Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi - Chương 40: Chó sói và chó lớn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi


Chương 40: Chó sói và chó lớn


Một chiếc giày da màu trắng khẽ nâng lên, ngay sau đó dữ tợn đạp xuống đất.

Âm thanh “bốp” nhẹ tới mức như bị che khuất bởi tiếng giẫm đạp, đến khi chiếc giày được nhấc lên lần nữa mới thấy trên bậc cầu thang là một cái xác côn trùng đã hoàn toàn biến dạng.

Đó vốn là một con đom đóm đang nằm nghỉ ngơi, giờ phút này đã không nhìn được hình dáng của nó.

Mà chủ nhân của đôi giày trắng như vẫn chưa hết hận, lại nhấc chân tàn nhẫn giẫm thêm vài cái, lúc này cô ta mới tiếp tục sải bước đi lên.

Đi tới chỗ rẽ của tầng lầu, mũi giày lại đá một cái nắp chai, nó lộn vòng đụng vào góc tường, phát ra một tiếng giòn giã, vang vọng khắp hành lang.

Nhan Tử Vân dừng bước, cô ta khom người cầm nắp chai lên, siết chặt vào lòng bàn tay cho đến khi đốt ngón tay trở nên đau đớn vì dùng sức.

Bức hình Lộ Hứa Nam và Ninh Y cùng nắm tay trong trường vẫn còn treo trên diễn đàn đến tận hôm nay, thường xuyên sẽ có người vào đăng bài “khóc lóc”.

Chiều nay, lúc Lộ Hứa Nam cõng Ninh Y cũng chẳng né tránh gì, hiển nhiên không ít học sinh trong vườn nhìn thấy, có người còn hít drama bằng cách live stream toàn bộ hành trình, lần này được chụp ở mọi góc độ, bài đăng này nhanh chóng đứng đầu độ hot.

“Ninh Y giả bộ té chứ gì? Lớn vậy mà đi trên đất bằng cũng té được? Chắc cũng chỉ con trai mới tin… Làm cái gì cũng dở, chỉ có ra vẻ đáng thương là giỏi, trước đây tao đã thấy nó là một con đí thảo mai rồi, ngày nào không phải anh anh anh thì là huhuhu, thật sự chịu không nổi, sao ngay cả Lộ thần cũng chịu cái vẻ này của nó thế…”

Nhan Tử Vân lướt hình trong diễn đàn, sắc mặt xanh mét, còn Đoàn Bội Luy cứ líu ríu như chim sáo, thoáng chốc trong lòng còn bực dọc hơn.

Tuy nhiên, với tư cách nhóm trưởng, cô ta không thể quăng gánh giữa đường, đành phải lạnh mặt hoàn thành hết nhiệm vụ, lúc đến Bảo tàng Sinh vật cũng không còn sức, cho tới khi bất ngờ gặp được Lộ Hứa Nam.

Đối phương đang nói với nhân viên bảo tàng gì đó, cách hơi xa nên cô ta không nghe rõ, chỉ có thể nhìn thấy nhân viên đó vẫn luôn lắc đầu.

Lộ Hứa Nam lại không đi mà tiếp tục cười xòa với nhân viên luôn từ chối anh, thậm chí sau khi đối phương không kiên nhẫn xua tay rời đi, anh cũng trơ mặt truy hỏi.

Trước đây, lúc Nhan Tử Vân thân với Ninh Y, đôi khi có thể thể nói vài câu với Lộ Hứa Nam.

Anh vốn kiệm lợi, tính tình lại lạnh lùng, dường như luôn ăn trên ngồi trước. Nhưng cũng vì vậy lại khiến người ta càng say mê hơn, khiến họ không khỏi suy nghĩ rằng một người như anh bằng lòng vì mình mà cúi đầu, vì mình mà thay đổi sẽ trông như thế nào.

Hôm nay Nhan Tử Vân thấy được một Lộ Hứa Nam hoàn toàn khác, song cô ta chỉ cảm thấy gai mắt và tức giận.

Lộ Hứa Nam không phải như vậy, không phải là như vậy.

Cô ta tìm cớ bỏ Đoàn Bội Luy lại, lặng lẽ đi tới cây cột bên cạnh nhân viên, loáng thoáng nghe được vài câu.

Đại khái là Lộ Hứa Nam muốn mua đom đóm trong bảo tàng, song dù thế nào thì đối phương cũng không chịu.

Sau đó hai bên lại giằng co khoảng hai mươi phút, cuối cùng Nhan Tử Vân thấy Lộ Hứa Nam rời khỏi bảo tàng, cô ta vô thức yên lặng đi theo.

Nhan Tử Vân thấy Lộ Hứa Nam vất vả trăm cay nghìn đắng vào rừng bắt đom đóm, sau đó cô ta quay về khách sạn với anh.

Cô ta trốn trong bóng tối của cầu thang tầng một, nghe đối phương tập nói với không khí như thằng đần.

“Cho cậu đấy, không cần cảm ơn tôi.”

“Con mẹ nó, hình như hơi ngu.”

“Vì tôi nên cậu mới không đến bảo tàng được, coi như tôi bồi thường đom đóm cho cậu.”

“Chậc, có phải giọng điệu cứng ngắc quá không…”

Cho dù trong lòng Nhan Tử Vân đã sớm có đáp án nhưng giây phút nghe được âm thanh của Ninh Y, cô ta vẫn cảm thấy tức giận tột cùng.

Dựa vào đâu? Dựa vào cái gì là Ninh Y tệ hại kia chứ?

Cái suy nghĩ này làm cô ta ghen tị đến mức phát điên.

Nhan Tử Vân siết chặt cái nắp chai bị quên kia, hệt như nắm lấy trái tim không được coi trọng của mình, cô ta lẩm bẩm: “Rồi anh sẽ thấy em…”

Chuyện chai nước suối chỉ thoáng lóe lên trong đầu Ninh Y thôi, chẳng lưu lại chút gì, cô dựng gối ở đầu giường lên, hơi nhích về phía sau, chọn một tư thế thoải mái để mở TV giết thời gian.

Đương nhiên so với xem TV, cô càng muốn vào Vua trả lời toàn năng để làm đề, vốn nghĩ đi du lịch thì đương nhiên phải thả lỏng hai ngày, ai ngờ đi bộ trên đất bằng cũng có thể trật chân? Lúc chiều đợi ở khách sạn, cô còn làm một đề Lý mô phỏng, tiếc là bây giờ điện thoại cũng không ở trên người.

Ninh Y lại nhàm chán đổi kênh, bỗng cô thấy hai gương mặt khá quen, cái kiểu lời thoại kia vừa được nói ra, cô lập tức nhớ tới lần trước ở bệnh viện còn ngồi coi với Lộ Hứa Nam hơn nửa tập.

Nghĩ đến đây, cô nhìn về phía hai người xà nẹo nhau trong màn hình, bỗng cô hơi mắc cười nên không đổi kênh tiếp mà cúi đầu lục lọi đồ ăn vặt.

Ninh Y vừa xé túi khoai tây chiên mình vừa chọn xong, còn chưa ăn tới miếng thứ hai thì cửa nhà vệ sinh đã được mở, Lộ Hứa Nam với cả người đầy hơi nước đi ra.

Vừa khéo phim truyền hình cũng chiếu đến cảnh nam chính bước ra phòng tắm, tiếng nước nhỏ giọt cộng vừa cận cảnh nửa thân trần của anh ta, lâu lâu còn còn xoa tóc vài cái, sau đó ống kính thay đổi, khi nam chính đi ra ngoài với áo choàng tắm lỏng lẻo liền đối diện với nữ chính đang ra hiệu vô cùng khiêu gợi.

Ninh Y nghe được âm thanh của nhà vệ sinh bèn dời mắt sang, đúng lúc chạm mắt với Lộ Hứa Nam đang lấy khăn lau tóc.

Ninh Y: … Luôn cảm thấy là lạ ở đâu?

Lộ Hứa Nam mặc một chiếc áo thun màu đen khá bó sát, thân hình của thiếu niên 17, 18 tuổi đã rất gì và này nọ, cách lớp quần áo cũng có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp nhấp nhô nhưng không hề quá lố.

Anh chỉ lau sơ hai cái đã tiện tay vắt khăn lông lên ghế dựa, tóc vẫn chưa khô, giọt nước rơi dọc theo ngọn tóc, nhanh chóng hình thành những vệt nước trên người, chất liệu của áo thun đen không khỏi dán chặt hơn, càng phác họa rõ thân hình của anh.

Ninh Y cảm thấy mí mắt mình giật giật, cô mau lẹ chuyển mắt về màn hình lần nữa.

Lộ Hứa Nam cũng vô thức nhìn theo cô: “Đang xem gì đấy?”

Lúc này, nữ chính trong TV đã nằm lên giường, hai gò má ửng đỏ ôm lấy cổ nam chính đang ở phía trên mình, mặt của hai người dần dần gần kề vào nhau, cuối cùng ống kính di chuyển, một cái áo choàng tắm màu trắng cùng chiếc đầm hai dây bằng lụa bị ném xuống đất…

Xét theo nguyên tắc “Không thể miêu tả từ cổ trở xuống”, thật ra việc quay phim cũng coi như có ẩn ý, thậm chí nhân vật chính cũng chẳng hôn môi, càng không có những cảnh thân mật khác

Nhưng vẫn khiến một đứng một ngồi trong phòng đồng thời nín họng, ào ào dời mắt một cách lúng túng.

Lộ Hứa Nam thấy Ninh Y bình tĩnh cầm chai nước, mở nắp rồi uống một hớp, dường như là dáng vẻ không kinh sợ khi thấy chuyện kỳ lạ, một dáng vẻ lõi đời.

Đương nhiên nếu không phải mặt cô đỏ bừng lên, hẳn sẽ thuyết phục hơn.

“Mị là ai? Mị ở đâu? Mị đang làm gì???”

“Thật sự quá xấu hổ, đúng là khiến người ta ngột ngạt…”

“Mị không nên ở đây, mị nên ở dưới hầm xe mới đúng…”

Lộ Hứa Nam vốn cũng hơi gượng gạo, song nhìn Ninh Y cầm chai nước ra vẻ bình tĩnh, trong lòng không ngừng được mấy suy nghĩ lung tung, anh lại cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.

Thoáng chốc anh cảm thấy hứng thú, nhếch môi ngồi đối diện Ninh Y, bỗng dưng hừ một tiếng, hai tay đặt lên đầu gối, ra vẻ tò mò nghiêng người về phía cô: “Ninh Nhất Nhất, mặt cậu đỏ thật đấy.”

Anh vừa tắm xong, mùi sữa tắm thoang thoáng đã bị nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập che mất, hai thứ này phối hợp với nhau biến thành một kiểu hương vị khác, song cũng không khó ngửi, chỉ là chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp lực.

Ninh Y cầm bình nước, ngả ra sau theo bản năng, định giữ khoảng cách với đối phương.

Nhưng Lộ Hứa Nam lại tiến về phía trước thêm một chút, liền thấy anh nheo mắt, hơi nghiêng đầu nhìn TV, sau đó chậm rãi dùng một chất giọng lộ rõ vẻ sâu xa: “Hóa ra cậu thích xem cái loại này sao…”

“Khụ khụ khụ!”

Ninh Y nghe vậy thì trực tiếp bị sặc nước, ngay cả nước trong chai cũng sánh ra ngoài một ít.

Lộ Hứa Nam thấy cô bị sặc đến mức sắp rơi nước mắt nên cũng không muốn trêu cô nữa.

Anh vội vàng đứng dậy rút hai tờ khăn giấy đưa cô: “Cậu không sao chứ?”

Ninh Y không nhận khăn giấy của anh, cô tự lấy mu bàn tay lau môi, cũng tránh bàn tay đang cầm chai nước của đối phương, cô mím môi trợn mắt nhìn anh, dáng vẻ vô cùng tức giận.

Vì bị sặc nên vành mắt Ninh Y ửng đỏ, trong mắt dâng lên một tầng nước mắt sinh lý, đôi mắt ngập nước, khi cô ngước nhìn anh, ngay cả đuôi mắt cũng có chút hồng hồng.

Lộ Hứa Nam nhìn cô thì hô hấp cũng cứng lại, trái tim hẫng nửa nhịp, bỗng dưng cảm thấy cả người nóng ran, anh vội vàng chuyển mắt.

Cũng may đã hết một tập, lời thuyết minh “Đặc sắc còn ở phía sau” xuất hiện, hình ảnh chuyển thành quảng cáo.

Ninh Y đóng chặt nắp chai, cô đặt mạnh chai nước lên đầu giường phát ra một tiếng “ầm”.

Chân dài của Lộ Hứa Nam thoáng chốc khép lại, sống lưng cũng vô thức thẳng tắp, hệt một học sinh tiểu học đang chờ bị dạy dỗ.

Ninh Y cứng rắn giải thích: “Đúng lúc tôi vừa chuyển sang kênh này thôi!”

“Cậu mới thích xem! Cả nhà cậu đều thích xem!”

Lộ Hứa Nam lập tức thu lại sự không đứng đắn, cố tình trêu chọc người ta của mình ban nãy, dường như trong chớp mắt từ một con chó sói cực kỳ mang lại cảm giác áp bức trở thành một con chó lớn cẩn thận quan sát chủ nhân, ngay cả lỗ tai cũng rũ xuống.

Anh sờ chóp mũi, trả lời: “Ừ, lúc nãy tôi giỡn thôi.”

Ninh Y còn tức giận, cô nhìn chằm chằm TV, giả vờ không nghe thấy,

“Buổi live stream quy mô lớn của chương trình tạp kỹ Vua trả lời toàn năng chuẩn bị phát sóng, ai mới là vị Vua thật sự? Ai có thể giành lấy giải thưởng triệu đô đầu tiên? Nó đang chờ bạn!”

Âm nhạc quen thuộc, nhịp điệu quen thuộc, sự lạ lùng quen thuộc.

Vua trả lời toàn năng còn muốn làm gameshow?

Ninh Y không khỏi xem thêm.

Lòng dạ của Lộ Hứa Nam không đặt trên TV, anh gãi thái dương, hơi nhức đầu nhìn Ninh Y, anh duỗi tay lấy miếng khoai tây trước khi đối phương bỏ vào vào miệng.

Ninh Y liếc anh: “Sao đấy?”

Mười mấy năm qua, Lộ Hứa Nam hiếm khi nhún nhường ai, anh khô khốc hỏi: “Cậu còn ăn không? Cậu không ăn thì tôi ăn nhé.”

Khóe môi Ninh Y kéo căng, cô thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Không ăn.”

“…” Trong phút chốc Lộ Hứa Nam nghẹn họng, lại không biết rốt cuộc phải làm sao đối phương mới hết giận, anh đành lặng lẽ ăn.

“Răng rắc, răng rắc, răng rắc.”

Nhỏ yếu, chột dạ và bất lực.

Trong tiếng “răng rắc” rất có nhịp kia, Ninh Y bỗng nghĩ ra cách giải quyết, cô nhấc máy bàn gọi điện cho lễ tân, sau khi nói rõ tình hình của mình, cô đã đợi đợi nhân viên kiểm tra thông tin của mình và được mở cửa phòng.

Lộ Hứa Nam còn tưởng có thể chung sống tốt đẹp với cô trong chốc lát, anh chỉ có thể ngậm miệng khoai tây chiên dựa vào cửa, trơ mắt nhìn bóng lưng Ninh Y biến mất sau cánh cửa….

Cái gì gọi là tự lấy đá đập chân mình, cái này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN