Thời Niên vốn muốn trả lời một câu “Thôi”, nhưng ngẫm lại áo vest cũng bốn con số, không cần cũng căng lắm à nha, vì thế cậu trả lời một câu “Tan học chờ tôi trong phòng.”, Sau đó nói với Khương Hoán thả cậu ở ngã tư đằng trước.
Khương Hoán lạnh mặt không nói lời nào, Thời Niên cho rằng hắn không nghe thấy nên lặp lại lần nữa, kết quả Khương Hoán vẫn không nói lời nào, nhưng lúc đến ngã tư vẫn dừng xe bên đường. Thời Niên khó hiểu nhìn Khương Hoán một cái, hỏi hắn làm sao vậy đang êm đẹp tự nhiên giận cái gì, Khương Hoán cứng cổ nhìn chằm chằm phía trước tay lái mà không hề nhìn Thời Niên, hắn cứng đờ nói không có giận.
“Vậy sao cậu không nói gì.”
“Cổ họng đau.”
“Sao vừa rồi cổ họng của cậu không đau.”. Đam Mỹ Cổ Đại
“Hồi nãy đột nhiên cổ họng đau.”
Thời Niên nghiêng mắt nhìn Khương Hoán, cậu thấy Khương Hoán vẫn còn vẻ tức giận, cũng không nói nữa, cậu nói được rồi nếu cậu nói không giận thì tôi coi như cậu không giận, tôi đi đây.
Khương Hoán “Ừm” một tiếng, Thời Niên mở cửa xuống xe, lúc đóng cửa xe, Khương Hoán đột nhiên gọi cậu lại, hắn nói Thời Niên đừng quên tuần sau lại đến cửa hàng thử đồ.
Thời Niên gật gật đầu, cậu nhớ rõ ba Khương Hoán có nói với cậu, đồ phải thử ba lần, thử một lần sửa một lần, như vậy cuối cùng sẽ làm ra thành phẩm vừa người nhất.
Nhìn Khương Hoán lái xe rời đi, Thời Niên lúc này mới lấy điện thoại trong túi ra, Liên Thanh gọi cậu tận hai lần, cậu cũng không bắt máy, cậu không muốn nghe điện thoại của Liên Thanh trước mặt Khương Hoán, đặc biệt là Khương Hoán nói cậu cười rất vui khi nghe điện thoại, cậu sợ Khương Hoán hiểu lầm, cho rằng công việc mới của cậu là công việc không đàng hoàng.
Gọi lại, bên kia vang hai ba tiếng Liên Thanh đã bắt máy, nghe giọng thì rất là không vui, hắn hừ một tiếng, nói cậu còn biết đường gọi lại à?
Thời Niên lười quan tâm cảm xúc mong manh mà lại ngạo kiều của Liên Thanh, cậu trực tiếp không kiên nhẫn nói: “Rồi cuối cùng có việc gì không? Không có thì tôi cúp.”
“Sao cậu hung dữ vậy, beta các cậu——”
“Beta chúng tôi toàn vậy không đó, anh đừng hoài nghi.” Thời Niên cảm thấy mình cũng thật có lỗi với các beta khác, luôn bị quơ đũa cả nắm.
“Cậu có lấy áo không?!”
“Đương nhiên có.”
Thời Niên không nhịn được trợn trắng mắt trong lòng, cậu nghĩ: Không cần mà tôi còn có thể trả lời tin nhắn gọi điện cho anh sao, không là block từ lâu rồi?
“Xời.” Giọng điệu đắc ý của Liên Thanh qua điện thoại gửi tín hiệu tới Thời Niên, nhưng câu tiếp theo, giọng điệu của hắn lại phèn liền, “Ờ thì… Tôi muốn hỏi cậu một chút, cậu nói tan học là mấy giờ á…”
“Có đi học bao giờ chưa?”
“Cậu có thể nói thẳng luôn không? Cậu, cậu đó sao mà kỳ vậy, trước kia cậu đâu có như vậy.”
Thời Niên nghe xong quả thật muốn cười ra tiếng, alpha Liên Thanh này không biết là ngây thơ hay là ngu nữa.
“Ờ, thật ra tôi vẫn luôn như vậy, chỉ là trước kia chúng ta xuống giường đều không có nói chuyện thôi.”
Thời Niên hiện tại cũng muốn trở lại trạng thái lên giường nghiêm túc làm việc, xuống giường giang hồ tái kiến, nhưng hình như đã chậm.
Liên Thanh mãi là người thiếu kiên nhẫn: “Rốt cuộc là mấy giờ?!”
Người thiếu kiên nhẫn chỉ mãi là kẻ thua cuộc, Thời Niên cười nói vào điện thoại: “Anh tự coi đi, cứ tới theo giờ tan học của anh đó.”
“Tôi bảo này hôm nay tôi tương đối nhiều việc nên có hơi vội…” Liên Thanh dường như thật sự đang tự hỏi vấn đề này, “Cho nên có lẽ phải trễ một chút mới qua được, đúng rồi, vậy còn cậu?”
Thời Niên cười mặt mày đều cong: “Tôi đi liền giờ nè.”
“Mẹ cậu”
“Tôi không có mẹ, cúp.”
Thời Niên cúp máy liền gọi xe tới khách sạn, cậu không lừa Liên Thanh, kỳ thật ý định vừa rồi của cậu chính là tới khách sạn trước, suy nghĩ của cậu rất đơn giản, nếu đồ đã ở khách sạn, vậy cậu lấy đi là được mà, nếu không có, cậu định vào phòng ngủ một giấc, dạo này cậu hay thức đêm uống rượu, thân thể kỳ thật rất hư nhược, chiếc giường trong trí nhớ của cậu rất là thoải mái, còn như có người khác ngủ trên đó hay không, cậu không quá để ý, dù sao giường chiếu khách sạn đều luôn thay đổi sau khi khách check out, lại nói ngủ với người khác cậu còn không để bụng, huống chi là giường.
Lấy thẻ phòng ở quầy lễ tân, Thời Niên lên lầu lại đến chỗ cũ trong miệng Liên Thanh, mở cửa ra, quả nhiên không có ai, đương nhiên cũng không có đồ.
Thời Niên thay giày, lại cởi áo khoác rồi chui vào ổ chăn, mấy ngày nay Thời Niên quá mệt mỏi, cũng rất căng thẳng, cho nên đầu cậu dính lên gối chưa được vài giây, đã ngủ mất rồi.
Thời Niên nằm mơ, mơ thấy mình hồi nhỏ, cậu và ba mẹ cùng đi bơi.
Nước ấm lắm, không hề lạnh, Thời Niên trôi nổi trong nước, cực kỳ thích ý.
Ba lên bờ trước, ông nói muốn đi mua kem cho Thời Niên, Thời Niên vui lắm, cậu thích nhất là ăn kem.
Mẹ nói với cậu muốn bơi lên trước nhìn xem, Thời Niên nói con cũng muốn đi, mẹ cười nói được chứ, sau đó bắt đầu bơi.
Chính vào lúc này Thời Niên có bơi như thế nào cũng không tiến tới được, cậu cảm thấy chân mình trở nên thật nặng, làm thế nào cũng không động đậy được, cánh tay cũng không quạt nước được, cậu cảm thấy mình đang chìm xuống, nước dần dần dâng lên đỉnh đầu cậu, cậu giãy giụa trong nước muốn gọi mẹ, nhưng cậu chỉ có thể hít thở không thông nhìn bóng dáng mẹ càng lúc càng xa.
Thời Niên lập tức mở mắt ra, tim đập nhanh vô cùng, cậu nhìn trần nhà, một hồi sau mới bình tĩnh lại được.
Giấc mơ thật sự quá chân thật, sự tuyệt vọng khi nước dũng mãnh tiến vào phế quản vẫn còn sót lại trong cơ thể sau khi tỉnh lại.
Nhưng Thời Niên rất kinh ngạc, mình lại còn nhớ rõ hình dáng lúc trẻ của mẹ, cậu cho rằng mình đã quên từ lâu rồi, tựa như mẹ đã quên cậu.
Thời Niên dần dần thoát khỏi dư âm từ cảnh mơ, lúc này cậu mới phát hiện đèn đầu giường sáng.
Cậu nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện Liên Thanh đang ngồi trên sô pha đọc sách.
“Mấy giờ rồi?” Thời Niên vừa nói chuyện mới nhận ra giọng mình đã khàn, lời nói ra giống đang kéo thùng thổi gió.
“Đang trong tiết tự học buổi tối.” Liên Thanh cầm sách giả bộ đang đọc, nhưng chân mày nhướng lên đã bán đứng hắn.
Thời Niên mím môi cười, cười Liên Thanh ấu trĩ, miệng mồm không chịu thua một ai.
“Áo tôi đâu?” Thời Niên ngồi dậy, chăn lập tức rơi xuống đùi cậu, lúc này cậu mới cảm thấy trên người có hơi đau, là cảm giác đau nhức giống như kim châm.
Liên Thanh dường như cũng phát hiện Thời Niên không ổn, hắn để sách xuống, đứng dậy đi đến mép giường, sau đó lại gần Thời Niên ngồi xuống, hắn duỗi tay sờ trán Thời Niên.
Thời Niên thấy thế nghiêng người né tránh, cậu nói tôi không sao.
“Còn không sao à?” Liên Thanh một tay sờ trán Thời Niên một tay lại sờ trán mình, “Mặt cậu đỏ như đít khỉ kìa, trán cũng nóng muốn chết, sợ là có thể chiên trứng luôn đó, Thời Niên, cậu bị sốt rồi.”
“Ồ.”
Kỳ thật bản thân Thời Niên cũng có cảm giác, cả người không có sức cơ bắp lại đau không phải bị sốt thì là cái gì?
“Áo của tôi đâu? Anh đưa cho tôi đi, tôi đem về luôn.” Thời Niên khàn giọng nói với Liên Thanh.
“Cậu còn muốn chạy?!” Liên Thanh không vui nhíu mày.
“Không thì sao? Tôi cũng bị bệnh rồi anh còn không tha cho tôi?! Lại nói lần này tôi tới để lấy áo, không phải tới làm chuyện đó với anh.” Thời Niên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Liên Thanh, nhìn mặt hắn từ trắng chuyển đỏ, không khỏi bồi thêm một câu, “Cầm thú!”
“Cậu, cậu, cậu đem lòng tiểu nhân đo lòng quân tử!” Liên Thanh giận quá ấn Thời Niên lên giường, hắn cúi xuống người mặt cách mặt Thời Niên không đến một centimet, “Tôi mới không phải cầm thú! Tôi chỉ muốn cậu ở đây uống thuốc nghỉ ngơi!”
“Ờ, anh hoàn toàn không có suy nghĩ đó?” Thời Niên hỏi.
“Không có!” Liên Thanh kiên định nói.
“Tôi đọc sách thấy người ta nói bị sốt trong đó nóng lắm.”
“Trong đâu?”
“Anh nói đi?”
“À… ra vậy…” Giọng Liên Thanh rõ ràng nhỏ đi rất nhiều.
“Vậy bây giờ anh có suy nghĩ đó không?” Thời Niên híp mắt hỏi.
“…”
Liên Thanh trầm mặc hết sức đáng ngờ.
“Cầm thú cũng không bằng.” Thời Niên nhấn mạnh từng chữ.
– ——————-
Lời tác giả: Hời ơi, nếu cả đời đều như vậy thì tốt rồi