Đo kích cỡ, rồi bắt đầu chọn kiểu, sau đó là vải, Thời Niên không hiểu, đều là ba mẹ Khương Hoán vây quanh cậu đề xuất cho cậu, dù sao bọn họ nói cái gì với cái gì, Thời Niên đều tiếp thu.
Lúc tính tiền, ba mẹ Khương Hoán nói gì cũng chỉ chịu thu giá vốn thôi, giá nguyên một bộ chỉ bằng một nửa trong dự đoán của Thời Niên.
Thời Niên ngượng ngùng, lần nữa chối từ, nhưng ba mẹ Khương Hoán kiên trì, ba người giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là do Khương Hoán từ đầu giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh ra tay, nhét hoá đơn vào tay Thời Niên: “Tôi bán giá này đó, nếu cậu thật sự băn khoăn thì giới thiệu bạn cậu qua đây nhiều lên.”
Việc này đương nhiên không thành vấn đề, chỉ cần đồ may đẹp là được, Thời Niên chấp nhận miễn phí đặng đi tâng bốc năm ngày, không, mười ngày.
Thời Niên trả tiền luôn, ban đầu ba mẹ Khương Hoán còn nói chờ làm xong lại đưa tiền, chuyện này Thời Niên khẳng định là không thể đồng ý, cậu nhanh chóng trả tiền, không phải tiền đặt cọc, là toàn bộ, cậu nghĩ với cái nét nhiệt tình của ba mẹ Khương Hoán, dù cuối cùng đồ không đẹp, cậu cũng nhịn, cậu còn ăn chùa cơm nhà người ta nhiều lắm kìa.
Sau khi đã chuẩn bị xong hết rồi, Thời Niên từ chối lời mời ở lại ăn cơm của ba mẹ Khương Hoán, cậu nói còn việc chưa làm xong, nên phải chạy nhanh trở về.
Nếu là vì công việc, ba mẹ Khương Hoán cũng không tiện giữ lại, chỉ nói Khương Hoán lái xe đưa Thời Niên về.
Thời Niên vừa định nói không cần, đã bị Khương Hoán xách cổ áo lôi ra ngoài cửa hàng, thẳng đến khi nhét vào trong xe, Thời Niên vẫn nói cổ đau quá, cậu thấy cũng kỳ, Khương Hoán đã gầy thành như vậy, sao lại mạnh quá vậy. (Vì người ta là công em ơi:)))
“Chuyện của tôi, mẹ tôi đã nói với cậu hết rồi hả.” Khương Hoán cau mày khởi động xe, “Tôi thấy hai người nói chuyện riêng nửa ngày, cậu còn hay nhìn qua chỗ tôi, tôi biết ngay là đang nói về tôi.”
“Ờ.” Thời Niên trực tiếp thừa nhận, cậu cảm thấy việc này cũng không có gì để gạt đương sự, “Bệnh viện nói thế nào? Tình trạng của cậu á.”
“Uống thuốc, dán miếng dán ngăn mùi, luôn mang theo thuốc ức chế trong người.” Khương Hoán nhàn nhạt nói, “Bác sĩ nói tôi sinh hoạt tình dục ổn định sớm một chút, vậy thì có lợi cho việc cân bằng pheromone của tôi.”
Sinh hoạt tình dục… Bốn chữ này khi được Khương Hoán nói ra làm Thời Niên xấu hổ không thôi, tuy rằng Thời Niên và Liên Thanh đã sinh hoạt tình dục không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng Khương Hoán là bạn nối khố của cậu, là bạn của cậu, nghe bạn mình nói chuyện này, kiểu gì cũng cảm thấy có hơi kỳ kỳ.
“Cậu đỏ mặt cái gì?” Lúc đèn đỏ Khương Hoán quay đầu nhìn Thời Niên rũ mắt mặt đỏ rực, “Bộ nóng quá hả?”
“… Đúng vậy.” Lúc này Thời Niên vô cùng cảm kích bản sắc trai thẳng của Khương Hoán, vậy thì có thể khiến cậu không quá chật vật.
“Thật ra cậu đang thẹn thùng chứ gì?” Khương Hoán nói.
Trai thẳng con khỉ.
“Vậy cậu còn chưa sinh hoạt tình dục bao giờ?”
Phắc, chơi không biết bao nhiêu lần nữa kìa.
“Tôi không nên nói mấy cái này với cậu.” Đèn tín hiệu chuyển thành màu xanh, Khương Hoán lại bắt đầu nhìn phía trước, “Xin lỗi nha.”
“Cậu không cần thiết phải xin lỗi…” Thời Niên sờ sờ mặt mình, “Tôi chỉ không quen nói về vấn đề như vậy thôi, nhưng nếu bác sĩ kêu cậu làm, thì cậu cứ mau đi tìm một người làm thôi, tôi nghe nói hiện tại trung tâm xem mắt cũng thịnh hành lắm, cậu có thể tham gia thử xem sao, nói không chừng sẽ có người vừa ý, hoặc là cậu có thích ai, cậu cũng có thể…”
Nói tới đây, Thời Niên bỗng nhiên im lặng, cậu không dám nói tiếp nữa.
“Tôi thích…” Khương Hoán lẩm bẩm nói, “Tôi không dám nói với người đó.”
“…”
“Bởi vì nếu nói cho người đó, người đó sẽ chạy.”
Thời Niên không xác định được Khương Hoán có phải nói mình không, nhưng cậu xác định nếu Khương Hoán nói với cậu, mình thật sự sẽ chạy.
Bởi vì một tràng dài của Khương Hoán, đoạn đường phía sau trong xe yên lặng đáng sợ, Khương Hoán không nói gì, Thời Niên cũng không nói gì, ngay lúc này tiếng chuông điện thoại của Thời Niên vang lên, cậu thoáng nhìn màn hình, bên trên chỉ có số điện thoại không có tên, Thời Niên đoán hơn phân nửa lại là bất động sản, cậu trực tiếp bắt máy, vừa định nói một câu “Không có tiền”, thì nghe thấy bên kia vang lên giọng nói vô cùng trung khí.
“Cậu có lấy áo vest nữa không?”
Áo vest? Thời Niên thoáng suy tư một hồi mới nhớ tới đó là cái áo bị dính máu của Liên Thanh trong tiệc nếm rượu.
“Lấy chứ, sao lại không lấy.” Thời Niên nghĩ tuy rằng không quá phù hợp, nhưng chắp vá một chút cũng có thể mặc, ví như tham gia tiệc cưới gì đó, “Anh kêu người bên công ty gửi cho tôi là được, hoặc là để ở đâu đó rồi tôi tự đi lấy.”
“Được thôi, lát nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu.” Lần này Liên Thanh đồng ý rất dứt khoát, nhưng thật ra có hơi ngoài dự đoán của Thời Niên, người này hồi sáng còn xỉa xói mình nửa ngày.
Sau khi Thời Niên cúp điện thoại, phát hiện Khương Hoán đang nhìn mình, Thời Niên ho khẽ, giải thích là chuyện công việc.
Khương Hoán gật gật đầu, một lát sau nói: “Cậu khẳng định rất thích công việc của cậu, lúc bắt máy cậu cười rất vui.”
Thời Niên nói nào có cậu chỉ là trời sinh có gương mặt cười thôi, sau đó điện thoại của cậu nhận được WeChat của”Chuyên viên account marketing rượu vang thối Vãn Thục”, địa chỉ còn kèm số phòng.
Thời Niên nhìn thoáng qua là biết, đây là nơi sinh hoạt tình dục cũ của cậu với Liên Thanh.