Hôm đó tỉnh lại Liên Thanh cũng ngu người.
Hắn tỉnh lại trên sô pha của một cửa hàng nói dễ nghe một chút gọi là cửa hàng thiết kế riêng nói khó nghe một chút chính là nhà may bên lề đường, hơn nữa khi hắn mở mắt ra một đôi vợ chồng già đang hắn từ trên đỉnh đầu.
“Con tỉnh rồi?” Bà vợ già cười híp mắt hỏi.
Thật ra thì cũng không tính là bà vợ già, trông cũng tầm bốn mươi năm mươi tuổi, dựa theo tiêu chuẩn bây giờ thì là phụ nữ trung niên.
“Ăn sáng đi, bọn họ đều ăn rồi, còn thiếu mỗi con.” Ông già—— người đàn ông trung niên cũng cười nói, “Khương Hoán và cậu Diệu còn có Thời Niên đều đi rồi.”
Đều đi rồi?! Trong lòng Liên Thanh không nhịn được vang một câu Tam Tự Kinh. Thời Niên đi cũng được thôi, mỗi lần ngủ xong cậu đều tranh với mình xem ai đi trước, cậu đi cũng không lạ, nhưng tên Diệu An này thật không nghĩa khí, nếu không phải là vì tối hôm qua cậu ta uống nhiều, mình có thể oan ức ngủ ở đây?
Đã rất Liên Thanh không bị người vây xem gọi dậy rồi.
Suy nghĩ kỹ lại phải nói là căn bản chưa từng có.
Có lẽ lúc còn rất nhỏ, mẹ đã từng nhìn hắn thức dậy đi, nhưng hắn cũng không nhớ.
Ấn tượng của Liên Thanh về mẹ cơ hồ là không có, mẹ đi sớm, Liên Thanh đều dựa vào hình ảnh video để nhớ về mẹ.
Còn có bức tranh kia…
Liên Thanh cực kỳ ngượng ngùng nói với người ta không ăn sáng, tối hôm qua thật sự đã quấy rầy, mình đi ngay bây giờ.
“Ăn một ít rồi đi, đều có sẵn.” Mẹ Khương Hoán rất lo lắng nói, “Thanh niên các con đều quá bận rộn, thường xuyên không ăn cơm đúng giờ, tiếp tục như vậy dạ dày sẽ hỏng mất, cậu Diệu ban đầu cũng nói không ăn, kết quả đi hai bước đã đau dạ dày rồi, sau đó vừa uống nước vừa uống thuốc, tuổi quá trẻ, mà lúc nào cũng mang thuốc trong người, khó khăn biết bao nhiêu nha, sau đó vẫn ăn cơm rồi mới đi, con đừng ngại phiền dì, cứ ăn một chút, lót dạ thôi, tối hôm qua các con đều uống nhiều đúng không, say rượu còn không ăn sáng, không được đâu.”
Liên Thanh bị một tràng dài này làm đờ ra, lúc hắn lại muốn lắc đầu từ chối, ba Khương Hoán đã đặt bữa sáng trên bàn trước mặt Liên Thanh.
Sau đó bụng Liên Thanh không tiền đồ vang lên.
Liên Thanh cứ cảm thấy sau khi biết Thời Niên sẽ trải nghiệm một vài điều khó hiểu trong cuộc sống.
Ví như ngồi xe đạp… Còn ví như trong căn phòng nhỏ như hộp quẹt ăn vặt ngủ còn có làm chuyện đó, bây giờ lại thêm một mục, không chỉ ăn thịt cốt lết chiên mà còn ăn sáng trong nhà may.
Nhưng đồ ăn sáng khá ngon, mặc dù chỉ là bánh tiêu, nhưng rất thơm.
“Bánh tiêu và cháo trắng đều không phải là mua bên ngoài, đều là Khương Hoán nhà dì làm, chính là người lấy số đo hôm qua, Khương Hoán và Thời Niên lớn lên cùng nhau đó,” Mẹ Khương Hoán nói không ngừng, hoàn toàn không giống nhà Liên Thanh tuân theo quy định ăn không nói ngủ không nói, nhưng Liên Thanh nghe bà huyên thuyên cũng cảm thấy vừa phiền phức vừa thân thiết, “Các con giờ cũng là bạn của Tiểu Thời hả, thằng bé Tiểu Thời rất ngoan, từ nhỏ đã học giỏi, ngoại hình cũng đẹp, còn rất lễ phép, chỉ là số không tốt lắm.”
Lúc mẹ Khương Hoán nói tới đây, ba Khương Hoán lay cánh tay của bà, nháy mắt với bà.
Liên Thanh nhìn thấy hết, trong lòng cũng hiểu bảy tám phần.
Nói thêm nữa, sợ sẽ là chuyện riêng của người khác, mà trong mắt rất nhiều người thì người khác không có chuyện riêng thì họ cũng không có, Liên Thanh rất không thích nói chuyện với những người như vậy, bởi vì hắn cũng không có hứng thú với chuyện riêng của người khác.
Nhưng chuyện riêng của Thời Niên, hắn vẫn có chút để ý.
Không thèm để ý cũng không muốn bao nuôi.
Mặc dù mẹ Khương Hoán còn chưa nói hết, nhưng một câu số không tốt đã chứng minh suy đoán trước kia của Liên Thanh.
Cuộc sống của nhóc beta này rất khổ.
Thuê nhà chung với người khác, làm phục vụ, chen chúc trong tiệc rượu, mặc áo vest giá rẻ, đeo cà vạt xấu gần chết, chạy xe đạp lúc nào cũng có thể cưỡi hạc về tây, vất vả lắm mới đổi áo vest mới còn phải tới nhà may lề đường thế này, may một cá áo vest có lẽ còn thấp hơn giá vốn.
Trong đầu Liên Thanh còn tiện thể tưởng tượng Thời Niên nhà nghèo khắc khổ lấy trăng làm đèn vất vả thi lên đại học nhưng không có tiền đi học chỉ có thể dựa vào khoản vay sinh viên để hoàn thành học nghiệp.
Đúng rồi, bây giờ cậu liều mạng nói không chừng còn đang trả khoản vay sinh viên.
Vừa nghĩ thế, tất cả mọi chuyện cũng có thể giải thích rõ.
Chậc chậc, nhóc beta đáng thương, Liên Thanh cảm thấy khuyết điểm nhóc beta nói chuyện khá bất thiện này hình như cũng chịu đựng được, người nghèo chí kiên mà.
Liên Thanh cũng ba mẹ Khương Hoán ăn xong bữa ăn sáng quỷ dị nhưng hòa hài, đứng dậy chuẩn bị chào tạm biệt, ba Khương Hoán cười ha hả tiễn hắn đến cửa, Liên Thanh cứ nói cám ơn suốt, ba Khương Hoán vội vàng nói khách sáo qua, hoan nghênh lần sau quay lại may áo vest.
… Liên Thanh đứng ngoài cửa suy nghĩ một hổi, vẫn là quyết định không cần lần sau, lần này cứ may một bộ đi, báo ân cho xong.
Hơn nữa ngày hôm qua thấy áo vest Thời Niên mặc cũng khá đẹp, nhưng dáng người Thời Niên vốn đẹp, chỉ mỗi cái mông đó thôi…
Chờ Liên Thanh đem Thời Niên lật qua lật lại xem tới xem lui trong suy nghĩ cho đã, số đo của hắn cũng được lấy hết rồi.
Liên Thanh vừa ký tên vừa âm thầm khinh bỉ bản thân, sáng sớm đã bị cái mông của nhóc beta mê hoặc tâm trí, cũng là không tiền đồ.
Hôm đó Liên Thanh không tới công ty mà là trực tiếp về nhà, hắn tắm rồi thay quần áo lúc xuống lầu thấy dì dắt em gái về nhà.
Liên Thanh vội tiến lên bé em gái từ trong xe.
Em gái không thích người khác đụng vào em, đụng vào em em sẽ tránh, nếu như cương quyết đụng, em sẽ hét lên.
Nhưng em không quá bài xích Liên Thanh, mặc dù vẫn sẽ không đối mặt, cũng sẽ không trao đổi, nhưng lúc Liên Thanh bế em, em cũng sẽ không phản kháng.
Nhưng Liên Thanh cũng không thể bế quá lâu, bế ra khỏi xe, em lập tức vùng vẫy muốn xuống.
Liên Thanh không thể làm gì khác hơn là để em xuống đất.
Em gái đi bộ cũng không tốt lắm, hay té, bác sĩ nói em bị rối loại xử lý giác quan, bệnh tự kỷ cơ bản đều có vấn đề về rối loại xử lý giác quan.
Liên Thanh ở phía sau gọi tên em, em tên Liên Miểu, tên mụ là Thủy Thủy, nhưng vô luận là gọi tên thật hay tên mụ, em cũng không có phản ứng gì.
Ưm lại vào một căn phòng nhỏ trên lầu, mỗi ngày đi con đường giống nhau như đúc, có một lần trên đường có thêm một cái ghế, em hét to không ngừng, cho đến khi Liên Thanh chạy tới lấy cái ghế ra, em mới đi tiếp.
Trong phòng có rất nhiều đồ chơi, đều là loại hỗ trợ trí tuệ, nhưng em đều không thích.
Nàng si mê là một món đồ chơi bánh xe hình tròn, em sẽ lăn bánh xe liên tục tới lui, cả ngày đều như vậy.
Em sống trong thế giới của mình.
Thế giới không của emcó ba, không có mẹ, không có bất kỳ ai.
Liên Thanh đứng ở cửa phòng, nhìn em liên tục chơi bánh xe, Liên Thanh bỗng nhiên cũng rất muốn khóc.
Em gái của hắn, cô bé xinh đẹp này, vốn phải là cô bé thông minh lanh lợi được yêu chiều hết mực, bây giờ lại thành bộ dáng này.
Ba mẹ Liên Thanh đều nguyện ý cho em tình yêu, nhưng em lại nhưng không cảm giác được tình yêu, em cũng không cách nào hiểu được tình yêu.
Thế giới của em bé nhỏ, không chưa được quá nhiều thứ, bây giờ em còn nhỏ, em có thể trốn trong thế giới của mình, nhưng khi lớn lên rồi em phải làm gì đây, khi em lớn sẽ phát hiện thế giới bên ngoài hoàn toàn khác với thế giới của mình, chuyện em không hiểu sẽ càng ngày càng nhiều, chuyện em không làm được cũng sẽ càng ngày càng nhiều, em sẽ nhát gan sẽ sợ hãi sẽ thấy xa lạ với thế giới này.
Có lúc Liên Thanh cũng sẽ tự mình đưa em vào bệnh viện điều trị can thiệp, mẹ kế cũng sẽ đưa em đi, nhưng tinh thần của mẹ kế hình như hơi yếu đuối, mỗi lần bà đưa Thủy Thủy trở về đều sẽ rất suy sụp, thật ra Liên Thanh hiểu em, bởi vì Thủy Thủy chính là như vậy, em không cách nào đáp lại kỳ vọng của bất kỳ ai tình yêu của bất kỳ ai, mỗi lần đi đều giống như đang chứng minh mọi người đã tốn công vô ích.
Ba cũng già đi rất nhiều, vốn dĩ có đứa con gái khi về già là một chuyện đáng mừng, nhưng bây giờ nói tới Thủy Thủy ông luôn thương tâm khổ sở.
Nhà mới sửa lại một căn phòng để làm phòng huấn luyện hồi phục, bọn họ muốn mời chuyên gia hồi phục chức năng mỗi ngày đều đến để điều trị can thiệp cho Thủy Thủy, bây giờ còn đang xem xét chọn người, Liên Thanh mỗi ngày bận rộn việc của công ty còn phải bận rộn việc của Thủy Thủy, bởi vì Thủy Thủy không quá bài xích hắn, cho nên hắn vừa có thời gian sẽ chơi cùng Thủy Thủy, hoặc nên nói là nhìn Thủy Thủy chơi, thỉnh thoảng giúp em một chút, bác sĩ nói gia đình tham gia điều trị can thiệp là một khâu quan trọng có một số bệnh nhân khi tuổi tác tăng trưởng là có thể cảm giác được tình cảm của thành viên gia đình mặc dù vẫn khuyết thiếu năng lực phân biệt nét mặt nhưng có thể thông qua điều trị can thiệp để cải thiện.
Cho nên Liên Thanh cơ bản dọn về nhà ở, hắn cũng biết nguyên nhân tại sao ban đầu ba muốn hắn về nhà ở.
Trong lúc bận rộn, Liên Thanh và Thời Niên lại có một khoảng thời gian không liên lạc, nếu không phải Diệu An gửi hình Thời Niên tham gia tiệc rượu, Liên Thanh còn không nhớ nổi.
Liên Thanh cảm thấy Thời Niên chỉ có tốt được một chỗ: Cậu không dính người.
Cậu giống như cậu đã tự nói là một cá thể độc lập, bạn không tìm cậu, cậu tuyệt đối không tìm bạn, nếu bạn tìm cậu, cậu cũng không nhất định để ý đến bạn.
Cậu thích tự do, Liên Thanh tự nhiên cũng thích như vậy, ban đầu bọn họ ăn nhịp với nhau không phải là nhìn trúng cả hai đều rất thức thời sao?
Nhưng thỉnh thoảng, có lúc rất tình cờ, Liên Thanh sẽ đột nhiên nghĩ tới Thời Niên, nghĩ cậu đang làm gì vậy, nghĩ cậu sống như thế nào, muốn hỏi cậu có ổn hay không.
Nhưng mỗi lần đến lúc này, Liên Thanh cũng sẽ bảo mình nhịn, bọn họ chẳng qua chỉ là bạn tình.
Tất nhiên cũng có lúc không nhịn được, so với bây giờ, sau khi Liên Thanh nhìn thấy hình, thì không nhịn được nhắn tin cho Thời Niên:
【Sao mông cậu to vậy.】
Thời Niên trả lời rất nhanh:
【Sao thế? Hâm mộ không?】
– ——————-
Lời tác giả: Dự đoán phần sau cơ bản sắp bắt đầu ngược, tôi dẫn đầu nói trước một câu: Tra công không biết xấu hổ! (editor vẫn thấy Liên Thanh không tra:<)
Editor: kiểu tui đang thất tình mà tui edit bộ này tui đau lòng quá huhu