Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích - Chương 08
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích


Chương 08


Rón rén mở cánh cửa nhẹ nhàng hết sức có thể Băng Thanh nhón chân bước vào. Cô chắc mẩm giờ này bố mẹ đã về phòng, có lẽ họ đã lo lắng cho cô rất nhiều, thật may trước khi nhập học bố mẹ cũng đã nắm rõ môi trường học tập ở Thanh Du như lòng bàn tay, giờ giấc xáo trộn liên hoàn, có lúc về sớm, có lúc lại sẩm tối mới lết được xác về. Cô đã từng ấm ức mà thét lên rằng mình đã oán hận ông hiệu trưởng biết nhường nào…

Nhưng hôm nay cô gặp phải vận đen rồi…

Cô nàng nào đó vừa bật đèn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mắt mở to hết cỡ quan sát hai bóng đen trước mặt, quên cả hô hấp.

“Bố! Mẹ!” Băng Thanh cất giọng the thé, cảm giác sắp bị đem ra tiền trảm hậu tấu đến nơi…

“Còn biết đường về nhà sao?” – Bố khoanh tay nhìn cô ánh mắt nghiêm khắc hiện lên rõ rệt, vì ông đứng đối diện nên Băng Thanh đã lĩnh trọn sự sợ hãi đang nhen nhóm trong lục phủ ngũ tạng…

“Con xin lỗi… Con…” Băng Thanh ngập ngừng, cúi gằm mặt xem ra rất hối lỗi,tuyệt đối không để bố mẹ biết cô nhập viện được. Họ mà biết chắc chắn sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra,hơn nữa chuyện ở trường còn chưa giải quyết xong…

“Nói!!!” Bố ngắt lời cô, đôi mắt tinh anh nhìn chứa đầy sự giận dữ.

Mẹ ở bên nước mắt lưng tròng,muốn nói đỡ vài câu nhưng sớm đã bị bố dọa cho mất hồn, từ trước đến nay chưa bao giờ bà thấy ông ấy nổi giận như vậy…

“Con đọc sách ở thư viện nên quên mất trời đã tối.” Lý do này có ổn không?

“Băng Thanh, bố dạy con nói dối từ bao giờ hả?” Bố lớn tiếng quát,lia ánh mắt sắc bén nhìn cô.

Băng Thanh sững sờ, quên cả việc hít thở, “Bố mẹ, con…”

Cô căng thẳng cực độ, mồ hôi không ngừng tuôn ra như suối, từ bé đến giờ chưa bao giờ bố lớn tiếng với cô. Tại sao hôm nay bố lại trở nên như vậy?

Móng tay khảm sâu vào da thịt Băng Thanh đứng bất động, một giây sau đó liền ngã quỵ xuống, chìm vào trạng thái mê man…

“Băng Thanh, Băng Thanh…” Mẹ hốt hoảng chạy lại đỡ con gái, nước mắt tuôn rơi nhìn bố cô cầu xin, “Ông đừng ép con bé nữa, nó ngất rồi đấy, ông hài lòng chưa?”

Bố cô im lặng, ánh mắt phức tạp dừng lại nhìn Băng Thanh rồi bỏ về phòng…

“Băng Thanh con bé ngốc này tỉnh lại đi.”

Sau cùng chỉ còn lại những giọt nước mắt của mẹ. Trong màn đêm yên tĩnh có tiếng khóc vang lên não nề…

***

1h sáng. Băng Thanh tỉnh dậy, trên chiếc giường ấm áp cô trở người, toàn thân mỏi mệt vô cùng, cổ họng khô khốc mất hết vị giác, cô đảo mắt nhìn căn phòng tối om. Bóng tối bao trùm khiến cô thích ứng không kịp, Băng Thanh định bụng bước xuống giường tìm nước uống chân tay vừa cử động đã trông thấy có người ngồi bên. Là mẹ! Cô nhẹ nhàng đến lay lay vai mẹ, “Mẹ à, mẹ ơi, mẹ lên giường con ngủ đi”

Nghe tiếng gọi mẹ cô choàng tỉnh đôi mắt mơ hồ nhìn Băng Thanh, cất giọng nói trìu mến, “Băng Nghi con về thăm mẹ đấy à?”

Thịch! Tim Băng Thanh hẫng đi một nhịp, cô ôm miệng đau đớn gật đầu, nước mắt giàn giụa cả gương mặt. Thì ra bấy lâu nay trong tiềm thức của mọi người Băng Nghi vẫn còn sống, thì ra cuối cùng cô cũng chỉ là người thay thế. Đố kị với người đã khuất là tội lỗi nhưng cô không thể không ghen tị với đứa em song sinh ấy. Băng Nghi à, kể cả khi em không tồn tại thì chỉ chị cũng mãi mãi chỉ là phiên bản của em thôi phải không…..

“Băng Thanh con tỉnh rồi sao?”- Mẹ mở lời, lời nói có chút gượng gạo hình như lúc nãy bà đã tổn thương con bé rồi!

“Mẹ ngủ đi, con đi uống nước.” Băng Thanh lấy tay lau nước mắt rồi bước đi…

1h sáng nhìn vào gương người ta nói rằng nhất định sẽ gặp ma, nhưng giờ phút này Băng Thanh đâu còn tâm trí nghĩ tới điều ấy nữa…

Trong tấm gương tráng bạc khuôn mặt hốc hác hiện ra, mái tóc rối tung lộn xộn bết lại vì nước mắt. Băng Thanh nở nụ cười nhạt nhẽo. Tại sao cứ phải là khuôn mặt này? Đưa tay tát mạnh vài cái, dấu vân tay hằn lên rỉ từng giọt máu cô cười điên dại…

Băng Nghi à Băng Nghi em cho chị theo với được không? Sao em ích kỉ thế? Kể cả lúc chết đi em cũng chiếm hết vị trí của chị trong lòng mọi người… Tại sao? Tại sao chứ? Chị có gì không tốt? Tại sao chị phải chịu nỗi đau đớn này?

Tâm can Băng Thanh không ngừng gào thét, khuôn mặt này không biết cô đã hủy hoại bao nhiêu lần rồi, dung mạo là gì chứ? Cô hận khuôn mặt này, càng hận bao nhiêu thì cô lại đau đớn bấy nhiêu. Đây có lẽ là ông trời đang trừng phạt cô, trừng phạt một kẻ ác độc như cô….

***

Cánh tay khẽ cử động Băng Thanh mở mắt nhìn lên trần nhà trắng xóa. Cảm giác đau nhức lan truyền đến tận tứ chi, cô trở người mắt mở to, khẽ quan sát xung quanh. Không gian thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, đây chính là mùi vị mà cô ghét nhất trên đời…

“ Cạch.” Cửa phòng mở ra, Băng Thanh đột nhiên nhắm mắt lại, cô thật sự không còn tâm trạng để đối mặt với bất kì chuyện gì nữa, cứ cho là cô đang né tránh đi cũng được, lúc này cô tự nguyện làm kẻ hèn nhát…

Có tiếng bước chân truyền tới, loáng thoáng tiếng người nói chuyện…

“Nghiêm Kiệt, cháu về nước lúc nào vậy?”

Nghiêm Kiệt? Hình như đã lâu rồi cô chưa từng nghe cái tên này. Băng Thanh nín thở, đôi tai vểnh lên thiếu điều dài thêm vài cm nữa…

“Cháu cũng vừa mới ạ.” Thanh âm trầm thấp cất lên mang nét quyến rũ chết người…

“Con thấy đấy Băng Thanh dạo này yếu lắm.” Mẹ cô thở dài một hơi, giọng khàn khàn hình như bà đã khóc rất nhiều…

“Thôi được rồi, bà về nghỉ ngơi đi, tôi canh chừng con bé cho.” Bố nhẹ giọng lên tiếng, dường như tránh phụ nữ nhiều chuyện…

Giây phút ấy Băng Thanh đột nhiên thấy cảm động vô cùng, chỉ muốn nhào tới ôm lấy hai người cho thỏa nhớ nhung. Cô biết bố mẹ yêu Băng Nghi hơn mình nhưng trọng lượng của cô trong lòng bố mẹ cũng không thua kém bất kì ai.

“Hai bác chắc cũng mệt rồi nên về nghỉ ngơi cho lại sức ở đây có cháu rồi, cháu sẽ chăm sóc em nó, khi nào có việc, cháu sẽ gọi điện cho hai bác sau.” Chất giọng trầm thấp một lần nữa cất lên, khiến Băng Thanh đứng hình ngay tức khắc, trái tim đập thình thịch như bị ai nắm lấy tha hồ mà gõ…

“Cháu vừa về nước sao hai bác lại phiền đến cháu chứ?” Mẹ cô mỉm cười từ chối khéo.

“Không sao đâu ạ, nếu bác không đồng ý chẳng phải không tin tưởng cháu sao”

“Nghiêm Kiệt à, bác thật hết cách với cháu.” Mẹ cô đổi giọng, nở nụ cười trêu chọc, “Thôi được rồi, xem như nể mặt bà già này nhờ cháu chăm sóc em nó một hôm,” Nói rồi cùng bố bước đi, trước khi đi không quên nhìn Băng Thanh một lượt ánh mắt đau đớn pha lẫn bi thương…

“Mở mắt ra đi.” Giọng nói trầm thấp phát ra giống như mệnh lệnh mang âm điệu của sứ giả câu hồn không thể không tuân theo.

Băng Thanh thật sự kinh hãi. Cái quái gì vậy? Sao hắn biết cô đang giả vờ ngủ chứ?

Khẽ mở mắt ra, Băng Thanh nhìn quanh lại nhìn về người đang đứng đối diện với ánh mắt sáng rực như biết thưởng thức vẻ đẹp trời ban. Đôi mắt xinh đẹp của cô ghim chặt lên người hắn tha hồ đánh giá.

Tướng mạo anh tuấn động lòng người của hắn đúng là hoàn hảo đến từng góc cạnh khiến người nhìn phải nghẹt thở. Song hành với gương mặt quyến rũ là dáng người cao lớn. Vì hắn đứng đối diện nên thân hình to lớn của hắn đã ôm trọn Băng Thanh từ lúc nào.

Mái tóc đen bóng được cắt tỉa gọn gàng mang nét phóng khoáng, ma mị, đôi mắt màu hổ phách tinh anh như cướp đoạt đi linh hồn của người đối diện, sống mũi cao tựa như phiên bản hoàn hảo mà tạo hóa đã ưu ái ban tặng, đôi môi mị hoặc toát lên vẻ câu dẫn chết người, Băng Thanh có cảm giác nếu lỡ đặt lên đó một nụ hôn e rằng sẽ không tài nào dứt ra được.

Hôn? Cái quái gì thế? Băng Thanh bỗng đỏ mặt, trăm lần buông lời phỉ nhổ bản thân… Kết luận đầu tiên của cô về hắn đó là hắn nhất định không phải là người! Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào thất lạc tới đây?

Kết luận thứ hai mà cô mới lĩnh ngộ cách đây vài phút, hắn chính là thanh mai trúc mã lúc bé xíu của chị em cô.

Đã lâu không gặp không ngờ hắn có thể đẹp trai ngời ngời làm điên đảo chúng sinh thế này… Nghe đâu lúc hắn 8 tuổi đã xách balô cùng gia đình sang Mỹ, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Băng Thanh thực sự rất hồ nghi. Nhưng đâu còn mặt mũi nào dám mở miệng hỏi chứ…

Cô nàng nào đó khẽ chửi thầm trong lòng khi nhận ra hai kết luận này hoàn toàn mâu thuẫn với nhau. Hình như Băng Thanh cô ngày càng ngốc đi thì phải!

Dưới cái nhìn dò xét như muốn nuốt chửng của cô Nghiêm Kiệt mỉm cười, nói đúng hơn chỉ là cái nhếch môi nhưng đủ làm trái tim Băng Thanh ngừng đập.

“Anh làm gì ở đây?” – Cô hít một hơi, buông lời hờ hững.

Nghiêm Kiệt không trả lời, chỉ thấy hắn nhàn nhã ngồi xuống dựa lưng vào ghế, đưa ánh mắt nhìn Băng Thanh chăm chú, rồi mở miệng “Tốt hơn một chút rồi.”

Hở? Băng Thanh trợn trừng hai mắt. Tốt? Cái gì tốt chứ?

“Bộ dạng hôm qua của em ý rất thê thảm đúng không?”

Thời khắc này Băng Thanh hoàn toàn đã lĩnh ngộ hết ẩn ý thâm sâu của hắn, bất giác không lạnh mà run. Cảnh tượng mất mặt hôm qua hắn đã trông thấy hết thảy rồi sao?

Băng Thanh im lặng dường như đang chờ câu nói tiếp theo của hắn.

“Hẳn là em xấu hổ lắm.” Nghiêm Kiệt thoải mái bắt chéo chân, nụ cười trên môi càng nồng đậm, lời nói càng lúc càng ma mị.

“Cảm ơn anh đã chiếu cố, nếu nhiệm vụ của anh ở đây là phán xét tôi thì xin mời ra ngoài giúp cho.” Băng Thanh lạnh lùng mở miệng, khóe môi vì thế cũng nhếch lên mang vẻ trào phúng không hề che dấu. Có trời mới biết cô đã thu hết thảy can đảm để thốt nên câu nói này…

Nghiêm Kiệt khẽ bật cười, tiếng cười trầm thấp nghe như khúc nhạc du dương khiến Băng Thanh cứng đờ, mạch máu cơ hồ cũng quên mất nhiệm vụ lưu thông…

“Cô bé, không được rồi, tôi lỡ hứa với bố mẹ em, Nghiêm Kiệt tôi từ trước đến nay chưa bao giờ thất hứa, đó là nguyên tắc của tôi, có lẽ đã làm em thất vọng!”

Lời vừa thốt ra Băng Thanh thật muốn ném chiếc gối vào mặt tên vô sỉ này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hủy hoại nhan sắc là một tội rất lớn có thể gây thù chuốc oán với cả thiên hạ nên phải hạ thủ lưu tình ngậm bồ hòn làm ngọt! Cho nên cô nàng nào đó sau một hồi tranh cãi không lại đành chìm sâu vào giấc ngủ, thuốc an thần liều mạnh này quả thật rất hữu hiệu nha…

“Băng Thanh, Băng Thanh”

Nghiêm Kiệt khoanh hai tay trước ngực, cả thân hình cao lớn dựa hẳn ra sau ghế, miệng lẩm nhẩm giống như đang khắc tốt ghi tâm điều gì đó, “Thật giống em”

***

Tiếng chuông điện thoại chợt đổ, Băng Thanh giật mình bật dậy, đây gọi là phản xạ có điều kiện.

Loay hoay mở túi lấy điện thoại ra không kịp nhìn số đã ấn nút nghe, “Alo”

“Băng Thanh ơi là Băng Thanh cô chết xó ở đâu rồi?” Vừa thấy cô bắt máy đầu dây bên kia đã bắn liên thanh, giọng nói xem chừng cực kì giận dữ.

Băng Thanh run bắn vội bỏ điện thoại ra xa một chút, miệng không ngừng chửi rủa, tên khốn suýt thủng màng nhĩ cô rồi còn đâu: “Ồ vậy hả? Thế thì làm cậu thất vọng rồi, tôi đang sống rất vui vẻ đấy!” Khóe môi anh đào bỗng nhiên nở nụ cười đắc ý.

“Ngày mai cô cút đi học cho tôi, nếu không ló mặt ra thì lần sau không cần đến trường nữa” Giọng nói chứa đầy thách thức không hề che dấu tiếp tục vang lên.

“Được rồi, cảm ơn đã nhắc nhở”

Băng Thanh buông lời mỉa mai rồi ngắt máy không biết rằng ở một ngôi nhà nào đó chiếc điện thoại Iphone 6S Plus bay nguyên vào tường vỡ tan tành…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN