Âm Dương Kì Bí Truyện - Chương 7: Ảo Giác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Âm Dương Kì Bí Truyện


Chương 7: Ảo Giác


Linh đưa hai tai đỡ lấy Thi vô trong nhà, đặt nó ngồi xuống. Trang cũng vừa lúc chạy đến, trên tay cầm bát cơm trộn rau cà thịt cá đầy tú hụ và một cốc nước, chìa ra trước mặt Thi:

“Bình tĩnh, từ từ nói đi xem nào!”, Linh nói, tay đỡ bát cơm và cốc nước đặt trước mặt Thi, đồng thời dúi vào tay nó đôi đũa.

“Hộc… Hộc… C… Có Quỷ… Ngay trên núi Nhạc… To lắm… ”

Vác một cái bụng rỗng với cái nùi to tướng trên lưng mà chạy từ trên núi về không phải dễ dàng, nhất là với một đứa con gái. Hai má Thi đỏ bừng bừng, mồ hôi nhễu ướt đẫm trán nó và nhỏ từng giọt chảy xuống cổ. Mùi rễ Bạch Môn hãy còn vương nhẹ, thoang thoảng…

“Quỷ?! Núi Nhạc á?”

Thông tin này thậm chí còn ngoài sức tưởng tượng của cả bọn. Mai, ngay đằng sau Thi, bất giác đánh rơi bịch thuốc xuống sàn. Run lập cập, con bé cất tiếng hỏi:

“Có phải là cái con… đã giết tôi không? Q… Quỷ ấy…”

Cái mớ hỗn độn của hôm ở bệnh viện bắt đầu tràn về trong tâm trí Mai, con bé ngồi thụp xuống và gương mặt dần lộ rõ vẻ sợ hãi. Cả gian nhà im lặng, không ai nói với nhau một câu nào. Không khí như trùng xuống, nặng nề đến khó chịu. Tiếng gà gáy vẫn còn, vang vọng trong gian nhà vắng lặng, những tia nắng gắt lọt qua khe cửa, rọi lên gương mặt lo sợ của bọn trẻ… Mọi thứ lúc này thật ảm đạm.

Trang cất tiếng, phá vỡ sự im lặng xung quanh:

“Đi thôi, Thi! Mình cần phải báo cho chú Nghĩa biết!”

Thi lập tức bỏ đôi đũa xuống và đứng dậy. Thay vì ngồi đây lo sợ cho bản thân thì báo cho chú Nghĩa có vẻ như là cách tốt nhất để xua đi nỗi sợ của cả bọn và cũng như để bảo vệ làng. Và Thi cũng chợt nhớ ra đám Tử Thần kéo đến làng ban sáng…

“Mày biết chú Nghĩa ở đâu chứ?”

Bảng thông báo của làng được đặt ngay trước cửa nhà cụ Yến, có vẻ như mọi người đang họp bàn ở đình làng, có lẽ là về việc đám Tử Thần kéo đến làng vào ban sáng. Con đường làng, thay vì vào tầm giờ này Thi vẫn thấy bọn trẻ nô đùa trong sân nhà hay tiếng nói chuyện rôm rả ở quán nước chị Diệp, thì bây giờ lại vắng lặng đến đáng sợ và toàn những bóng đen lởn vởn quanh quẩn. Thi cảm nhận được cái cảm giác lạnh buốt sống lưng mỗi khi có một tên Tử Thần lướt qua nó. Hay thậm chí là những tiếng rủ rỉ thầm thì văng vẳng bên tai và luẩn quẩn trong óc, tiếng thầm thì của bọn Tử Thần luôn là thứ khiến nạn nhân của chúng sợ hãi hoặc phát điên lên.

Trang lập tức kéo Thi chạy nhanh về phía trước, lách qua mấy tà áo trùm đen lơ lửng trước mặt tụi nó. Nghĩ đến cảnh lũ Quỷ tràn vào trong làng và bắt đầu cắn cổ lôi ruột người ta ra thì đúng là một động lực tốt để chúng nó chạy nhanh hơn đến đình làng.

“Chú Nghĩa! Chú Nghĩa! Chú Nghĩa!”. Hai đứa chạy thẳng vào trong đình, vừa chạy chúng nó vừa hét lên và kéo cánh cửa mở toang ra: cả làng đều đang ở đây.

Từ trong đám đông dân làng, bà Nhung hốt hoảng chạy ra phía hai đứa, hỏi:

“Thi! Trang! Hai đứa ra đây làm gì thế hả?”

Chú Nghĩa, ngay sau bà Nhung, cũng chạy ra. Mặt chú đỏ gay lên, có lẽ là vì tình hình hiện giờ hay cũng có thể là vì chúng nó vừa phá tan cuộc họp làng. Chú hỏi:

“Có chuyện gì thế? Hai đứa ra đây làm cái gì?”

Trang ngay lập tức thông báo:

“Có Quỷ! Tầng mình có Quỷ chú à!”

Tiếng rầm rì của dân làng lập tức nổi lên, hầu hết là tiếng la ó, phản đối cái thông báo của Trang một cách dữ dội hết sức. Chú Nghĩa đang giữ một vẻ mặt kinh hãi, trước cái điều mà Trang vừa thốt ra:

“Ở… Ở đâu? Quỷ ở đâu?”

Thi nói ngay:

“Ở trên núi Nhạc thưa chú, chú mau theo con, con sẽ dẫn chú đi!”

Không còn chần chờ gì nữa, Thi chạy vụt ra khỏi đình làng, chú Nghĩa cũng lập tức chạy theo con bé mà không cần nghĩ ngợi gì nhiều. Dân làng vẫn chưa hết bàng hoàng, mọi người hãy còn quá ngạc nhiên trước thông tin này. Trang cũng phóng theo chú Nghĩa nhưng bị ông Đức níu lại:” Nguy hiểm lắm mày!”

Phóng như bay trên con đường đi qua cánh đồng, ngay lúc này đây, Thi đang dẫn chú Nghĩa cùng cả một đám Tử Thần chạy thẳng về phía núi Nhạc – nơi có cái tổ Quỷ to tướng đang cư ngụ sâu trong núi. Có phải là vì lần lên núi này không đơn giản chỉ là ung dung đi hái thuốc nên nó cảm thấy sự sôi sục trong máu nó, cái cảm giác của một người dũng sĩ đi giết Quỷ chăng? Cả đoàn đang đi theo con đường mòn dẫn lên núi, hăm hở hơn bao giờ hết, nó phi như bay xuyên qua các cây cổ thụ lớn và đám bụi gai, lần theo mấy cái hố đào Hạ Trùng…

Bỗng có tiếng hét xé tai vang lên. Ngay từ trên ngọn cây, một con Quỷ nhảy thẳng xuống, định găm móng vuốt của mình vào người Thi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nó còn không cả kịp định hình được cái gì đang diễn ra quanh mình nữa, chỉ khi ngẩng đầu lên nó mới thấy con Quỷ đã bị xẻ làm đôi bởi lưỡi hái của tên Tử Thần. Cả đoàn bị mai phục.

Tiếng hét chói tai của bọn Quỷ bắt đầu văng vọng trên khắp các ngọn cây. Các tán lá rung lên rào rào, hòa chung vào tiếng hét của bọn Quỷ và tiếng chửi rủa của bọn Tử Thần. Không khí lúc này hỗn loạn thực sự và khó để nhận biết được lũ Quỷ đang trốn ở đâu trong các tán lá và tiếng thét kia… Chú Nghĩa lao ra, ném nó vào giữa đám Tử Thần, hét lên:

“Mau bảo vệ nó, bằng mọi giá!”

Cái khung cảnh hỗn loạn bắt đầu choán hết mọi suy nghĩ trong đầu nó. Từ đâu phóng tới những con Quỷ xấu xí và thậm chí còn đáng sợ hơn cả con Dạ Xoa lần trước. Thi lập tức nằm xuống, ẩn mình trong đám cỏ mọc cao đến đầu gối, nhắm chặt mắt và bịt chặt tai lại, nó cố gắng tránh để tiếng gào thét của bọn Quỷ và bọn Tử Thần xé toạc màng nhĩ của nó ra.

Mọi thứ cứ như một trận hỗn chiến vậy. Nó thì chẳng hề biết chuyện gì đang diễn ra, tất cả những gì nó có thể làm là nằm ẹp xuống dưới đất và cố gắng nghĩ đến một thứ tươi đẹp hoặc vui vẻ hơn chứ không phải là mấy con quái thai đang tìm cách ăn gan ăn phổi nó.

Thình lình, nó cảm nhận được một bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy cổ chân nó và lôi tuốt nó đi… Thi hét lên, mở to mắt và nhận thấy rằng nó đang bị dốc ngược bởi một thứ gì đó đang cố nhảy qua các thân cây và mang nó đi moi ruột. Ngay lập tức, có bốn Tử Thần bay vút theo ngay đằng sau. Móng vuốt của con Quỷ găm vào chân Thi và có vẻ như một hoặc hai móng đã chạm vào tận xương. Nó gào thét trong đau đớn vẫy vùng, máu thì cứ túa ra từ cổ chân nó, chảy ngược lên, thấm đẫm ống quần nó. Càng vẫy vùng thì cái móng con Quỷ càng găm sâu vô thịt nó, đau đớn đến tột cùng, nó chỉ có thế gào thét.

Bỗng con Quỷ buông tay, thả Thi xuống sau một cú va chạm mạnh với một thứ gì đó trước mặt. Cái duy nhất là nó cảm nhận được trước khi ngất đi vì kiệt sức là cái cảm giác nhẹ bẫng đi như thể nó đang bay giữa không trung, một tà áo đen dài phủ qua mặt nó, tiếng la ó của bọn Quỷ xa dần và chỉ còn lại cái cảm giác lạnh buốt toàn thân…

——

“…”

“Mọi người ơi, nó tỉnh rồi!”

Thi từ từ mở mắt ra, nó cảm thấy choáng váng cực kì. Đầu óc nó vẫn còn quay cuồng. Mọi thứ dần dần hiện ra rõ hơn trước mắt nó… Nó đang ở bệnh viện.

Nó đang nằm trong một phòng bệnh và đang được truyền dịch. Và vết thương ở chân vẫn còn đau nhói…

“Thi! Thi! Con tôi!”

Mẹ nó. Mẹ chạy vào phòng bệnh và ôm chầm lấy nó. Vuốt ve gương mặt con và nhìn bằng ánh mắt yêu thương đang rơi nước mắt vì xúc động, mẹ hôn lên trán nó. Cả nhà cũng đều ở đây, cô dì chú bác nó đều có mặt ở đây, nắm lấy tay nó và mỉm cười… Nhưng… nó không nói được, cũng không thể cười được… Thay vào đó, nó lại cảm thấy sự căm tức trỗi dậy trong lòng…

Rồi… mọi thứ mờ nhạt dần… Cảm tưởng như lại ngất đi một lần nữa… Cái vết thương ở chân nó bỗng lên nhói đau như cái lúc móng vuốt con Quỷ chạm vào xương nó. Nó bừng tỉnh, ngồi bật dậy.

“Thi tỉnh rồi! Cụ Yến ơi! Chú Nghĩa ơi! Chúng mày ơi!”

Cái quái gì đây? Nó đang nằm trong nhà cụ Yến, Linh đang nắm chặt lấy tay nó và mặt con bé lộ vẻ vui mừng thấy rõ… Cụ Yến chạy vào, ôm lấy nó và bằng giọng nghẹn ngào, cụ hỏi:

“Thi! Con có sao không?”

Chú Nghĩa cùng Trang, Mai và Phương cũng chạy vào, tất cả đều hiện vẻ lo lắng trên gương mặt của mình… Chuyện gì đã xảy ra vậy? Lúc nó ở bệnh viện là sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN