Âm Dương Kì Bí Truyện
Chương 3: Dớp
Chú Nghĩa – lúc này đã lấy lại được tinh thần, vừa chạy chú vừa chỉ về phía trước, nói bằng cái giọng hổn hển:
“Kia rồi!”
Các Tử Thần đứng quanh đấy, đội áo trùm phủ kín chân, họ như lơ lửng và bay là là trên mặt đất một cách nhẹ nhàng, đuôi áo te tua rách nát và đặc biệt ai cũng có mũ trùm đầu che kín mặt. Họ đứng dạt ra một bên né đường cho cụ Yến và chú Nghĩa, chào đón tất cả là cái mùi kinh khủng nhất mà nó từng tiếp xúc, cái mùi khiến tất cả mọi người lùi lại, ai cũng giơ tay bịt chặt lấy mũi mình (chỉ trừ mấy Tử Thần, trông họ như chẳng có cảm xúc gì dưới tấm áo trùm), nó suýt nôn. Chú Nghĩa, giọng chú méo mó đi do phải bịt chặt mũi:
“Đây cụ! Cụ nhìn xem!”
Chú chỉ tay vào một đống nham nhở lẫn bùn đất với lá cây phủ đầy như vừa mới được đào lên, ruồi nhặng bay loạn xị xung quanh, ẩn dưới lớp đất bùn và lá cây bám trên đó hở ra những mảng màu đỏ như máu…
Cụ Yến bịt chặt mũi, từ từ tiến lại gần, cụ với tay lên một cái cây gần đấy mà vặn lấy một cành, cụ săm soi cái đống bầy hầy ấy một kĩ lưỡng bằng cách lấy cái cành cây chọc chọc và lật lật… Còn nó mặt đã tái mét, tay vẫn ôm lấy mũi mà trợn mắt lên nhìn cụ “nghịch” cái đống ấy. Cụ lật trái lật phải rồi ném cành cây đi, cụ đứng trân ra đó nhìn mục lúc, chú Nghĩa sốt ruột:
“Gì vậy cụ?”
Cụ Yến lắc đầu:
“Lạ thật…”
Chú Nghĩa mở to mắt, nhìn cụ Yến một cách tò mò, chú hỏi lại:
“Dạ?”
“Chú nên báo cho Cục Điều Tra và Nhận Dạng, tôi cũng không chắc nhưng tôi nghĩ đấy là xác người…” – Cụ Yến quay sang nhìn chú Nghĩa, những lời cụ nói khiến chú bàng hoàng, chú quay ngoắt xuống nhìn cái đống bầy hầy bốc mùi ấy… Suy nghĩ một hồi chú giơ tay ra vời vời ra dấu với một Tử Thần, Tử Thần ấy gật đầu rồi biến mất trong làn khói đen
Cụ Yến quay lại, nhìn nó rồi lấy tay hẩy hẩy về phía trước, như để ra hiệu:”Về trước đi”. Nó gật đầu, tay vẫn bóp chặt hai cánh mũi, nó quay lại làng chạy thục mạng. “Xác người?” – Nó thầm nghĩ lại những lời cụ nói, trong lòng không khỏi thắc mắc ai đã làm cái trò đó rồi chôn họ một cách vô tâm như thế. Vừa lúc chạy về đến nhà, nó thấy Linh và Trang đã ngồi chờ ngay trước bậc thềm:
“Đi đâu mà mày xanh lét vậy? Cụ Yến bảo mày đi bón phân cho cây à?” (Cụ không thích dùng phân hóa học với cây thuốc) – con Linh nhoẻn miệng cười với nó
“Sáng giờ bọn mày đi đâu vậy?”
“Sáng nay mồi chài thêm được mười đứa nữa mày ạ! Ở bệnh viện! Chỗ đó lắm hàng thật!” – Con Trang hồ hởi, nói thêm:” Chúng nó về hết Tầng Hai rồi, tầng mình chẳng có đứa nào, cũng chán!”
“Thế mày? Nãy đi đâu vậy?”
“À, chú Nghĩa báo làng mình có biến, tao với cụ Yến vừa ra xem…”
“BIẾN?!?” – Cả hai đồng thanh, chúng nó nhổm người về phía trước, dí sát vào mặt Thi như để đợi nó phun ra câu chuyện. Và nó ngồi kể lại từ đầu đến đuôi, tất cả mọi thứ cho hai con nghe. Thay vì vẻ mặt sợ hãi như nó tưởng, hai đứa nghe xong lại cười khoái tỷ:
“Thi thoảng vẫn có mấy thằng bệnh hoạn khoái giết người rồi lột da làm áo lắm! Thế thì mới có việc cho lão Tào làm!” – Linh duỗi thẳng người ra, lấy hai tay chống đằng sau, nói như thể chuyện ấy là điều bình thường vậy. Trang bồi thêm:
“Với lại có khi là bọn thú rừng cũng nên…” – Trang cười khẩy một cái, khoanh chân tròn lại một cách thoải mái rồi nhìn nó.
“Cũng có thể.. Với lại người ta chết rồi chết nữa đi đâu?” – Nó lại thắc mắc hỏi
“Ừ, thường thì với mấy đứa mà bị thương nặng không cứu được thì buộc phải đưa xuống cho bọn Quỷ ăn… Diêm Vương sợ bọn ấy đầu thai lại thành một lũ khuyết tật, ngộ như nó vào nước Nhật thì họ toàn phá thai đi thôi… Chưa kể là người khuyết tật sống thường không được thọ lắm…” – Linh giải thích.
“Hôm sau là chuyển xuống hết Tầng Cuối ấy mà. Gớm! Làm như biến lớn lắm ấy!” – Trang tiếp lời, như để kết thúc lại câu chuyện
…
Cụ Yến chẳng biết làm gì mà tận tối mịt cụ mới về, mới bước tới trước cửa nhà, vừa nghe thấy giọng hai con chim lợn là mặt cụ cau vào:
“Cút xéo! Sao bọn mày ám tao miết thế?”
Vừa lúc bọn nó dọn cơm ra, Linh đã chòi ngay ra trước mặt cụ đon đả hỏi:
“Ôi người đàn bà lực điền vạm vỡ của con, sự vụ hôm nay sao cụ?”
“Nói nữa tao đánh đấy!” – Cụ nạt
Cụ bước vào nhà, với tay lên chỗ giá treo thuốc lấy một cút rượu đầy, và cụ uống. Làm một hơi, cụ đặt chai rượu xuống đất gạch cái kịch, lau miệng bằng mu bàn tay, cụ nói:
“Cái đống đấy được đưa hết về Cục rồi, người ta đang giám định rồi mới chuyển xuống Tầng Cuối”
“Sao không đưa xuống luôn còn giám định lằng nhằng chi cụ?” – Linh đang sắp cơm, nó chồm chồm như con nhái bén vởn vởn trước mặt con gấu to đùng
“Dạo này lắm sự lạ lắm, ông Vương cũng yêu cầu người dân nếu thấy vụ lạ là phải báo lên Cục trước, cảnh giác thôi!”
“Gớm! Thí…lộn, ông Vương lắm chuyện thật!” – Linh chép miệng, lắc đầu.
“Thôi ăn cơm tụi bây! Ăn đi rồi còn đi ngủ! À mà này, Phi! ” – Cụ cất giọng ồm ồm như đàn ông gọi với vào trong gian bếp, nó đang lấy bát đũa giật bắn mình ngoái ra ngoài:
“Dạ?”
“Mai con đi theo hai con chim lợn lên trên kia, mai cụ có việc vào Thành ( ý nói cái tòa lâu đài tổ chảng của Diêm Vương), mai tao đưa giấy phép của con Thi cho tụi bây, ngày kia tao mới về!”
“Việc gì cụ?”- Trang hỏi lại, làm lơ đi mấy cái lời cụ vừa nói
“Không phải việc của chúng mày! Cái gì cũng hỏi!” – Cụ quay sang nạt hai đứa, cụ lại cầm cút rượu làm một hơi nữa rồi mới bắt đầu ăn…
….
Mặt trời bắt đầu ló rạng sau lâu đài của Diêm Vương, ánh nắng bắt đầu trải dài trên cánh đồng xanh tươi mát mắt và khoác lên làng Lang Đồng một tấm áo lụa vàng đẹp vô cùng. Tiếng gà gáy cất lên từng hồi, vậy là ngày mới bắt đầu. Nó đã quen với cuộc sống nơi đây, đã ba năm rồi nó chưa đụng vào đồ điện tử hay bất cứ thứ gì của thế giới hiện đại (trừ cái lần nó mượn cầm thử súng của một anh lính cụ Hồ)…
“Sáng rồi mày!” – Linh đứng đằng sau đá vô mông nó mấy cái, như để nhắc nhở. Ánh nắng chiếu từng tia vàng ngọt như mật vào trong nhà cụ Yến, rọi lên mặt nó khiến nó phải nheo mắt, dụi dụi mấy cái rồi mới bắt đầu ngồi dậy. Cụ Yến đã đi từ rất sớm, căn nhà cũng trở nên vắng tanh hơn thường ngày do vắng tiếng hát ồm ồm của cụ khi trải thuốc ra phơi ngoài sân. Nó ngồi thẳng dậy, ngáp một cái dài và vươn vai uốn éo đủ kiểu, nó bắt đầu đứng dậy và chuẩn bị cho một ngày mới…
“Xong hết chưa mày? Mất thời gian quá!” – Trang quạu lên, nó đã phát chán với việc phải chờ đợi khi nếp sống của con Thi đã ăn theo nếp của cụ Yến: ngăn nắp, chỉn chu, cẩn thận đến từng thang thuốc một, từng cái giá phơi thuốc cho đến khóa trái khóa phải cửa nẻo…
“Rồi!” – Nó tươi cười nhìn con Trang, cả ba bước ra sân. Linh nói:
“Giấy phép đây cả rồi, đi nào!”
Rồi cả ba cùng sải bước, ra khỏi làng thật nhanh rồi đến một con Hẻm tối (ấy là theo cách hai con chim lợn gọi mặc dù trông nó giống cái Hầm hơn là cái Hẻm) cách khá xa làng. Ở đầu Hẻm lại có một ông lão ăn mặc bình dân với bộ quần áo cũ sờn, bạc màu. Lão bị hói ở đỉnh đầu, phần tóc mọc quanh đầu thì lại có màu hung hung đỏ. Râu lão thì dài quá bụng và cũng có màu hung đỏ, tay lão chống gậy và có vẻ như lúc nào lão cũng cười, ẩn sau cái bộ râu vĩ đại màu hung đỏ luôn là một nụ cười rất tươi. Đến gần, Linh cất tiếng chào:
“Con chào ông Thổ Địa! Ông nay vẫn cho bọn con vào cái ngã Tư ấy nhé!”
“Ừ…Ơ…” – Lão cười và gật đầu nhìn hai đứa Linh và Trang nhưng rồi lão bất ngờ chuyển ánh nhìn đến cái đứa đứng đằng sau hai con: nó. Mặt lão bỗng biến sắc, nụ cười tắt ngóm như một ngọn lửa bị dội cả xô nước lạnh vào, răng lão đánh lập cập vào nhau, lão chỉ thẳng mặt Thi mà nói:
“S…sao nó…nó lại ở đây? Cẩn thận bọn bay! Nó ở ngay đằng sau, giết nó đi! CỨU!”
Hai đứa chưa kịp phản ứng thế nào khi thấy ông Thổ Công lại quay ra sợ sệt, ông toan chạy thoát thân thì Trang kéo tay ông lại, nó nói:
“Từ từ bình tĩnh ông ơi! Có chuyện gì vậy? Ông bị sao thế?”
Ông Thổ Địa bất chợt quay nhìn con Trang bằng đôi mắt bàng hoàng, ông chỉ nó mà tay run run
“À, con Phi! Gớm khổ! Cười đi cái con này! Mặt đã xấu rồi lúc nào cũng hằm hằm tính dọa người ta à?” – Linh nạt nó ngay tức thì rồi nhẹ nhàng dúi vào tay ông Thổ Thần tờ giấy phép của cụ Yến – “Cụ Yến có nhờ con chuyển ông tờ giấy phép, con kia là Trương Thi, nó ở làng con 3 năm nay rồi, hôm nay cụ Yến muốn cho nó lên Dương Giới “học việc”… Nhờ ông”
Ông Thổ Địa bớt run, ông không toan chạy trốn nữa, Trang thả tay ông để ông còn giở tờ giấy phép ra đọc. Ông lau mồ hôi rịn trên trán, đọc đi đọc lại tờ giấy rồi mới cho bọn nó đi. Tuy vậy ông vẫn giữ cái vẻ mặt sợ hãi tột cùng trên gương mặt mình khi mà nó bước qua để vào Hẻm.
Trong Hẻm, mọi thứ tối om om và không một ánh đèn, ngay cả con đường đất rơm vàng đi dưới chân càng đi sâu lại càng chìm vào một màu đen bao phủ, nhìn không cả rõ. Duy chỉ có một thứ duy nhất chỉ đường cho nó là ánh sáng chói lòa phía trước, leo lắt như một ngôi sao xa… Và bỗng nó thấy ớn lạnh, giật mình quay sang thì nó thấy Trang nhìn nó chằm chằm:
“Sao vậy?”
“Tại tao thấy ông Địa cư xử khang khác… Nhìn ổng sợ mày đến chết khiếp.”
“Tại nó xấu ma chê quỷ hờn chứ sao! Mày yên tâm, mày mà xuống Tầng Cuối có cho kẹo cũng chả con Quỷ nào dám động vào mày!” – Linh nói theo một cái giọng kiểu “điều ấy là tất nhiên”, cái mặt khỉ ăn ớt của nó dường như cho thấy nó không để tâm vụ vừa rồi lắm.
Nó quay sang lườm Linh
“Ơ thế tao nói sai à?” – Linh mặt tỉnh bơ, quay sang nhìn nó và cười cái điệu cười khỉ nhăn
“Thôi, thôi! Đến nơi rồi!” – Trang vừa mới dũng cảm ra ngăn trận đụng độ giữa hai con bò tót.
Cái ánh sáng cuối đường càng lúc càng rõ và chói hơn, làm lòa cả mắt nó, cả ba đứa chạy vụt vào trong cái thứ ánh sáng vĩ đại ấy. Cái âm thanh đầu tiên khi mà nó vụt qua cái ánh sáng cuối đường là tiếng xe cộ qua lại, tiếng còi inh ỏi và tiếng chim hót ríu rít trên cây. Nó đang ở cái ngã Tư năm xưa.
Cảnh vật như chẳng thay đổi gì mấy ngoại trừ có vẻ như họ quy hoạch lại vỉa hè và trồng thêm hàng cây xanh mới. Tiếng bọn trẻ con líu lo đi đến trường, nó cảm nhận được sức sống mãnh liệt tràn trề nơi đây mỗi khi có người đi xuyên qua nó.
“Cẩn thận nhá cô em! Bọn chó không thích bọn mình lắm đâu!” – Linh kéo nó ngồi phịch xuống vỉa hè rồi chỉ cho nó một con chó ở một nhà kế ngay đằng, đang bị xích ở cửa, đang nhìn bọn nó cắn inh ỏi.
“Hôm nay bọn này sẽ dạy cô em trở thành Dớp!” – Trang tươi cười và nói tiếp:” Tao sẽ dạy mày cách lôi người ta xuống!”
Ma thường có khả năng đi xuyên mọi địa hình, mọi vật cản và vô hình hoàn toàn đối với người sống, nhưng ma chúng tôi cũng có khả năng khá hay ho là nhập vào một vật sống nào đó hay ám các đồ vật.
“Trước tiên hãy tìm đối tượng của mày, thường là nên chọn mấy đứa hợp vía hợp tuổi…”
“Sao mà biết được?”
“Thì cứ tìm đi, khi nào đúng đối tượng khắc biết!”
Trang tiến lên làm mẫu cho nó, với cái giọng sói hú của mình, nó cố gắng nói theo giọng của một người giáo viên ưu tú:
“Khi mày chọn được một đứa rồi, hãy tìm cách đón đầu và nhập vào nó! Thường thi một xác không thể có hai hồn nên hồn của nó sẽ bị bắn ra và việc còn lại cỉa mày là làm một vụ tai nạn! Như thế này này!”
Nói rồi nó bắt đầu đứng khom lưng, rình rình ở ngay chỗ đèn giao thông, đèn vừa chuyển xanh, ngay tức thì nó lao vào một đứa con gái ngồi trên chiếc xe đạp điện màu đen cũ. Đứa con gái đang ngồi trên xe thì bị văng ra đằng sau đó một đoạn khá xa, còn Trang lúc này, dưới lốt cái đứa đáng lẽ đang ngồi trên xe kia, lập tức chạy xe với tốc độ “bàn thờ” theo đúng nghĩa đen và bẻ lái ngay trước đầu xe tải đang đi ngược chiều
RẦMMMM
Khung cảnh hỗn loạn và… cũng thật quen thuộc. Rồi nó thấy Trang đứng dậy từ mớ lòng bòng nó mới gây ra, vẻ mặt tươi cười roi rói:
“May quá, tao ra khỏi xác nó kịp không thì cú ấy tao hứng đủ!”
Còn cái con bé kia chắc cũng chạc chạc tuổi nó, vẫn đang ngồi thừ ra đó như Thi của 3 năm về trước. Mặt nó tái thấy rõ và mắt nó nhìn không chớp cái đống hỗn tạp ngay đằng trước
“Rồi, đến lượt mày!” – Linh đẩy nhẹ vai nó một cái khiến nó rời mắt ra khỏi cô bé kia. Do cái mớ bòng bong kia chắn đường rồi nên bọn nó phải chuyển “địa bàn làm ăn” sang con đường đối diện đó. Trước khi đi, Trang không quên kéo cô bé kia cùng theo và để nó ngồi bần thần ở trên vỉa hè.
“Nào! Nhanh nào! Chọn một đứa đi!”
“Làm sao tao biết nó hợp hay không?”
“Cứ đảo mắt nhìn quanh đi!”
Lời khuyên vô ích nhất mà nó từng được nghe. Nó tập trung hết sức, cảm tưởng mắt nó sắp lòi cả ra ngoài mỗi khi nó nhìn chằm chằm vào một đứa học sinh cùng tuổi ngồi xe đạp điện hay đi bộ trên đường. Chừng mười phút sau mà nó vẫn cứ đứng trân ra đấy, cảm thấy vô vọng cực độ.
“Mèn đét ơi! Vía mày nặng đến cả nghìn tấn ấy! Mãi mà chẳng sở được vào đến một đứa! Ăn hại hơn cả con Trang!” – Linh rống lên, giọng nó chứa đầy cái vẻ chán phải chờ đợi. Còn Thi cũng sốt ruột, có khi nào nó không thể làm Dớp hay không? Nó cảm tưởng như tất cả mọi người đều ghét cay ghét đắng nó đến nỗi chẳng ai cho nó phi vào dù chỉ một lần…
Bỗng
… nó cảm thấy toàn thân bức xúc khó chịu, chỉ muốn lôi tuốt tất cả mọi người trước mặt nó xuống thôi, mình mẩy nó ngứa ngáy khó chịu rồi như một phản xạ tự nhiên, nó đảo mắt nhìn quanh dọc theo con đường rồi cả vào các ngôi nhà gần đó và… nó chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cái người đó đứng ở con đường phía đối diện, ngay trước vụ tai nạn. Hai mắt nó lại sắp lòi ra đến nơi khi mà nó cố căng mắt ra nhìn trong cái đống người tụ tập chỗ vụ tai nạn, nhìn cho rõ hơn cái hình thù quen thuộc ấy. Và nó đứng bất động khi thấy một người, đang đứng đó, giữa dòng người đông nghẹt, nhìn nó mỉm cười một cách đáng sợ… “Hoa mắt do mình căng mắt nhiều quá chăng?”- Nó tự nhủ
“Mày bị sao thế?” – Cùng lúc ấy Linh và Trang chạy đến cạnh nó, nó vẫn đăm đăm nhìn về phía ấy nhưng người đó đã biến mất trước khi Trang nhìn theo hướng mà nó nhìn.
“T…tao…tao nghĩ tao vừa nhìn thấy…” – Nó lí nhí chỉ tay về phía đám đông, trong khi mắt vẫn đảo quanh kiếm tìm hình bóng ấy
“Gì? Nói to lên cái coi!” – Linh đứng sấn ngay trước mặt nó mà gằn. Lúc này nó mới bình tĩnh khi tai Linh đang dí sát miệng nó như để nghe, bằng một giọng run run, nó nói một câu mà khiến hai đứa kia giật mình:
“Tao nghĩ… tao vừa nhìn thấy…tao”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!