“Tự dưng em trêu chọc cậu ấy làm gì?!” Lúc Diệu An đi qua nhìn thấy Diệu Nhiên còn muốn kéo tay Thời Niên thì anh tiến lên ngăn cản Diệu Nhiên, Thời Niên cũng không nói gì, chỉ nói một câu cám ơn, lại thêm một câu tạm biệt, rồi thoải mái đi, bỏ lại một mình Diệu Nhiên tức mình giậm chân, đã sớm mất dáng vẻ cao quý của ngày thường.
Diệu An và Diệu Nhiên kém nhau vài tuổi, Diệu Nhiên vẫn còn nhỏ Diệu An cũng đã là sinh viên đại học, Diệu Nhiên là con út trong nhà lại còn là omega duy nhất trong gia tộc alpha a, từ nhỏ đến lớn đã được chiều chuộng, cha mẹ rất yêu thương, còn có anh trai Diệu An thương cậu, cậu muốn đi học thì đi học, nói không đi học muốn làm thần tượng, cũng cho cậu tham gia chương trình sống còn gì đó, chẳng qua là lúc ký hợp đồng, trong nhà cho người đi cùng cậu, luật sư cũng dẫn theo mấy người, Diệu An nói cũng không cần nhiều như vậy đâu, chỉ là giúp em tăng khí thế, dù sao em vẫn là người nhà họ Diệu, để những công ty giải trí đó không xem thường em, cho rằng em dễ bắt nạt.
Sau khi ra mắt tài nguyên do công ty đập, nhà họ Diệu cũng đập tài nguyên, cộng thêm Diệu Nhiên vốn có một gương mặt sinh ra để làm thần tượng, rất nhanh đã đứng đầu trong nhóm thần tượng cùng thời, bây giờ cũng xứng với bốn chữ chạm tay là bỏng, hơn nữa có Diệu An hộ giá hộ tống, Diệu Nhiên tuy hot, lại không dính bao nhiêu chuyện dơ bẩn trong giới giải trí, cho nên trên mặt tư tưởng nói dễ nghe một chút gọi là bản tính ngây thơ, nói khó nghe một chút chính là ngu xuẩn.
Diệu An nghe Diệu Nhiên nói lộn xộn hai ba câu thì đã biết xảy ra chuyện gì.
Lúc anh nghe Diệu Nhiên nói Thời Niên làm nhục cậu như thế nào, Diệu An cũng muốn vỗ tay cho Thời Niên, nếu Liên Thanh từ đầu cũng làm nhục như vậy, thì cậu đã sớm quay đầu là bờ rồi.
“Em giỏi lắm, còn dám chạy đến tìm người gây sự.” Diệu An mặt lạnh lùng, nhìn Diệu Nhiên ngồi đối diện mình sắc mặt đỏ bừng, “Trước giờ anh không biết em còn có một mặt này, sao, đổi tính rồi, không đọc tiểu thuyết tình cảm nữa, đổi sang bạo lực học đường phải không? Sau khi xem xong em muốn học theo những thằng khốn đó đi bắt nạt người khác à? Rất hâm mộ? Rất muốn tự mình thử sức? Cho nên em tới đây?”
“Anh! Là cậu ta mắng em mà!” Diệu Nhiên kích động nói, “Cậu ta, cậu ta làm nhục em!”
“Cậu ấy mắng em cái gì? Làm nhục em cái gì? Em nói đi, nói anh nghe thử, nếu là thật, anh thay em làm chủ.”
“Cậu ta… cậu ta…” Diệu Nhiên ấp úng không nói ra được, dù sao Thời Niên câu nào cũng giễu cợt cậu, nhưng quả thật không hề có từ nào tục tĩu, “Cậu ta nói em là diễn viên phụ nhân vật phản diện…”
“Ồ, chỉ vậy thôi?” Diệu An cười lạnh.
“Em cho rằng em phải không? Anh nói cho em biết, em không chỉ là diễn viên phụ, em còn là nhân vật phản diện không có não nhất!”
“Nghe Tùng Sơn nói mấy câu em đã cả gan chạy tới nơi này hỏi tội, em tưởng em là ai? Tùng Sơn là gì của em? Ba của em? Anh của em? Người thầy cuộc sống của em?! Làm ơn đi Diệu Nhiên em cũng 20 tuổi rồi, em có não đi được không?! Em cứ tiếp tục thế này đừng bảo là Liên Thanh không thích em, anh cũng không thích em, dĩ nhiên anh là anh của em, anh chắc chắn thích em, nhưng anh thật sự van xin em đó, Diệu Nhiên à em đừng có đọc những bộ văn học chữa lành kia nữa được không?”
“Anh nói cho em biết, tất nhiên em có thể làm chuyện em muốn làm, ví như em theo đuổi Liên Thanh, ví như em chấm nốt ruồi kia, ví như cái lý luận em thích hắn nhưng không cần hắn phụ trách kia của em, OK hết, những thứ này đều OK, không có vấn đề, nhưng điều kiện tiên quyết là em đừng ảnh hưởng đến người khác! Nếu như em giữ vững cái gọi là nguyên tắc của riêng em nhưng lại muốn chạy đi quán xuyến người khác, không phải đây mà một chuyện rất quái lạ sao? Bởi vì dựa theo lý luận của em, chuyện của Thời Niên và Liên Thanh có liên quan gì đến em chứ? Cậu ấy là gì của Liên Thanh, liên quan gì đến em? Cậu ấy mong con người của Liên Thanh hay là mong tiền của Liên Thanh thì không phải đều là việc của Liên Thanh sao? Em chạy đến tìm cậu ấy làm gì? Em có cảm thấy buồn cười không? Ngoài ra anh hỏi em thêm một câu, nếu em cảm thấy chuyện của Liên Thanh có liên quan tới em, vậy vì sao em không đi tìm Tang Du? Người Liên Thanh thích không phải cậu ta sao, trap Liên Thanh không phải cậu ta sao, sao em không đi tìm cậu ta? Em còn nhỏ nhưng lại là biết nhắm trái hồng mềm mà bóp!”
Diệu An nói một tràng dài, Diệu Nhiên ngồi một bên nước mắt đã sớm chảy xuống như hạt châu đứt dây, Diệu An nhìn bộ dáng này của cậu cảm thấy vừa đáng giận vừa đáng thương, cũng không biết là trúng mê hồn trận gì, Diệu Nhiên từ nhỏ đã biểu hiện rất thích Liên Thanh, nhưng Liên Thanh cũng chỉ đối xử với cậu như là em trai của bạn thân thôi, không tính là hời hợt nhưng cũng không thể nói là thân thiết, mấy năm trước lúc cậu chưa tỏ tình, mặc dù chấm nốt ruồi, nhưng chưa nói thẳng, Liên Thanh cũng không tiện nói gì, bảo đi dạo phố cùng gì đó, Liên Thanh vẫn sẽ đi, sau đó cậu tìm Liên Thanh tỏ tình rồi bị từ chối, từ đó Liên Thanh chưa từng đi riêng với Diệu Nhiên, cho nên Diệu An mặc dù giận nhưng cũng không tiện nói Liên Thanh cái gì, cũng chính là lần trước thừa dịp uống say mắng hắn mấy câu để giải mối hận trong lòng mà thôi.
Còn như Tùng Sơn… Ban đầu nếu không phải tai nạn kia, bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết nhau.
Là mình làm liên lụy hắn, nợ nhân tình cũng không biết có ngày trả hết nợ không.
Diệu An kêu người đưa Diệu Nhiên về nhà, kêu Diệu Nhiên tự nghĩ lại, nghĩ xong thì thông minh một chút, đừng có để bị người lợi dụng còn rất đắc ý, cuối cùng thua lại cảm thấy tủi thân.
Còn Thời Niên, Diệu An cảm thấy chắc không cần quản, xin lỗi thì phải thành tâm, nói trắng ra là cũng chuyện giữa Diệu Nhiên và Thời Niên, mặc dù coi tính sổ lên đầu Diệu Nhiên, sau này Diệu Nhiên bị lép vế lại đi trêu chọc Thời Niên, nghĩ đến Thời Niên nói chuyện chưa từng ngán ai, còn như trong hành động, Diệu Nhiên không lá gan đó, cũng không tâm tư đó.
Tiễn Diệu Nhiên đi, Diệu An mệt mỏi ngồi trên sô pha, anh sờ vị trí tuyến thể trên cổ, vẫn xẹp.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ, hỏi bác sĩ lúc nào có thể xếp lịch cho anh điều trị thư giản tinh thần, bác sĩ nói lúc nào cũng được, nhưng loại điều trị này cũng chỉ giống như tên của nó vậy: Thư giản mà thôi.
Ông ấy vẫn đề nghị Diệu An có thể tiếp nhận phẫu thuật di dời tuyến thể.
Diệu An qua loa lấy lệ đôi câu rồi cúp điện thoại.
Anh mới không cần tìm tuyến thể từ nơi nào không biết rồi rạch da mình đi sâu vào cơ thể mình sau đó phát ra mùi hương không thuộc về mình.
Anh chỉ thích mùi hương của mình.
Hoa lan trắng giá rẻ, ướt át, ôn nhu.