【Sao thế? Hâm mộ không?】
Sau khi Liên Thanh thấy tin nhắn này đầu tiên là đứng dậy đóng cửa phòng làm việc, sau đó quay trở lại đặt mông ngồi lên ghế xoay, chân thì bắt chéo gác lên bàn làm việc, khi hoàn thành tư thế hắn bắt đầu ôm điện thoại chuyên tâm nhắn tin cho Thời Niên.
【Tôi có gì phải hâm mộ? Mông to hư vải cậu không biết sao? Hơn nữa tôi cũng không cần mông, những nơi khác của tôi lớn là được.】
Liên Thanh còn hơi đắc ý, mông lớn hơn nữa thì thế nào, chẳng phải vẫn là bại tướng dưới tay mình.
Nhưng Thời Niên hiển nhiên không cùng một suy nghĩ với hắn:
【Anh cũng đâu lớn bao nhiêu.】
Liên Thanh híp mắt đọc đi đọc lại mấy chữ này, hắn còn chờ một lát, xác định không phải Thời Niên gõ nhầm chữ.
Một lát sau thấy Thời Niên không thu hồi tin nhắn, cũng không có chỉnh sửa tin nhắn, Liên Thanh có chút tức giận.
Hắn không lớn ai lớn?
Mặc dù Liên Thanh chưa từng tới nhà tắm công cộng khảo sát thực tế của quý của người khác như thế nào, nhưng hắn vẫn từng xem một ít phim nghệ thuật trên mạng cũng từng xem một vài phim X sản xuất trong nước lưu hành nội bộ, dĩ nhiên còn có một vài trang web xã giao tương đối open, những người đó trên đó kích thước cũng như nhau, có một phần, phải nói một phần lớn cũng không bằng mình, sau khi xem nhiều rồi thậm chí hắn còn cảm thấy mình hoàn toàn có vốn liếng ông hoàng phim sex, nếu như ngày nào nghèo khổ vất vả nói không chừng có thể theo nghề này.
Hình như có gì sai sai… Tại sao Thời Niên nghèo khổ vất vả thì không ngừng vươn lên, mình nghèo khổ vất vả thì lại định đi làm ông hoàng phim sex chứ…
Liên Thanh rất tức giận, cảm thấy là Thời Niên khiến hắn trở nên hư hỏng, vì vậy hắn kích động gõ mấy chữ:
【Cậu bị ghen tị che mờ mắt!】
Mà bên kia Thời Niên theo thường lệ trả lời rất nhanh, chẳng qua câu trả lời cũng không cách nào dành cho người đứng đắn, Liên Thanh vừa mắng to Thời Niên không biết xấu hổ vừa đỏ mặt đọc lại:
【Con mắt khác của tôi lại không bị che mờ.】
(mắt = nhãn ó mắt khác => thí nhãn = hậu môn)
Nhóc beta này sao lại không hàm súc chút nào vậy? Nhất định phải là lỗ đít sao? Viết cửa nào đó, động nào đó, hoa nào đó không được sao?
Không được, hoa nghe cũng không ổn lắm…
Liên Thanh vừa suy nghĩ vừa nhíu mày trả lời:
【Có thực hành mới có kiến thức thực tế! Chúng ta phải hẹn một buổi để đo thử xem.】
Sau khi Liên Thanh gửi tin nhắn còn nhìn thời gian biểu trên bàn, nhìn xem lúc nào thì tiện tham khảo vấn đề khoa học với Thời Niên.
Điện thoại lại vang lên, Liên Thanh nhìn một cái thiếu chút nữa hộc máu:
【Đã thực hành mấy lần, vẫn như vậy.】
Đúng là như thế mà vẫn nhịn được thì còn gì không nhịn được nữa, Liên Thanh nhìn ra cửa chắc chắn cửa đã đóng kỹ rồi, lập tức gọi video cho Thời Niên, lấy hiểu biết của Liên Thanh đối với Thời Niên hơn phân nửa cậu sẽ không nghe, nhưng lỡ đâu cậu nghe thì sao.
Lỡ như đã thành hiện thực, Thời Niên nghe máy.
Video bên kia đen thùi lùi, điện thoại lắc lư giống như đang quay phù thủy Blair vậy, Liên Thanh gọi tên Thời Niên mấy tiếng, mặt Thời Niên mới xuất hiện ở trong ống kính, sau đó góc độ mờ đi.
“Sao tự nhiên lại gọi video vậy…” Thời Niên giọng nói lười biếng, “Điện thoại cũng rơi lên mặt tôi.”
“Sao bên cậu tối như vậy, cậu ở đâu?” Liên Thanh nhìn ra mặt trời ngoài cửa sổ, chắc chắn bây giờ không phải là ngày không trăng.
Thời Niên một tay dụi mắt, không nhịn được trả lời: “Trong phòng, kéo rèm cửa sổ đi ngủ nè.”
Ồ, ngủ cũng không cản trở cậu gõ chữ.
“Cậu rất phách lối nhỉ, do gần đây không so với cậu nên cậu không biết vị trí mình nằm ở đâu sao?”
Liên Thanh ngẩng đầu, cầm điện thoại, nhìn trần nhà, cũng không biết gọi video có ý nghĩa chỗ nào nữa.
“Cậu dám không ra ngoài đánh một trận nè?”
Lúc nói chuyện giọng điệu của Liên Thanh rất phách lối, nhưng trong lòng thì bồn chồn, nhóc con Thời Niên này luôn thích gì làm đó, hẹn cậu đa phần rất khó, nhưng đôi khi cũng rất đơn giản.
So với bây giờ, Thời Niên suy nghĩ, nói: “Lười động, không muốn rời chăn.”
“Vậy tôi qua nhé?” Liên Thanh không nhịn được vẫn chuyển ánh mắt lên màn hình, trong ống kính tóc Thời Niên rối bù, mắt lim dim buồn ngủ, cậu kéo kéo đến lỗ mũi, chỉ lộ ra thượng nửa gương mặt, trông vô cùng khôn khéo làm người hài lòng.
“Liên thiếu gia không thể tuyên dâm giữa ban ngày nha.” Miệng Thời Niên giấu trong chăn, giọng nói rầu rầu, “Đang ban ngày ban mặt, anh lại gửi tin nhắn quấy rối người khác, anh bị bệnh ở đâu à?”
“Đúng vậy.” Liên Thanh nhướng mày cụp mắt mím môi nói, “Cậu không cần quan tâm, vả lại tôi phải vì danh tiếng của mình, để cậu nhìn xem rốt cuộc tôi có lớn hay không.”
“Cũng không phải là chưa từng thấy…” Thời Niên bĩu môi nói.
“Lỡ đâu gần đây lại lớn hơn thì sao, cậu lớn lên thì tôi lại không thể lớn lên sao?”
Trong giờ làm việc Liên Thanh đóng cửa phòng làm việc, hắn nhìn nhân viên lục tục bận rộn sau cửa sổ kính, mình lại ngồi trên ghế giám đốc vắt chéo nói mấy câu không đứng đắn với bạn tình của mình, thật là sa đọa.
Nhưng không thể không nói, cảm giác sa đọa rất tốt.
Thời Niên cũng không biết có phải cố ý không, lẩm bẩm bên kia màn hình, cậu nói anh còn lớn chỗ nào được, làm việc nghiêm túc đi, tôi đi ngủ đây.
Cũng trò chuyện đến khúc này rồi, Liên Thanh khẳng định không thể cho Thời Niên ngủ, hắn nói với Thời Niên cậu chờ tôi, tôi tìm cậu.
Sau đó hắn nhanh chóng cúp máy, trực tiếp nhảy phắt dậy, hắn chỉnh sửa tài liệu trên bàn rồi ra ngoài nói với thư ký nói mình muốn ra ngoài một chút, sau đó hắn lập tức vào hầm đỗ xe lấy xe, chạy thẳng tới nhà trọ ở ghép của Thời Niên.
Trên đường đi, điện thoại bắt đầu reo liên tục, Liên Thanh nhìn lướt qua màn hình phát hiện là Thời Niên gọi tới.
Hắn nghe máy, há mồm nói: “Có bản lĩnh thì cậu đừng chạy, chúng ta luyện tập đao thật kiếm thật, nhìn xem rốt cuộc khiên của cậu lợi hại hay giáo của tôi lợi hại.”
Thời Niên hô to trong điện thoại: “Anh đi đâu?!”
“Tới nhà cậu, tôi nói cậu nghe, là đàn ông thì không cần lâm trận chạy trốn! Tôi sẽ đến ngay! Cậu ngoan ngoãn ở trong chăn chờ tôi.”
“Chờ anh cái đéo!” Thời Niên rống to, “Tôi con mẹ nó dọn nhà lâu rồi!”
Sau đó Liên Thanh vẫn hẹn được Thời Niên, chỉ là lúc hai người đến phòng khách sạn thì không được vui vẻ cho lắm, Thời Niên nói Liên Thanh t*ng trùng lên nào, Liên Thanh thì nói đều do Thời Niên buổi sáng gởi những tin nhắn khiêu khích, hai người ngồi trên giường anh một câu tôi một lời, vừa cởi quần áo vừa thì thầm, trong quá trình đó Liên Thanh còn hung tợn nói cậu nhìn xem mắt cậu có bị mờ không, Thời Niên chật vật mắng một câu ngu ngốc, sau đó hai người đã lao vào gió táp mưa gào.
Sau cơn mưa tạnh, Thời Niên nhìn Liên Thanh, thấy hắn còn đang hút thuốc lá, lại giùng giằng muốn ngồi dậy.
Liên Thanh đẩy cậu một cái, hỏi cậu có đau hay không, Thời Niên mạnh miệng nói không đau, cũng chỉ như bị kim chích thôi.
“Còn khỏe đúng không?”
Liên Thanh ngón tay kẹp điếu thuốc, cúi người nhìn Thời Niên, hai người đối mặt một hồi, Liên Thanh hôn chóp mũi Thời Niên, lại hôn má Thời Niên, sau đó hắn chuyển qua khóe mắt Thời Niên.
Liên Thanh khựng lại ở khóe mắt Thời Niên, sau đó chuyển tới khóe môi.
Lúc răng môi gắn bó, Thời Niên nhắm hai mắt, trong lòng cậu yên lặng thở dài, bỗng nhiên cậu có chút khổ sở, không biết tại sao.