ác cũng không nói được.
Cho nên cậu chỉ có thể nhìn Liên Thanh vừa nghe điện thoại vừa rời đi, chỉ để lại cậu cùng ông chú trung niên mặt đối mặt lúng túng đứng.
Chú trung niên nhìn Thời Niên một cái là biết cậu khẳng định không phải nhân viên phục vụ, hắn lễ phép hỏi Thời Niên xảy ra chuyện gì, Thời Niên nói quên mang thư mời, chú trung niên chắc là một quản sự, hắn lập tức nói chờ một chút, hắn đi kiểm tra, sau đó hỏi tên Thời Niên rồi lướt điện thoại kiểm tra, nói câu xin lỗi, đều là hiểu lầm.
Trong hội trường người càng ngày càng nhiều, Thời Niên cũng không tiện nói thêm cái gì, hai người khách sáo một hồi rồi cũng giải tán.
Trong hội nếm rượu này không có một người quen, hình thức tiệc rượu lại là buffet, sau khi hết tò mò, Thời Niên bắt đầu cảm thấy chán, cậu tự cầm ly rượu, tìm chỗ vắng người rồi đứng ở đó quan sát đám người muôn hình muôn vẻ trong hội trường.
Rất nhiều người sẽ tưởng tưởng chuyên gia phê bình rượu thành một nghề to lớn, nhưng trên thực tế bản thân “Chuyên gia phê bình rượu” chính là một ngụy khái niệm, ít nhất ở trong nước không có nhiều người biết tồn tại của chuyên gia phê bình rượu, càng nhiều hơn vẫn là từ chuyện đào tạo và tiêu thụ, còn có “Người phục vụ rượu”, mục tiêu cuối cùng của Thời Niên chính là làm một giảng viên đào tạo, bởi vì cậu rất lười xã giao, cho nên tiêu thụ gì đó không thích hợp với cậu, mặc dù cậu làm rất không tệ.
Bởi vì Liên Thanh quấy rối dẫn đến sau khi Thời Niên đi vào không cầm theo tài liệu giới thiệu của hội nếm rượu lần này, bây giờ hắn đứng ở đây cũng không biết chương trình tiếp theo là gì, chỉ có thể nhìn mọi người tán gẫu rồi cậu ăn, lúc nhìn thấy mọi người ăn, cậu vẫn ăn.
Nhìn dáng vẻ của Liên Thanh, hội nếm rượu này tám chín phần có liên quan rất lớn với hắn, ban đầu cũng biết Liên Thanh là người có tiền, nhưng cụ thể hắn làm cái gì, Thời Niên không quan tâm, nhưng bây giờ nghĩ đến, hắn vừa đặt phòng khách sạn dài hạn, còn chỉ huy nhân viên làm việc trong hội sở thời trang mới mở này, hơn phân nửa là nhà hắn kinh doanh khách sạn, nơi này có thể là sản nghiệp nhà hắn.
Lúc Thời Niên đang đoán bậy bạ, nhân viên phục vụ nối đuôi đi vào, bọn họ cũng bưng mâm, bên trên để ly cao cổ, trong mtỗi một ly đều là chất lỏng màu hổ phách.
Đây chắc là nhân vật chính của hôm nay được gọi là Noble rot của “Vãn Thục”.
*Noble rot: rượu vang Noble rot là loại vang được làm từ những trái nho bị nấm botrytis cinerea khiến nho mất nước và cô đọng lượng đường tự nhiên, tuy nhiên loại nấm này hoàn toàn không gây hại cho nho.
Thời Niên cầm lấy ly rượu từ nhân viên phục vụ, không thể không nói, trang phục của nhân viên phục vụ vẫn rất giống cậu!
Ánh đèn hội trường tối đi, MC ra sân, đang nói một đống lời mở đầu rất là lúng túng, MC mời đại diện bên phía nhãn hàng.
Trong tiếng đàn du dương, Liên Thanh lên sân khấu.
Liên, Thanh.
Thời Niên thiếu chút nữa bóp vỡ ly.
Khi Liên Thanh xuất hiện trên sân khấu Thời Niên cảm thấy vô cùng vi diệu, cậu rất kinh ngạc, cũng rất chán ghét.
Cậu không phải chán ghét Liên Thanh, nói thật, cậu biết Liên Thanh không phải là kẻ xấu, đối với mình cũng được, bao nuôi cái đó tạm thời không nói, đó là suy nghĩ cá nhân Liên Thanh, Thời Niên không cảm thấy suy nghĩ của Liên Thanh sỉ nhục mình, chẳng qua cảm thấy vẻ đương nhiên của hắn rất buồn cười, nhưng bây giờ cảm giác khiến cho Thời Niên chán ghét là, là!
Là sự kỳ diệu này, phải nói thế nào đây! Duyên phận sao? Không được, từ “duyên phận” này không thích hợp, hay gọi “trùng hợp” là được rồi, đúng, trùng hợp.
Sự trùng hợp này khiến hai người bọn họ luôn đụng mặt nhau, nếu như trước kia còn có thể tùy ý bỏ ngang, vậy thì bây giờ lại có chút khó khăn.
Thời Niên bưng rượu suy nghĩ rất nhiều, Liên Thanh nói gì cậu chẳng nghe lọt tai, dù sao đều là khách sáo, Thời Niên cũng không quá để ý, cậu chỉ muốn sau khi kết thúc rồi cầm quà đi luôn, đừng chạm mặt Liên Thanh.
Bên trên sau khi Liên Thanh nói dứt lời là một chuyên gia rượu vang nổi tiếng nước ngoài lên sân khấu phát biểu, Thời Niên lúc này mới lên tinh thần cẩn thận nghe chuyên gia nói, hoàn toàn không để ý tình huống chung quanh, vì vậy lúc Liên Thanh đứng bên cạnh cậu cũng không có phát hiện.
“Hóa ra cậu không phải nhân viên phục vụ.
” Liên Thanh lại gần nhỏ giọng nói bên tai cậu, “Cậu còn dùng thân phận đại diện We Media lấy được thư mời, xem ra hiểu biết của tôi về cậu thật sự rất ít, có phải không Thời Niên?”.