Âm Dương Quái Diện - Chương 31: Tử lao náo loạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Âm Dương Quái Diện


Chương 31: Tử lao náo loạn


Vượt qua Nhiệt Cốc là đến Hàn Cốc, Quan Vân Sơn có cảm nhận đã quay lại quá muộn, vì không hề thấy bất kỳ bóng dáng ai trong bọn Khưu Phúc Linh và tỷ muội họ Kiều.

Lòng đầu nôn nao, Quan Vân Sơn tiến nhanh đến Tử Lao, nơi Quan Vân Sơn từng bị giam giữ và vô tình gặp sư thúc Trùng Quang.

Bỗng…

Ầm…

Một quầng hỏa quang cực sáng chợt bốc lên và suýt nữa bao trùm Quan Vân Sơn, nếu như Quan Vân Sơn không kịp băng mình lao ngang, ngay khi nghe tiếng chấn động kinh khiếp và quen tai vang lên.

Vút…

Liền sau đó là những loạt âm thanh náo loạn:

– Giáo chủ tiên liệu không sai. Quả nhiên có địch nhân lẻn đột nhập vào Tử Lao.

– Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi đã phát nổ, nhất định kẻ địch dù có là Đại La Kim Tiên cũng phải mất mạng.

– Bây giờ thì sao, lão Trương? Chúng ta ra thu thập thi thể của kẻ địch, hay cứ chờ bẩm báo đến giáo chủ trước?

– Không cần như thế đâu. Giáo chủ đang bận tâm thu thập lão Cung chủ Đông Hải Bí Cung bướng bỉnh. Chúng ta tự thu xếp thì hơn. Đi nào!

Được một lúc, những kẻ này lại huyên náo:

– Úy! Sao không thấy ai, dù là một mẩu thịt hay mẩu y phục nhỏ?

– Không lẽ không phải “người” đột nhập, mà là lũ thú rừng chạy loạn vô tình làm cho cạm bẫy phát động?

– Đừng nói nhảm. Phía trước đã có chúng ta bố phòng cẩn mật, phía sau thì có Nhiệt Hàn nhị cốc, thú rừng làm gì có bản lãnh chạy vào đây?

– Nếu là vậy, chẳng phải chúng ta đã gặp cao nhân rồi sao? Hắn đâu rồi?

Quan Vân Sơn nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt họ:

– Ta ở đây!

Lập tức, họ có bốn người và cả bốn cùng xuất thủ:

– Ngươi là ai? Đỡ!

– Như ngươi là Quan tiểu tử? Tiếp chiêu!

– Bất luận là ai, hễ vào đây là chết!

– Hãy xem cho biết thế nào là lợi hại của bọn ta, Ngũ Tăng Nhân Hộ Pháp Ngũ Liên Giáo.

Ào…

Vù…

Quan Vân Sơn bỗng giật mình và vội vàng tràn người qua một bên.

Vút…

Kịp lúc có tiếng cười đắc ý chợt vang lên đúng ngay phía sau chỗ Quan Vân Sơn vừa đứng:

– Nạp mạng đi thôi. Hạ.. Hạ..

Vì Quan Vân Sơn đã mất dạng nên tràng cười chợt nghẹn lại.

Rồi đến lượt Quan Vân Sơn lạnh lùng xuất hiện ngay sau lưng nhân vật thứ năm vừa cười đắc ý:

– Bảo là Ngũ Tăng Nhân, đương nhiên phải có năm người. Tôn giá tệ quá, sao cố tình lánh mặt với thủ đoạn đê hèn? Giờ thì tôn giá chỉ nên tự trách thân thôi.

Bung.

Nhân vật nọ đã cố tránh nhưng vẫn không thoát một kình tập kích, gọi là gậy ông đập lưng ông, do Quan Vân Sơn vừa thực hiện.

– Hự!

Nhân vật nọ vừa ngã xuống, bốn nhân vật còn lại vụt hoa mắt và không còn nhìn thấy Quan Vân Sơn đâu.

Vút…

Họ hoảng hốt tự phân khai và bỏ chạy.

Quan Vân Sơn cười vào mặt một trong bốn nhân vật nọ:

– Sao tôn giá chạy theo lối này? Tại hạ đâu thích quay lại Nhiệt Hàn nhị cốc? Thật tiếc cho tôn giá đã chạy sai đường. Vĩnh biệt.

Viụ.. Phập…

– Oa!

Hạ sát xong nhân vật này, Quan Vân Sơn thần tốc quay lại với ba nhân vật nọ:

– Sao tam vị chưa hô hoán lên? Tại hạ buộc phải hạ thủ nếu có ai trong ba vị không chịu chạy đến Khưu đạo trang và không hô hoán to lên. Nào!

Đã mục kích sở học xuất thần nhập quỷ của Quan Vân Sơn, ba nhân vật nọ đâu còn cách nào khác, nếu không tuân thủ mệnh lệnh quái dị của Quan Vân Sơn.

Họ kêu, họ gào:

– Mau mau bẩm báo cho Trang chủ. Quan Vân Sơn, Quan tiểu tử đang ở đây!

– Mau cấp báo cho giáo chủ, Quan Vân Sơn đến!

Quan Vân Sơn châm chậm bám theo ba nhân vật nọ:

– Hãy gào to hơn. Hãy gọi tại hạ là Thiếu bang chủ Tứ Hải Bang. Nào!

Vút…

Họ lại gào theo ý Quan Vân Sơn:

– Thiếu bang chủ Tứ Hải Bang đang đến. Hãy mau báo cho giáo chủ biết.

Nhưng có một nhân vật đang gào bỗng có chuyện:

– Người đâu? Giáo đồ của bổn giáo đâu? Mau ngăn Quan Vân Sơn…

Ầm…

Và một bựng hỏa quang cực to chợt phát lên, bao trùm lấy nhân vật nọ.

– Ạ.. Ạ..

Quan Vân Sơn phát cười:

– Đến chư vị cũng không nhớ đâu là nơi chư vị đặt cạm bẫy hại người ư? Thật tệ quá!

Hạ.. hạ..

Còn lại hai, họ càng hô hoán to hơn.

Bỗng Quan Vân Sơn nghe có tiếng người gọi:

– Thiếu bang chủ! Có thật Thiếu bang chủ đến không?

Vừa nghe loạt thanh âm này, Quan Vân Sơn lập tức xạ một tia chỉ kình đoạt mạng một trong hai nhân vật nọ.

Víu…

– Oa!

Và Quan Vân Sơn hiện thân chắn lối nhân vật duy nhất còn lại:

– Cung hỉ chư vị đã hoàn tất nhiệm vụ, là giúp tại hạ tìm ra người muốn tìm. Còn tôn giá, muốn sống hay chết?

Nhân vật nọ tái mặt:

– Xin Thiếu bang chủ… Tha mạng cho.

Quan Vân Sơn hất đầu về phía vừa phát ra chuỗi âm thanh vừa nghe:

– Phải chăng đó là nơi Khưu Phúc Nguyên giam giữ hai nữ nhân, một Đông Điền, một Công Tôn Uyển Uyển?

Nhân vật nọ chưa kịp đáp thì có thanh âm khác lên tiếng đáp thay:

– Cung nghinh Thiếu bang chủ đã đến. Chỉ tiếc tiểu chủ nhân bọn ta như không cần Thiếu bang chủ quan tâm!

Quan Vân Sơn lập tức hất kình, chấn bay nhân vật cuối cùng trong Ngũ Tăng Nhân Hộ Pháp Ngũ Liên Giáo qua một bên.

Bung…

Và Quan Vân Sơn tung người lên đến chỗ đã vang lên câu đáp mới rồi:

– Lão chính là Tiền Thôi, từng là Tổng quản Huỳnh Hoa Trang?

Tiền Thôi là nhân vật đã ngoại ngũ tuần. Cạnh lão có rất nhiều người từng được Quan Vân Sơn biết mặt. Tiền Thôi kinh ngạc nhìn Quan Vân Sơn:

– Như Tiền mỗ chưa có hân hạnh biết Thiếu bang chủ?

Quan Vân Sơn cười lạt:

– Thì bây giờ biết cũng đâu muộn? Đỡ!

Ào…

Một nữ nhân cạnh Tiền Thôi vụt hét lên:

– Mau giết y! Đánh!

Vù…

Cả Tiền Thôi và nhiều người nữa cũng xuất chiêu, quật vào Quan Vân Sơn.

– Đỡ!

Ào…

– Tiểu tử muốn chết mới chạm vào Đông Hải Bí Cung bọn ta. Xem chiêu.

Vù…

Quan Vân Sơn cười vang:

– Khá lắm, Xuân Mãn! Phải chăng đây là cách ngươi đã dựng để hãm hại Hoa Hạ, Thu Phong, kể cả Đông Điền và chủ nhân ngươi? Ngươi thật đáng chết! Hạ.. hạ..

Vù… Ầm…

Ào… Ầm…

Giữa lúc những loạt chấn kình còn đang vang dội, bọn Tiền Thôi hơn mười người cùng thất kinh khi phát hiện bóng dáng của Quan Vân Sơn đã biến mất. Họ ngơ ngác nhìn nhau:

– Tiểu tử đâu rồi? Tiểu tử muốn đối đầu ai trong chúng ta, hay mục đích chính của tiểu tử chỉ là khuấy phá Ngũ Liên Giáo?

Câu nghi vấn còn chưa có lời đáp thì họ lại nghe thanh âm của Quan Vân Sơn chợt vang lên:

– Muốn xử trí họ thế nào tùy Trang chủ. Nhưng xin đừng lưu lại lâu và cũng đừng quên lệnh tổ ở bên ngoài, rất có thể đang bị Triển Huy Thành hợp cùng Ngũ Liên Giáo uy hiếp.

Bọn Tiền Thôi quay ngoắt lại và phẫn nộ nhìn Quan Vân Sơn đang thản nhiên dìu đỡ mỗi bên tay một nữ nhân:

– Tiểu tử quả nhiên là hạng xuất quỷ nhập thần và có lắm thủ đoạn. Ai cho phép ngươi tự ý xen vào nội tình bổn cung?

Quan Vân Sơn cười vang:

– Người giang hồ đương nhiên phải hỏi đến chuyện giang hồ. Vì nghĩ tình đây là tư sự của Đông Hải Bí Cung, nên tại hạ không thể không giao cho Trang chủ đây xử trí, chứ nếu như không phải thế, hạ.. hạ.. liệu chư vị nãy giờ còn an nhàn thảnh thơi nói chuyện với tại hạ được sao?

Tiền Thôi tái mặt:

– Ngươi thật ngông cuồng. Ta không tin bản thân một Thiếu bang chủ như ngươi lại có đủ bản lãnh để có những lời khẩu xuất cuồng ngôn như thế. Hãy đỡ một chưởng của ta!

Tiền Thôi lao đến và quật ra một loạt kình.

Ào…

Lúc này, do Quan Vân Sơn vẫn còn dìu đỡ nữ nhân ở cả hai tay nên có thể nói một kích của Tiền Thôi mười phần đủ mười nhất định phải dồn bọn họ ba người vào hiểm địa.

Quan Vân Sơn lạnh mặt, cất giọng hỏi nữ nhân bên tả:

– Trang chủ vẫn chưa đáp lời tại hạ? Trang chủ nhận hay không nhận việc xử trí những người vốn là thuộc hạ của Trang chủ?

Lời của Quan Vân Sơn vừa dứt, nữ nhân bên tả chợt thoát ra khỏi cánh tay dìu đỡ của Quan Vân Sơn và nàng cất lời:

– Đa tạ ân tiếp của Thiếu bang chủ. Đương nhiên bổn Trang phải tiếp nhận chuyện này, không dám làm phiền Thiếu bang chủ.

Và nàng lập tức bật tay, hất một kình cực mạnh vào ngọn chưởng cũng như vừa vặn ập đến của Tiền Thôi:

– Tiền lão liệu có còn nhận ra bổn Trang chủ nữa không? Đỡ!

Ầm…

Tiền Thôi giật mình thối lùi:

– Úy! Sao ngươi chỉ mới đó đã khôi phục toàn bộ chân nguyên? Phải chăng là tiểu tử họ Quan đã giở trò?

Nữ nhân cũng cười lên:

– Lão bất ngờ phải không? Nhưng chưa phải hết đâu, đỡ chiêu! Hạ.. hạ..

Và quả nhiên lão họ Tiền phải bất ngờ nhiều hơn, khi phát hiện nữ nhân thứ hai đang được Quan Vân Sơn dìu đỡ cũng bật người thoát ra và lồng lộn lao đến:

– Xuân Mãn! Hãy nhận lại tấm lòng cảm kích vô hạn của Đông Điền ta, sau những gì ngươi đã bắt ta gánh chịu. Đỡ!

Ào…

Xuân Mãn giật nảy người, sau đó rít lên:

– Thiếu bang chủ Quan Vân Sơn quả nhiên man trá gian xảo hơn người. Vì lẽ gì ngươi cố tình xen vào chuyện bổn cung, đã cứu họ, lại còn truyền lực giúp họ khôi phục công phu?

Hay ngươi nghĩ nhờ thế sẽ có một Đông Điền sẵn sàng xả thân chết hộ cho ngươi? Đông Điền, đỡ!

Vù… Ầm…

Ào… Ầm…

Không nói lời nào, Quan Vân Sơn chỉ cười vang và một lần nữa xoay người biến mất.

Trong khi đó, nữ nhân Trang chủ Huỳnh Hoa Trang và Đông Điền vẫn như cuồng long mãnh hổ lao vào giáp chiến với bọn Tiền Thôi.

Trang chủ Huỳnh Hoa Trang chợt quát:

– Bổn Trang chủ biết rất rõ là có khá nhiều người trong bọn ngươi đã bị Tiền Thôi mê hoặc và lung lạc. Bổn Trang chủ quyết không truy cứu bắt tội, nếu ngay bây giờ bọn ngươi bỏ tối đầu sáng, không giúp sức cho bọn phản bội nữa.

Tiền Thôi giận dữ cũng gầm vang:

– Nha đầu chớ nói nhảm. Chính nội tổ ngươi đã phản lại di ý của tiền nhân, khiến toàn thể môn nhân bổn cung bất phục. Đâu phải tự ý ta nảy sinh tâm địa bất chánh? Hãy đỡ!

Đông Điền chợt lên tiếng quát lại:

– Phản lại di ý chính là ngươi, đó là việc ngươi đã bị Khưu Phúc Linh thu phục và chính ngươi trước kia đã điểm chỉ cho Khưu Phúc Linh biết cách giải phá thế trận ở bổn trang. Nếu không do ngươi, ta và chủ nhân đâu phải nên thân khốn khổ suốt thời gian qua? Chớ lắm lời, đỡ!

Ầm… Ầm…

Chợt có tiếng Quan Vân Sơn đột ngột vang lên:

– Đã chậm lắm rồi, Trang chủ. Tại hạ cần phải ra bên ngoài Khưu đạo trang trước đây.

Tại hạ hy vọng với Hoa Hạ, Thu Phong tiếp sức, mọi việc ở đây sẽ được Trang chủ chóng vánh giải quyết.

Lập tức có hai tiếng thét lanh lảnh vang lên:

– Tiền Thôi! Đến lúc này mà lão vẫn còn xảo biện được nữa ư? Không hiểu Ngũ Liên Giáo đã chịu giao chút nào về võ học Vô Cực cho lão chưa? Hãy nạp mạng đi thôi!

– Đông Điền muội hãy giao ả Xuân Mãn cho tỷ. Thu Phong này quả thật hận ả đến chết đi được. Xem chiêu!

Ào… Ầm…

Vù… Ầm…

Vậy là rõ, chính Quan Vân Sơn đã lần lượt giải thoát cho Hoa Hạ, Thu Phong, sau khi đã cứu nguy cho Đông Điền và Trang chủ Huỳnh Hoa Trang. Tiền Thôi phẫn nộ lao đến và hất một kình vào Quan Vân Sơn:

– Chính là ngươi đã phá hỏng mưu sự của ta. Ngươi phải chết!

Ào…

Quan Vân Sơn bỗng lạnh giọng hỏi lại:

– So về chân tài thật học, lão làm gì có năng lực để dọa ta? Vậy mà lão dám, phải chăng đã có điều gì đó khiến lão tăng thêm đởm lược? Là công phu võ học của phái Võ Đang như Thu Phong vừa nói, hay lão đang nhờ Thất Nguyên Vô Hình Chi Độc của họ Khưu định hại ta?

Miệng tuy hỏi, nhưng chân vẫn thản nhiên di chuyển, và khi Quan Vân Sơn dứt lời thì cũng là lúc Tiền Thôi vì thất kinh nên chợt trợn to hai mắt:

– Ôi chao! Hóa ra ngươi cũng biết Thất Nguyên Vô Hình Chi Độc?

Quan Vân Sơn lập tức bật mạnh một kình, quật vào người Tiền Thôi:

– Nào chỉ biết không thôi, ta còn có cả Tỵ Độc Châu giải trừ bách độc nữa. Không tin, hãy xem đây!

Bung…

Tiền Thôi vừa ngã bật, Quan Vân Sơn chợt nghe thanh âm của Triển Huy Thành hô hoán với tâm trạng thật sự kinh ngạc:

– Việc gì thế này? Ai đã giải thoát và giải bỏ mọi cấm chế cho lũ nha đầu Công Tôn Uyển Uyển? Không lẽ là ngươi, Quan Vân Sơn?

Quan Vân Sơn cũng kinh hoảng khi thấy Triển Huy Thành xuất hiện:

– Nguy rồi, Công Tôn cô nương! Lão họ Triển mà đến đây vào lúc này, có lẽ tình thế của Cung chủ quý cung đã đến lúc đáng ngại.

Và Quan Vân Sơn bật người lao nhanh đến Triển Huy Thành:

– Một chưởng trước kia, nay ta quyết trả lại cho lão.

Ào…

Triển Huy Thành thất sắc:

– Âm Dương Nhị Công? Ối…

Có vẻ như đã biết chưởng lực của Quan Vân Sơn là khó lường, Triển Huy Thành chợt xoay người bỏ chạy, làm cho chưởng đó mất đối tượng quật luôn vào vách đá.

Ầm…

Công phu của Quan Vân Sơn quả nhiên đã đạt được kinh thân khấp quỷ, vách đá nọ vụt vỡ toang khi bị chưởng của Quan Vân Sơn quật mạnh vào.

Và từ sau vách đá chợt có tiếng rên rỉ vang lên.

Quan Vân Sơn kinh hãi lao đến và hoàn toàn bất ngờ khi nhận ra người vừa rên rỉ chính là Trang Hải đạo trưởng của Võ Đang.

Quan Vân Sơn lập tức đỡ Trang Hải đạo trưởng lên, nhưng khi định nội lực tiếp trợ, bỗng nghe đạo trưởng thì thào:

– Thiếu bang chủ… gặp Thiếu bang chủ vào lúc này quả là maỵ.. Chân kinh quả nhiên đã bị.. Kiều Mộng Điệp chiếm đoạt… Bần đạo dù bị nhục hình… vẫn không chỉ điểm yếu quyết luyện công… cho lũ ác ma. Hãy vì tệ chưởng môn… vì Võ Đang phái… và vì đại cục võ lâm, Thiếu bang chủ… đừng… buông… thạ.. chúng…

Và đầu của Trang Hải đạo trưởng liền ngoẻo qua một bên, cho biết đạo trưởng thật sự quy tiên.

Quan Vân Sơn chết lặng hoàn toàn và phải một lúc lâu sau mới tỉnh, đó là nhờ Công Tôn Uyển Uyển bất ngờ chạm khẽ vào tay:

– Thiếu bang chủ không lẽ có liên quan đến Võ Đang? Trang Hải đạo trưởng có kịp trăn trối gì cho Thiếu bang chủ?

Quan Vân Sơn nhìn nàng và cười buồn:

– Tại hạ được biết Trang chủ từng một đôi lần có ý thỉnh tại hạ đến viếng quý trang, nhưng do bất thành nên chuyển qua cho mời Trang Hải đạo trưởng. Phải chăng Trang chủ thật sự có chủ ý?

Nàng bảo:

– Công Tôn Uyển Uyển này sẽ giải thích nếu Thiếu bang chủ chịu đáp lại câu hỏi lúc mới rồi của tiểu nữ.

Quan Vân Sơn chợt gật đầu:

– Được, nhưng không phải lúc này. Nếu Trang chủ đã xử trí xong bọn Tiền Thôi, sao không mau cùng tại hạ ra ngoài?

Họ lao đi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN