Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi - Chương 41: Tuyên chiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi


Chương 41: Tuyên chiến


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Group lớp 11/1.

AAA: “Cái đù mé, cuối cùng tao cũng biết tao thua học sinh chuyên 13 môn ở đâu rồi, chính là đều đi du lịch, tao còn đang đăng hình lên vòng bạn bè nhưng người ta lại làm đề phá kỷ lục. (bye*)”

*

AAA Ảnh chụp màn hình

AAA: “(Ảnh chụp màn hình).jpg”

BBB: “Đừng nói nữa, tao nhìn que cay trong tay mình, thoáng chốc cũng hết thấy ngon .”

Đoàn Bội Luy: “Ôi chao! Tao nói sao Tử Vân đi bảo tàng mà về sớm như vậy, thì ra về làm đề! Không hổ danh là Thần 1 Vua trả lời của chúng ta! Điên cuồng khen ngợi!”

CCC: “Đọc mà tao cũng muốn về khách sạn… Người giỏi hơn tao còn đang cố gắng, tao lấy tư cách gì để lười biếng?”

DDD: “Thần 1 kéo em với!!! Bắt đầu từ hôm nay em sẽ là fan cứng của chị!”

Nhan Tử Vân ngồi trên giường xem thông tin trang chủ của Y_N0.1, đầu màn hình còn liên tục nhảy ra tin nhắn của QQ, ai đó đã nhắc tới cô ta trong group chỉ vì sự vẻ vang không thuộc về cô ta.

Nắp chai bình thường tới mức không thể bình thường hơn đang nằm yên lặng trên chăn, nhưng nó cứ thu hút tâm trí cô ta như có ma lực đặc biệt nào đó.

Nhan Tử Vân nhớ lại mình đã núp trong hành lang tối tăm không người chú ý, hệt tên trộm không được phép thấy ánh sáng, lén lén lút lút nghe Lộ Hứa Nam tặng Ninh Y một chai đom đóm mà anh tự tay bắt.

Cô ta cắn môi, qua hồi lâu, cuối cùng quyết định mở nhóm chat ra…

Nhan Tử Vân: “Mọi người đừng cười tôi chứ, chỉ là lúc ở Bảo tàng Sinh vật chợt nghĩ ra cách giải của đề hôm qua nên về khách sạn trước, sau đó lại nghĩ lười ra cửa quá nên thuận tiện làm thêm hai bộ đề trong phòng thôi, suy cho cùng là thật ra tôi lười đấy , ngoài ra nếu mọi người có vấn đề gì trong học tập cũng có thể thảo luận với tôi nè, bất cứ lúc nào cũng chào đón mọi người hết (đáng yêu*).”

*

AAA Qua Học sinh giỏi xuất hiện

AAA: “Qua! Học sinh giỏi xuất hiện!”

BBB: “Thần 1! Tui có đứa bạn muốn vở ghi của bà, không biết…”

CCC: “Giơ tay! Sau khi trở về có thể tìm Thần 1 hỏi vài vấn đề sao? Huhuhu, tui luôn bí mấy đề Toán hàm số QUQ.”

Trước đây, group lớp không ít lần vây quanh Thần 1 mà pha trò nhưng tới tận bây giờ, cô ta chưa từng trực tiếp đáp lại, đây là lần đầu tiên, cũng tương đương với việc thẳng thừng thừa nhận mình đúng là Thần 1.

Lúc trước có những người còn nghi ngờ thân phận của Nhan Tử Vân nên không lên tiếng, thoáng chốc group lớp QQ vô cùng ầm ĩ, tất cả đều lân la làm quen, đặt câu hỏi cho Nhan Tử Vân.

Nhan Tử Vân vừa trả lời tin nhắn trong group, vừa không khỏi chột dạ.

Nếu chiều nay cô ta không đi theo Lộ Hứa Nam rời khỏi Bảo tàng Sinh vật trước thì chuyện cô ta không phải Thần 1 hẳn đã bại lộ… Dù sao dưới tầm mắt của mọi người, cô ta đang xem đom đóm trong bảo tàng, sao có thể phân thân để đi làm đề rồi phá kỷ lục chứ?

Nhưng chút hoảng sợ này nhanh chóng bị bạn bè tâng bốc và sự tự lừa mình che mất.

Kiểu trùng hợp này mà cũng gặp được, vậy chẳng phải đang nói rõ ông trời đều giúp cô ta sao? Lần này, còn ai sẽ nghi ngờ cô ta không phải Thần 1 chứ?

Lộ Hứa Nam… Chắc anh sẽ không nghi ngờ cô ta như trước đây nữa nhỉ?

Anh nhìn em một chút đi, anh phải nhìn em.

Nhan Tử Vân thầm nghĩ.

Ninh Y – Người chặn tin nhắn group lớp cũng không biết những chuyện này.

Chiều nay, sau khi cô giận đùng đùng ra khỏi phòng Lộ Hứa Nam rồi về phòng, cô tức giận làm hai bộ đề, thoáng chốc cảm thấy trái tim mình cũng bình tĩnh lại. Cô ngồi dậy duỗi người, khi cảm giác bụng mình không biết thân biết phận thì đám Cư Mộng đã xách đồ ăn thức uống trở về.

Ninh Y lập tức ném điện thoại sang một bên, vô cùng vui vẻ tiếp nhận việc được đút ăn.

“Cậu thấy sao rồi? Chân đỡ hơn chút nào chưa?” Hiển nhiên Hứa Tinh Tễ nghe thấy chuyện cô bị thương ở chân, đi theo tới để hỏi thăm sức khỏe.

Ninh Y không để ý lắm, cô xua xua tay: “Không sao hết, trật chân thôi, qua hai ngày là ổn.”

Mộ Vãn Tình lo lắng nhất, sau khi ngồi xuống kiểm tra một phen vẫn không yên tâm, lại kéo một cái ghế trống ở bên cạnh sang để cô kê chân, cô ấy dặn dò: “Vẫn phải chú ý, trước đây mẹ tui cũng bị trật chân một lần, bà phải chú ý đừng đè mạnh lên vết thương để mau lành, nếu không rất dễ bị trật chân liên tục đấy!”

“Vẫn là mẹ Mộ của chúng ta cẩn thận!” Cư Mộng đã cảm nhận được sự tỉ mỉ chu đáo của Mộ Vãn Tình trên hành trình ngắn ngủi nên đặt cho đối phương một biệt danh thân thiết.

Mộ Vãn Tình mím môi, cười yếu ớt nhìn cô nhóc, dáng vẻ hơi cam chịu: “Kêu bậy bạ.”

Ninh Y đá bay đôi dép, cô đặt chân lên, cũng bắt chước giọng điệu của Cư Mộng: “Cảm ơn mẹ Mộ nha.”

Mộ Vãn Tình hết cách với hai cô, khom người nhấc túi lên, quở trách: “Mặc kệ hai người, tui đi rửa nho.”

Cư Mộng vẫn trêu cô ấy, giơ tay hô to: “Mẹ Mộ tốt nhất! Mẹ Mộ hiền huệ nhất thế giới!”

Hứa Tinh Tễ nhịn không được mà cười khẽ, gò mà Mộ Vãn Tình đỏ bừng, không khỏi nhéo tay Cư Mộng, xách túi bước nhanh vào nhà vệ sinh.

Ninh Y vò bịch nilon của đũa dùng một lần về phía Cư Mộng, cười nói: “Mày đừng có bắt nạt người ta.”

Cư Mộng mở một chai nước, nói: “Tao đâu có, là mẹ Mộ dễ xấu hổ mà.”

Hứa Tinh Tễ dựa vào bàn nhìn bọn họ, bỗng dưng mở miệng cảm thán: “Không ngờ bây giờ mọi người lại thân như vậy nhỉ…”

Cư Mộng không nghe được thâm ý của cậu, trả lời: “Trước kia chưa hiểu nhau thôi! Thử hỏi kiểu dịu dàng hiền lành như Mộ Vãn Tình, ai mà không thích?”

Ninh Y lại biết cậu đang cảm thán “tình địch” có thể biến thành bạn thân, cô thừa dịp Cư Mộng cúi đầu liền nhún vai với Hứa Tinh Tễ, nói một cách không tiếng động: “Tôi cũng không bị cốt truyện khống chế.”

Hứa Tinh Tễ chỉ cười một tiếng, cũng không biết có hiểu hay không.

Ninh Y vượt qua cậu mà nhìn Mộ Vãn Tình cạnh bồn rửa tay, không khỏi nghĩ đến lúc này đối phương vốn đang trên đường đi tới rừng, đợi tới tối nay sẽ có một đêm đom đóm lãng mạn với Lộ Hứa Nam, kết quả lại bị chậm trễ bởi cô bất ngờ bị thương, cũng không biết có ảnh hưởng tới sự phát triển của bọn họ sau này không…

Chắc sẽ không đâu? Ninh Y cau mày, trong tiểu thuyết, giai đoạn vườn trường không chiếm nhiều nội dung, hơn nữa dựa theo kinh nghiệm trước đây mà nói, nam nữ chính chống đỡ cấu trúc của thế giới tiểu thuyết, nếu bị ảnh hưởng thì thế giới sẽ tràn ngập nguy hiểm.

Trước đây cô từng làm loạn tình tiết một cách vô ý, suýt nữa linh hồn đã bị xóa sổ! Nếu cô không hề bị khống chế, vậy chứng mình sức ảnh hưởng của cô đã cực kỳ ít ỏi rồi đúng không?

Cô nghĩ vậy liền yên lòng. Nhưng nghĩ kỹ hơn, cô chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Sao hôm nay Lộ Hứa Nam không chó tí nào vậy? Cõng cô về khách sạn cũng được đi, lại còn âm thầm mang một chai đom đóm về? Nhìn kiểu nào cũng không thấy là chuyện anh có thể làm vậy!

Có câu nói rất hay, “Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cướp”, chả biết trong lòng anh đang nung nấu thứ gì xấu xa đây? Sợ là phải đề phòng một chút.

Ninh Y quyết định, cũng không nghĩ nhiều nữa, cô vừa ăn cơm vừa nhìn Cư Mộng rảnh rỗi kéo hai người khác chơi đấu địa chủ, cô thường xuyên chỉ bảo Mộ Vãn Tình chưa từng chơi qua trò này nên chơi thế nào.

Điện thoại trên giường vang lên tiếng “Ting”, Ninh Y cầm lên xem, là thông báo của Vua trả lời toàn năng.

“Kính gửi người dùng Y_N0.1: “Live stream chương trình tạp kỹ “Vua trả lời toàn năng” chân thành mời ngài tham gia mùa đầu tiên…”

“Nhất Nhất, tui có nên đè thẻ của Mộng Mộng không?” Mộ Vãn Tình cầm bài hỏi.

Ninh Y thuận tay đánh dấu đã xem tin nhắn, cô lỡ nhấn trở ra ứng dụng, sau đó tiến tới nhìn bài cho Mộ Vãn Tình.

Nói về bên kia, Phương Từ cũng mang cơm về cho Lộ Hứa Nam, thấy anh nằm trên giường chơi game không nhúc nhích nên cậu ta không để ý, khóa cửa rồi xách túi đi tới, đặt lên tủ đầu giường cho anh, đợi anh ngồi dậy là có thể ăn.

Phương Từ nhìn hai chai nước suối đã uống không còn dư lại bao nhiêu thì tiện tay cầm lên và ném vào thùng rác, vang lên hai tiếng “loảng xoảng”.

Không ngờ Lộ Hứa Nam bỗng nhảy cỡn lên như cá chép, anh ném điện thoại rồi nhào tới mép giường, nhanh chóng chìa tay vớt hai cái chai ra.

Cậu ta đang lấy đồ uống lạnh từ trong túi ra, bị một loạt hành động của anh liền làm cho cạn lời, cậu ta mở miệng: “Không phải chứ anh Nam, sao tự dưng anh không sợ dơ vậy? Anh khát thì uống đồ em mới mua về nè, mới lấy từ tủ lạnh, mát lắm! Anh còn định giữ chai rỗng để đi bán hay gì?”

Vừa nhận phòng nên thật ra thùng rác không hề bẩn.

Nhưng Lộ Hứa Nam vẫn rút hai tờ giấy chùi chùi thân chai, lại bày lên tủ đầu giường lần nữa, không biết còn tưởng anh đang làm đồ thủ công mỹ nghệ đấy!

“Mày không hiểu đâu.” Anh tức giận nói.

Phương Từ thầm nghĩ mạch não của thiếu nam biết yêu thì em thật sự méo hiểu nổi, cậu ta lắc đầu lên giường nằm, lấy điện thoại ra nghịch.

“Chậc chậc, trong group biến thành hiện trường đu idol rồi, sao đột nhiên Nhan Tử Vân hạ phàm tới nói chuyện với mấy người phàm như tụi mình vậy?”

“Hèn chi người ta là học sinh giỏi! Đi ra ngoài chơi vẫn luôn nhớ tới việc học. Đù! Lại phá kỷ lục, em thấy người khác đừng nghĩ sẽ cướp được cái danh Vua này, điểm của cậu ta cao vãi chưởng!”

Lộ Hứa Nam vốn không để ý cậu đang lẩm bẩm, nghe người sau cảm khái thì không khỏi cau mày, anh hỏi: “Kỷ lục gì?”

Phương Từ tiện tay mở ảnh chụp màn hình ra lắc lắc với anh: “Kỷ lục trên Vua trả lời toàn năng chứ ở đâu nữa, bây giờ ai mà chả thích làm đề ở trển? Anh đừng nói chứ, trước kia em còn thấy Nhan Tử Vân kiêu ngạo quá, hôm nay lại trông rất thân thiện. Chẳng phải sắp thi giữa kỳ à? Cậu ta chia sẻ kinh nghiệm trong group, còn kêu mọi người có thể liên lạc hỏi cậu ta bất cứ lúc nào kìa!”

Lộ Hứa Nam lạnh mặt muốn phản bác, sau đó nghĩ tới việc dường như Ninh Y không muốn công khai bèn nuốt ngược về, chỉ bật cười một cách khó hiểu: “Cô ta vậy mà khá thật đấy.”

Sự thật chứng minh, quả thật da mặt của Nhan Tử Vân rất dày.

Kể từ khi thừa nhận mình là Thần 1 trong group lớp, cô ta như được phóng thích cả tay chân mình ra vậy.

Mỗi lần Thần 1 làm đề xong, cô ta sẽ đăng một vài ý tưởng giải đề hoặc lời cảm ơn các kiểu trong vòng bạn bè, sau khi tan học sẽ có người hỏi bài, cô ta cũng không keo kiệt chút nào mà giải đáp thắc mắc của họ, danh tiếng ở lớp lập tức tăng lên không ít, thậm chí còn nhận phỏng vấn của báo trường nữa.

Nhất Trung vốn rất chú trọng trong việc phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ và sức khỏe của học sinh, điều này được thể hiện rõ qua việc mở các môn tự chọn như bơi lội.

Vì vậy nhà trường không những không phản đối việc học sinh mày mò làm báo trường mà còn hết sức ủng hộ, nếu có việc gì thì lãnh đạo cũng rất hợp tác, không can thiệp về nội dung hay đề tài của báo, vì vậy đã tăng cường sự nhiệt tình sáng tạo của học sinh.

Theo thời gian, báo trường của Nhất Trung thoáng chốc trở nên phổ biến, trở thành tờ báo tự lập có uy tín ở trường.

Báo trường có chuyên mục về nhân vật, bình thường đều là lãnh đạo nhà trường hoặc vài học sinh lấy được những giải thưởng xuất sắc.

Vua trả lời toàn năng đang được thịnh hành ở sân trường, báo trường đã muốn phỏng vấn “Thần 1 Vua trả lời” từ lâu nhưng trước đây liên lạc thì bị Nhan Tử Vân khéo léo từ chối, bỗng dưng lần này đối phương chủ động liên hệ muốn phỏng vấn, báo trường lập tức cho người đi gặp cô ta.

Phỏng vấn được sắp xếp sau buổi trưa, địa điểm là ở một phòng học, ngoại trừ học sinh phụ trách phỏng vấn còn có học sinh chịu trách nhiệm chụp hình, khiến mọi thứ y như thật vậy.

Chuyện như vậy làm ai cũng biết Nhan Tử Vân nhận phỏng vấn của báo trường, thoáng chốc ngay cả nghỉ trưa mọi người cũng không thèm nữa, hoặc ngồi hoặc đứng tụ tập gần chỗ của Nhan Tử Vân, mang theo tâm trạng hít hà drama.

Ninh Y ngồi phía sau Nhan Tử Vân, cô nhìn đối phương tạo ra một thế trận lớn như vậy, thoáng chốc chả biết nên nói gì cho phải.

Người này mạo danh tới mức ghiền luôn hả? Cũng chả sợ mình không dọn nổi tàn cuộc?

Cô đang nghĩ thầm thì Nhan Tử Vân đã mở miệng trước: “Nhất Nhất, Cư Mộng, tao phải trả lời phỏng vấn của báo trường, còn phải chụp hình nữa, có lẽ không tiện lắm nếu để tụi bây lọt vào ống kính ấy, có thể phiền tụi bây tới chỗ khác ngồi đợi chút không?”

Nói là có ảnh hưởng nhưng những người ngồi xung quanh đều không nhúc nhích, cũng không thấy Nhan Tử Vân nói bất tiện mà cứ muốn bọn cô đi, đây không phải cố ý làm họ lúng túng à? Y như bọn họ tới bú fame vậy!

Ninh Y chưa lên tiếng, Cư Mộng đã nổi quạo nhảy dựng lên, cô nhóc cười lạnh giễu cợt: “Ai lạ gì mấy thứ này? Không phải chỉ là phỏng vấn cho báo trường sao, làm như lấy tin của ngôi sao lớn gì đó không bằng, có cần tới mức vậy không?!”

Nhân viên bên báo trường vốn định nói không bị dính người vào ống kính song nghe thấy lời của Cư Mộng, cảm giác như bị xúc phạm nên im lặng tiếp.

Mà những học sinh khác mày nhìn tao, tao nhìn mày, cũng yên lặng ra vẻ không nghe được.

Mộ Vãn Tình ngồi ở mấy hàng sau đứng lên, vì hành động quá mức nên bàn ghế cũng bị đẩy ra, tạo nên tiếng vang lớn làm mọi người rối rít nhìn sang.

Ninh Y nhìn khuôn mặt nhỏ của cô ấy kìm nén tới độ đỏ bừng, đôi tay để trên bàn cũng siết chặt, hiển nhiên là đang cực kỳ tức giận.

Mắt thấy đối phương hùng hổ vọt tới, há miệng muốn nói chuyện thì Ninh Y vội vàng nắm chặt cổ tay cô ấy: “Vừa khéo tao muốn đi mua đồ ăn, tụi bây đi với tao đi.”

Mộ Vãn Tình không hiểu: “Nhưng 1….”

Ninh Y bóp xương cổ tay của cô ấy, tỏ ý đừng nói chuyện, lại giục Cư Mộng đi chung.

Nhan Tử Vân thấy vậy thì cong môi cười cười, nói một cách không thành tâm: “Xin lỗi mày nha Nhất Nhất.”

Ninh Y nhướng mày phải rồi cười, kiêu ngạo nhìn cô ta, lên tiếng nói chuyện như tán gẫu bình thường: “Tao cũng đang chơi Vua trả lời toàn năng đấy, thì ra mày là Thần 1 thật. Tao nhớ trước đây hỏi mày, mày còn chẳng chịu trả lời, tao tưởng vì mày bị hiểu lầm nên không dám thừa nhận chứ!”

Sắc mặt Nhan Tử Vân trầm xuống, song nhanh chóng trở lại bình thường, cô ta cười bảo: “Thật sẽ không phải là giả, đã là giả thì mãi mãi cũng không thành thật được. Sao tao lại không dám thừa nhận?”

“Đúng vậy, đúng là giả không thể thành thật được.” Ninh Y nhỏ giọng lặp lại lời của cô ta, bỗng dưng cô cười rộ lên: “Nếu mày là Thần 1, chắc là thi giữa kỳ mày đã nắm chắc thắng lợi rồi nhỉ? Nhưng lỡ mày không được hạng 1, vậy…”

Trong mắt Nhan Tử Vân lóe lên vẻ sắc bén, cô ta liếc sang Mộ Vãn Tình bên cạnh Ninh Y, sau đó chế giễu nhìn lại Ninh Y, khẽ cười: “Đương nhiên! Mày không định để Mộ Vãn Tình ra mặt cho mày đấy chứ? Tao thắng được nó trên Vua trả lời thì tự nhiên thi giữa kỳ cũng vậy. Hơn nữa, dù tao biết mày không thích nghe nhưng học tập là chuyện của bản thân, mày vẫn nên làm thêm đề, đọc thêm sách, học hành đàng hoàng vào đi, Nhất Nhất à.”

“Đúng vậy, điểm bây giờ của Thần 1 cũng cao hơn Mộ Vãn Tình cả khúc, sao thi thua Mộ Vãn Tình được?”

“Có lẽ Hứa Tinh Tễ còn được, Mộ Vãn Tình… Chắc không nhỉ?”

“Tuy cuối kỳ Mộ Vãn Tình hạng nhất nhưng Nhan Tử Vân cũng không thấp điểm hơn cậu ta lắm, sau khi tham gia trại huấn luyện còn giỏi hơn trước nhiều, lần này sao còn hạng hai nữa? Nghĩ nhiều rồi…”

“Ninh Y bị gì vậy? Thành tích cậu ta kém nhất đấy, người khác thi tốt thì liên quan gì tới cậu ta? Này còn ra mặt cho nhau được à, tao cười chết, thật không biết trong đầu con nhỏ mắc bệnh công chúa này có gì.”

“Mộ Mộ thi hơn điểm mày cũng không phải chuyện lạ gì, kỳ trước mày hạng hai nhỉ?” Ninh Y không quan tâm tới việc các học sinh xung quanh đang nhỏ giọng nghị luận, cô lắc đầu với Nhan Tử Vân đang có sắc mặt rất tệ, sau đó giơ ngón tay chỉ về phía mình, giọng nói lạnh nhạt nhưng lời nói ra như một quả bom ném vào phòng học vậy, khiến tất cả mọi người đều xôn xao…

“Nhưng chuyện hôm nay tao muốn nói là lần thi giữa kỳ này, hạng của Ninh Y tao, chắc chắn sẽ cao hơn mày.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN