Ác Thủ Tiểu Tử - Chương 16: Kiếm lệnh tái xuất giang hồ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
175


Ác Thủ Tiểu Tử


Chương 16: Kiếm lệnh tái xuất giang hồ


Thời gian trôi nhanh.

Trăng thượng tuần hơn nửa vòng bán nguyệt treo lơ lửng trên trời thu trong xanh tỏa chiếu ánh sáng dịu dàng xuống khắp nơi.

Trên đỉnh Ngưu Giác, Mã Thử sơn nằm bên một nhánh sông Hoàng Hà, một bóng người ngồi mặt nhìn ra dòng sông lăn tăn gợn sóng bạc. Dưới ánh trăng bàn bạc cũng nhận ra được một khuôn mặt thiếu niên khôi ngô tuấn tú, nhưng từ đầu mày thỉnh thoảng hằn lên những nếp nhăn, đủ thấy người này trong lòng hẳn có tâm sự trầm kín.

Đôi mắt chiếu hàn quang cứ nhìn ra xa tợ hồ như không chú mục vào một mục đích nào, chẳng biết thiếu niên ngồi vậy đã bao lâu.

Bỗng từ miệng thiếu niên một tiếng thở dài, rồi lẩm bẩm tự nói một mình:

– Chu Mộng Châu ta thân hoài tuyệt học như hôm nay là nhờ ân tư của sư phụ, chẳng lẽ không làm tròn sứ mạng sư phụ giao phó thì còn mặt nào với người nơi tiên cảnh sắc.

Đúng vậy, thiếu niên kia chính là Chu Mộng Châu.

Từ suốt mấy tháng nay, chàng sau khi chia tay với Lý Uyển Nhược, vị nữ nhi giả nam trang ngoại hiệu Nam Thiên Nhất Yến, chàng đã tìm đến đây tĩnh dưỡng nội thương và tu luyện võ học.

Thật ra thương thế của chàng không đến nổi là trầm trọng, nhưng vì thời gian phó hội với Quy Hồn Bảo còn lâu, vả lại chàng linh cảm lần phó hội này với Quy Hồn Bảo là chuyện rất hệ trọng. Thứ nhất chàng phải đối đầu với nhiều thế lực, ngoài Quy Hồn Bảo ra còn có bọn người Quát Thương Sơn, mà nhất vẫn là Quy Hồn Bảo thiếu bảo chủ Đằng Thanh, hẳn chẳng khi nào hắn quên mối nhục mấy tháng trước đây khi bị Thiên Tâm pháp sư buộc giao trả tất cả mọi thứ cho chàng, và Lý Uyển Nhược đã vuột khỏi tay hắn. Nhưng điều hệ trọng nhất chính là vì Quy Hồn Bảo chủ từng có thân giao với Liên Vân Bảo chủ Hồ đại thúc.

Chu Mộng Châu không hiểu giữa Hồ Dã và Đằng Thận quan hệ như thế nào với nhau, nhưng hồi thiếu thời chàng vẫn thường thấy Đằng Thận lui tới viếng thăm Liên Vân Bảo, những lần ấy chỉ thấy Hồ Dã và Đằng Thận vào tĩnh thất biệt viện hàn huyên với nhau rất thân mật.

Lần này chàng phó ước với Quy Hồn Bảo thật ra cũng không thù không oán, mà chỉ vì hoàn thành sứ mệnh sư phụ Kim La Hán đã giao ký trong danh thiếp. Không biết giữa sư phụ với Quy Hồn Bảo năm xưa có hiềm khích gì với nhau?

Tất nhiên chàng áy náy lo lắng, nhất là không biết liệu Hồ đại thúc có đến tham dự hay không? Vì Đằng Thận nhất định ít nhiều cũng mời một vài cao thủ võ lâm đến chứng kiến cuộc phó hội, đồng thời cũng là chỗ dựa cho lão ta.

Chu Mộng Châu ngước mắt nhìn mảnh trăng sắp đầy, nhẩm tính hôm nay hẳn đã là ngày mười hai rồi, chỉ còn ba ngày nữa là đến thời gian phó hội.

Từ đây chàng chỉ cần xuôi theo nhánh sông Hoàng Hà hơn một ngày đường thì có thể đến được Trường An, chàng quyết định sáng sớm ngày mai lên đường.

Nghĩ mãi một hồi, Chu Mộng Châu từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu hít sâu điều nhiếp chân khí, tập buổi công phu tối trước lúc lên đường.

oo Cũng chính cùng đêm hôm ấy.

Trong một gian mật thất nối viện Quy Hồn Bảo, dưới ánh đèn tờ mờ là hai bóng người ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn chạm trổ cầu kỳ.

Cả hai đều tóc hoa râm, xem ra niên kỷ đều trạc tuổi nhau trong khoảng năm mươi mấy sáu mươi.

Cả hai trầm ngâm rất lâu, nhưng chưa ai lên tiếng, không khí xem vẻ rất nặng nề.

Qua hồi lâu, người ngồi phía trong, chừng như là chủ nhân, hắng giọng đánh tan bầu không khí tịch tĩnh oi bức, nói:

– Hồ huynh, kế hoạch tuy chúng ta sắp đặt ổn thỏa, nhưng cũng không lường trước những điều bất ngờ. Chỉ cần có điều gì không ổn, khiến hào khách các phái tỏ ra hoài nghi, thì chỉ e …

Lão nhân được xưng là Hồ huynh gật đầu lên tiếng tiếp lời:

– Đương nhiên đây là điều hệ trọng đến cả hai chúng ta, liên can trọng đại đến cả Quy Hồn Bảo của Đằng huynh, và cả Liên Vân Bảo của tiểu đệ!

Thì ra, hai người này một chính là Quy Hồn Bảo chủ Đằng Thận, và người họ Hồ chính là Liên Vân Bảo chủ Hồ Dã.

Nguyên là từ mấy tháng trước, sau lần phó bảo chủ Khang Điền xuất chúng truy lung hậu duệ nhà họ Bạch không thành trở về, báo là bị bại thủ dưới tay Chu Mộng Châu. Điều này đã khiến cho Đằng Thận lo lắng, lão vốn không nhớ ra trong giang hồ có nhân vật nào tên Chu Mộng Châu hay không, thế nhưng cái họ Chu này khiến lão bỗng linh tính có liên hệ đến một nhân vật năm xưa mà lão từng dính líu ít nhiều.

Đến tiếp sau đó thì lại là Thiên Tâm pháp sư cùng thiếu bảo chủ Đằng Tiểu Thanh trở về báo cuộc phó ước với Chu Mộng Châu, mà cho biết Chu Mộng Châu trong người có giữ pho tượng Kim La Hán, thì Đằng Thận càng giật mình chấn động hơn. Rồi tiếp đó lão còn biết được Chu Mộng Châu là nhân vật mới xuất hiện trên giang hồ, nhưng hai lần đánh bại Thất Tinh Trang chủ Đổng Hành, và đại náo Thiếc Ngõa Tự khiến Hoa Nguyệt Đầu Đà cũng phải quýnh tay quýnh chân.

Quy Hồn Bảo chủ Đằng Thận không còn ngồi yên được nữa, vì cuộc phó hội vào đêm trung thu với Chu Mộng Châu đã gần kề, lão liền tức tốc đến viếng Liên Vân Bảo gặp Hồ Dã báo lại mọi chuyện.

Lại nói Hồ Dã từ ngày Chu Mộng Châu bỏ đi khỏi Liên Vân Bảo, lão vừa thấy nhẹ lòng, nhưng lại vừa thấy áy náy. Nhẹ lòng là vì lão tự nhiên dứt được mối phiền phải cưu mang thằng bé mà lão không hề muốn cưu mang tí nào. Nhưng lo là vì chính thằng bé chừng như lúc nào cũng có chút gì đó đe dọa cho lão, nhưng thật sự lão không dám nghĩ đến.

Khi nghe Quy Hồn Bảo chủ Đằng Thận nói đến Chu Mộng Châu, ban đầu Hồ Dã bán tín bán nghi, vì nghĩ rằng Chu Mộng Châu mới bỏ đi chừng năm sáu năm nay, há lại có thể luyện thành nhất thân tuyệt học, đến nỗi đánh bại một lúc mấy nhân vật cao thủ võ lâm, mà ngay cả bản thân lão cũng phải nể trọng?

Thực ra, nếu bên trong nội tình không có gì khúc mắc hệ trọng, thì bản thân Hồ Dã cũng không phải lo lắng về chuyện xuất hiện của Chu Mộng Châu, thậm chí còn mừng mới phải.

Quả vậy, từ lúc nhỏ đến khi Chu Mộng Châu rời khỏi Liên Vân Bảo, thì duy nhất một người trong Liên Vân Bảo có vẻ quan tâm đến hắn thì chính là Hồ Dã. Nhưng, chuyện không phải đơn giản như vậy.

Đằng Thận lần ấy đã bàn bạc với Hồ Dã tìm cách đối phó, sau liền hai đêm suy tính, bọn họ mới đi đến thực hiện một kế hoạch.

Suốt mấy tháng trôi qua, mỗi người đều làm đúng công việc của mình.

Đêm nay, trước ngày trung thu, Hồ Dã đã bí mật đến gặp Đằng Thận trong mật thất tại Quy Hồn Bảo.

Sau một lúc im lặng suy nghĩ, Đằng Thận ngước mắt nhìn Hồ Dã dò xét hỏi:

– Hồ huynh, nghĩ xem người của các phái chuyên kiếm có đến hay không nào?

Hồ Dã nghe hỏi trong lòng hơi chột dạ, hẳn Đằng Thận lo về một chuyện bí mật năm xưa, bèn nói:

– Đa phần tất sẽ đến, vì “Thập niên luận kiếm” đại hội đã một lần không thành công, một lần bị tạm ngưng. Tất nhiên chuyện điều tra về Thiên Hạ …

Nói đến đó lão ngập ngừng không nói tiếp được. Đằng Thận phải tiếp lời:

– Đằng nào thì chuyện cũng đã cách hơn mười tám năm, về vụ án thất tích của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Chu Hiên, mọi người và dư luận giang hồ đều nghĩ rằng Kim La Hán là hung thủ. Vậy Hồ huynh lo sợ gì chứ?

Hồ Dã nghe nhắc lại chuyện này, bỗng người hơi co rúm, thật tình điều chôn sâu kín trong lòng mười tám năm, nay nghe nhắc lại lão cũng không khỏi chấn động.

Lão bỗng thở dài thườn thượt, than lên:

– Tiểu đệ thật hồ đồ, nhất thời vì tình yêu với Tiên tử mà ghen tức với Chu đại ca …

Đằng Thận thấy Hồ Dã nhụt chí bèn cắt ngang nói:

– Thật ra phải nên nói Hồ huynh hồ đồ khi nhận cưu mang hậu nhân của Chu Hiên, tự chuốc lấy hậu họa như hiện tại trước mắt đây mới phải!

Hồ Dã gật đầu đáp:

– Chính vậy! Chỉ vì tiểu đệ đã quá yêu thương và nể trọng Tiên Tử, nhận cưu mang giọt máu của Chu đại ca với Tiên Tử, thật không ngờ …

Đằng Thận chau mày khó chịu:

– Đằng nào thì chuyện cũng không thay đổi gì được, hiện tại chúng ta phải bình tĩnh đối phó. Kết quả cần nhất là phải tiêu diệt được Chu Mộng Châu, chỉ có như vậy thì Giang Bắc Lưỡng Bảo chúng ta mới đứng trong giang hồ võ lâm. Bằng không …

Nói đến đó trong ánh mắt lão ta lóe lên một tia lo lắng lẫn tàn độc khó hiểu, nhưng Hồ Dã lúc này thần trí tập trung suy nghĩ đâu đâu, nên căn bản không nhìn thấy:

– Đúng vậy, bằng không thì chúng ta đều bị tiêu diệt!

Hồ Dã gật đầu khổ sở nói.

Đằng Thận trầm ngâm hồi lâu chuyển ý hỏi:

– Bằng hữu các phương Hồ huynh cho Lạc Đại Xuân đi mời đến đều thuận lợi chứ?

Hồ Dã lại gật đầu nói:

– Ngoài Ngũ kiếm phái là những người có trách nhiệm lớn với chuyện “Thập niên luận kiếm” đại hội thì đều được mời bằng hồng thiếp, còn lại bằng hữu mời đến phòng bất trắc đều là nhân vật trong hắc đạo, có lẽ bọn họ cũng sẽ đến. Vì năm xưa ít nhiều bọn họ từng có thù oán với Chu Hiên sư huynh và Kim La Hán.

Đằng Thận gật gù vẻ hài lòng, nói:

– Chuyện này chỉ có đúng ba người biết, Hồ huynh, Lạc Đại Xuân và tiểu đệ. Hồ huynh cần nhắc nhủ với Lạc Đại Xuân tuyệt đối giữ bí mật cho đến cùng …

Hồ Dã không đợi đối phương nói hết đã gật đầu cắt ngang:

– Điều này hiển nhiên không phiền đến Đằng huynh nhắc nhở, có điều …

– Thế nào?

– Tiên Tử từ lần ấy chỉ vì chút bất hòa với tiểu đệ mà đã âm thầm bỏ đi, lưu lại bức thư với vỏn vẹn mấy chữ là gởi gấm Chu Mộng Châu, không biết giờ hạ lạc nơi nào?

Đằng Thận nhíu mày nghĩ ngợi, rồi phát tay một cái vẻ an nhiên, nói:

– Đằng nào Hồ huynh cũng không phải là chuyện này, vì nội tình chuyện năm xưa, Tiên Tử chính là nguyên nhân gây ra tất cả, lẽ nào cô ta còn dám đi thổ lộ với người khác chứ?

Hồ Dã nghe vậy thì cũng thấy yên tâm phần nào, hồi lâu lão chợt như nhớ ra chuyện gì bèn hỏi:

– Đằng huynh, tiểu đệ có nghe chuyện Đằng huynh cho người truy sát hậu nhân của Bạch Vĩ Hồng, chẳng hay có kết quả gì không?

Đằng Thận nghe Hồ Dã nhắc lại chuyện Bạch Vĩ Hồng, trên nét mặt lướt qua thoáng khủng hoảng lẫn tàn độc, rít qua kẽ răng:

– Năm xưa không ngờ bọn thuộc hạ của tiểu đệ lại để sót hai đứa con của Bạch Vĩ Hồng, thực tức chết được! Nếu không thì làm sao tiểu đệ phải phí nhiều công hao tâm nhiều năm nay truy tìm bọn chúng? Nghiệt một điều lần trước khi phó bảo chủ Khang Điền tìm được con nha đầu Bạch Vân, không ngờ lại bị tên tiểu tử Chu Mộng Châu cứu thoát!

Hồ Dã bị bất ngờ khi nghe tình tiết này, lão “á” lên một tiếng, lắc đầu lẩm nhẩm:

– Không ngờ chuyện lại là vậy!

Rồi lão bỗng hỏi:

– Nhưng bọn nhóc kia đã biết ra chuyện năm xưa chưa?

Đằng Thận chau mày suy nghĩ, đoạn nói:

– Cứ như phó bảo chủ báo cáo, chỉ sợ đến giờ bọn chúng vẫn chưa biết chút gì trong chuyện này.

Hồ Dã gật đầu, cảm thấy bọn họ hai người đồng cảnh tương lân, thật ra thì cả hai năm xưa từng ngấm ngầm liên thủ tạo nghiệt chướng, định làm sóng gió giang hồ, nhưng chưa thành lắm. Chuyện đang vỡ lỡ đành phải tạm để yên sóng lặng gió, giờ nghĩ lại mà Hồ Dã còn thấy rúng động. Trong đầu lão lướt nhanh câu chuyện hai mươi năm về trước . …

Đằng Thận thấy Hồ Dã cứ để tâm nghĩ ngợi, bèn hắng giọng nói:

– Thật ra thì để đối phó với bọn chúng cũng không phải là gian nan lắm, nhưng chỉ vì chúng ta vẫn muốn giữ bí mật năm xưa. Có điều lần này đích thân Chu Mộng Châu ước hội với tệ bảo, cho nên tiểu đệ mới nghĩ ra kế hoạch ứng phó này mà thôi.

Hồ Dã như sực tỉnh, gật đầu nói:

– Đằng huynh nói chí phải, Chu Mộng Châu tuy nghe truyền khẩu thân hoài tuyệt học, nhưng chung quy nó vẫn chưa hay biết gì đến chuyện năm xưa. Lần này chúng ta nhân kế tính kế, mượn tay danh môn chính phái bức tội nó, thật là diệu kế. Tiểu đệ đằng nào cũng danh là đại sư thúc của nó nên không tiện ra mặt. Đằng huynh cứ tùng quyền mà hành sự vậy!

Đằng Thận cười giả lả nói:

– Hồ huynh yên tâm, chuyện của Liên Vân Bảo cũng là chuyện của Quy Hồn Bảo, chẳng lẽ Đằng mỗ khoanh tay bàng quan, huống gì năm xưa chúng ta đã có lời thề ước …

Hồ Dã tiếp lời ngay:

– Chí phải! Xong mối họa nhà họ Chu rồi, tiểu đệ nhất định dốc quân khuyển mã giúp Đằng huynh truy tìm hậu nhân nhà họ Bạch!

Đằng Thận cười thầm trong bụng, nghĩ:

– Hừ, bao năm nay mới nghe ngươi nói một câu để tâm đến Đằng mỗ.

Tuy nghĩ vậy nhưng bên ngoài vẫn cười khiêm tốn:

– Đa tạ thịnh ý của Hồ huynh!

– Sao lại thế? Chẳng phải Đằng huynh bảo là chuyện của tiểu đệ là chuyện của Đằng huynh, mà chuyện của Đằng huynh tất cũng là chuyện của tiểu đệ đó sao?

Đằng Thận ngưng mắt nhìn Hồ Dã rồi bỗng cất tiếng cười phá lên vui vẻ.

Hồ Dã cũng cười, nhưng hẳn tiếng cười có khác đối phương.

Chính trong lúc bọn họ còn mãi cười lớn đắc chí, thì bên ngoài cửa một bóng người nhỏ nhắn nhún người phóng đi, chung quy bọn Đằng Thận không kịp nghe tiếng áo lướt gió.

Sau khi bàn bạc thêm một hồi nữa, Đằng Thận tiễn chân Hồ Dã, rồi quay về mật thất nghĩ ngơi.

Khi đến gần phòng mình lão bỗng thấy một vật gì nằm trên đường hành lang, lão cúi xuống nhặt lên xem mới hay là một chiếc hoa trâm nhỏ xíu. Lão lật đi lật lại trên tay, chợt “à” lên một tiếng, lẩm bẩm:

– Của Anh muội đây mà!

Lão cố nhớ xem Đằng Anh cả ngày hôm nay có từng đến phòng lão hay không, rồi chợt gật gù yên tâm trở vào phòng đóng cửa.

oo Trong Quy Hồn Bảo, từ một ngày trước rằm Trung thu đã thấy khách giang hồ các phương đổ về rất nhiều. Nguyên do là họ được mời hoặc bằng hồng thiếp hoặc bằng miệng, nhưng đích thân người đại diện Quy Hồn Bảo đến gặp mặt mở lời mời.

Trong thiệp của những danh môn kiếm phái thì ghi rõ chuyện liên quan đến vụ huyết án của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm mười mấy năm về trước. Cho nên những danh phái này hoặc chưởng môn, hoặc là người được chưởng môn ủy thác, đã có mặt từ hôm trước. Hiển nhiên ai cũng muốn đến sớm một hai ngày hỏi thăm trước sự tình hư thực thế nào. Bọn họ đều được Quy Hồn Bảo chủ Đằng Thận cho biết đại để là trên võ lâm thời gian gần đây xuất hiện một nhân vật trẻ tuổi họ Chu, trong người mang pho tượng Kim La Hán, từng công nhận Kim La Hán chính là sư phụ truyền y bát. Người mà bấy lâu mọi danh gia kiếm phái đang truy tìm để làm rõ huyết án năm xưa đã từng xảy ra trước đại hội “Thập niên luận kiếm”.

Lần này đích thân đệ tử của Kim La Hán đến phó hội với Quy Hồn Bảo, cho nên mới mời mọi người trước là đến để chứng kiến cuộc ấn chứng võ công, sau đó là có cơ hội truy vấn về Kim La Hán.

Ngược lại những nhân vật giang hồ các phương, thì chỉ nói là mời đến thưởng nguyệt uống rượu, đồng thời thưởng thức một cuộc ấn chứng võ công. Thực ra đây chính là lực lượng làm chỗ dựa của Quy Hồn Bảo chủ.

Lại nói Chu Mộng Châu trong mấy tháng vừa qua tợ hồ như không mảy may biết trên giang hồ đang nhốn nháo trước chuyện đệ tử của Kim La Hán xuất hiện. Cho nên đúng ngày ước hẹn chàng thản nhiên xuôi Hoàng Hà tìm đến Quy Hồn Bảo.

Hôm ấy đúng ngày rằm trung thu, Quy Hồn Bảo không khí khác thường, người vào kẻ ra tấp nập, mới chập xâm xẩm tối mà đèn hoa rực rỡ, một đài thưởng nguyệt được dựng tạm lên rất quy mô, có thể chứa đến mấy trăm người theo hình vòng cung. Hẳn bố trí đều được chủ nhân đặt tâm dụng ý vào đó rồi. Ngay chính giữa ngược lại là một lôi đài như mọi lôi đài bình thường không có gì khác biệt.

Chu Mộng Châu ăn vận như một nho sinh tuấn mỹ, đầu vấn khăn, trường kiếm và các vật dụng khác chàng gói trong một túi gấm dài mang trong người. Bấy giờ đến trước Quy Hồn Bảo chàng dừng chân đưa mắt nhìn quanh một lúc, thấy người ra vào ai nấy dáng bộ oai hùng, xem ra đều là người trong võ lâm, bất chợt chàng nhíu mày không hiểu tại sao lại đông người thế này.

Lại nói, trong Quy Hồn Bảo trừ một vài người biết mặt chàng ra, thì ít người nhận ra chàng trong đám quan khách, cho nên chẳng mấy ai chú ý đến một bạch y nho sinh theo chân quần hùng bước vào Quy Hồn Bảo.

Chu Mộng Châu dừng chân lại dưới một tán tùng nhìn toàn trường, chàng nhận ra ngay phía trước lôi đài là dãy ghế sang trọng, ngồi trên đó đều là những khuôn mặt khá lạ, nhưng xem sắc phục của họ thì chừng như đều là thuộc nhiều môn phái khác nhau.

Kế sau đó mới là những hàng ghế dài xếp hình vòng cung, lúc này đang đông người ngồi nói cười huyên náo. Chu Mộng Châu tính nhanh trong đầu, rồi thong thả tiến tới một hàng ghế, chọn dãy ghế đoạn cong nhất ngồi xuống. Từ đây chàng có thể quan sát được một góc độ rộng nhất toàn trường.

Dưới ánh đèn sáng rực, gia đình trong Quy Hồn Bảo chạy lui chạy tới mang trà cho khách.

Qua một lúc, bỗng thấy một đoàn người từ trong nội viện bước ra.

Khi cả đoàn bước lên đài thì không khí toàn trường lắng xuống, đây đó có người khe khẽ thốt lên:

– Vị mặc áo đạo sĩ, mang trường kiếm râu năm chòm kia chính là Bách Thủ Thần Cơ Quy Hồn Bảo chủ Đằng Thận.

Chu Mộng Châu ngưng mắt chú thị, chàng chưa một lần gặp mặt Quy Hồn Bảo chủ, cho nên chung quy không biết mặt. Nhưng đi bên cạnh lão ta thì chàng kịp nhận ra vài người, như lão phó bảo chủ Khang Điền, thiếu bảo chủ Đằng Tiểu Thanh, nhưng không thấy Thiên Tâm pháp sư và cả Câu Hồn Diễm Sứ Đằng Anh.

Quy Hồn Bảo chủ Đằng Thận bước lên trước đài chấp tay vái quanh một vòng, rồi bắt đầu nói:

– Chư vị bằng hữu, Quy Hồn Bảo từ ngày khai kiện đến nay, thừa mong chư vị bằng hữu các phương ưu ái để mắt, nên mới có chút tiểu danh trong võ lâm. Từ sau khi vị tiền nhiệm bảo chủ Bạch sư huynh chẳng may gặp đại nạn đến nay, Đằng Thận này gánh hết trọng trách trong tệ bảo, cùng với huynh đệ các phương chung sức giữ gìn võ lâm an ổn thái hòa. Lẽ ra từ đầu Đằng Thận này đã có ý mời chư vị bằng hữu quan lâm tệ bảo dùng bữa cơm đạm bạc tỏ lòng tạ ý, nhưng đến hôm nay nhân dịp trung thu, mời chư vị tề tựu đến tệ bảo thưởng nguyệt uống rượu gọi là tỏ lòng cảm tạ …

Đây đó đã nghe có tiếng xì xầm, hiển nhiên ai cũng biết lão chưa đi thẳng vào vấn đề chính.

Đằng Thận đưa mắt nhìn quanh một vòng, chừng như lão cố tìm ai đó trong đám quần hùng, rồi nói tiếp:

– Kế đến, tại hạ xin dẫn kiến với chư vị bằng hữu một nhân vật anh hùng trẻ tuổi mới vang danh gần đây, Chu thiếu hiệp chính là hậu nhân của Kim La Hán …

Vừa nói đến đó, từ phía dưới quần hùng đã nghe nhiều tiếng “ồ” lên kinh ngạc, Chu Mộng Châu cũng hơi thót dạ, không hiểu tại sao quần hùng vừa mới nghe đến ba tiếng Kim La Hán thì đã chấn động đến thế?

Đằng Thận đưa tay ra hiệu xin mọi người giữ yên lặng, rồi với giọng nói cao hơn hỏi:

– Không biết Chu thiếu hiệp có mặt tại đây chưa? Xin mời đăng đài diện kiến.

Quần hùng xôn xao hẳn lên, người này nhìn người kia như dò hỏi đối phương có phải là Chu thiếu hiệp hay không? Một lúc vẫn chưa thấy ai xuất hiện.

Quy Hồn Bảo chủ Đằng Thận đương nhiên không hề biết mặt Chu Mộng Châu, dù rằng trước đây khi Chu Mộng Châu còn ở trong Liên Vân Bảo, lão ta cũng từng đến viếng thăm Hồ Dã. Nhưng chung quy lão không hay biết chuyện Hồ Dã cưu mang Chu Mộng Châu, đồng thời Đằng Thận cũng không để tâm đến chuyện này.

Trên hàng ghế đầu tiền là số nhân vật danh đầu của các danh môn kiếm phái, lúc ấy cũng đưa mắt nhìn quanh dò xét.

Chu Mộng Châu trong lòng cảm thấy hơi hoảng, linh tính chuyện có vẻ trọng đại chứ không đơn thuần là cuộc phó hội với Quy Hồn Bảo chủ. Chàng vốn nghĩ lần này đến đây ấn chứng với Quy Hồn Bảo chủ chỉ là theo ý nguyện của sư phụ Kim La Hán, chứ không hề lường trước Quy Hồn Bảo chủ sắp đặt mời đến nhiều nhân vật trong võ lâm như thế. Tiếng là Quy Hồn Bảo chủ tuyên bố mời khách thưởng nguyệt ẩm tửu, nhưng lẽ ra cũng không nên mời quá nhiều người như thế.

Chàng cúi thấp đầu tính nhanh kế sách ứng phó, nhưng chung quy đơn thân độc mã, hoặc là xuất đầu lộ diện, đến đâu hay đến đó. Hai là tìm cách rút lui, nhưng rút lui thì tên tuổi Chu Mộng Châu há còn đáng mặt trên võ lâm sau này hay sao?

Bên tai đã nghe Quy Hồn Bảo chủ cất tiếng hỏi lần thứ hai.

Toàn trường im phăng phắt chờ đợi, bỗng mọi người “ồ” lên ngưng mắt nhìn về một thiếu niên nho sinh vừa đứng phắt dậy, rồi từng bước rời ghế tiến lên trước lôi đài.

Chu Mộng Châu nhún nhẹ người lên lôi đài đỉnh lập trước mặt Quy Hồn Bảo chủ, chấp tay xá mấy cái nói:

– Tại hạ Chu Mộng Châu, thừa lệnh ân sư đến diện kiến Bảo chủ!

Đằng Thận liếc nhanh mắt nhìn Phó bảo chủ Khang Điền, chỉ thấy lão gật nhẹ đầu.

Đằng Thận trấn tĩnh nhìn thiếu niên nho sinh từ đầu đến chân, thoạt trông tợ hồ như không phải là người có võ công cao cường mới đúng.

Đằng Thận chấp tay hoàn lễ, rồi nói:

– Sóng Trường Giang, sóng sau xô sóng trước, Chu thiếu hiệp anh tuấn đĩnh ngộ, võ nghệ cao cường, hôm nay lão phu được tận mắt diện kiến, thật là hạnh ngộ! Hạnh ngộ!

Chu Mộng Châu nói:

– Bảo chủ chớ quá khách khí, tại hạ đến đây thực theo ý ân sư, vì đã có lời phó ước trước với bảo chủ, cho nên mới đến đây. Nếu hôm nay Bảo chủ thấy không tiện, thì tại hạ …

Đằng Thận liền xua tay, cười khan mấy tiếng nói:

– Ấy! Ấy! Ngược lại là khác, hôm nay thiếu hiệp đến thật khéo, lão phu xin dẫn kiến thiếu hiệp với các vị cao nhân ở đây.

Nói rồi lão chỉ tay vào người đứng đầu tiên tính từ bên trái hàng ghế trước lôi đài, giới thiệu:

– Vị này chính là Hư Không đạo nhân, Lưu chưởng môn của Võ Đang phái.

Tiếp đó lão giới thiệu liền bốn người nữa là Phiêu Phong đạo trưởng Hoàng Vĩnh Thế, chưởng môn phái Hoa Sơn, Liễu Nguyên sư thái, chưởng môn Nga My, Thái Bạch chân nhân Trần Bất Nhiễm, chưởng môn Không Động phái và người nữa là đại hộ pháp Hằng Sơn phái Nhất Huyền đạo trưởng.

Tiếp đó Quy Hồn Bảo chủ còn giới thiệu thêm một số nhân vật giang hồ khác ngoài danh môn chánh phái, nhưng chung quy thân phận không nhỏ, ít nhiều cũng là hùng cứ một phương.

Chu Mộng Châu giật mình, không ngờ ngày hôm nay lại có nhiều nhân vật đứng đầu danh môn chánh phái như vậy. Nhưng rồi nghĩ vậy cũng hay, biết đâu lần này chàng chẳng được dịp xuất diện trước quần hùng?

Đằng Thận giới thiệu xong, mới nhìn một lượt năm vị đứng đầu kiếm phái lên tiếng mớm hỏi:

– Chu thiếu hiệp là đệ tử truyền y bát của Kim La Hán thiền sư, chuyện có liên quan đến năm xưa, không biết các vị có muốn hỏi gì không?

Chu Mộng Châu nghe câu này thì nhíu mày, chẳng hiểu Đằng Thận nói “liên quan đến chuyện năm xưa” là chuyện gì, khi ấy lướt mắt nhìn năm vị đứng đầu kiếm phái chờ đợi.

Liền thấy Hư Không đạo nhân Lưu Mạc Thanh, chưởng môn phái Võ Đang đứng lên.

Lão nhìn Chu Mộng Châu từ đầu đến chân rồi cao giọng sang sảng nói:

– Dám hỏi Chu thiếu hiệp là truyền nhân của Kim La Hán thiền sư?

Chu Mộng Châu gật đầu thừa nhận không chút ngần ngại:

– Đúng vậy!

Lưu Mặc Thanh nói tiếp:

– Xin hỏi ân sư hiện tại ẩn cư phương nào?

Chu Mộng Châu không hiểu sao đối phương hỏi sư phụ mình vẻ cặn kẽ như vậy, chẳng lẽ bọn họ năm xưa đều có gì hiềm khích với sư phụ hay sao? Thật tình thì chàng chỉ gặp Kim La Hán trong vài khắc giờ, nhưng giữa họ như đã có tiền duyên với nhau, nên Kim La Hán chẳng những thâu nhận Chu Mộng Châu làm đệ tử mà còn thành toàn ước nguyện của chàng.

Ngoài ra chàng không còn hay biết gì nhiều hơn về sư phụ của mình, cũng giống như chàng không hề hay biết gì về cha mình ngoài cái danh Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm.

Bấy giờ nghĩ ngợi trong đầu, chàng chợt nhìn thẳng vào mắt đạo nhân nói:

– Xin thứ cho Chu mỗ không thể nói ra điều này, nhưng nếu chư vị năm xưa từng có hiềm khích quá tiết gì với ân sư, thì Chu mỗ xin đảm nhận trách nhiệm tất cả!

Một câu này tuyên bố thẳng thừng khiến toàn quần hùng chấn động, đây đó có nhiều tiếng la ó phản đối:

– Thật là tên tiểu tử cuồng ngạo!

Quả là không sợ hàn phong qua lưỡi mới dám buông lời cuồng ngôn như vậy.

Chu Mộng Châu mặt lãnh nhiên nhìn quần hùng như không hề thấy.

Bản thân Hư Không đạo nhân Lưu Mặc Thông cũng tái mặt, nguyên lão chỉ muốn qua Chu Mộng Châu hỏi Kim La Hán là để làm sáng tỏ một huyết án năm xưa, không ngờ bị chàng nói như vậy, nhưng lão vẫn bình tĩnh nói:

– Chu thiếu hiệp chớ hiểu lầm, chúng ta hỏi nơi ở của Kim La Hán chỉ là muốn tận mặt gặp lão ta hỏi một chuyện rất hệ trọng …

Nghe đến câu này thì Chu Mộng Châu thấy chuyện không đơn giản nữa, nhưng từng nghe sư phụ vì nguyên nhân nào đó mà ẩn cư tỵ thế, cho nên chàng quyết giữ kín nơi ẩn cư của sư phụ.

Khi ấy tiếp lời nói ngay:

– Chu mỗ xưa nay chỉ nói một lời, có gì xin đạo nhân cứ hỏi Chu mỗ, thứ cho không bẩm cáo điều ấy.

Thái Bạch chân nhân Trần Bất Nhiễm bấy giờ không nhịn được, liền đứng lên chỉ tay lớn tiếng gắt:

– Tiểu tử thật cuồng ngạo, quả đúng như tính khí của sư phụ ngươi năm xưa. Nhưng hôm nay dẫu thế nào ngươi cũng phải nói ra nơi ẩn thân của Kim La Hán. Bằng không …

Nói đến đó Thái Bạch chân nhân bỏ lửng câu nói với cái nhìn đe dọa.

Chu Mộng Châu không để tâm đến cái nhìn ấy, hiên ngang nói:

– Chu mỗ đã nói rồi, thừa mong ân sư giao sứ mệnh, Chu mỗ nguyện tiếp những ân oán năm xưa của ân sư. Hôm nay Chu mỗ đến Quy Hồn Bảo diện kiến Bảo chủ chính là vì điều ấy.

Vừa nói chàng vừa đưa mắt nhìn Đằng Thận, lão ta nhìn quần hùng một vòng rồi nói:

– Đúng như Chu thiếu hiệp nói, hôm nay giữa chúng ta có cuộc phó ước ấn chứng võ công. Nhưng nếu quý vị còn có điều gì muốn nói thì xin cứ tùy nghi, nếu không thì …

Vừa nói đến đó, ánh mắt lão đưa nhìn năm vị đứng đầu ngũ kiếm phái.

Liễu Nguyên sư thái liền đứng lên, tay chấp trước ngực niệm Phật hiệu nói:

– A di đà phật! Năm xưa đã hai lần đại hộ “Thập niên luận kiếm” không thành, chỉ là vì huyết án của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm chưa phá được. Điều này hệ trọng đến toàn võ lâm, mà nhất là với những chính phái dụng kiếm như chúng ta, cho nên hôm nay chúng tôi muốn hỏi thiếu hiệp về Kim La Hán, chính là có liên quan đến chuyện này, mong thiếu hiệp cứ thật lòng đáp cho!

Chu Mộng Châu vừa nghe câu này thì giật thót cả người, chính vì Liễu Nguyên sư thái vừa nhắc đến chuyện của cha chàng, mà lại là một huyết án. Quả thật đây là lần đầu tiên chàng biết được một điều là cha chàng mất tích trong một huyết án, mà sao lại còn liên quan đến sư phụ Kim La Hán? Thật chàng không thể hiểu ra sao nữa, nhưng nghĩ lại nội tình hệ trọng, nhân dịp này biết được nhiều điều thì càng hay. Nghĩ vậy bèn uyển chuyển nói:

– Nếu sư thái đã nói vậy thì tại hạ có thể phụng cáo. Thế nhưng … tại hạ muốn biết chuyện liên quan thế nào với ân sư.

Thái Bạch chân nhân vụt nói ngay:

– Chuyện cả võ lâm xưa nay đều biết, vậy mà ngươi không biết lại còn hỏi, thì thật là lạ đấy!

Chu Mộng Châu nhíu mày khó chịu trước thái độ không mấy thiện ý của Thái Bạch chân nhân, nhưng Liễu Nguyên sư thái đã chen nói ngay:

– Có lẽ Kim La Hán đã giấu nhẹm chuyện này mà chưa từng nói cho thiếu hiệp biết, mười bảy năm về trước lúc xảy ra vụ huyết án, thì đồng thời cũng là lúc Kim La Hán tự nhiên bặt tâm bặt tích. Qua nhiều chứng cứ mọi người đã hoài nghi Kim La Hán dính líu đến sự mất tích của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm. Cho nên đã từng phái nhiều cao thủ các phái điều tra chuyện này, nhưng đến nay chuyện dần phải nhạt đi. Chuyện thật ra chỉ vì liên quan đến đại hội “Thập niên luận kiếm”, cho nên mới quyết định tìm cho được Kim La Hán, bằng không thì bất tất …

Chu Mộng Châu vừa nghe đến đó như một tiếng sét ngang tai, chàng không ngờ sư phụ lại liên quan đến vụ án của cha mình là như vậy. Nhưng chàng không thể tin rằng có chuyện ấy, nhất định không thể!

Chu Mộng Châu trấn tĩnh khi nghe hết chuyện này, nói:

– Gia sư là người tu hành đức cao vọng trọng, lẽ nào có thể gây ra chuyện như vậy được?

Liễu Nguyên sư thái chấp tay nói:

– Ngã Phật từ bi! Lão ni cũng chỉ nguyện như vậy, nhưng năm xưa mọi chuyện xảy ra nằm ngay trong khuôn viên Thiền Quang tự, chính là nơi Kim La Hán trụ trì, chuyện không thể không liên quan đến lão ta. Bởi vậy cho nên mới vấn từ thiếu hiệp …

Chu Mộng Châu vừa ngạc nhiên vừa kinh động, không ngờ sư phụ năm xưa từng là trụ trì Thiền Quang tự, chứ không phải chỉ ẩn cư trong rừng táo ngoại vị Từ Viên Tự. Chàng linh cảm câu chuyện hôm nay nghe được có liên quan hệ trọng đến việc hành tẩu năm xưa của sư phụ.

Vả lại, trước mắt mọi người, duy nhất chỉ thấy Quy Hồn Bảo chủ Đằng Thận như có địch ý với mình, nên mới mở ra cuộc hội ngộ rộng lớn như hôm nay giữa võ lâm các phái.

Còn lại những người khác như Liễu Nguyên sư thái tợ hồ như chưa đoán định chắc có đúng là sư phụ mình chịu trách nhiệm huyết án năm xưa hay không.

Đồng thời điều đau lòng nhất, nạn nhân huyết án lại chính là cha của chàng.

Thật là mâu thuẫn, mà cũng thật là bất ngờ, Chu Mộng Châu lóe lên một nỗi hoài nghi bên trong nội tình tất có một âm mưu đen tối nào đây.

Chàng nhớ lại lần đầu tiên khi gặp sư phụ tại rừng táo thâm u, khi nghe chàng tự nhận là con trai của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm, sư phụ tỏ ra vô cùng kinh ngạc, miệng cứ lẩm bẩm:

– Hảo duyên thiên định! Hảo duyên thiên định! Có lẽ người ta chờ bao năm nay chính là đây!

Chẳng lẽ sự thật là sư phụ có dính líu đến cái chết bí ẩn của cha mình? Nhưng như vậy thì tại sao sư phụ còn nhận mình làm đệ tử, và thành toàn cho mình thân hoài tuyệt học như hôm nay?

Càng nghĩ thật càng khó hiểu, nhưng chàng không tin chuyện thật là như vậy, mà nhất định có một âm mưu đen tối nào đây. Đằng nào thì tình hình trước mắt cũng không cho phép chàng suy nghĩ nhiều, cần phải đối phó, khi ấy nghĩ nhanh rồi nói:

– Chuyện không ngờ hệ trọng như vậy, Chu mỗ thân là đệ tử ân sư Kim La Hán, tất xin nhận hết trách nhiệm này. Nhưng tại hạ nhận thấy vấn đề chưa được sáng tỏ, tuyệt đối cần phải truy xét cẩn thận, vậy mong chư vị hoãn lại một thời gian nữa, tại hạ nhất định có sự giao bàn thỏa đáng.

Hư Không đạo nhân lên tiếng:

– Chuyện giờ đã không còn phức tạp, chỉ cần ngươi nói ra nơi ẩn thân của Kim La Hán là xong!

Chu Mộng Châu nhíu mày tỏ thái độ bất phục, nói:

– Đạo trưởng không nên quá hồ đồ, tại hạ đã đứng ra nhận trách nhiệm này, sao đạo trưởng còn nói vậy hử?

Hư Không đạo nhân cao giọng hỏi:

– Ngươi tuy nghe gần đây có chút danh đầu trong võ lâm, nhưng thử hỏi đủ tư cách chịu gánh hết rách nhiệm này sao chứ?

Chu Mộng Châu thầm bực tức lão đạo trưởng ngoan cố này, bèn hiên ngang đáp:

– Đương nhiên là đủ tư cách! Thứ nhất tại hạ là đệ tử của Kim La Hán sư phụ, thứ nhì, như tại hạ đã nói là đảm nhận sư mệnh là Kim La Hán sư phụ giao phó, thanh toán hết tất cả những ẩn khúc năm xưa của sư phụ. Và còn một điều nữa …

Nói đến đó chàng ngập ngừng, cuối cùng cũng không nói ra.

Hư Không đạo nhân giục ngay:

– Điều gì nữa chứ?

Chu Mộng Châu đưa mắt nhìn quanh toàn trường một vòng, cao giọng tuyên bố:

– Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm chính là gia phụ, huyết án này tất có tại hạ giải quyết.

Một câu này buông ra khiến toàn trường vô cùng chấn động kinh ngạc.

Thật tình không ai nghĩ được Chu Mộng Châu lại là hậu nhân duy nhất còn sót lại của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm.

Đồng thời họ còn kinh ngạc hơn, vì người bị hại là chàng, nhưng người bị nghi là hung thủ lại là sư phụ của chàng. Thật là vô cùng khó hiểu? Chẳng lẽ Kim La Hán đã sắp đặt ra hết mọi chuyện này? Trong đầu ai nấy đều mang nhiều nghi vấn.

Bấy giờ chỉ nghe Liễu Nguyên sư thái chấp tay niệm Phật:

– Thiện tai! Thiện tai! Lẽ nào chuyện lại là như vậy!

Còn Thái Bạch chân nhân thì trố mắt hỏi lại:

– Thiếu hiệp thật đúng là hậu nhân của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Chu Hiên sao?

Chu Mộng Châu gật đầu đáp:

– Không sai!

Thực tình thì Ngũ kiếm phái không hề có hiềm khích ân oán gì với tiền chấp Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm. Vì đại hội “Thập niên luận kiếm” xưa nay vẫn tiến hành, mục đích là vừa trau dồi giao lưu kiếm thuật, đồng thời chọn ra một người kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân nhất trong mười năm đó mà thôi. Và một điều quan trọng, chính mỗi lần đại hội là một lần chấn chỉnh ổn định lại võ lâm, cho nên người thua cũng không lấy đó làm cừu hận đến nỗi thanh trừng lẫn nhau.

Lúc ấy chưởng môn Hoa Sơn là Phiêu Phong đạo trưởng đứng lên nói:

– Nếu quả thực thiếu hiệp đã là trưởng tử của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm thì không còn gì để nói. Huyết án thì do thiếu hiệp tự điều tra giải quyết lấy, thế nhưng phải có một lời giao bàn sớm nhất để kiếm phái chúng ta có thể tái tổ chức đại hội “Thập niên luận kiếm”, có như vậy thì võ lâm mới bình yên ổn định.

– Đúng! Đúng vậy! Cần sớm tái tổ chức đại hội “Thập niên luận kiếm”.

Từ phía quần hùng đã thấy có nhiều tiếng la lên ủng hộ ý kiến của Phiêu Phong đạo trưởng.

Liễu Nguyên sư thái cất giọng ôn hòa nói:

– Ý kiến của đạo trưởng rất hay, thế nhưng điều quan trọng nhất là chúng ta phải tìm cho được thanh “Bích Long Kiếm Lệnh”, đó là bảo vật truyền thừa vị chấp chưởng Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm trước cho người kế nhiệm.

Vừa nghe nhắc đến mấy tiếng “Bích Long Kiếm Lệnh”, nhiều người reo lên tán đồng.

Nguyên vì thanh “Bích Long Kiếm Lệnh” chỉ có người đoạt danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm mới được chấp chưởng.

Chính từ sau khi Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Chu Hiên bị hại thì thanh bảo kiếm truyền thừa cũng thất lạc, đến giờ người ta vẫn chỉ hoài nghi là nằm trong tay Kim La Hán.

Lúc này bỗng Hư Không đạo nhân lớn tiếng la lên:

– Chư vị bằng hữu, năm xưa khi vụ án xảy ra, nghi án đều đổ vào Kim La Hán, ai dám chắc thanh kiếm lệnh truyền thừa là không nắm trong tay lão ta?

Vừa nói cuối câu, lão ta nhìn bọc vải dài nằm trên vai Chu Mộng Châu, hiển nhiên mọi người đều nhận ra là lão nghi ngờ thanh kiếm lệnh chính nằm trong đó.

Đằng Thận từ đầu đến giờ thân phận chủ nhân, nhưng lão cố tình rút lui nhường cho quần hùng chất vấn Chu Mộng Châu.

Lúc này, lão mới bước lên, tươi cười hỏi chàng:

– Xin hỏi Chu thiếu hiệp từng nhìn thấy thanh “Bích Long Kiếm Lệnh” chứ?

Chu Mộng Châu lắc đầu đáp ngay:

– Tại hạ chẳng biết thanh “Bích Long Kiếm Lệnh” nào cả, lúc gia phụ bị hại thì tại hạ chưa biết gì, còn ân sư Kim La Hán thì không thấy dụng kiếm!

Đằng Thận cười cười hỏi bồi một câu:

– Vậy không biết trong túi vải kia của Chu thiếu hiệp đựng gì?

Chu Mộng Châu đã nhận ra ánh mắt soi mói của Quy Hồn Bảo chủ Đằng Thận, nhưng chàng chỉ cười thầm rồi nói:

– Chỉ là một túi vải đựng vật dụng của tại hạ mà thôi!

Hư Không đạo nhân nói:

– Nếu vậy chẳng ngại gì thiếu hiệp cứ mở ra cho chúng ta cùng xem xem.

Chu Mộng Châu nhíu mày khó chịu:

– Hẳn đạo trưởng nghĩ rằng thanh “Bích Long Kiếm Lệnh” là nằm trong túi vải này của tại hạ?

Hư Không đạo nhân cười giả lả:

– Không dám! Không dám! Nhưng để làm sáng tỏ vấn đề, xin thiếu hiệp đừng câu chấp!

Chu Mộng Châu vốn không muốn để cho đối phương uy hiếp mình, nhưng lúc ấy Liễu Nguyên sư thái đã hòa hoãn nói với chàng đầy thiện ý:

– Chu thiếu hiệp đã dám đứng ra chịu trách nhiệm hết về huyết án năm xưa, há không dám chứng minh cho mọi người thấy hoài nghi của họ là không đúng?

Bà nói đến chữ “họ” cố gắng nhấn mạnh, chứng tỏ bà tin tưởng ở chàng thiếu niên với đôi mắt đầy nghị lực và trung thực này.

Chu Mộng Châu nhìn quanh liền bắt gặp những ánh mắt và cái nhìn đồng tình với suy nghĩ của Liễu Nguyên sư thái, khi ấy chàng nói:

– Vậy được, mời các vị tận mắt xem cho.

Vừa nói chàng vừa cởi túi vải lôi ra từng thứ một, đầu tiên chính là chiếc hộp gỗ đựng pho tượng Kim La Hán, chính là tín vật của chàng.

Trên giang hồ từ nhiều năm nay đã không còn ai nhìn thấy pho tượng Kim La Hán nữa, lần này nhìn thấy lại hiển nhiên không ít người thốt lên chấn động.

Tiếp đó là thanh trường kiếm mà Thiên Lãng Tử đã tặng cho chàng.

Sau cùng chàng lấy ra tiếp một thanh đoản kiếm, mọi người vừa nhìn thấy thanh đoản kiếm đã nghe thấy nhiều tiếng ồ lên xầm xì bàn tán. Nhất là những người thuộc hành gia kiếm pháp thì ngưng mắt chú mục chăm nhìn thanh kiếm đến không chớp mắt.

Chu Mộng Châu giật mình thầm nghĩ, thanh đoản kiếm tầm thường này có gì đáng để mọi người chú ý đến thế.

Đã thấy năm nhân vật đứng danh môn chính phái nhỏ to bàn luận với nhau, nguyên là họ nhìn thanh đoản kiếm trong tay Chu Mộng Châu rất giống với thanh “Bích Long Kiếm Lệnh”, nhưng vì đã cách gần hai mươi năm không hề nhìn lại cho nên mới còn ngờ ngợ chưa dám đoán định như thế.

Phiêu Phong đạo trưởng lên tiếng trước tiên:

– Xin hỏi thiếu hiệp thanh kiếm kia thiếu hiệp có từ đâu?

Chu Mộng Châu vốn đã rối đầu vì nhiều suy nghĩ, giờ lại càng rối hơn.

Thanh đoản kiếm này chính là thanh kiếm hai năm trước một vị trung niên nữ ni đã tặng cho chàng, trong lần chàng gặp nạn ngất bên một thảo am. Trung niên nữ ni đã cho chàng mượn thanh kiếm này đánh bại Hoa Nguyệt Đầu Đà.

Sau đó chính nữ ni tặng luôn cho chàng. Nữ ni chỉ nói rằng đó là thanh kiếm trước đây chồng bà thường dùng đến, từ sau khi chồng bà bị thất tích, bà đầu thân cửa Phật rồi cất giữ từ đó đến nay …

Trong đầu Chu Mộng Châu lướt nhanh qua chuyện mình đã duyên hạnh gặp nữ ni kia thế nào, nhất thời chàng sững người không đáp.

Bỗng nghe Quy Hồn Bảo chủ chen vào giục một câu:

– Sao Phiêu Phong đạo trưởng hỏi mà thiếu hiệp không đáp?

Chu Mộng Châu như sực tỉnh người, nói:

– Là một vị ân nhân cứu mạng tại hạ ban tặng!

Quy Hồn Bảo chủ nhíu mày hỏi:

– Không phải là Kim La Hán thiền sư chứ?

Chu Mộng Châu thừa hiểu thâm ý trong câu hỏi này của đối phương mắt lộ nét lạnh lùng nói:

– Đương nhiên là không!

– Ồ!

Lão ta thốt lên một tiếng kinh ngạc rồi nói:

– Vậy thì thật khó hiểu.

Lão vốn định nói “thật khó tin” nhưng nghĩ lại không nên tạo gay cấn cho Chu Mộng Châu một cách ra mặt như vậy, bèn đổi lời nói thế.

Liễu Nguyên sư thái hỏi:

– Chu thiếu hiệp có thể nói cho biết vị kia là ai không?

Chu Mộng Châu nghĩ nhanh, không đáp mà hỏi ngược lại:

– Chẳng lẽ chuyện này mà cũng có liên quan hay sao? Dám hỏi thanh kiếm này chẳng lẽ lại là thanh “Bích Long Kiếm Lệnh”?

Phiêu Phong đạo trưởng lên tiếng đáp ngay:

– “Bích Long Kiếm Lệnh” nhìn bên ngoài thì từ hình dạng màu sắc thật không khác gì một thanh đoản kiếm bình thường, dài chỉ ba xích, bản kiếm hơi thô, lưỡi kiếm không bén, màu sẫm tối, nhưng lại là một thanh báu kiếm không một binh khí nào sánh bằng. Ngoài ra chuôi kiếm rỗng, bên trong tàng chứa một pho kiếm pháp gọi là Bích Long kiếm phổ, chỉ có người chấp chưởng Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm mới được giữ và tu luyện. Thế nhưng Bích Long kiếm phổ từ ngày được Bích Long Thần Kiếm đại thiền sư khai sáng ra đến nay hơn một trăm năm mươi năm, qua mười mấy đời truyền thừa chấp chưởng Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm vẫn chưa có một người nào thật sự luyện tập thành công pho kiếm phổ đó.

Chu Mộng Châu “á” lên một tiếng, ngưng mắt nhìn thanh kiếm trong tay mình, thật sự không có gì khác lạ.

Rồi lật đi lật lại nhìn kỹ chuôi kiếm, bỗng phát hiện ra cuối đốc kiếm có một đường hở cực nhỏ, tinh mắt chú ý lắm mới phát hiện ra.

Chu Mộng Châu giật mình chấn động, nghĩ nhanh:

– Chẳng lẽ đúng là thanh “Bích Long Kiếm Lệnh”? Lẽ nào lại là sự thật …

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN