Âm Dương Kì Bí Truyện - Chương 4: Báo Cáo Của Cục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Âm Dương Kì Bí Truyện


Chương 4: Báo Cáo Của Cục


Linh và Trang quay sang nhìn nhau rồi cùng hướng về nhìn nó, con Linh nói:

“Mày điên rồi!”

Trang gật đầu, nói thêm:

“Mày chết rồi cơ mà?”

“Ơ… Tao… Không chắc… Nhưng đúng là tao mà!”

“Thôi, về! Một đứa cũng đủ rồi!” – Trang phẩy tay, như để quên đi chuyện vừa rồi
Nói rồi nó xoay gót bước về phía con bé kia, đang ngồi nhìn chăm chăm cái đống tai nạn đằng kia bằng ánh mắt bàng hoàng sợ hãi. Thi thấy nó dụi mắt đến cả chục lần, chỉ thiếu điều là không tát vào mặt mình cho tỉnh. Trang để tay lên đầu cô bé, và một cách dứt khoát, nó ấn mạnh tay xuống và cô bé ấy chui tuột xuống, xuyên qua mặt đất. Tay Trang vời vời ra dấu rồi kéo cả bọn cùng về…

Trước mặt nó lúc này là khung cảnh cũ nhưng người đứng trước mặt nó lại không… Một người đàn ông? Không, son môi kẻ mắt là đàn bà mà… Nhưng tại sao trông như đàn ông?

“Con gái! Con tên gì?” – Bà ta (hay cũng có thể là ông ta) vỗ nhè nhẹ vô vai đứa mới, nở nụ cười mà không biết nên miêu tả là nữ tánh hay nam tánh nữa.

“Dạ?!… Ơ con…” – Con bé giật mình rời ánh mắt ra khỏi cảnh vật tuyệt đẹp và tòa lâu đài đồ sộ xa xa đối diện

“Khổ… Thương thật, mới từng này tuổi mà yểu mệnh…” – Nói bằng cái giọng eo éo, bà ta vừa sụt sùi vừa nhìn cô bé, bả nói thêm:”Con tên gì? Cả họ và tên?”

“Dạ… Đ… Đoàn Thu Phương… ạ” – Nó ấp úng khi nhận ra có một hình hài bất phân nam nữ đang nhìn nó chằm chằm và nở nụ cười “thương xót”

“Rồi, con gái! Con ở Tầng này…” – Bất chợt bà đảo mắt liếc qua nó, bà kêu thất thanh, tay bà trỏ thẳng mặt con Thi mà rít lên the thé:

“Ôi trời ơi, mày…?”

“Cô Đẩu? Cô sao thế?”, Linh víu chặt lất cánh tay cô Đẩu đang giơ thẳng trỏ vào mặt Thi

“Chúng mày thấy nó ở đâu?”

“Ơ… bọn con…ơ…lôi nó xuống lâu rồi…”

“Sao tao không biết?”

“Vì hôm nó xuống là ông Tào ghi tên chứ có phải cô đâu!”

“Cái gì? Sao tao không nhận được tin?” – Mặt cô Đẩu sửng sốt

“Không nhận được?”, Trang hỏi lại đầy vẻ ngờ vực

“K… Không được… Ta phải về báo cho Ngọc Hoàng… Đúng! Phải báo cho Ngọc Hoàng… V… Và cả Nhất Điện Diêm Vương… B… Báo hết!”, Cô Đẩu lẩm bẩm, mắt trợn lên nhìn nó không chớp lấy một lần, mặt cô trắng bệch rồi tức thì cô nhảy lên ngựa, phi nước kiệu chạy như bay về phía tòa lâu đài khổng lồ.

“Hai ông bà này điên hết rồi!”, Linh chẹp miệng, lắc đầu ngán ngẩm nhìn theo cái dáng cô Đẩu dần dần nhỏ lại và mất hút phía sau rặng tre làng.

“Phương à? Chào nhé! Đây là làng Lang Đồng, giờ cậu ở đây.”, Trang xòe tay ra bắt tay cô bé rồi cả lũ dẫn đường đưa cô bé tiến về phía nhà cụ Yến.

Phương mở đôi mắt to, đen láy lấp lánh của mình, cái đầu nó xoay liên tục như muốn nhìn và xác thực cái thế giới quanh nó. Linh chạy ra nắm tay cô bé, kéo nó đi theo và vẫn như hồi trước, để mặc con bé ú ớ chẳng hiểu chuyện gì…

Thi ngoái lại, ngó cái dáng mảnh mảnh đằng sau Linh đang hốt hoảng nhìn tới nhìn lui xung quanh và cuối cùng nó cũng bắt gặp ánh mắt con Thi, ngay lập tức nó cúi gằm mặt xuống đường. Nhìn kĩ ra thì Thi mới để ý con bé kia trông hệt người Ấn Độ, chắc do đôi mắt to đen láy, làn da bánh mật và cả cái thẹo tròn, nho nhỏ ngay giữa hai hàng lông mày của nó. Suốt quãng đường về nhà, cả bốn đứa chẳng nói chuyện gì với nhau, Phương cứ cúi gằm mặt xuống đường, thi thoảng ngẩng lên nhìn lấm lét xung quanh rồi lướt qua cả bọn rồi nó lại cụp mắt xuống.

“Đến rồi!” – Trang vươn vai, ngáp một cái rõ dài và vặn vặn cái thân mình một cách thoải mái. Linh chạy tụt luôn vào nhà, để luôn Phương đứng đó, rồi nằm lăn ra giữa sàn, nó hét:

 
“Con Thi đi nấu cơm đi!”

“Mày sai ai đấy?”

“Nhanh lên! Tao đói rồi!” – Linh nằm xuống, đầu gối lên hai tay và chân vắt chữ ngũ. Thi, kéo Phương bước vào nhà, tiện chân sút cho Linh một cú. Phương lúc ấy mới cất lời:

” Ơ… Đây là đâu vậy?”

“Đây là nhà cụ Yến nhá cô em” – Linh vẫn nằm dài ra đấy, tay nó vắt lên trán.

“Cụ nào?”

“Thôi dẹp. Tóm lại là mày chết rồi!” – Trang cau mày, nó phẩy phẩy tay.

“Chết á?” – Phương phản ứng gay gắt, đưa nó đi suốt từ sáng đến giờ cũng đầu giờ chiều rồi mà giờ nó mới mở miệng phản ứng.

Thi quay sang nhìn nó và gật đầu nhưng phải quay đi thật nhanh vì nó không nhịn được cười. Đến lúc này con bé kia mới bần thần thực sự, mắt nó đã to nay lại còn to hơn, nhìn vào góc phòng không chớp lấy một lần trong khi miệng nó vẫn thều thào:

“Chết rồi, sao mà về với mẹ được bây giờ? Ngộ nhỡ mẹ biết tao ở đây không về thì mẹ tao đánh chết…”

“Mày nói phải lắm! Mẹ mày sẽ tìm được mày, đánh mày mấy roi rồi hai mẹ con cùng viết giấy từ con và thế là mày ở đây suốt đời!” – Linh cười điệu nhăn nhở nhất của nó cùng với cái giọng điệu như hăm dọa.

Và đến lúc này, Phương, như không còn từ gì để miêu tả nỗi lòng nó lúc này, bật khóc. Nó lủi thủi đi ra đi vào rồi lại chui vô góc phòng ngồi khóc thút thít cho đến tận tối mịt, bỏ cả bữa cơm chiều. Còn Linh ngồi cười lăn cười bò khi thấy trò đùa của nó khiến cô bé hoảng sợ.

“Cạch… Cạch…” – Tiếng cổng tre va vô nhau. Bọn trẻ đang bắt đầu sắp cơm tối, Phương nghe thấy động, nó lau nước mắt đang làm ướt nhẹp đôi mắt to tròn của nó, rồi ngay tức thì nó mang cái vẻ mặt sướt mướt đầy đau thương và nước mắt đấy chạy vô bếp, mếu máo nói:

“Có c… Con gì trước… Hức…Trước c…Cổng… ấy” – Rồi nó bám chặt lấy tay Thi đang cầm con dao. Cả bọn quay sang nhìn nhau. Bỗng lúc ấy có tiếng chân bước vào sàn gỗ, sàn kêu két một cái rõ dài như để phản đối cái trọng lượng đang đè lên nó.

“Đồ nhát cáy! Cụ Yến đấy!” – Linh cười rõ to bằng cái giọng lanh lảnh chói tai.

Rồi ngay tức thì kéo Phương ra ngoài, đon đả chào hỏi bằng cái giọng quạ kêu của nó. Đứng trong bếp mà Trang với Thi còn nghe rõ màn chào hỏi đón thành viên mới về làng của cụ Yến và cái quyết định của cụ về việc để Phương ở lại cùng Thi cho có bạn có bè. Nhưng giọng cụ có vẻ có gì đó không ổn…

“Cụ ạ?” – Thi và Trang ló đầu ra, mỉm cười

“Ờm… Tất cả ra đây… Có báo cáo của Cục… Về cái mớ bòng bong hôm qua chú Nghĩa phát hiện được…”

Đứa nào cũng chạy xáp lại gần cụ, tò mò nhìn cụ (trừ Phương ra, trông nó như chẳng hiểu chuyện gì)

“Người ta giám định ra đó là xác người… Cũng chẳng có gì đặc biệt cho đến khi người ta nói rằng cái đống ấy có từ hai ba tuần trước…”

“Hai ba tuần trước? Đáng lẽ bọn Tử Thần phải chuyển xuống cho lũ Quỷ ăn rồi chứ?” – Trang ngạc nhiên, quay sang phía con Thi và Linh.

Sắc mặt cụ thay đổi, cụ gật đầu nói:

“Đúng, lẽ ra phải thế… Nhưng bọn Tử Thần không phát hiện ra đống ấy, họ nói nó đã được chuyển đến nơi rồi”

“Ý cụ là…?” – Thi hỏi lại như nghi ngờ cái suy nghĩ trong đầu nó lúc này

Cụ Yến nhìn quanh như để chắc chắn rằng không có ai khác đang nghe lỏm câu chuyện. Và cụ nói, giọng đanh lại:

“Tức là… trên tầng này có Quỷ!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN