Ác Thủ Tiểu Tử - Chương 15: Ba chưởng chấn tăng biết anh hùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Ác Thủ Tiểu Tử


Chương 15: Ba chưởng chấn tăng biết anh hùng


Chu Mộng Châu bị lão nhân kẹp ở nách phóng ra cửa sổ bỏ chạy, nhưng chưa ra khỏi khuôn viên khách điếm, bỗng có một bóng người khác từ đâu xuất hiện chặn đường, thét lớn:

– Chậm chân! Bỏ người kia lại cho Nam Thiên Nhất Yến ta!

Lão nhân chẳng dừng chân mà đầu cũng không quay lại, cứ kẹp chặt người Chu Mộng Châu nhảy vọt ra khỏi khách điếm, phóng chạy hướng ngoại trấn.

Thì ra bóng người vừa xuất hiện chính là Nam Thiên Nhất Yến Đào Văn Kỳ, bấy giờ thấy lão nhân không dừng chân, hắn liền phóng người đuổi theo, miệng quát tháo:

– Nếu ngươi còn không chịu dừng chân, chớ trách ta không khách khí!

Lão nhân chỉ hừ một tiếng lạnh lùng, ứng thanh đáp:

– Mặc ngươi khách khí hay không, người này nhất định thuộc về lão phu!

Nam Thiên Nhất Yến tức giận gia tăng tốc độ, chỉ trong cái vọt dài đã thấy rút ngắn khoảng cách song phương.

Lão nhân đã mấy lần đề khí tăng tốc, nhưng chung quy vẫn không sao bỏ rơi được Nam Thiên Nhất Yến, lão chạy thêm chín mười dặm nữa, thấy khó thoát nổi đối phương, đột nhiên lão dừng chân lại dưới một gốc cây đại thụ bên đường, quay người lại giọng hàm nộ:

– Nhóc con ngươi thật đáng ghét, theo chân lão phu làm gì? Ta bắt nó không có ý làm hại gì đến nó, chỉ muốn hỏi rõ Kim La Hán hiện tại ẩn lạc ở đâu mà thôi!

Nam Thiên Nhất Yến đáp:

– Bất luận lão nói thế nào, nhưng người thì tuyệt đối không được mang đi.

Lão nhân giận thật sự:

– Hừ! Ngươi chớ thấy ta khách khí rồi lên mặt, nếu ta không cho ngươi nếm chút mùi lợi hại, thì ngươi không biết danh Lê Sơn Dã Tẩu.

Nam Thiên Nhất Yến nghe danh đã không sợ mà còn rút phắt thanh nhuyễn kiếm múa vù vù.

Lão nhân mày bạc nhíu mày, miệng hú dài mấy tiếng quái dị như sói rừng, một tay rút ngọn Trúc tiết cương tiên, tay kia tiện thể đặt Chu Mộng Châu xuống trên đất, gằn giọng nói:

– Thằng nhãi, ngươi dám nhúng tay vào chuyện riêng của lão phu, xem như ngươi đã chán sống!

Dứt lời đã thấy ngọn cương tiên trong tay lão loáng lên nhắm ngực Nam Thiên Nhất Yến đánh tới.

Nam Thiên Nhất Yến sở trường dụng nhuyễn kiếm, cho nên cũng có kiến thức rộng về tiên pháp, khi thấy ngọn roi của lão nhân đánh tới, hắn liền ra chiêu Ngọa Khán Thiên Ngưu, kiếm chém ngang thân roi. Nếu như một chiêu này đắc thủ, nhất định đầu roi phản hồi, lúc ấy thừa cơ tiếp cận ra chiêu tấn công chiếm lấy tiên cơ.

Chẳng ngờ, ngọn roi trong tay Lê Sơn Dã Tẩu từ nhu hóa cương, trực tiếp nghênh chiêu của Nam Thiên Nhất Yến.

Nam Thiên Nhất Yến chẳng những không đắc thủ như tính toán, ngược lại còn bị ngọn tiên đánh bật kiếm trở lại, khiến tay ê ẩm chừng như nắm kiếm không vững, bất giác la “oái”.

lên một tiếng.

Lê Sơn Dã Tẩu một roi đã dò được công lực của Nam Thiên Nhất Yến không cao, lúc ấy ngửa cổ cười lên kha khả, rồi phất ngọn roi tấn công tới tấp.

Nam Thiên Nhất Yến vốn người linh mẫn, khi ấy cũng nhận ra đối phương công lực cao hơn mình nhiều, bèn không dám trực tiếp nghênh chiêu.

Kiếm ra chiêu chỉ là để hóa giải và phòng thân, đồng thời bằng vào thân pháp linh xảo của mình tránh đòn đối phương, chờ đợi cơ hội.

Lê Sơn Dã Tẩu ngược lại tiên pháp tuyệt luân, ngọn nhuyễn tiên khi cương như thiếc đao, khi nhu như hoạt xà, trong tiên pháp chiêu thức biến dị, có khi thoạt trông chiêu số tợ hồ như hàm chứa kiếm pháp. Qua mười chiêu, tiên pháp biến ảo càng lúc càng kỳ dị, trong nội vi ba trượng vuông, chừng như chỉ còn nhìn thấy một màn tiên ảnh và kình phong ào ào.

Nam Thiên Nhất Yến vừa đấu vừa thoái vừa phòng ngự kiên cố, đã nhẩm tính trong đầu lấy thủ làm chính, cho nên kiếm tuy nhược mà lòng không loạn, nhưng chung thủy kiếm pháp vẫn không tài nào thi triển đắc địa được.

Lê Sơn Dã Tẩu thấy đối phương vừa đánh vừa lui, chừng như khinh thường, cười nhạt nói:

– Bằng chút võ công mèo cào chó cắn của ngươi mà cũng dám can dự vào chuyện riêng của lão phu ư? Thật là không biết trời cao đất dầy, nội trong mười chiêu nữa lão phu sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục.

Vừa nói dứt, đột nhiên chỉ thấy ngọn roi phi vũ hung mãnh, uy lực tăng lên gấp bội.

Nam Thiên Nhất Yến thấy vậy thì một dạ, nghe Lê Sơn Dã Tẩu lớn tiếng khoa ngôn, nhất định lão ta phải còn tuyệt chiêu chưa xuất, khi ấy càng chú tâm ra chiêu ứng phó.

Chỉ sau ba chiêu đã thấy Nam Thiên Nhất Yến tay chân luýnh quýnh chống cự vất vả những đòn roi tuyệt thủ của Lê Sơn Dã Tẩu, lão ta ngược lại vừa đánh vừa cười lên những tràng quái đản.

Chính trong lúc nguy hiểm vạn lần ấy, bỗng nhiên trong rừng nghe có tiếng hú dài, rồi một bóng trắng nhờ nhợ to lớn dị thường chạy đến, bước chân nghe thình thịch.

Lê Sơn Dã Tẩu không quay đầu nhìn cũng biết là chuyện gì, lão ta vẩu mồm phát ra những tiếng kêu dị thường, bóng trắng to lớn kia chạy đến bên người Chu Mộng Châu, một cánh tay vươn ra chộp lấy người chàng.

Chu Mộng Châu trừng mắt kinh hoảng, chàng đã nhận ra bóng trắng to lớn dềnh dàng kia chính là con vượn lông trắng lần trước đã gặp, thấy nó chộp tới nhưng chàng tay chân vô lực không sao kháng cự lại nổi.

Nam Thiên Nhất Yến nhìn thấy con vượn lông trắng chộp Chu Mộng Châu vất lên lưng, liền vung kiếm lên định nhảy tới cứu nguy. Nhưng ngọn roi trong tay Lê Sơn Dã Tẩu như hình với bóng bám rất sát, khiến hắn không thể nào thoát ra nổi, trừ khi có thuật phân thân.

Chu Mộng Châu người rơi phịch trên lưng con vượn, há mồm mấy lần định la lên, nhưng không sao phát ra thành tiếng.

Nam Thiên Nhất Yến trong hiềm cảnh sinh cơ trí, liền thay đổi kiếm pháp từ thủ biến công, ra liền ba chiêu Mai Hoa Tam Độ, Tiếu Chỉ Thiên Nam, Cuồng Phong Đột Khởi. Đây là ba chiêu tuyệt thủ xuất liền một hơi liên hoàn, quả nhiên uy thế dũng mãnh vô cùng, lại nói Lê Sơn Dã Tẩu thắng thế từ đầu đến giờ nên tiên thủ hơi lỏng, bởi vậy liền bị bức lùi mấy bước.

Nam Thiên Nhất Yến chỉ chờ một cơ hội nhỏ ấy, liền thò tay trái vào áo lấy một vật, nhắm hướng con vượn ném mạnh.

Tất cả người động tác này chừng như chỉ xảy ra trong cái chớp mắt, vật trong tay Nam Thiên Nhất Yến ném đi chính trúng phóc vào mồm của Chu Mộng Châu lúc này đang há ra ú ớ, đúng lúc này thì con vượn trắng cũng lập tức nhảy dựng lên phóng chạy.

Nam Thiên Nhất Yến vốn không muốn phóng đuổi theo con vượn, thế nhưng Lê Sơn Dã Tẩu mặc dù vừa rồi thua mấy chiêu, nhưng không khi nào dễ để cho hắn thoát nổi. Nam Thiên Nhất Yến đành phải phát kiếm đánh nhau tiếp.

Khi thấy con vượn đã bỏ chạy đi được xa, Lê Sơn Dã Tẩu chừng như nghĩ mục đích của mình đã đạt, bèn cười gằn nói:

– Lão phu chẳng thèm đánh nhau với thứ hậu sinh như ngươi, lão phu đi đây!

Nói rồi lão định phóng chạy đi, nhưng Nam Thiên Nhất Yến đột nhiên trở giọng cười nhạt, khích:

– Ngươi chớ tự ngông tự cuồng cho rằng võ công tuyệt đỉnh. Thật ra ta thấy võ công của ngươi cũng rất tầm thường, có giỏi thì thử đánh nhau với ta thêm một trăm chiêu nữa, nếu ngươi có thể thắng nổi ta chỉ nửa chiêu, ta cúi đầu chịu phục.

Lê Sơn Dã Tẩu hơi ngạc nhiên, nhíu đôi mày bạc quát hỏi:

– Thằng nhãi, thật ra ngươi bày trò gì đây hử? Đừng nói là trăm chiêu, nội trong mười chiêu nếu ta thắng ngươi, thì ngươi phải để ta mang tiểu tử kia đi, không được lắm chuyện nữa!

Nam Thiên Nhất Yến mặt hơi biến sắc, trầm ngâm mấy giây nói:

– Nếu trong mười chiêu, ngươi không thắng nổi ta thì sao?

Lê Sơn Dã Tẩu hừ một tiếng, gằn giọng hỏi lại:

– Ngươi nghĩ có thể chống đỡ nổi lão phu mười chiêu ư?

Hỏi thì hỏi, nhưng giận đến cực điểm khiến lão ta vung ngọn roi lên ra liền một chiêu tuyệt thủ Nộ Đào Hoàng Long nhắm ngay vai phải Nam Thiên Nhất Yến công tới.

Nam Thiên Nhất Yến Đào Văn Kỳ hiển nhiên trong đầu có tính toán, nghe đối phương nói căng như vậy, biết lão ta còn chưa thi triển hết tuyệt học. Trước mắt nhìn chiêu roi ngoài tốc độ nhanh phàm tốc ra thì không có gì kỳ ảo lắm, thế nhưng không dám kinh suất, lập tức vung kiếm lên cản chiêu.

Lê Sơn Dã Tẩu quả nhiên chiêu đầu chỉ là hư chiêu, nội lực hơi thâu liễm, đầu ngọn roi ra đã già chiêu, nhưng liền phản hồi biến thức. Nam Thiên Nhất Yến đã có phòng bị, thấy ngọn roi phản hồi, liền nhảy người sang trái nửa bộ phòng trước chiêu roi sắp ra, đồng thời thế kiếm thuận đà đâm vào tiểu phúc đối phương bằng chiêu Thôi ba trợ lãng.

Lê Sơn Dã Tẩu quả thật không thẹn là nhân vật thành danh trên giang hồ, kinh nghiệm lịch duyệt, thâu chiêu để hóa chiêu, nhưng thấy đối phương tiên công vi cường. Lão không chút hốt hoảng, ngược lại tay thủ ngọn roi, dùng cán roi điểm đúng thân kiếm đối phương, cổ tay lắc nhẹ, đầu roi đang cuộn về lập tức đo nhanh một vòng quất trở ra bằng thế Cổ Xà Tái Xuất, một chiêu biến ảo cực nhanh, công thủ kiếm toàn, được tận mắt chiêm ngưỡng chân chính công phu.

Nam Thiên Nhất Yến chẳng ngờ mình đã tính toán từ trước, nhân đối phương hồi chiêu công vào ấy là công chỗ xuất kỳ bất ý, nhân kế địch dụng kế mình, nhưng không ngờ đối phương từ hồi chiêu, biến chiêu, ra chiêu ba động tác nhanh trong chớp mắt. Nam Thiên Nhất Yến giật thót mình, vội vàng nhảy người ra ngoài hơn hai bộ né ngọn roi, thuận kiếm múa một vòng che kín toàn thân.

Lê Sơn Dã Tẩu cười một tiếng đắc chí, roi vẫn không chùng, ngược lại vận công lực khiến thân roi rắn như thép, đâm thẳng vào màn kiếm.

“Koong” một tiếng, Nam Thiên Nhất Yến đã cố tránh trực tiếp nghênh chiêu, nhưng vừa rồi tình thế nguy cấp nên hộ thân là thượng sách mới đành tung một chiêu này. Kiếm thép trong tay bị chấn động mạnh, tay ê ẩm, kiếm vuột khỏi tay bay ngược lên không trung.

Nam Thiên Nhất Yến chấn động cả người, vội vàng tung người theo kiếm, đồng thời tay trái vung ra …

Lê Sơn Dã Tẩu vốn thấy một chiêu đánh bay kiếm thì cười khoái chí, chân điểm mặt đất định phóng theo truy kích, nhưng bỗng thấy tay đối phương vung mạnh về phía mình, lão ngỡ có ám khí nên mới khựng người đứng lại.

Đến khi chẳng thấy có ám khí, biết bị lừa rồi thì Nam Thiên Nhất Yến cũng đã bắt lại được kiếm, hai người tiếp tục đánh nhau.

Nam Thiên Nhất Yến cố cầm cự được đến chiêu thứ bảy, đột nhiên trong rừng một tiếng rú dài rùng rợn vọng ra.

Lê Sơn Dã Tẩu vừa nghe tiếng rú man dại đã hiểu ra chuyện tự nhiên cây roi trong tay chiêu số cũng lơi đi.

Nam Thiên Nhất Yến ngược lại nghe tiếng rú thì như cũng đã hiểu ra chuyện gì, tinh thần ngược lại phấn chấn, thừa lúc đối phương bị phân tâm, kiếm hoa chiêu từ thủ thành công ra liền ba kiếm liên hoàn bức Lê Sơn Dã Tẩu thoát liền mấy lần.

Lê Sơn Dã Tẩu chẳng còn lòng dạ đâu để đánh, nhưng thấy Nam Thiên Nhất Yến công rát quá, lão vừa lo vừa phát nộ gầm lên một tiếng, ngọn roi phát ra một chiêu trí mạng đẩy lui Nam Thiên Nhất Yến rồi nhún chân phóng chạy nhanh về hướng vừa phát ra tiếng rú.

Nam Thiên Nhất Yến thân pháp cũng không thua kém lão già là bao, khi ấy phóng chạy theo, vừa cười vừa châm chọc:

– Ta cứ ngỡ Lê Sơn Dã Tẩu nhờ thực học mà thành danh. Thật thất vọng, mười chiêu đánh không thắng đành chuồn nhanh, đáng thẹn, đáng thẹn!

Lê Sơn Dã Tẩu vốn không muốn đánh nhau nữa, thế nhưng nghe khích một câu thấm thía, lão khựng người lại, hai mắt đỏ ngầu như nảy lửa, vung roi lên định đánh. Nhưng đúng lúc ấy, trong rừng lại một tiếng rú nữa, xem ra còn thảm thiết hơn tiếng rú ban đầu.

Lê Sơn Dã Tẩu thâu roi, tung người vừa chạy vừa thét lớn:

– Có giỏi cứ chờ đó, lão phu vào xem Thần Viên thế nào sẽ trở lại tiếp ngươi!

Nam Thiên Nhất Yến Đào Văn Kỳ cười khích theo một câu:

– Cũng được, nhưng ngươi đừng nhân cơ hội mà chuồn!

– Hừ! Thằng nhãi, lát nữa lão phu vặn cổ ngươi!

Nói đến đó, cả người lão đã lẩn khuất trong rừng cây.

Lại nói về Chu Mộng Châu, từ sau khi chàng trúng ngọn kim châm của Kim Châm Thánh Thủ Trầm Phi Phi, cả người tinh thần tỉnh táo, thế nhưng cơ thể vô lực, đến nói cũng không thành tiếng.

Mọi chuyện xảy ra như đã biết, thế rồi lúc nãy chàng còn bị con Thần Viên của Lê Sơn Dã Tẩu vất lên lưng mà chạy, may sao lúc chưa kịp chạy thì Nam Thiên Nhất Yến kịp thời ném một vật gì vào mồm chàng.

Nào ngờ vật trong mồm tan nhanh có mùi thơm thơm của thảo dược. Kỳ tích quả nhiên xuất hiện, một cổ chân khí âm ấm từ đan điền theo dược khí thăng khởi từ độc mạch mà lên, dần dần thuận hướng thập nhị kinh mạch chu lưu khắp toàn thân. Dược lực dẫn chân khí đi đến đâu, thì người nghe thấy thoải mái hữu lực đến đó. Chu Mộng Châu mừng khấp khởi trong lòng, nghĩ Đào Văn Kỳ hẳn đã cho mình nuốt linh đơn thông kinh hoạt mạch, liền ngầm vận hành thử chân khí, thì quả nhiên thấy chân khí lưu thông, từ chí hữu lực. Trong lòng nghĩ nhanh đến chuyện thoát khỏi lưng con ác thú này.

Nhưng chàng vừa cựa quậy, con vượn như rất tinh, tay nó đang ôm người chàng liền ôm chắc hơn, Chu Mộng Châu trong đầu chửi thầm:

– Đồ súc sinh đáng chết!

Bấy giờ chàng cứ nằm yên trên lưng nó, ngầm vận điều hòa chân khí.

Qua chừng thời gian hơn tuần trà, chàng thừ lại lần cuối thấy chân khí đã hồi phục, độc tính trong người cũng đã hết, bấy giờ nghĩ trong người có mặc chiếc Bạch Cốt Y, chẳng sợ móng vuốt của con quái thú.

Một tay dụng lực hất mạnh con vượn đang ôm trên người mình, tay kia vận năm thành công lực đánh nó một chưởng.

Con vượn bị đánh bất thần, tuy da thịt rất dày, nhưng với năm thành công lực của Chu Mộng Châu cũng nhất thời đau tức, mới rú lên một tiếng dài, cũng chính là tiếng rú đầu tiên mà bọn Lê Sơn Dã Tẩu và Nam Thiên Nhất Yến nghe thấy.

Chu Mộng Châu bị tiếng rú của con vượn làm giật thót người, tự nhiên trong lòng chàng liên tưởng đến chuyện cách đây vài năm, chàng bắt gặp con vượn lông trắng chính đang hành hung Câu Hồn Diễm Sứ Đằng Anh trong ngôi cổ miếu dưới chân núi Lục Bàn Sơn, chẳng lẽ không phải là con vượn này sao?

Lúc này con quái vượn bị đánh một chưởng thì giật thót mình rú lên, nó nhảy quanh một vòng, mặt ngầu đỏ nhìn trừng trừng Chu Mộng Châu rồi vung hai cánh tay dài ngoằng nhảy vào tấn công.

Chu Mộng Châu lúc này đã nhận ra đây chính là con quái vượn cách đây vài năm chứ chẳng sai, tự nhiên chàng căm hận loài súc sinh bá đạo này, quyết chí trong đêm nay phải diệt trừ nó.

Thấy con quái vượn bổ tới với đôi tay dài đầy móng vuốt, chàng vội nhảy người né tránh, trong đầu nghĩ nhanh nếu đánh vào người nó thì chẳng kết quả gì, mà chỉ thêm phí sức.

Con vượn tấn công mấy lần chỉ thấy Chu Mộng Châu lẫn người né tránh, nó ngỡ là chàng đã sợ, nên cười dài thành tiếng, rồi nhào tới tấn công càng hung hãn hơn. Chu Mộng Châu cũng đã đánh thêm vài chưởng, nhưng chạm vào da thịt nó thì chỉ thấy cứng như sắt thép, chung quy chỉ làm người nó hơi chùn một chút, chứ không hề suy suyển gì. Bấy giờ chàng nhớ lại lần trước chính nhờ đánh trúng vào âm môn của nó, nên nó mới đau điếng người mà bỏ chạy. Khi ấy chàng liền tính nhanh một kế dụ nó, bèn vờ đứng yên để nó hai tay bổ chộp tới.

Đợi đến khi đã thấy hai tay nó sắp chạm vào người, chàng ngã nhanh người về sau, rồi lộn vòng ra ngoài.

Con vượn thân hình nặng nề, chồm tới đã thấy chộp được đối phương, thì mừng khoái chí. Khi cả người chồm lên đất trống, nó cảm giác như vùng âm môn đã bị trúng, tự nhiên phát hoảng. Nên biết con Thần Viên này bẩm tính linh lợi, lại được huấn luyện kỹ càng cho nên không kém gì người. Lần trước nó bị đâm trúng vào âm môn, cho nên đối với vùng này nó mất mẫn cảm.

Bấy giờ nó phát hoảng, định nhảy người né tránh, thế nhưng Chu Mộng Châu vừa nhào người ra ngoài thi triển khinh công Lăng Ba Nhiếp Bộ, chỉ nháy mắt đã ở ngay sau lưng nó, nhân lúc con vượn chồm người tới trước, phần mông đưa lên trời, âm môn để lộ. Một cước với bảy thành công lực đá thốc vào âm môn, con vượn đau điếng người, rú dài thêm tiếng thứ hai nghe càng não nùng, rồi ôm mông chạy biến vào rừng.

Chu Mộng Châu vốn định phóng chạy theo truy sát, thế nhưng chợt nghĩ Nam Thiên Nhất Yến hiện đang đánh nhau với lão già, mà tình thế đang rất nguy, nếu như chỉ vì truy sát con súc sinh này mà để người cứu mình bị hại chẳng phải là đáng trách hay sao?

Nghĩ thế, chàng liền phóng người chạy ngược trở lại hướng vừa rồi con vượn đưa chàng đến đây.

Nhưng mới chạy chưa được xa, lập tức thấy hai bóng người một trước một sau, như đuổi theo chạy ngược hướng với chàng.

Còn ở rất xa thế nhưng Chu Mộng Châu loáng thoáng thấy thân pháp người này rất giống với thân pháp của Nam Thiên Nhất Yến, liền lớn tiếng hỏi:

– Phi Đào huynh không? Tiểu đệ Chu Mộng Châu ở đây!

Chàng vừa hỏi dứt đã nghe thấy có tiếng thốt lên kinh ngạc, rồi bóng người phía sau bỗng rẽ chạy nhanh về hướng chàng.

Chu Mộng Châu biết mình đoán không sai, liền phóng chân chạy đến đón đầu. Khi hai người gặp nhau, Chu Mộng Châu không hề suy nghĩ, cứ nắm tay đối phương mừng rỡ như trước đây, định mở miệng nói gì, nhưng bất chợt người khựng lại chẳng nói được câu nào.

Nam Thiên Nhất Yến vùng tay khỏi tay chàng, lạnh giọng:

– Không cần nói nhiều, ngươi lần này bị người Quy Hồn Bảo mười phần hết chín là do liên lụy tới ta. Ta cứu ngươi ở đây, xem như chúng ta chẳng ai thiếu ai. Ngươi không cần phải cảm tạ, từ nay chúng ta ai đi đường nấy.

Nói rồi, không chờ Chu Mộng Châu kịp phản ứng, trở gót phóng chạy như bay.

Chu Mộng Châu sững người giây lát, đến khi kịp chạy theo thì bóng Lê Sơn Dã Tẩu lướt tới chắn đường, ngưng mục nhìn chàng rồi trầm giọng hỏi:

– Hộ sơn Thần Viên của Sơn Chủ hiện tại ở đâu rồi?

Chu Mộng Châu đang bận tâm về Nam Thiên Nhất Yến, bỗng bị lão già hỏi đến con vượn quỷ quái kia, bực tức nói:

– May ta chậm một bước, nó mới thoát, nếu không thì ta cho nó về chầu diêm vương rồi!

Lê Sơn Dã Tẩu mắt vẫn còn trừng nhìn Chu Mộng Châu, hồi lâu như nhớ ra chuyện gì, bèn hỏi:

– Mấy năm trước trong cổ miếu dưới chân Lục Bàn Sơn, Thần Viên cũng chính bị ngươi hạ thủ?

Chu Mộng Châu gật đầu khẳng khái đáp:

– Chẳng sai, chính là ta!

Lê Sơn Dã Tẩu giận cực thành nộ, cười gằn nói:

– Sơn chủ chính vì chuyện này mà đã từng tuyên thệ phát hùng uy truy tìm hung thủ trừng trị tội đả thương Thần Viên. Chẳng ngờ lại là ngươi, thật khéo cả hai chuyện đều là ngươi, mau ngoan ngoãn theo chân lão phu hồi sơn.

Chu Mộng Châu bình tĩnh đáp:

– Muốn ta hồi sơn cũng không khó, chỉ cần ngươi thi triển chút bản lĩnh xem thế nào mới được.

Lê Sơn Dã Tẩu vốn thấy Chu Mộng Châu đả thương Thần Viên thì đã tức giận, lúc này nghe vậy thì phát nộ, lập tức vung ngọn Trúc tiết cương tiên phát chiêu tấn công.

Lại nói Nam Thiên Nhất Yến vốn bỏ chạy đi, nhưng chẳng hiểu sao khi thấy Lê Sơn Dã Tẩu xuất hiện, hắn chạy ngược lại đứng bên ngoài lắng nghe. Lúc này thấy bọn họ chuẩn bị động thủ, chỉ thầm dùng mật ngữ truyền âm nói với Chu Mộng Châu:

– Lão ma đầu này luyện thành tà môn ám khí, vô thanh vô sắc, ngươi phải hết sức cẩn thận.

Đối với ám khí, Chu Mộng Châu không mấy lo lắng, chính là vì bên trong người chàng đã mặc sẵn Bạch Cốt Y hộ thân, cho nên lúc này thầm cảm kích, nhưng chung quy chẳng để tâm đến Lê Sơn Dã Tẩu.

Khi lão ta vừa chuẩn bị ra chiêu đột nhiên liền thấy mấy bóng người chạy đến. Nháy mắt đã có thể nhận ra chính là Thiếu bảo chủ Quy Hồn Bảo Đằng Tiểu Thanh, Kim Châm Thánh Nữ Trầm Phi Phi và gã trung niên hán tử. Ngoài ra còn có thêm một lão nhân tóc bạc và một lão hòa thượng đầu trọc bóng.

Đằng Tiểu Thanh vừa phát hiện ra Nam Thiên Nhất Yến bỏ chạy liền mang theo Trầm Phi Phi và lão hòa thượng truy đuổi, còn gã trung niên hán tử và lão già thì dừng lại ở ngoài xa.

Chu Mộng Châu thấy Nam Thiên Nhất Yến tự dưng phát hiện bọn người Quy Hồn Bảo thì bỏ chạy, trong lòng đã thấy hồ nghi. Khi ấy chợt thấy bọn Đằng Tiểu Thanh đuổi theo, sợ Nam Thiên Nhất Yến gặp nguy định chạy theo trợ thủ. Chẳng ngờ Lê Sơn Dã Tẩu đã vung ngọn cương tiên cản đường, tấn công.

Lê Sơn Dã Tẩu chừng như không thèm để mắt đến bọn người kia, nhìn Chu Mộng Châu gằn giọng nói:

– Chậm chân! Ngươi theo ta về gặp Sơn chủ làm rõ chuyện ngươi hai lần đả thương Thần Viên rồi tính sau.

Lão gia kia ngược lại đã tiến lên gần, xen ngang nói:

– Tiểu tử này đã bị Thiếu bảo chủ chúng ta bắt, ngươi lại dám ngang nhiên đánh cướp, thật là muốn tìm chuyện rắc rối cho ngươi. Giờ ngươi muốn mang hắn đi cũng không khó, thế nhưng trước hết cần hỏi qua ý kiến Tý Ngọ Kim Thoa Siêu Thiên Dân này mới được.

Lê Sơn Dã Tẩu chỉ cười nhạt:

– Tưởng là cao nhân nào ghê gớm, chẳng ngờ chỉ là một tên sai nha vô danh tiểu tốt của Quy Hồn Bảo mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của Lê Sơn Dã Tẩu ta.

Tý Ngọc Kim Thoa Siêu Thiên Dân thân phận là phân đà chủ một phân đà vùng Tây Bắc này, chẳng nhỏ tí nào, vậy mà giờ bị đối phương coi chỉ là tên sai nha vô danh tiểu tốt thì chẳng thể nào không tức giận, thét lớn:

– Trong giang hồ chưa có ai dám nói với lão phu một câu như vậy, chỉ có thứ mù mắt như ngươi mới không thấy Thái Sơn trước mặt, để ta lấy sọ dừa ngươi làm ống nhổ.

Nói rồi ra binh khí, Lê Sơn Dã Tẩu chỉ cười nhạt, cũng quật ngọn roi một cái thị uy, chuẩn bị ứng thủ.

Chu Mộng Châu thấy cơ hội tốt, liền tung người phóng chạy theo hướng Nam Thiên Nhất Yến.

Cả Lê Sơn Dã Tẩu lẫn Tý Ngọc Kim Thoa vừa phát hiện ra Chu Mộng Châu phóng chạy, chẳng ai bảo ai liền tung người đuổi theo.

Bọn họ nhân vì cùng mục đích truy bắt Chu Mộng Châu, cho nên lúc này thi triển khinh công phóng chạy bên nhau, nhất thời tạm gác chuyện tranh chấp.

Nhìn thấy Chu Mộng Châu càng chạy càng nhanh, trước mặt xa xa là cánh rừng rậm hơn, cả hai bất giác đều nôn nóng, vì biết chỉ cần để Chu Mộng Châu lọt vào rừng rậm thì rất khó tìm lại được, khi ấy mấy lần bọn họ vận hết chân lực và lưỡng túc mà phóng chạy, thế nhưng chung quy không rút lại được khoảng cách, mà còn bị chàng bỏ xa hơn thêm. Thoáng chốc bóng Chu Mộng Châu đã lọt vào rừng tối.

Chu Mộng Châu đã dứt bỏ được hai lão già, lại gia tăng tốc độ, lòng chỉ mong theo kịp Nam Thiên Nhất Yến giúp hắn một tay.

Qua chừng thời gian một tuần trà, khi ấy mới phát hiện phía trước có tiếng người động thủ, đến gần đã thấy chính là Nam Thiên Nhất Yến đấu với lão hòa thượng.

Trầm Phi Phi và Đằng Tiểu Thanh thì đứng bên ngoài quan sát.

Chu Mộng Châu vốn định nhảy vào ứng viện, thế nhưng chàng bỗng thoái lùi nấp người bên gốc cây. Nguyên là thanh nhuyễn kiếm của Nam Thiên Nhất Yến đã thấy nằm gọn trong tay Đằng Tiểu Thanh. Nam Thiên Nhất Yến chỉ bằng tay không đấu quyền cước với lão hòa thượng, mà chiêu thức chẳng những quái dị, uy thế cực mãnh, từng chiêu phát ra đều là đòn trí mạng.

Võ công lão hòa thượng xem ra vượt xa Nam Thiên Nhất Yến, chỉ tùy thủ ra tay hóa giải chiêu số của đối phương, nhưng không trả đòn. Thậm chí vài chiêu vô tình ra tay, thì cũng chỉ là đánh nhẹ vào những chỗ chẳng trọng yếu trên người Nam Thiên Nhất Yến.

Nam Thiên Nhất Yến đấu mấy mươi chiêu, vì dùng quá mạnh lại ra đòn hiểm ác, cho nên người đã như thấm mệt, hơi thở dồn dập đến Chu Mộng Châu đứng ngoài xa cũng có thể nghe thấy.

Chu Mộng Châu thấy tình hình thế này, thầm nghĩ nếu cứ đấu như thế thêm chừng năm mươi hiệp nữa thì chẳng cần lão hòa thượng ra tay, mà Nam Thiên Nhất Yến khí tận lực kiệt cũng đủ bị bắt gọn. Bất giác chàng thầm lo cho hắn.

Đằng Tiểu Thanh bên ngoài đột nhiên lên tiếng:

– Nhược muội, cớ sao phải khổ vậy? Dù muội không muốn cuộc hôn nhân này, thì chúng ta cũng còn có thể thương lượng với nhau, cớ gì phải nổi giận. Nên biết giang hồ hiểm ác, chẳng có chuyện gì là không xảy ra, muội thân gái một mình lang bạc giang hồ, nhỡ xảy ra chuyện không hay thì ân hận sao? Chẳng bằng muội theo ta trở về Quy Hồn Bảo rồi tính.

Chu Mộng Châu nghe vậy ngớ ngẩn cả người, chẳng hiểu Đằng Tiểu Thanh vừa nói câu đó với ai.

Nam Thiên Nhất Yến lúc này chẳng hiểu sao lại nhào người thật nhanh, thủ quyền túc cước ra đòn trí mạng, khiến lão hòa thượng hơi hoảng đành thoái lui nhượng bộ, nhưng thân pháp vẫn không loạn.

Chu Mộng Châu ngược lại đứng bên ngoài lén xem thì nhíu mày thầm thấy chiêu vừa rồi của Nam Thiên Nhất Yến thật là ngu đần vô cùng.

Đằng Tiểu Thanh bỗng nhiên lại lên tiếng:

– Ta xem ra tên tiểu tử họ Châu kia chẳng phải người tốt!

Chu Mộng Châu nghe vậy thì tức giận thoáng chửi lén người khác, thuận tay bứt liền một ngọn lá vận công phóng vèo đi.

Đằng Tiểu Thanh công lực cũng không phải kém, vừa nhìn thấy ngọn lá cây bay đến, gã chẳng cần né tránh, chỉ há miệng ngậm đúng ngọn lá giữa khẽ răng. Nhưng bỗng giật mình, đầu lưỡi tê tê, miệng cảm giác mằn mặn, nhổ toạt ra một nhúm máu, tức giận thét lớn:

– Cao nhân phương nào xin lộ diện.

Kim Châm Thánh Nữ nghe tiếng la hoảng của Đằng Tiểu Thanh đã lướt người đến bên gã, nhìn lên đấy thấy ngọn lá còn dính máu, trong lòng hơi khẩn trương, tùy tay thò vào áo nắm sẵn ba ngọn Ma túy kim châm.

Lão hòa thượng thì chỉ chú tâm phòng thủ và hóa giải chiêu số hung hiểm của Nam Thiên Nhất Yến, cho nên căn bản không để ý chuyện bên ngoài.

Đằng Tiểu Thanh thét hỏi một hồi vẫn không thấy có ai lên tiếng trả lời, mắt chỉ đăm đăm nhìn vào rừng cây tức giận.

Trầm Phi Phi cao giọng nói:

– Thiếu bảo chủ Quy Hồn Bảo Đằng Tiểu Thanh và Hộ bảo pháp sư Trầm Phi Phi ở đây, cao nhân phương nào xin xuất hiện tương kiến!

Kim Châm Thánh Nữ Trầm Phi Phi thân phận Hộ bảo pháp sư tuyệt nhiên võ công chẳng tầm thường tí nào, lúc ấy thấy hỏi mấy lần vẫn chẳng có tiếng đáp lại. Thị liền vung tay một cái, ba ngọn kim châm vuột tay bắn ra, nhắm đúng hướng vừa rồi thị phát hiện cành lá xao động nhẹ.

Ba ngọn kim châm vút đi, nhưng rồi lọt thỏm vào màn đêm vô thanh vô sắc khiến Đằng Tiểu Thanh và Trầm Phi Phi nhìn nhau nghi ngại.

Nam Thiên Nhất Yến ngược lại lúc này đã thấy chân nặng tay mỏi, phát chiêu như không còn lực, lão hòa thượng cười mấy tiếng phát chưởng bức Nam Thiên Nhất Yến bó tay một góc.

Lão hòa thượng cao giọng nói:

– Mời Thiếu bảo chủ giữ Lý cô nương, để lão nạp Thiên Tâm đi gặp cao nhân.

Lại nói Chu Mộng Châu ngầm nấp bên trong, hiển nhiên đã nhìn thấy hết cử động của đối phương. Khi ấy chàng cố tình rung cành cây để Kim Châm Thánh Nữ ra tay, rồi vội lướt người đi nơi khác. Bấy giờ thấy lão hòa thượng thả Nam Thiên Nhất Yến cho Đằng Tiểu Thanh, phóng đến hướng mình thì không khỏi chấn động, thầm nghĩ lão hòa thượng này quả cao cường.

Thiên Thâm pháp sư bổ người tới là vung chưởng đánh liền hai chưởng, chỉ thấy ba gốc cây lớn bằng bắp chân đổ ào ào, thế nhưng vẫn không bức nổi Chu Mộng Châu xuất hiện.

Lão không khỏi ngớ người, chẳng hiểu đối phương đã chạy đi đằng nào.

Nguyên là Chu Mộng Châu vừa thấy bóng lão lướt đến đã liền thi triển Lăng ba nhiếp bộ xẹt người đi, mới thoát khỏi mấy chưởng của lão hòa thượng chấn động.

Đúng lúc này, trong rừng đấu lại xuất hiện thêm hai bóng người nữa, đã nhận ra chính là Lê Sơn Dã Tẩu và Tý Ngọc Kim Thoa Siêu Thiên Dân.

Hai lão già lúc ngoài bìa rừng bị bọn Chu Mộng Châu bỏ rơi, ban đầu phẫn nộ, thế nhưng Tý Ngọc Kim Thoa thì đã nghe chuyện Chu Mộng Châu gần đây đả bại Hoa Nguyệt Đầu Đà và cả Thất Bộ Truy Hồn cho nên thấy chuyện bị chàng bỏ rơi, không có gì là đáng hổ thẹn.

Duy chỉ có Lê Sơn Dã Tẩu trong mắt lão vẫn xem Chu Mộng Châu chỉ là hàng tiểu bối hậu học, cho nên đã giận càng giận hơn, mới quyết phóng chạy truy lùng cho được.

Vừa rồi còn ngoài xa đã nghe thấy tiếng quát tháo nên hai lão mới lần chạy đến.

Đằng Tiểu Thanh vừa thấy mặt Tý Ngọc Kim Thoa Siêu Thiên Dân thì quát hỏi ngay:

– Tên tiểu tử họ Châu kia đâu?

Siêu Thiên Dân lúng túng, chẳng lẽ đáp là bị bỏ rơi? Mà không đáp thì lại không được, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Nam Thiên Nhất Yến cười nhạt chen vào nói:

– Khỏi cần nói cũng biết là bị bỏ rơi lại sau rồi! Thú thật mà nói, nếu luận chân tài thực học thì bọn các ngươi liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của người ta đâu.

Thiên Tâm pháp sư không tin, hừ một tiếng hỏi ngược lại:

– Nếu hắn là chân tài thực học, tại sao bị Thiếu bảo chủ cầm giữ?

Nam Thiên Nhất Yến không đáp mà nói tiếp:

– Nếu ta đoán không sai thì họ Chu chỉ ở quanh quẩn đâu đây, những lời chúng ta vừa nói đã bị nghe hết!

Thiên Tâm pháp sư cao giọng khích:

– Chỉ cần hắn dám ra mặt đấu với lão nạp vài chiêu, lão nạp mới phục hắn! Bằng không …

Thiên Tâm pháp sư khích chưa hết câu, mọi người đã thấy mắt loáng lên thêm một nhân ảnh. Thiên Tâm pháp sư chỉ vừa nhìn thấy thân pháp xuất hiện của Chu Mộng Châu thì cũng đã giật mình, bất giác lời ngưng ngang cửa miệng.

Chu Mộng Châu vốn cố ý thi triển thân pháp uy hiếp đối phương, cho nên mới dụng đến Lăng ba nhiếp bộ. Lúc này đứng giữa trường nhìn Thiên Tâm pháp sư hiên ngang nói:

– Ngươi muốn tỷ đấu vài chiêu với ta không khó, thế nhưng ngươi có dám bảo hắn nghe theo lời ngươi không, nếu ta có điều kiện?

Hiển nhiên hắn ở đây, chàng muốn ám chỉ là Đằng Tiểu Thanh.

Thiên Tâm pháp sư chau mày nói:

– Còn phải xem điều kiện của ngươi như thế nào?

Chu Mộng Châu cao giọng nói:

– Có ba điều kiện, nếu may mà ta thắng, thì thứ nhất thì phải để cho Đào huynh tự do rời khỏi đây, sau này các ngươi nếu có thân tài thực lực thì không khó tìm bắt lại hắn. Thứ hai những vật trong người ta bị các ngươi soát lấy, phải trả lại hết cho. Thứ ba, bất luận đêm nay thắng thua thế nào, thì đêm trung thu tại hạ sẽ phó hội với Quy Hồn Bảo, lấy lại chút nợ xưa của ân sư.

Thiên Tâm pháp sư hơi lúng túng, lão ta thật không biết Quy Hồn Bảo chủ năm xưa có khúc mắc gì với Kim La Hán, lúc này chỉ đưa nhanh mắt nhìn Đằng Tiểu Thanh như chờ sự chứng thực.

Chẳng ngờ Đằng Tiểu Thanh cũng không hề biết chuyện năm xưa của cha mình với Kim La Hán, chỉ lắc nhẹ đầu.

Thiên Tâm pháp sư nghĩ chuyện này chỉ có thể chờ đến khi hồi bảo hỏi đích thân Bảo chủ thì mới biết được, khi ấy gật đầu nói:

– Được, cứ theo điều kiện của ngươi, nhưng chỉ cần ngươi thắng được lão nạp, mau lấy binh khí đi!

Chu Mộng Châu khẳng khái đáp:

– Chúng ta đánh ba chưởng phân thắng bại, được chứ?

Thiên Tâm pháp sư nghe vậy thì hậm hực thầm nghĩ:

– Thằng nhãi thật cuồng ngạo, dám đấu nội công với lão nạp!

Chu Mộng Châu nói xong đã vận khí đề tức chuẩn bị ứng phó. Thiên Tâm pháp sư không nói thêm tiếng nào, người lướt đến, tay áo phất lên phát liền một chưởng.

Chu Mộng Châu không nóng vội, chỉ thuận tay phát ra một chưởng nghênh tiếp, hai chưởng chạm nhau, song phương bộ pháp bất động không ai có chút biểu hiện thua kém.

Thật ra đứng bên ngoài quan sát thì ai cũng có thể hiểu được chưởng đầu song phương chỉ cốt thăm dò nội lực nhau mà thôi. Chỉ thấy Thiên Tâm pháp sư đầu mi hơi nhíu lại, tợ hồ như có chút bất ngờ, rồi lão từ từ phát chưởng tiếp, lần này đã thấy kình lực phát ra cuồn cuộn.

Chu Mộng Châu cũng không vội phát chưởng, chờ khi chưởng lực đối phương đến trước ngực mới phát hữu chưởng với bảy thành công lực nghênh tiếp.

Nên biết, Thiên Tâm pháp sư thân phận là Đại hộ pháp Quy Hồn Bảo, thế nhưng võ công không kém Quy Hồn Bảo chủ tí nào. Vậy mà Đằng Tiểu Thanh nhìn thấy thái độ ra chưởng của Chu Mộng Châu có chút cao ngạo, thì không khỏi tức giận, thầm nghĩ:

– Lần này ngươi chết dưới tay Thiên Tâm đại hộ pháp là chắc!

Nào ngờ “bình” một tiếng, hai thân hình dao động, nhưng vẫn không thấy biểu hiện nào phân thắng phụ.

Thiên Tâm pháp sư lần này thì không còn nghi ngờ gì nữa, biết hôm nay mình gặp phải nhân tài hậu khởi mà lão ta chỉ nghe danh chưa lần chạm mặt, khi ấy mắt lộ hàn quang, thét lớn:

– Tuyệt lắm! Tiếp chưởng thứ ba của lão nạp!

Chỉ thấy lão phất tay áo, chưởng không ồ ạt như vừa rồi, chỉ cuộn nhẹ, nhưng bên trong ngầm chứa một công lực kinh người.

Chu Mộng Châu bộ pháp vững chãi, vận hết mười hai thành công lực vào chưởng cuối cùng, song chưởng giơ lên nghênh tiếp.

Lần này chỉ nghe thấy một tiếng nổ như trời long đất lở, đến bọn người đứng ngoài đều là cao thủ mà cũng bị dư phong làm giật mình. Trong đám bụi đất bay mù, hai bóng người chao đảo đều thoái liền ba bước, rồi mới đứng lại trầm ổn.

Thiên Tâm pháp sư ngưng mắt trên đất hồi lâu mới thốt thành lời:

– Thiếu bảo chủ, tạm thời trả lại đồ vật cho hắn!

Đằng Tiểu Thanh chẳng muốn trao ra, chỉ nói:

– Pháp sư và hắn mỗi người đều thoái ba bộ, xem như bình thủ, làm sao trả đồ cho hắn được?

Thiên Tâm pháp sư nói:

– Thắng phụ trong lòng lão nạp tự biết, thiếu bảo chủ mau trả đồ cho hắn!

Đằng Tiểu Thanh vẫn cố tình trù trừ kéo dài khiến Thiên Tâm pháp sư không nhẫn nại được, ngữ khí xem ra nghiêm nghị hơn.

Đằng Tiểu Thanh tuy thân phận là Thiếu bảo chủ Quy Hồn Bảo, thế nhưng ngoài phụ thân ra thì hắn vẫn còn phải khiếp sợ Thiên Tâm pháp sư. Trong lòng tuy không muốn, nhưng cũng phải đành cởi hết những đồ vật của Chu Mộng Châu mang bên hông trả lại cho chàng, gồm có hai thanh kiếm và tay nải bên trong đựng pho tượng Kim La Hán, Cửu Dao Châu và một số đồ vật dụng linh tinh.

Chu Mộng Châu nắm lấy kiếm và tay vải mở ra xem thấy thứ gì cũng đầy đủ, duy chỉ có chiếc kim trâm của Nam Thiên Nhất Yến tặng không thấy, bèn đưa mắt nhìn hắn.

Thiên Tâm pháp sư nhìn thấy thái độ của chàng bèn hỏi:

– Thiếu gì sao?

Chu Mộng Châu đáp:

– Một cây kim trâm!

Thiên Tâm pháp sư sắc mặt nghiêm lại, nhìn Đằng Tiểu Thanh nói:

– Trả cho hắn!

Thực ra những vật của Chu Mộng Châu từ hai thanh bảo kiếm cho đến pho Kim La Hán và nửa viên linh đơn mà Bạch Cốt Ma Quân tặng cho đều là bảo vật hiếm có. Thế nhưng đối với Đằng Tiểu Thanh thì cây kim trâm của Nam Thiên Nhất Yến thì còn quý giá hơn nhiều, bởi thế hắn đã cất đi từ trước.

Lúc này nghe nói vậy, cứ làm tỉnh nói:

– Đồ vật của hắn chỉ có chừng đó, làm gì có kim trâm nào.

Thiên Tâm pháp sư bước đến gần hắn trầm giọng:

– Một cây kim trâm đáng giá gì, hắn lẽ nào vu khống ngươi? Người của Quy Hồn Bảo chúng ta không được thất ngôn với người!

Đằng Tiểu Thanh vẫn không chịu thừa nhận, lắc đầu đáp:

– Thật sự tiểu bối không nhìn thấy!

Thiên Tâm pháp sư mắt như hai ánh lửa nhìn chăm vào Đằng Tiểu Thanh, khiến hắn nơm nớp bất an, nhưng hắn vẫn trấn định kiên quyết không thừa nhận.

Thiên Tâm pháp sư lão luyện giang hồ nào không nhận ra được điều gì trong ánh mắt của hắn. Trong Quy Hồn Bảo, lão ta chỉ dưới Quy Hồn Bảo chủ, nhưng lúc này trước mặt đông người lão thấy không nên quá làm khó cho Thiếu bảo chủ, bèn trầm ngâm suy nghĩ, rồi nói với Chu Mộng Châu:

– Cây kim trâm của Chu thí chủ cứ coi như lão nạp chịu trách nhiệm, đến trung thu thí chủ phó hội tệ bảo, nhất định hai tay dâng trả, đồng thời lĩnh giáo lại vài chiêu!

Chu Mộng Châu hơi khó chịu, vốn định nói chuyện phó hội với chuyện cây kim trâm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, sao có thể ghép vào nhau được.

Nhưng đúng lúc ấy bỗng thấy Nam Thiên Nhất Yến lên tiếng:

– Xin lỗi, ta phải đi trước một bước!

Nói rồi thân hình như cánh én vọt nhanh vào rừng.

Đằng Tiểu Thanh vừa thấy thế liền định phóng người truy theo, nhưng không những chỉ Chu Mộng Châu mà cả Thiên Tâm pháp sư đều nhảy người ra cản đường.

Thiên Tâm pháp sư nghiêm giọng nói:

– Xin Thiếu bảo chủ giữ thể diện cho lão nạp một chút!

Đằng Tiểu Thanh bị cả hai cản đường, biết khó lòng qua nổi cửa ải này, hậm hực nói:

– Hừ, để xem nó chạy đâu cho thoát tay Đằng Tiểu Thanh này!

Vừa nói ánh mắt đầy thù hận nhìn chăm Chu Mộng Châu.

Lê Sơn Dã Tẩu vốn lúc đầu chẳng xem Chu Mộng Châu vào đâu, nhưng vừa rồi tận mắt chứng kiến Chu Mộng Châu tiếp liền Thiên Tâm pháp sư ba chưởng, lão mới tự hiểu mình không phải là đối thủ của chàng. Ý định cưỡng ép bắt Chu Mộng Châu hồi bẩm Sơn chủ chịu tội hai lần đả thương Thần Viên tiêu tan, khi ấy thấy rút lui không một lời thì thẹn, bèn cười gượng nói một câu:

– Tiểu tử này vốn đả thương Thần Viên của Bổn sơn chủ, cần phải theo lão phu hồi sơn chịu tội. Nhưng nể mặt Thiên Tâm pháp sư ở đây, tạm thời để cho hắn tiêu dao một thời gian nữa, đến ngày trung thu lão phu nhất định đưa Sơn chủ đến phó hội luôn thể, cũng là nhất cử lưỡng tiện!

Thiên Tâm pháp sư đương nhiên thừa hiểu bụng dạ đối phương, chỉ tiếp lời nói:

– Được tiếp giá quý sơn chủ thì vô cùng vinh hạnh, lão nạp nhất định dọn thất cao nghênh.

Lê Sơn Dã Tẩu không chờ Thiên Tâm pháp sư nói hết, thấy hạ màn được liền chấp tay xá dài mấy cái, rồi quay người phóng đi.

Bọn Thiên Tâm pháp sư thấy Lê Sơn Dã Tẩu đi xa rồi cũng bỏ đi không để ý gì đến Chu Mộng Châu nữa.

Chu Mộng Châu còn lại một mình, mặt đột nhiên trắng bệch ra, người lảo đảo tới trước mấy bước, may chộp được thân cây nên không ngã, há miệng “hộc” một tiếng, cả mồm máu tươi bắn ra ngoài.

Thì ra đến chưởng thứ ba thì chàng cảm thấy chân khí đảo lộn, lục phủ ngũ tạng đau tức khó chịu vô cùng, nhưng cố vận khí trầm ổn thân hình và sắc diện để khỏi gục trước đối phương. Khi này bọn người Quy Hồn Bảo đi hết rồi, mới thở ra thả lỏng chân khí, máu từ nội tạng liền theo mồm mà ào ra.

Chính lúc ấy, bỗng có tiếng áo lướt gió, một giọng thảng thốt vang lên:

– A! Ngươi đã bị thương!

Chu Mộng Châu hai tây chống gốc cây như muốn ngã, thấy có người xuất hiện, chàng giật mình tay rút nhanh thanh trường kiếm theo bản năng. Nhưng khi ngước mắt lên, chàng chợt ngớ người lắp bắp hỏi:

– Sao lại là ngươi?

Thì ra chính là Nam Thiên Nhất Yến Đào Văn Kỳ vừa quay trở lại, hắn vội lấy trong áo ra một viên linh dược như đã từng cho chàng nuốt, nói:

– Nhanh uống viên thuốc này vào!

Chu Mộng Châu lắc đầu chối:

– Chút thương thế này đáng ngại gì?

Đào Văn Kỳ nhìn chăm quan sát thần sắc của chàng rồi nói:

– Ta xem ngươi thụ nội thương, chí ít cũng cần tĩnh dưỡng vài ngày mới hồi phục. Nếu như nội thương mà không nhanh chóng điều thương thì để lại hậu quả khó lường đấy! Hay để ta giúp ngươi đến một nơi …

Chu Mộng Châu vừa nghe đến đó đã gượng cười lắc đầu nói:

– Không dám làm phiền ngươi, tự ta có thể tìm đến một khách điếm nào đó dưỡng thương là được rồi.

Đào Văn Kỳ la lên:

– Không được, bọn người Quy Hồn Bảo có mặt khắp nơi, bọn chúng nhất dịnh chưa bỏ qua cho ngươi đâu!

Chu Mộng Châu giật mình, biết Đào Văn Kỳ không nói dối, khi ấy trầm ngâm một lúc nói:

– Xem ra ta không thể không theo lời ngươi! Nhưng …

Đào Văn Kỳ thấy chàng đã chuyển ý, chẳng nói gì nữa, liền đưa tay đỡ người chàng dìu đi vào hướng rừng.

Chu Mộng Châu ban đầu bước đi mệt mỏi, nhưng qua một lúc chàng bỗng sực nhớ ra điều gì, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Đào Văn Kỳ. Chàng bất giác hoài nghi, tại sao Đằng Tiểu Thanh gọi hắn là Nhược muội? Mà hắn tính tình lúc nóng lúc lạnh giận hờn thất thường, tợ hồ như là nữ …

Chỉ nghĩ đến đó chàng hơi ngại ngùng, lúc này Đào Văn Kỳ cũng đã phát hiện ra Chu Mộng Châu lén nhìn mình, mặt bất giác ửng hồng lên, chân bước nhanh hơn, rồi đột nhiên vùng khỏi tay chàng, vọt tới trước, quay đầu liếc xéo chàng một cái rồi cúi đầu đi trước. Chu Mộng Châu đành tự mình bước đi, chỉ cười thầm trong lòng.

Đào Văn Kỳ đi đã thấy chậm lại, nhưng Chu Mộng Châu lúc này thụ nội thương nên đi thấy rất vất vả, mấy lần suýt ngã.

Đoạn đường lúc này thật khó đi, vách núi khá hiểm trở, Đào Văn Kỳ rõ ràng biết chàng thụ thương, nhưng không hiểu sao hắn không đến dìu Chu Mộng Châu nữa.

Chu Mộng Châu tính vốn kiên cường, nên không mở miệng rên rỉ, cứ cúi đầu gượng bước.

Đào Văn Kỳ vừa đi vừa dừng lại chờ đợi, Chu Mộng Châu càng lúc đi đã thấy càng khó khăn hơn, nhưng chung quy Đào Văn Kỳ không đỡ chàng bước nào nữa.

Cứ thế đi đến khi trời sáng, thì bọn họ đến trước một cốc núi, Chu Mộng Châu gắng gượng đến được đây cũng đã là kỳ tích rồi, khi ấy trước mắt nhìn thấy cốc núi sâu hun hút, bất giác bủn rủn tay chân, muốn bước nhưng bước không nổi nữa.

Nam Thiên Nhất Yến Đào Văn Kỳ thì đã nhún người vọt vào trong cốc, Chu Mộng Châu nghĩ gắng bước vào cốc có lẽ thương thế chỉ thêm trầm trọng, cứ đứng tần ngần chẳng biết thế nào đây. Chẳng lẽ lên tiếng gọi Đào Văn Kỳ giúp mình? Không thể, nhưng nếu không gọi hắn giúp thì làm sao vào cốc được.

Đang lạnh lùng, phân vân chợt nghe có tiếng cười khúc khích trong cốc vọng ra, rồi thấy Đào Văn Kỳ đi cạnh một thiếu ni thân vận tăng bào bước ra, thoạt nhìn bọn họ vô cùng thân thiết, nhất thời chàng khựng cả người.

Thiếu ni nhìn thấy Chu Mộng Châu thì thu liễn giọng cười hỏi:

– Nhược tỷ, vị bằng hữu của tỷ đây sao? Là nam nhân ư?

Đào Văn Kỳ cười bí mật, nheo mắt hỏi lại:

– Ngươi xem, ta cũng không phải là trang nam nhi sao?

Thiếu ni nhìn Đào Văn Kỳ rồi bật cười:

– A! Tỷ tỷ sao tự dưng lại hóa nam nhi mà ta cũng không nhận ra!

Chu Mộng Châu mắt mở tròn to nhìn bọn họ, thì ra đúng như mấy lần chàng hồ nghi Đào Văn Kỳ chính là gái giả trai, thảo nào mà thiếu ni kia dám đi cùng với hắn, nói nói cười cười vô cùng thân thiết.

Đào Văn Kỳ chống tay hất hàm hỏi:

– Ê! Ngươi còn không mau qua đây cúi đầu xin sư muội của ta cho vào cốc dưỡng thương một thời gian à!

Chu Mộng Châu đã ngượng chín mặt, lúc này nghe Đào Văn Kỳ nói thế thì nghĩ mới gặp người ta lần đầu mà đã mở lời cầu cạnh, thật chẳng đáng mặt nam nhi tí nào, cho nên môi mấp máy nhưng không thốt được thành lời.

Thiếu ni ngược lại trên mặt hiện chút lúng túng nói:

– Lẽ ra bằng hữu của Nhược tỷ, chẳng có lý nào tiểu muội cự tuyệt, thế nhưng tính tình của ân sư thì Nhược tỷ chẳng phải là không biết. Ân sư ẩn dật ở đây hơn mười mấy năm nay chưa từng có chân đàn ông đặt đến, thật tiểu muội không dám bẩm trình với người.

Đào Văn Kỳ bỗng ghé sát tai thiếu ni nói nhỏ mấy câu.

Thiếu ni gật đầu lia lịa, rồi nói:

– Thôi được, nể tình Nhược tỷ, tiểu muội chấp nhận để sư phụ chửi mắng một trận cũng không sao!

Đào Văn Kỳ nhìn Chu Mộng Châu giục:

– Còn không mau đến cảm ơn sư muội.

Chu Mộng Châu trầm mặc một lúc rồi lắc đầu nói:

– Nếu nơi đây đã bất tiện, tại hạ không dám khuấy nhiễu.

Đào Văn Kỳ hai mắt mở to:

– Con người ngươi thật là … Người ta chỉ vì ngươi mà khô hơi rát giọng thuyết phục, vậy mà ngươi lãnh đạm thờ ơ. Biết vậy … Hừ! Ta chẳng thèm …

Nói đến đó hắn đột nhiên nín bặt.

Chu Mộng Châu vốn định không vào cốc này, thế nhưng cái nhìn đầy hờn dỗi và chút gì khó tả khiến chàng hơi lúng túng, chung quy lưỡng lự không biết có nên theo lời cô ta vào đây không.

Đào Văn Kỳ chớp mắt giục hỏi:

– Sao? Ngươi đã quyết định chưa chứ?

Chu Mộng Châu điềm nhiên đáp:

– Thôi, mọi chuyện đành nghe theo lời Đào huynh vậy!

Nói đến hai chữ Đào huynh chàng không khỏi khựng người.

Đào Văn Kỳ đánh mắt liếc chàng một cái sắc lẹm nói:

– Sớm nói vậy phải hay hơn không? Nào, chúng ta đi!

Nói rồi quay người nắm tay thiếu ni đi trước vào cốc.

Chu Mộng Châu giờ đã rõ đối phương thân phận nữ nhi, đâu dám nhờ đỡ, chỉ cắn răng bước đi vào cốc.

May thạch cốc đường lát đá theo bậc cấp đi không khó lắm.

Đi chừng một tuần trà, xuyên qua một cánh rừng thưa đã nhìn thấy trước mặt năm gian nhà lá xinh xinh.

Thiếu ni dừng chân nói:

– Nhược tỷ, tạm thời mời vị bằng hữu của tỷ tỷ lưu bước lại đây, tiểu muội đưa tỷ đi tham kiến sư phụ.

Nói rồi hai nữ nhân để Chu Mộng Châu một mình ở lại đó đoạn đi tiếp vào thảo thất.

Chu Mộng Châu vốn cũng biết sơ bộ tự vận công trị thương, khi thấy hai nữ nhân bỏ đi rồi, chàng ngồi xếp bằng trên đất vận hành chân khí liệu thương.

Chàng chỉ vừa vận hành một vòng thập nhị kinh mạch, thì đã thấy hai nữ nhân trở lại, thiếu ni khiêm tốn nói:

– Tệ sư vốn có tính khí trái thường, không thích ngoại nhân đặt chân vào hàn cốc, đặc biệt là thanh niên nam tử. Vừa rồi Nhược tỷ và tôi cũng đã hết lời, nhưng gia sư cũng chỉ cho phép thí chủ lưu lại đây một đêm. Còn thương thế của thí chủ thì gia sư đã tặng hai viên linh đơn kể như duyên phận của thí chủ cũng lớn lắm rồi.

Đào Văn Kỳ cũng nói vào:

– Ngươi nhanh uống đi. Linh dược của sư thúc đặc chế xưa nay ít cho người ngoài phục dụng, ngươi thử uống vào sẽ biết công hiệu thế nào.

Chu Mộng Châu đứng lên, chấp tay nói:

– Đa tạ hảo ý của nhị vị, chút thương thế này không đáng gì, bất tất quá lo lắng.

Đào Văn Kỳ nghe vậy thì đưa mắt nhìn kỹ lên mặt Chu Mộng Châu, bất giác thấy kỳ lạ, qua thần sắc thương thế tợ hồ như đã lành hẳn, lẽ nào chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà chàng có thể trị thương?

Thiếu ni thấy Chu Mộng Châu từ chối hảo tâm thì lấy làm không vui.

Chu Mộng Châu thấy Đào Văn Kỳ cứ chăm nhìn mình thì cũng khựng người, hồi lâu giật mình sực tỉnh lại, vội nói:

– Đào huynh nói cũng phải, chúng ta ai đi đường nấy!

Nói rồi chàng quay người bỏ đi.

Đào Văn Kỳ mắt tiễn Chu Mộng Châu xa dần, lòng như nghĩ gì, nhưng chung cuộc vẫn không lên tiếng.

Thiếu ni thấy vậy lấy làm lạ, không hiểu quan hệ giữa bọn họ thế nào, la lên hỏi:

– Nhược tỷ, vị bằng hữu của tỷ tỷ bỏ đi, tỷ tỷ không tiễn chân ư?

Đào Văn Kỳ khi ấy mới thở ra một hơi nói:

– Ài, cứ để hắn đi, tiễn gì chứ?

Chu Mộng Châu đi không nhanh, nên những lời vừa rồi của thiếu ni và Đào Văn Kỳ nói chuyện chàng nghe hết. Chàng vốn nghĩ chí ít cô ta cũng phải tiễn chân mình ra khỏi cốc môn, lựa lúc thuận tiện nói rõ nội tình câu chuyện của cô ta. Nhưng nghe một câu này của Đào Văn Kỳ, chàng bực mình phóng chân bỏ chạy nhanh ra hướng cốc môn.

Đào Văn Kỳ dõi mắt nhìn mà lòng hơi hoảng, mấy lần định cất tiếng gọi chàng lại, nhưng chẳng hiểu nguyên do nào lời vừa đến miệng thì cứ nghẹn lại không thốt ra được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN