Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích - Chương 06
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích


Chương 06


Dưới sự uy hiếp trắng trợn của giai cấp tư bản, sáng sớm mặt trời còn chưa mọc cô nàng nào đó đành phải lồm cồm bò dậy.

Băng Thanh khóc thầm, trăm lần chỉ muốn giết chết tên Đình Luân rồi chôn xuống đại dương cho hả giận. Tên mỹ nam sâu bọ ấy ép cô mỗi buổi sáng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng để vỗ béo cho dạ dày của hắn. Ngoài ra còn phải làm chân sai vặt trong thời gian hắn dưỡng thương. Nếu không phải vì tấm bằng cử nhân của Thanh Du có đánh chết Băng Thanh cũng không muốn nhúng tay vào công việc mất tư cách làm người này… Mọi vấn đề được bắt nguồn từ cuộc gọi tối qua, lúc đó Băng Thanh vừa ăn tối xong đang lấy nước để uống.

Nhìn dãy số xa lạ không ngừng nhảy nhót liên tục, Băng Thanh thấy vô cùng chói mắt, nhất quyết dập tắt nó bằng cách nhận điện thoại.

“Cô gái nhỏ à.” Đầu dây bỗng cất tiếng cười ma mị.

Băng Thanh rùng mình thiếu chút nữa đánh rơi cả cốc nước, cứ ngỡ mình nghe nhầm, giọng nói này…

“…”

“Không phải cô sợ tôi đến nỗi muốn bỏ chạy chứ?” Thấy cô im lặng người kia tiếp lời, ngữ điệu châm chọc không hề che dấu.

“Nói đi.”- Rốt cục Băng Thanh cũng lấy hết dũng khí để mở miệng, còn ai ngoài bi kịch của cuộc đời cô mang tên mỹ nam sâu bọ nữa chứ.

“Trước mắt ngay ngày mai phải có đồ ăn sáng cho tôi, còn những việc khác chúng ta gặp nhau rồi bàn”

“Còn có những việc khác sao?” Băng Thanh nhíu mày, xem ra rất ngỡ ngàng. Tên này đúng là thích đày người khác xuống địa ngục như lời đồn sao? .

“Cô gái nhỏ à, lần này cô gây chuyện lớn như vậy không lẽ chỉ cần bữa sáng là có thể phủi đi mọi tội lỗi?” – Giọng nói trầm thấp một lần nữa cất lên mang tính uy hiếp rất cao. Lần này Băng Thanh thật sự không có đất dung thân nữa rồi!

“Nếu không?” Băng Thanh buông lời hờ hững, thật ra cô muốn xem phản ứng của một kẻ cầm quyền khi bị chống đối như thế nào.

“Nếu không, tôi nghĩ cô đủ thông minh để hiểu tình thế hiện giờ rất bất lợi cho cô.”

“Cậu…” Băng Thanh nghiến răng, hít sâu một hơi lấy đủ dũng khí nói tiếp,”Cậu nghĩ kế hoạch uy hiếp có tác dụng với tôi sao?”

“Cô nhầm rồi đây không phải uy hiếp mà đây chính là ‘chịu trách nhiệm với hành vi của mình’ mà cô đã tổn thương đến tôi, cho nên nếu cô không thỏa hiệp e rằng ngày mai tên của cô sẽ có đầu danh sách những thí sinh bị loại khỏi đợt thi Chứng chỉ an toàn lần này.”

Nghe đến đây Băng Thanh sững sờ mất nửa ngày, cô biết tên này không phải nói đùa, thu hết can đảm cô tiếp lời, lần này không lẽ sự sống còn của cô lại nằm trong tay tên biến thái này ư?

“Được rồi, tôi đồng ý làm theo yêu cầu của cậu nhưng với một điều kiện.”

“Được, rất sẵn lòng phục vụ người đẹp.” Tiếng cười ngạo mạn cất lên xem ra rất hài lòng với phản ứng của cô.

“Mai tôi sẽ nói, giờ tôi phải học bài.” Băng Thanh buông lời thoái thác, có lẽ cô cần thời gian để suy nghĩ thêm, không nên nóng vội kẻo xôi hỏng bỏng không.

” Được thôi, bye mèo con.”

Điện thoại ngắt chỉ còn lại tiếng “tút tút” nhàm chán, Băng Thanh hạ mi mắt người dựa hẳn vào tủ lạnh, tay không ngừng day day huyệt thái dương. Băng Thanh ơi là Băng Thanh, mi bán mạng cho quỷ dữ rồi!!!

Nhưng nghĩ nửa ngày cũng chẳng ra rốt cuộc tên ấy lấy số cô từ đâu …

Vâng, chủ nhân của cuộc gọi ấy không ai khác ngoài hoàng tử Đình Luân của chúng ta, điều kiện hắn đưa ra đúng như bản chất của giai cấp thống trị, với bản cáo trạng chứa đầy tội lỗi của Băng Thanh cô nàng nào đó nuốt nước mắt, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, bản hợp đồng “Bảo toàn Đình Luân” vì thế cũng được ra đời… Vậy là cuộc sống của Băng Thanh lại bước sang trang mới, hố lầm than một lần nữa rộng mở chờ cô nhảy vào…

Trở về thực tại, Băng Thanh cầm quyển sách “Hướng dẫn dạy nấu ăn” xem rất chăm chú, thỉnh thoảng đôi mày đen nhánh khẽ chau lại khi gặp vấn đề khó hiểu, về khoản này cô khá vụng về, từ trước đến nay bếp núc là nơi tọa lạc của mẹ. Cô chưa từng trổ tài đạo diễn, cho nên mỗi lần mẹ nấu ăn cô chỉ có nghĩa vụ hỗ trợ nhặt rau rửa bát, còn những việc khác Băng Thanh mù tịt. Lúc này đây quyển sách tội nghiệp bị cô đóng lại mở ra đến nhàu nhĩ, nếu nó có cảm xúc nhất định sẽ khóc thét lên mất.

Băng Thanh mím chặt môi, sau một hồi phân vân quyết định bỗng nảy ra sáng kiến xem ra rất thú vị, nở nụ cười đắc ý mang nét trào phúng nồng đậm, cô bắt tay vào chế biến món ăn. Từng động tác nhẹ nhàng nhất có thể, nếu cô mạnh tay cứ trút thẳng hận thù lên mấy đồ vật vô tội này chắc rằng một giây sau bố mẹ cô sẽ mang theo gậy gộc bước ra mất, đến lúc đó Băng Thanh muốn độn thổ cũng khó, cho nên để đảm bảo an toàn nhẹ nhàng hành động vẫn là điều tốt nhất…

****

“Cô không bỏ thuốc xổ vào đó chứ?”

Nhìn khay đồ ăn trước mắt, hoàng tử Đình Luân không nhịn được mà lên tiếng thể hiện sự đề phòng cao độ với con người trước mắt.

Băng Thanh không thèm trả lời, nụ cười trào phúng hiện lên khóe môi, trực tiếp kéo ghế đối diện thong thả ngồi xuống, chống cằm nhìn khay thức ăn chỉ có rau luộc và trứng luộc, ngữ điệu rất tự nhiên hỏi lại thành thực:

“Nếu không thích ăn có thể đổ, sao phải mỉa mai như thế?”

“Cô ấy, giảo hoạt như thế kẻ ngốc mới tin.” – Khóe miệng Đình Luân giật giật, đôi mày đột nhiên chau lại nhìn Băng Thanh vẻ nghi hoặc, “Cô tự nguyện sao?”

“Không.”- Băng Thanh đáp theo phản xạ đến khi phát giác ra chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình cho xong.

Nghiễm nhiên, gương mặt người nào đó tối sầm, ánh mắt không ngừng phát ra từng tia sắc lạnh, Băng Thanh rùng mình một cái, ra vẻ lĩnh ngộ rất kịp thời vội vàng lý giải, “Là trách nhiệm của tôi mà” Có trời mới biết, lần này da gà cô thật sự đã nổi lên dày đặc như cỏ dại!

Đình Luân gật đầu hài lòng, cầm đôi đũa lên gắp một ít rau muống luộc bỏ vào miệng, lại nhìn khay thức ăn chỉ có rau luộc và trứng luộc, ánh mắt mới thân thiện một tí đã trở nên u ám như mây đen kéo về, “Sao chỉ có rau luộc và trứng luộc? Cô không biết nấu ăn?”

Băng Thanh im lặng gật đầu thể hiện tấm lòng chân thành hiếm có. Tên này cũng nhanh nhạy phết, chỉ cần nhìn khay đồ ăn đã đoán ra được cô không biết nấu ăn.

“Kém cỏi.” Người nào đó không nể nang phán một câu khiến nụ cười chuẩn bị trên môi Băng Thanh chợt đông cứng lại, cô trừng mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:

“Cậu đủ tư cách để phán xét tôi sao? Trong lĩnh vực nấu ăn tôi không rành nhưng không có nghĩa là tôi kém cỏi hoàn toàn, cậu không nhìn lại bản thân mình xem? Cậu hơn tôi được cái gì? Chỉ biết bám váy mẹ đu giày bố như cậu thì hiểu được cái gì?”

Giọng nói của Băng Thanh không lớn nhưng cũng đủ trong phạm vi 5 mét có thể nghe hết thảy, vì thế Băng Thanh không ngại ngần khi đón nhận mọi con mắt tò mò hướng về phía mình. Đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là kinh hãi, động tác bỏ cơm miệng của mọi người vì thế cũng trở nên hóa đá, chỉ có im lặng và im lặng, cảnh tượng này chưa một lần xảy ra ở Thanh Du…

“Ào!” Nguyên khay cơm đổ ập lên đầu Băng Thanh.

Căn – tin Thanh Du ngày hôm ấy chìm trong biển lặng. Không một ai dám thở mạnh chỉ biết mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Băng Thanh cắn chặt môi cố kìm nén cơn giận dữ đang trào ngược trong dạ dày, lòng không ngừng khích lệ bản thân mình phải bình tĩnh đến cùng.

Cô im lặng ngẩng mắt nhìn người đối diện, mái tóc dính đầy thức ăn theo động tác vì thế cũng rơi xuống trông thật thảm hại. Ánh mắt hiện lên tia căm phẫn pha lẫn nét phức tạp khó tả…

“Tốt nhất cô nên cẩn trọng với lời nói của mình.” Để lại lời nói đậm chất đe dọa, Đình Luân bỏ đi không thèm quan tâm đến cô gái nhỏ.

“Băng Thanh cậu không sao chứ?”

Một nữ sinh từ trong đám đông lật đật chạy lại không ngừng hỏi han, nhìn qua cũng biết cô ta cùng lớp với Băng Thanh.

“Tránh ra.”

Băng Thanh hất tay, động tác lạnh lùng mà dứt khoát, cánh tay người kia cứng đờ, cô ta nở nụ cười khinh bỉ, cất giọng châm biếm, “Cậu kiêu ngạo cái chó má gì chứ, đúng là một kẻ đáng thương.” Nói xong, một giây sau liền nện gót giày bỏ đi trong sự tức giận.

Băng Thanh nắm chặt bàn tay, từng móng tay ghim chặt đến bật máu, chỉ hận không thể lao đến dạy dỗ hai con người kia một bài học, xem cô là gì chứ? Là trò đùa ư? Hình như họ đã quá coi thường Băng Thanh này rồi.

Nở nụ cười lạnh như băng cô kéo ghế đứng dậy, bình tĩnh bước đi trong cái nhìn dò xét của mọi người, nếu để ý sẽ thấy tứ chi cô đang run rẩy, chính xác là đang kìm nén giận dữ cố gắng không thể để nó phát tiết ngay lúc này… Nhưng trước hết cô phải xử lý đống dơ bẩn này đầu tiên.

Băng Thanh men theo hành lang nhỏ dẫn lối đến nhà vệ sinh nữ của trường, dáng đi xiêu vẹo như người say rượu. Mồ hôi không ngừng tuôn ra ướt đẫm cả vầng trán cao rộng. Không được rồi… Băng Thanh thở dốc từng đợt, lần từng bước khó nhọc. Cố lên nào… Một chút nữa thôi…

Cánh tay thon dài chạm vào cánh cửa cũng là lúc cô ngất đi, trước khi chìm vào vô thức chỉ nghe loáng thoáng bên tai tiếng hét thất kinh của một nữ sinh nào đó…

Và chỉ cảm nhận được cơ thể mình đột nhiên bị nhấc bổng lên bởi một vòng tay ấm áp, ý thức mơ hồ Băng Thanh chỉ kịp nói “Đừng đụng vào tôi” rồi rơi vào tình trạng chết lâm sàng…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN