Âm Dương Kì Bí Truyện - Chương 8: Cuộc Gặp Gỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Âm Dương Kì Bí Truyện


Chương 8: Cuộc Gặp Gỡ


Nó không ở trong bệnh viện… Nó đang ở trong nhà cụ Yến… Mọi người đều lo lắng nhìn Thi, còn nó thì vẫn đang đắm chìm trong cái ảo ảnh vừa rồi mà nó thấy. Nó dám chắc là nó vừa nhìn thấy ba mẹ và mọi người khác… trong bệnh viện… Mọi suy nghĩ của nó lúc này đang tập trung hết vào một vấn đề: nó còn sống chăng?

Cụ Yến nắm chặt tay nó, hỏi:

“Con… sao thế? Con có sao không?”

Câu hỏi của cụ như kéo nó ra khỏi cái đống tạp nham trong đầu, như bừng tỉnh sau giấc ngủ say, Thi mới đưa mắt lên nhìn mọi người:

“Ơ… Con không sao… Nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?”

Trang, lúc này đang nhìn chằm chằm vào cái cổ chân bị thương của Thi, nói:

“Chú Nghĩa nói mày bị Quỷ tha đi, lúc các Tử Thần đưa mày về thì mày đã ngất rồi… “

Thi nhớ lại cái mớ kí ức hỗn độn lúc ấy, phải rồi, nó đang trốn giữa đám Tử Thần thì bị một con Quỷ lôi chân kéo nó đi… Thi nhăn mặt nhìn xuống cái chân vẫn đang nhói đau của mình, thay vì cảm thấy sợ thì nó lại cảm thấy mình thật may mắn, Thi thở phào nhẹ nhõm:” Suýt nữa thì chết!”, nó tự nhủ. Ngẩng lên ngước nhìn mọi người, nó nhoẻn miệng cười. Cái nụ cười đó là để cho mọi người an tâm về tình trạng hiện giờ của nó, hay ít nhất là cũng cho thấy nó vẫn bình thường. Con Trang cũng nhoẻn miệng cười theo, gặp cả đàn Quỷ nhưng Thi vẫn sống phải chăng là quá may mắn còn gì… Đến lúc này, cụ Yến cũng cười, cụ đưa tay lên xoa đầu Thi như để chúc mừng nó vừa thoát chết. Vừa lúc chú Nghĩa bước vào, nói:

“May quá! Con tỉnh rồi!”

Chú chạy tới, đưa tay và nắm chặt lấy tay nó, chú cười:

“Con mạnh mẽ hơn chú tưởng! Mà này, con biết gì không?”

Câu hỏi như ngọn lửa làm bùng lên trí tò mò của Thi, nó chúi người về phía trước như để đón chờ cái thông tin sắp tới của chú Nghĩa với vẻ mặt đầy sự háo hức:

“Gì vậy chú?”

Chú Nghĩa, như để tăng thêm sự hồi hộp của mọi người, im lặng một lúc chú mới phá lên cười, năm lấy vai Thi lắc mạnh:

“Nhờ có con phát hiện và giúp chúng ta triệt tổ Quỷ lớn nên ngay ngày mai, Ngài Thập Điện muốn gặp riêng con để ban thưởng! Sao? Bất ngờ chưa?”

Tất nhiên là nó bất ngờ rồi, nó bật ngửa ra sau trước thông tin vừa rồi. Nó sắp được gặp một trong mười vị Diêm Vương… Nó sắp được Diêm Vương ban thưởng… Ngoài việc sống sót mà trở về thì việc này có lẽ là làm nó háo hức hơn cả. Ba năm qua chưa bao giờ nó nghĩ đến cái ngày mà nó được đích thân gặp Diêm Vương. Linh, nở nụ cười lớn, quay sang nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ:

“Ngài Thập Điện gặp riêng kìa! Lại còn ban thưởng nữa! Vụ này hi hữu lắm đó Thi à!”

Cụ Yến cũng tỏ ra vui mừng thay cho nó:

“Chắc con là người đầu tiên được gặp Diêm Vương đấy!”

Thi đang cố kìm nén lại nụ cười trên mặt nó không giãn ra thêm, người ta nói Diêm Vương là người cai quản cõi Chết vậy Ngài sẽ ban thưởng cho nó cái gì? Sự tái sinh hay đầu thai? Nếu được ban cho sự tái sinh, nó sẽ chạy thật nhanh về nhà và ôm chặt lấy ba má nó mà đắm chìm trong hạnh phúc. Hi vọng rằng ba má nó sẽ không phát hoảng khi thấy con mình chết ba năm rồi giờ lại đội mồ quay về nhà…

Như tránh làm ngắt quãng niềm vui của con bé, cụ Yến tươi cười mà rằng:

“Ta ra ngoài nói chuyện với chú Nghĩa một chút, mấy đứa mày ngồi đây chăm sóc con Thi đi! Đừng có ngồi đó mà tơ với tưởng!”

Nói rồi cụ Yến xoay gót, bước theo chú Nghĩa ra ngoài. Cả bọn nhào tới chỗ Thi, đứa nào cũng hồ hởi ca thán, chúc tụng. Mai, cái đứa xấu số bị Quỷ giết, cũng đang ngưỡng mộ Thi dám “vào” tổ Quỷ hay thậm chí là đứa nhát cáy nhất hội, Phương, tuy mắt nó đang ướt nhèm nước mắt nhưng nó vẫn tích cực ca thán Thi như một vị anh hùng…

Lần gặp gỡ này có thể sẽ là tấm vé cho Thi về nhà… Sau ba năm mòn mỏi…

Nó đang bước đi bên trong cái tòa lâu đài vĩ đại của Diêm Vương. Không tăm tối hay ghê rợn như nó tưởng, thực chất tòa lâu đài ấy lại rất đẹp với tất cả mười điện nguy nga lộng lẫy… cho đến khi chú Nghĩa bắt đầu kể có bao nhiêu kẻ đã chết khi vào đến đây.

Thi được đưa đến Thập Điện, chỗ của Ngài Chuyển Luân Vương. Nếu như so sánh nó với kẻ có tội phải đi hầu tòa với người có công đáng được ban thưởng thì chẳng khác là bao: nó đang đứng lom khom như tội đồ ở một nơi tối tăm mà thứ ánh sáng duy nhất lại phát ra từ cái ngai vàng được đặt trên bục cao chót vót tưởng như cả ngàn thước, Ngài Thập Điện ngồi trên đó, khó mà trông rõ mặt. Điều duy nhất để biết rằng Ngài Chuyển Luân Vương vẫn đang ở đây với nó là giọng nói như vang rền trong óc, như xuyên qua tâm hồn con người:

“Nhà ngươi là Trương Khánh Thi? Kẻ đã có công giúp triều đình triệt Quỷ?”

Nó cố gắng ngước lên nhìn, trong mọi nỗ lực để nhìn thấy mặt Ngài, nó thất bại bởi cái cổ nó không thể bẻ cong hơn được nữa:

“Dạ thưa Ngài… Đúng là con ạ…”

Giọng của Chuyển Luân Vương lại vang lên:

“Quả nhiên… Đúng như Nam Tào, Bắc Đẩu nói… Nhà ngươi…”

Nam Tào… Bắc Đẩu…? Họ nói gì về nó với Diêm Vương sao? Chắc là báo cáo lúc nó mới xuống đây chăng?

“Dạ?”

Đáp lại câu hỏi ngơ ngác của nó là một tràng cười lớn, nghe như sấm rền trên đầu. Thật chậm rãi, cái giọng ấy lại vang lên như Ngài Thập Điện đang ở trong đầu nó vậy:

“Ngươi tuổi còn trẻ mà dám lao vào nguy hiểm, như vậy là rất đáng khen! Và đáng được ban thưởng… Nào, nói đi, nhà ngươi muốn gì nhất?”

Câu hỏi mà Thi mong đợi nhất từ Ngài Thập Điện. Nó nói luôn mà chẳng cần suy nghĩ đến hai lần:

“Mong ngài cho con được tái sinh, cho con được về vớ- ”

Ngài Thập Điện chẳng cần đợi nó nói hết câu, đã trả lời:

“Không được! Nhà ngươi chết được ba năm rồi, không thể làm phép tái sinh được nữa! Chỉ có thể cho nhà ngươi hóa kiếp, đầu thai sang kiếp Người! Nhà ngươi có muốn thế không?”

Hẳn rồi, chết ba năm rồi mà giờ tự dưng đội mồ sống dậy thì chắc cả nước sẽ lập lễ trừ tà nó mất… Đầu thai cũng không xong, Thi muốn tiếp tục kiếp này của nó thay vì bắt đầu lại tất cả bằng cách bi bô tập gọi ba, mẹ:

“Đó là điều con mong muốn nhất thưa Ngài. Ngoài điều ấy ra con không còn gì mong muốn hơn… Mong Ngài chỉ bảo.”

“Vậy hãy cầm lấy!”, Ngài nói, đồng thời từ trên ngai vàng rơi xuống một vật tròn và sáng lóa. Thi cúi xuống và nhặt vật ấy lên: một chiếc đồng hồ quả quýt cổ, trạm khắc chi tiết rất tinh xảo mà lại đẹp vô cùng. Tuy nhiên nếu nhìn vào cái đống số và kim chỉ loằng ngoằng trong đó thì rất khó để biết công dụng của cái đồng hồ này là gì.

“Đừng mong trông cậy nó, nó không bao giờ chỉ đúng giờ đâu nhưng rồi có lúc ngươi sẽ cần đến nó! Nhà ngươi còn muốn nói gì nữa không?”

Ngoài cái câu “Làm cách nào để sống lại?” thì Thi chẳng nghĩ ra thêm được câu nào để hỏi Ngài, rõ ràng là nó có rất nhiều câu hỏi muốn có câu trả lời nhưng giờ luẩn quẩn trong đầu nó chỉ toàn là về việc tái sinh và sống lại. Giọng sấm rền của Chuyển Luân Vương như kéo đôi mắt nó khỏi dán chặt vào cái đồng hồ kì lạ:

“Bây giờ chưa có, sau này ắt sẽ có! Ngươi là kẻ thông minh nhanh nhẹn, gặp ta đúng ngày hôm nay, ta sẽ trả lời. Bây giờ còn có kẻ khác muốn gặp ta, ngươi lui được rồi!”

Các Tử Thần từ trong những khoảng tối nhất của nơi này ùa ra, vây quanh nó. Nếu như họ không cầm mấy cái lưỡi hái to tướng kia và dí sát vào mặt nó thì chắc chắn việc hộ tống sẽ thoải mái hơn nhiều… Được tiễn ra ngoài mà trông Thi chẳng khác gì kẻ tội nhân bị áp giải cả.

Tất cả mọi người đều đang đứng đợi bên ngoài Thập Điện. Con Thi bước ra, đi giữa một đám quái dị mặc áo trùm đen kín mít với một hàng lưỡi hái kề kề ở cổ. May cho nó là cái đám ấy chỉ tiễn nó ra đến ngoài Thập Điện mà thôi, bọn trẻ lúc này chạy ra chỗ Thi, đứa nào cũng liên miệng tò mò hỏi thăm về cuộc gặp gỡ với Ngài Thập Điện như thế nào. Nhưng dường như tất cả mọi người, kể cả cụ Yến lẫn chú Nghĩa, đều tỏ ra ngạc nhiên và lạ lẫm với cái phần thưởng sáng chói trên tay con Thi: cái đồng hồ quả quýt kim, số lằng nhằng.

“Quà của Ngài Thập Điện toàn là báu vật. Chắc sau này không chừng đây là bùa hộ mệnh hay cũng có thể là năng lực nào đó của con khi con đầu thai sang kiếp sau…” , chú Nghĩa nói với Thi trong sự tò mò lẫn ngạc nhiên về cái đồng hồ kì quặc hết sức.

Linh, Trang, Mai và Phương, cả lũ xúm xít quanh Thi, cứ xuýt xoa không ngớt về độ tinh xảo đẹp đến mê hồn của chiếc đồng hồ cũng như cái sự vô dụng của nó trong việc chỉ giờ.

Ngoài cái việc chói sáng dưới ánh nắng mặt trời như một viên đá pha lê đẹp vô cùng thì chắc chắn cái đồng hồ này còn có một thứ khác ở bên trong, một thứ mà nghe bí ẩn như lời cuối cùng mà ngài Thập Điện nói với nó vậy…

“Máu! Xương! Da! Thịt! Giờ chỉ cần Hồn! Một Linh Hồn đầy đủ! Linh Hồn của con bé ngày hôm ấy, trong cái bệnh viện chết dẫm của bọn con người!”

Hưởng ứng sau câu nói là một loạt tiếng hú hét rợn gai ốc và tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng khóc bi ai và tiếng dây xích sắt đập choang choang vào nhau…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN