Âm Dương Kì Bí Truyện - Chương 6: Tổ Quỷ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Âm Dương Kì Bí Truyện


Chương 6: Tổ Quỷ


Cụ Yến xô tới bên Thi, nắm chắc lấy hai vai nó mà hỏi:

“Con có làm sao không? Không bị nó cắn mất phần nào chứ?”, cụ xoay tròn nó, nghía qua nghía lại từ chân lên đầu. Rồi cụ thở phào nhẹ nhõm, bàn tay gấu của cụ nắm tròn lấy đầu Thi rồi áp vào lòng cụ, ôm siết nó thật chặt:” Tạ ơn trời Phật!”

Chú Nghĩa vòng qua cụ Yến, đến bên xác con Quỷ. Chú ngồi thụp xuống, nhìn kĩ cái xác không đầu đỏ lòm to tướng, rồi bất giác thở dài. Mặt chú nhăn lại khi chú nhón tay túm lấy tóc con Quỷ mà nhấc đầu nó lên để xem xét:

“Cụ và các cháu cứ về trước đi! Tôi lo chỗ này cho!”

“Vâng, cảm ơn chú… Mà nếu chú phát hiện ra cái gì nhớ báo tôi một tiếng.”

Chú gật đầu và mỉm cười:

“Vâng tôi biết rồi.”

Làng Lang Đồng có thêm thành viên mới, là cô bé đi cùng Thi xui xẻo bị con Quỷ cướp xác, con bé tên Mai. Mai thông minh và khá giỏi với việc tính toán nên cụ Yến cho nó ở lại nhà để phụ việc bán thuốc sang các làng khác. Điều này khiến cho nhà cụ Yến càng lúc càng giống cái trại tị nạn cho trẻ cơ nhỡ…

Nhớ lại cái lúc Cô Đẩu xuống ghi tên Mai, trông Cô có vẻ giận dữ hằn học ai đó, Cô thì thầm lại với cụ Yến:

“Tôi nói với cụ rồi! Không thể cứ để mãi thế được…”

Mai vẫn giữ nguyên vẻ mặt sợ hãi đến bần thần, nó bấu chặt lấy cánh tay Thi đến phát đau lên được. Chắc nó đang nhớ lại cái cảnh nó thấy bản thân nó đi giết người… Mà lúc ấy không có hai đứa Linh, Trang đi gọi cụ Yến thì chắc nó chẳng được xuống đây ngắm nhan sắc cô Đẩu nữa.

Sắc mặt cụ Yến lúc nghe những lời thì thầm của Cô bỗng nhiên trùng xuống, cụ chỉ gật đầu nhẹ và không nói gì thêm. Rồi bất giác cụ liếc mắt nhìn sang cả bọn đang láo nháo đằng sau, cụ thở dài…

Cô Đẩu, trước khi đi, cố tình ngoái lại ném cho cả lũ cái nhìn khó chịu và cả cái thở phì mạnh. Cô quay ngoắt người một cách điệu đà, leo lên ngựa và phi thẳng về Thành. Thi để ý kĩ sắc mặt cụ Yến từ lúc đó cho tới về nhà, cụ vẫn giữ nguyên cái trạng thái suy nghĩ xa xăm một điều gì đó. Suốt cả quãng đường cụ không nói một câu nào, bước chân phăm phăm đi về phía làng.

Bây giờ đã xế chiều, quanh xóm làng râm ran tiếng chó sủa và cả tiếng ve kêu. Cụ Yến lại lôi ra cút rượu đầy ở trên giá phơi thuốc, làm một hơi dài và nói:

“Tầng Một là gần với Dương Giới nhất, hai bên chỉ cách nhau có con hẻm nên việc quan trọng nhất giờ là bảo vệ Tầng này… Nên ngày mai sẽ có một đạo quân của Tam Điện Diêm Vương lên Tầng Một điều tra. Một đạo khác lên Dương Giới canh gác. Mai tao đi vắng nên mấy đứa sang nhà bà Nhung mà ăn cơm vậy…”

Nói xong cụ lại làm thêm một hơi nữa rồi vào buồng trong… Từ lúc ấy cả lũ không thấy cụ Yến ló mặt ra ngoài nữa, kể cả cơm cá đã dọn sẵn, buồng cụ vẫn im như tờ.

Đêm ấy Thi không thể nào nhắm nổi mắt mà ngủ. Nó suy nghĩ mông lung đủ điều, nhưng chủ yếu là về chuyện ban sáng. Nó nhớ lại cái lúc mà xác con Mai đuổi theo tụi nó, máu me, người chết rồi cả con Quỷ lần đầu tiên nó thấy, tên Tử Thần… Bây giờ nó lại muốn được xuống Tầng Cuối, thà để cho bọn Quỷ dưới ấy giết phứt đi còn hơn là thấp thỏm từng ngày sợ sệt không biết Quỷ đến ăn mình lúc nào… Nó nhớ đến mẹ, ba năm rồi nó chưa trông thấy mẹ nó. Không biết giờ mẹ nó sống thế nào, có khỏe không… cả bố nữa… Mất đi đứa con đâu phải chuyện đùa, ba năm rồi mà đêm nào nó cũng nằm khóc, khóc vì nhớ nhà, nhớ ba mẹ, khóc vì cái tương lai bỏ dở giữa chừng… Nó đang ở độ tuổi đẹp nhất đời người, đáng lẽ giờ nó có thể đang học Đại Học rồi ra trường, kiếm việc làm ổn định và kết hôn, có con cái khỏe mạnh… Cuộc đời còn bao cái tươi đẹp thế mà giờ nó chôn chân mãi mãi ở tuổi 17…

Nghĩ mông lung rồi nó thiếp đi lúc nào không hay…

Mặt trời bắt đầu ló dạng dần dần từ phía sau cái lâu đài to tướng của Diêm Vương. Ánh nắng một lần nữa làm thắm tươi cái cảnh vật chốn làng quê. Ngày mới luôn bắt đầu bằng tiếng bước chân đi lại của các cô các chú ra đồng ra ruộng và cả tiếng cười của các bà đi chợ, dọn hàng. Tiếng gà gáy ngay trên nóc nhà khiến cả lũ giật mình tỉnh dậy. Đứa nào cũng vươn vai vặn người, ngáp ngắn ngáp dài nhìn quang với đôi mắt nhắm nghiền… Thi dụi mắt, chợt ngoái lại ngó vào buồng trong: cửa buồng mở toang, cụ Yến có lẽ đã đi từ trước lúc bình minh.

“Chúng mày ơi, nhìn kìa!” – Trang mở toang cửa, chỉ ra bên ngoài. Cả lũ lao ra ngoài nhìn: một đạo quân Tử Thần áo đen đang kéo vô làng. Người ta tránh như tránh hủi, ai cũng sợ cái bọn tay lúc nào cũng Lưỡi Hái, mặt thì được giấu kín trong lớp áo trùm đen. Như những bóng ma đen to lớn, chúng bay là là trên mặt đất, lướt qua nhẹ nhàng và chỉ để lại cái cảm giác lạnh buốt đến tận sống lưng. Có Tử Thần đến làng ắt không phải điềm lành. Tuy vậy, Thi cũng cảm thấy phần nào yên tâm hơn trước…

Cụ Yến không ở nhà không có nghĩa là chúng nó được chơi cả ngày. Thi vẫn phải tiếp tục công việc của nó: đeo gùi và lên núi hái thuốc; Linh và Trang, như mọi khi, hai đứa phải lên Dương Giới làm nhiệm vụ “mồi chài” của tụi nó; Phương và Mai chắc cũng đang chật vật với đống thuốc cần được chuyển sang làng khác…

Không có gì khoái hơn việc ung dung thả bước trên con đường làng cỏ mọc hai bên, đi qua cánh đồng lạc đang vụ thu hoạch và ngửi mùi đất mới hay thậm chí là nhắm mắt lại và để làn gió mát lướt nhẹ qua mặt… Nếu như mọi người nói việc hái thuốc là một công việc nhàm chán và tốn sức lao động thì với Thi, đây là một cuộc phiêu lưu hấp dẫn vô cùng. Hãy tưởng tượng cái gùi trên lưng là cái khiên lớn với con dao là thanh kiếm sáng và con đường trước mặt đầy rẫy nguy hiểm với những cây cổ thụ to xù hình thù quái dị, những bụi gai hay cỏ sắc, nó cảm thấy mình như một vị dũng sĩ đang trên đường đi cứu nguy đất nước vậy.

Vậy là nó đã tới chân núi Nhạc. Ngọn núi hùng vĩ này là nhà của hàng trăm nghìn cây thuốc kì cục và quái đản nhất trần đời, ấy là chưa kể đến việc đào đất bới mấy con giun to tổ chảng mà cụ Yến gọi đó là “Hạ Trùng Dược”. Men theo con đường mòn, phải một lúc lâu sau nó mới lên đến nơi, tay chống vào thân cây gần đấy, oằn lưng xuống mà thở nặng nhọc. Phải mất thêm một lúc nữa, Thi mới lấy lại được sức, nó xốc lại cái gùi trên lưng và rút con dao dắt thắt lưng ra và bắt tay vào việc.

Cái gùi của Thi chất đầy thảo mộc và rễ cây, và tất nhiên, nặng đến mức sắp sửa nó vác không nổi nói gì đến việc xuống núi. Mặt trời đã lên cao rồi mà nó vẫn còn chưa xong với việc hái thuốc. Thi từ từ ngồi xuống, nặng nhọc tháo cái gùi ra và để nó yên vị trên mặt đất, nó thở hổn hển rồi ngồi bệt xuống đất, tay với ra chỗ cái gùi lấy ra một cây cỏ Thanh mà ngậm vô miệng. Cái thứ nước ngọt ngọt từ cỏ Thanh như giúp Thi tỉnh táo hơn để quyết định xem nó nên về nhà hay là tiếp tục ở lại và vật lộn với đống Hạ Trùng Dược. Và cái quyết định của nó lần này chắc chắn sẽ khiến nó hối hận suốt đời.

Hạ Trùng Dược chỉ có vào mùa hè và tìm ra chúng nó không phải dễ dàng, đấy là lí do vì sao bọn này đắt giá hơn những loại thảo mộc khác. Muốn tìm ra chúng thì phải tìm ra nơi nào mọc nhiều cây non nhất hay cây có vẻ mọc tốt hơn hẳn những cây xung quanh và thọc sâu tay xuống bới cho đến khi có cái thứ mềm mềm cuốn ở đầu ngón tay.

Thi rút cái túi vải dây rút, mở to miệng túi đặt xuống đất và bắt đầu đào. Hai tiếng trôi qua, nó đã tặng cho ngọn núi này ba, bốn cái hố sâu và có vẻ như nó lỡ bữa cơm chiều rồi. Ngoài tiếng chim hót trong rừng ra thì còn tiếng dạ dày con Thi đang đánh trống trận… Nó lết đi một cách mệt mỏi mà không buồn đeo gùi lên, lót dưới một cái lá to và kéo rê cái gùi trên mặt đất. Nó tự hứa với bản thân nốt một cái hố nữa rồi nó sẽ về ăn cơm. Ngồi xuống, nó bắt đầu bới đất. Có vẻ như lần này nó gặp may, vừa bới được chưa sâu lắm đã thấy Hạ Trùng Dược, con giun to tròn kì dị ấy cuốn quanh bàn tay Thi, cái miện tròn tròn của nó cứ cắm chỗ này rồi chỗ nọ như kiểu đang mút mát cái đống đất vương trên tay con bé. Thi rùng mình một cái rồi dứt con giun ra và cho vào cái túi vải đặt dưới đất. Hứng trí, nó thọc tay xuống đất và định đào thêm thì…

“Rầm… Uỳnh Uỵch… Rào rào…”

Nó lọt hố. Đất đá và cây cỏ từ cái gùi bị đổ nghiêng cứ rơi hết xuống miệng hố, đổ hết lên đầu nó. Nó ngồi trong cái hố, tay vẩy vẩy hết cái đống bùn đất và cây đang bám trên mặt và đầu xuống. Cái đống đất đang vun chặt lấy nó. Thi lồm cồm bò dậy, cố gắng rũ hết bùn đất bám trên áo và đưa mắt nhìn quanh: ngoại trừ cái ánh sáng chiếu qua miệng hố, rọi lên nó thì mọi thứ xung quanh đều một màu đen…

Thi lẩm bẩm trong tức tối:

“Ở đâu ra cái bẫy này vậy? Núi toàn thỏ với chuột mà sao phải đào cái bẫy như săn voi thế này?”

Thi cố gắng tìm cách trở leo lên, nó vun đống đất thành ụn to và cố gắng kiễng chân lên nhưng có vẻ cái hố này quá sâu và nó thì quá lùn… Không còn cách nào khác ngoài ngồi bới thêm đất để cái ụn thêm cao và Thi có thể leo ra khỏi đây…

“Cứu với! Làm ơn, ai đ- “. Một tiếng rú hét vang vọng trong hố. Thi giật mình, nó trợn mắt, nhìn theo cái hướng mà tiếng rú phát ra. Đến đây, nó mới nhận ra: đây không phải là một cái hố bẫy và nó không ở một mình…

“Ắc…”

Một chuỗi các tiếng động tiếp sau đó mà Thi có thể mờ mờ đoán được là tiếng vặn xương, tiếng hai con thú dữ giằng nhau miếng mồi tiếng nanh móng găm vào thịt rồi xé toạc ra và một tiếng rơi bịch nhẹ…

Đây không phải một cái hố, mà là một cái hang lớn. Nếu như Thi không tìm cách leo lên thì rất có thể nó sẽ là thứ tiếp theo bị tranh giàng, xé toạc… Và đến tận bây giờ nó mới để ý rằng, ngoài mùi tanh tanh của đất hay mùi của thảo mộc quanh nó thì vẫn có một thứ mùi nữa, thứ mùi mà trước đây khiến nó suýt nôn: mùi xác thối. Ngay tức thì, Thi cúi xuống, bới trong đống đất lấy một cái rễ cây Bạch Môn, bẻ ra và lấy nhựa bôi dưới mũi.

Nên tiếp tục bới… hay là tìm một lối khác? Cái tiếng nhai ngấu nghiến vẫn đang vang vọng trong hang, Thi nuốt nước bọt và dần dần tiến về phía trong… Thêm một quyết định nữa khiến nó hối hận cả đời. Thi rón rén, tiến vào phía trong hang. Cái hang khá lớn và không hề có ánh sáng, màu đen như nuốt trọn hai con mắt Thi khiến nó phải chậm rãi lần từng bước mà đi. Và cuối cùng, cuối cùng cũng có ánh sáng, ánh sáng soi tỏ mọi thứ trong hang, mọi thứ: các thanh gỗ ngang ở trên trần được lợp bằng lá khô và cỏ, máu khắp nơi, đỏ kín tường và sàn. Ruột (có thể là ruột người) treo vắt qua các thanh gỗ ngang trên trần, vắt xuống hai cây đuốc đang sáng rực và lủng lẳng trên đầu con Thi, dưới đất vẫn còn xác một người đàn ông bị chặt đôi người và bị lột da… Có thể cái tiếng kêu cứu lúc nãy là của người đàn ông với cái bụng mở toang và ngũ tạng bị lôi hết ra ngoài đang nằm trên bàn lúc này. Quỷ… Có khoảng đến chục con Quỷ xung quang đang mút mát cái xác, chúng vặn đầu, móc mắt và cắm đầu vô ổ bụng của người đàn ông tội nghiệp ấy… Máu chảy thành dòng, chảy ướt đẫm giày con Thi từ lúc nào.

Có vẻ nhựa Bạch Môn không giúp được gì cho mắt nó, cái đống ruột gan kia sẽ ám ảnh nó suốt phần đời còn lại mất. Nó lùi lại, từng bước thật chậm, rồi cố gắng bình tĩnh bước về phía đống đất của nó. Không thể trông mong gì vào sự giải cứu của bọn Thần Chết được, nhất là với tốc độ “lướt” của chúng, chỉ còn cách duy nhất là đào đất…

Nó lao vào, đào bới như điên, vừa đào tim nó vừa đánh trống theo nhịp, lồng ngực như muốn nổ tung. Cầu giời bọn kia đừng ra đây, lúc nãy Thi còn ước có con Phương đi cùng nhưng giờ nó thà ở một mình còn hơn…

Ụn đất khá lớn, Thi cố gắng vun nó lên nhanh nhất có thể thì chợt nghe thấy tiếng thở khò khè… Cái thứ cao lớn, chân dài ngoẵng và teo tóp chỉ da bọc xương với cái đầu lâu chia chỉa răng nhọn đang tiến gần đến nó. Thi lùi vào góc tối, thu mình lại, nó hi vộng cái con quái đản kia không thể nhìn trong bóng tối. Và cái thứ cao ngồng ấy đến gần, đến gần và hiện lên với đầy đủ sự đáng sợ và khủng khiếp dưới ánh sáng mặt trời chiếu qua cái hố Thi vừa lọt xuống: chân nó dài chắc cỡ hai mét, teo tóp; khung xương còn lộ rõ với hai bàn tay dài, khẳng khiu và vuốt sắc hơn vuốt hổ; đầu tròn trọc lốc với hai con mắt trắng đục, mũi hếch lên và cái miệng đỏ lòm toàn máu không có môi chia chỉa toàn những răng nhọn hoắt… Cái thứ này đã tiến hóa vượt xa với loài người cả về khung xương lẫn ngoại hình bên ngoài biến nó trở thành một con quái vật man rợ thích ăn ngũ tạng và uống máu. Kinh khủng!

Con Quỷ chăm chăm nhìn vào chỗ đống đất rồi lại đảo mắt nhìn về phía góc tối chỗ con Thi đang núp. Nó đưa cái mũi nhọn và hếch lên của nó, tiến sát vô đến tận mặt Thi mà ngửi. Có vẻ như cái nó nhận được là mùi nhựa cây Bạch Môn dưới mũi con Thi khiến nó khịt mũi rõ mạnh. Mất một lúc ngửi ngửi cái đống đất và mất cái khịt mũi, con Quỷ bỏ đi, nó vương cái chân và cái tay dài ngoằng của nó và leo lên khỏi hang. Thi thoát rồi chăng?

Một phút im lặng, đợi con Quỷ đi xa và cũng để đợi cho tim nó thôi đánh trống trong lồng ngực, con Thi mới lao ra, vun đống đất lại và ngoi lên. Nó hốt hoảng vội vàng xách cái gùi lúc này chỉ còn một nửa số thảo mộc ban đầu, chạy thật nhanh…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN