Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích - Chương 07
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích


Chương 07


Căn phòng trắng xóa dưới ánh đèn toát lên vẻ tao nhã, sang trọng, nhìn qua cũng biết đây là phòng chăm sóc đặc biệt. Bên ngoài, từng tia nắng tinh nghịch trút xuống bậu cửa sổ, cảnh vật dường như cũng mang nét ấm áp của mùa thu se se lạnh, thi thoảng gió thổi qua lại mang theo một chiếc lá lìa cành vui vẻ trở về đất mẹ thân yêu…

Trên giường bệnh hình ảnh cô gái nằm bất động cơ hồ đang chìm sâu vào giấc ngủ yên bình, từng hơi thở nhè nhẹ phảng phất trong không gian hiền hòa tựa dòng suối nhỏ. Đôi mi rũ xuống che khuất cặp mắt to tròn đang khép lại toát lên khí chất mê người, sống mũi dọc dừa xinh đẹp kiêu hãnh tựa xuân chi tiên tử, đôi môi bạc nhược thiếu sức sống cũng không che lấp nổi vẻ đẹp mê hoặc của chủ nhân…

Cạnh giường bệnh là một cô gái khác, nét mặt lạnh băng đang theo dõi từng động thái người nằm trên giường, ánh nhìn chăm chú chỉ sợ lơ đãng một chút người đó sẽ xảy ra chuyện. Mái tóc xoăn bồng bềnh màu nâu hạt dẻ xõa xuống tôn lên chiếc cổ trắng ngần, một phần tóc mái che đi đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước mùa thu buồn bã mà thê lương, cả con người toát lên khí chất thanh tao không nhuốm chút bụi trần, cô gái ấy ngồi im lặng, dường như đã ngồi từ rất lâu…

Chợt, có tiếng bước chân truyền tới, cô gái ngẩng mắt nhìn người vừa đến. Đó là vị bác sĩ già tầm 50, đôi mắt tinh anh nhìn bệnh nhân nằm trên giường rồi dùng tay ra hiệu cho cô gái ngồi cạnh.

“Cô xem đi, tốt nhất nên liên lạc với người nhà.”

Vị bác sĩ nọ đưa cho cô gái kết quả khám bệnh của Băng Thanh.

Cầm bệnh án trong tay, cô gái sững lại vài giây dường như không tin những gì cô vừa thấy là thật.

“Kết quả này… “

“Phải, đây là trường hợp đặc biệt nhất mà từ trước đến nay tôi từng gặp. Nhưng tôi dám khẳng định rằng cô bé đã chịu tổn thương quá lớn, cho nên mỗi lần kích động bệnh cũ sẽ tái phát. Chúng tôi không dám chắc nó sẽ tái phát lúc nào nhưng tần suất xảy ra liên tục e là cũng không có thuốc để đặc trị.Thật ra sức khỏe cô ấy rất tốt chỉ là mọi cơ quan trong người cô ấy lại từ chối tiếp nhận. Đây chính là do tâm bệnh lâu ngày hình thành nên, tốt nhất nên để cô ấy đi gặp bác sĩ tâm lý.”

Vị bác sĩ trầm ngâm kết luận, ánh mắt hiện lên nét mơ hồ, phức tạp, hơn nửa đời người làm công việc cứu người, đây là trường hợp ông thấy khó hiểu nhất.

Sau khi nghe bác sĩ phân tích tỉ mỉ, cô gái ngỏ lời cảm ơn, gấp bệnh án lại rồi rời đi, đáy mắt tĩnh lặng hiện lên tia dao động khó tả…

***

Đến chiều mới Băng Thanh tỉnh dậy, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, ý thức mơ mơ hồ hồ như kẻ mộng du hoàn hồn khỏi giấc mộng có thực. Nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cô cảm thấy có gì đó rất lạ…

Không đúng, đây không phải ở trường sao? Mí mắt cô mở to hết cỡ nhìn hình ảnh trước mắt. Cảm giác đầu tiên đấy là cô bị lạc rồi!

Dụi mắt thêm lần nữa, lần này Băng Thanh quyết tâm phải hết sức bình tĩnh để không phải hét toáng lên…

Đây là….

“Cô tỉnh rồi?”

Đột nhiên có tiếng nói truyền đến, chất giọng nghe thật êm tai mang chút dịu dàng như gió, không nhịn được Băng Thanh hướng mắt nhìn theo.

“Tại sao lại là bệnh viện?”

Cô gái này không phải chính là người Băng Thanh gặp hôm trước sao?

“Cô bị ốm” Cô gái trả lời, đồng thời rót một cốc nước đưa cho Băng Thanh

Nhận cốc nước Băng Thanh đưa lên uống một hơi cốt yếu để lấy lại sự tỉnh táo vốn có, cô mở miệng thanh âm có phần cầu khẩn, “Tôi muốn về”

“Bác sĩ nói cô cần theo dõi thêm…”

“Không cần.” Băng Thanh ngắt lời, tiện tay rút luôn dây truyền dịch, ánh mắt toát lên vẻ đau đớn, “Tôi chẳng có bệnh gì hết.”

Người nào đó khá ngạc nhiên với hành động của cô nhưng vẫn bình tĩnh tiếp lời:

“Băng Thanh, cô nghĩ cô còn là một đứa trẻ thôi sao? Đến bảo vệ bản thân còn không biết lấy gì bảo vệ người khác?”

Bảo vệ? Từng câu nói của cô gái như cứa nát trái tim Băng Thanh, cô bây giờ như con thú dữ không ngừng nhảy dựng lên, “Cô im đi, tôi có làm sao, tôi cần cô quan tâm hả?” Liền đó, là những giọt nước mắt cô đã giấu kín bao lâu nay. Cô ta làm sao biết, chỉ vì cô không bảo vệ được Băng Nghi mới…

Băng Thanh khóc ròng, nỗi đau khắc khoải ấy ngày một ăn mòn tâm trí cô, nỗi ám ảnh ấy giết chết cô từng ngày. Có ai biết cô sống khổ sở thế nào không?

Một chiếc khăn giấy chìa trước mặt, nhìn cánh tay thon dài xinh đẹp ấy Băng Thanh gạt phăng đi, “Tránh ra, tôi không cần sự thương hại”

“Trẻ con cố chấp.” Cô gái nọ không vì hành động của Băng Thanh mà tỏ ra tức giận ngược lại còn ôm cô vào lòng vỗ về như người chị cả.

Nếu lúc đau khổ nhất có một bờ vai luôn sẵn sàng đợi ta dựa vào thì đó là điều may mắn nhất mà tạo hóa đã ban tặng, vì vậy cô nàng nào đó cũng không tỏ ra ngần ngại mà nép vào lòng người ta khóc như như từng được khóc, sau một màn nước mắt như mưa chợt thiếp đi trong vòng tay ấm áp…

Đắp cho Băng Thanh tấm chăn mỏng, cô gái nọ trút bỏ một hơi dài khẽ ngồi xuống bên cạnh, bàn tay thon dài đưa ra vén từng sợi tóc mai của Băng Thanh, nhẹ nhàng đặt lên trán một nụ hôn…

Lần thứ hai tỉnh dậy trời đã sẩm tối, hoàng hôn cũng đã tắt từ lâu, ngoài đường thành phố đã lên đèn, trên cao nhìn xuống có thể bao quát toàn bộ cảnh vật dưới kia. Mò mẫm lấy điện thoại đang đặt đầu giường Băng Thanh mở ra xem.

6h30′. Băng Thanh há miệng, giờ này chưa về nhà chắc chắn bố mẹ sẽ không để cô yên, mặc dù là người hiện đại nhưng bố mẹ Băng Thanh lại sống theo lối cổ hủ, nề nếp gia giáo từ nhỏ Băng Thanh đã được huấn luyện rất chặt chẽ.

Vội trượt khóa Băng Thanh mở to mắt nhìn màn hình, 30 cuộc gọi nhỡ từ Mama và Baba. Lần này Băng Thanh cực kỳ thê thảm!!!

Bấm dãy số quen thuộc, Băng Thanh nín thở chờ đợi…

“Tài khoản quý khách đã hết xin vui lòng nạp thêm tiền vào tài khoản…”

Cái quái gì thế này? Hết tiền? Băng Thanh nghiến răng nghiến lợi ném điện thoại sang một bên, vội xỏ dép đứng dậy…

Mở khung cửa sổ được làm bằng thủy tinh trong suốt, Băng Thanh dang tay đón nhận từng cơn gió đang thổi vù vù ngoài kia. Tinh thần vì thế cũng phấn chấn hẳn…

Cô khẽ đưa mắt nhìn khắp phòng dường như đang tìm kiếm điều gì đó. Đúng rồi, cô gái đó đâu?

Nghĩ đến đây, Băng Thanh lại tự an ủi mình thêm lần nữa, lòng trắc ẩn đương nhiên cũng có giới hạn của nó. Người ta đã có lòng tốt xách cô đến đây, cô còn đòi hỏi gì nữa đây? Xoa cái bụng trống rỗng, Băng Thanh thở dài, đột nhiên rất muốn về nhà, lại nghĩ đến mọi việc vừa xảy ra hôm nay tâm trạng tụt dốc hoàn toàn… Băng Thanh ơi là Băng Thanh mày gây chuyện lớn rồi, nhất định những ngày tháng về sau là những ngày không an toàn…

“Cạch.”

Cánh cửa bỗng nhiên bật mở, nghe tiếng động Băng Thanh giật mình quay người lại, dường như không thể tin nổi vào mắt mình…

“Ăn cơm thôi.”

Cô gái ấy nở một nụ cười, đưa túi đồ ăn không ngừng huơ qua huơ lại trước mặt Băng Thanh.

“Cô không về sao?” Băng Thanh cất tiếng hỏi, hai hàng lông mày đã dính chặt lấy nhau, cô ta có quan hệ gì với cô sao? Không lẽ trên đời này vẫn còn người tốt như vậy?

“Lát nữa tôi đưa cô về.” Vừa nói cô gái vừa đổ thức ăn ra dĩa, nhìn Băng Thanh vẫy tay, ánh mắt ân cần, “Ăn cơm thôi, bớt nói lại đi”

Gì chứ? Băng Thanh kinh ngạc, cô ta cũng có những biểu hiện thân thiện như thế sao? Khuôn mặt lạnh băng ấy lúc thân thiện khiến người ta có cảm giác sắp bay lên chín tầng mây vậy!

Sau khi ăn xong bữa tối, Băng Thanh nhận được giấy ra viện, nếu không phải vì cơn buồn ngủ lúc đó cô thề sẽ không ở lại được lâu, khoan đã, lúc đó không phải cô vừa ngủ dậy sao? Sao có thể ngủ tiếp được?

“Này.” Băng Thanh mở lời nhìn theo dáng người đi đằng trước.

Cô gái quay lại, vẻ mặt hồ nghi,” Sau này cứ gọi tôi là Thiên Anh”

Thiên Anh? Tên đẹp, người đẹp, thật khiến người ta ghen tị. Băng Thanh gật đầu ra vẻ hiểu biết rồi nói tiếp, “Nước cô đưa cho tôi, có phải…”

“Taxi đến rồi, cô về nhà trước đi.” Thiên Anh đột ngột ngắt lời Băng Thanh, sau đó nhanh chóng đẩy cô lên xe.

Đến lúc hoàn hồn Băng Thanh mới nhận ra thì tất cả đã muộn, vì thế sự nghi ngờ của cô ngày càng được đẩy lên cao…

Chắc chắn Thiên Anh thừa biết Băng Thanh cực kỳ sợ bệnh viện, chỉ cần nhìn phản ứng của cô cũng có thể khẳng định được điều đó. Căn bản là tại sao cô ta phải làm thế?

“Ting.”

Chuông báo tin nhắn đổ, Băng Thanh mở ra, đập vào mắt cô là 3 chữ to tướng:

“CHÚC NGỦ NGON -Thiên Anh”

Không còn nghi ngờ gì nữa… Đột nhiên Băng Thanh có cảm giác không an toàn…

***

Căn phòng mờ ảo hiện ra, chàng trai ngồi trước gương nở nụ cười mê hoặc, nét tà mị không hề che dấu hiện lên khóe môi kiêu ngạo. Dưới ánh đèn gương mặt lạnh băng biến mất thay vào đó là sự ấm áp đã thất lạc bấy lâu nay…

Trò chơi đã thực sự bắt đầu!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN