Âm Dương Quái Diện - Chương 32: Đồng sàng dị mộng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Âm Dương Quái Diện


Chương 32: Đồng sàng dị mộng


Khưu Phúc Nguyên giận đến đỏ mặt tía tai:

– Lão thất phu ngươi quyết không thuận tình, cùng bổn giáo hùng bá võ lâm ư?

Lão Cung chủ Đông Hải Bí Cung cũng phẫn nộ không kém:

– Bọn tà ma các ngươi đừng vọng tưởng đánh đồng bổn Cung chủ với bên ngươi. Dùng thủ đoạn đê hèn hạ lưu để đạt ý đồ, đó là điều bình sinh bổn Cung chủ không bao giờ chấp nhận. Chớ nhiều lời nữa, động thủ đi! Bọn ngươi có bất kỳ thủ đoạn nào cứ giở ra, bổn Cung chủ không ngại đâu.

Mụ Kiều Mộng Điệp cất giọng ồ ề cười vang:

– Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt. Cứ chờ Triển Huy Thành quay lại, lão thất phu ngươi mới biết thế nào là lợi hại của bổn giáo Ngũ Liên. Hạ.. hạ..

Kiều Mộng Phi thì mềm mỏng hơn, tiếp lời:

– Sở học Đông Hải so với sở học Trung Nguyên khó thể nói là bên nào cao minh hơn.

Sao Cung chủ không cân nhắc cùng bổn giáo liên tay liên thủ, dại gì cứ mãi đối đầu? Nếu như Cung chủ vẫn không tin, được lắm, sao không thử cùng bổn giáo phân tài cao hạ, chỉ bằng một chiêu duy nhất mà thôi?

Lão Cung chủ cười ngạo nghễ:

– Đừng bảo là bổn Cung chủ không dám. Trái lại, cho dù bọn ngươi có may mắn đắc thủ bí kíp Ngũ Liên Phật Đài và công phu do Âm Dương Nhị Tiên lưu lại cũng không thể hơn công phu Đông Hải – Hỗn Nguyên. Được, bổn Cung chủ chấp thuận. Xuất thủ đi!

Kiều Mộng Phi tiến ra, sau đó lấy mắt ra hiệu cho Khưu Phúc Nguyên cùng Kiều Mộng Điệp lùi lại:

– Tỷ phu và tỷ tỷ hãy an tâm lùi lại, muội tin chắc sẽ thắng.

Khi đã đến gần lão Cung chủ, Kiều Mộng Phi cười nhẹ:

– Mong Cung chủ cẩn trọng cho, kẻo lại uổng mạng như ba thuộc hạ thân tín đã cố tình chọn cái chết.

Đôi mắt của lão Cung chủ liền bắn xạ hung quang và vô tình xạ nhìn ba hình hài bất động cách đó không xa, chính là ba nhân vật cuối cùng của nhóm Thiên La Hải Tinh chín người đã bị bọn Khưu Phúc Nguyên hạ thủ.

– Chớ nhiều lời, vì bổn Cung chủ sẽ lấy mạng ba người bọn ngươi, báo thù cho họ. Hãy xuất thủ đi!

Kiều Mộng Phi lập tức bật quát:

– Bổn giáo chủ đành đắc tội. Đỡ!

Ào…

Lão Cung chủ cười lạnh:

– Thật tiếc cho lũ ngươi, vì công phu Ngũ Liên vẫn chưa luyện đến mức thượng thừa.

Đó là ngươi tự chuốc họa. Hãy đỡ!

Vù…

Lão Cung chủ dám nói như thế vì chưởng lực do Kiều Mộng Phi phóng xuất cũng chỉ có bốn kình phong như Khưu Phúc Nguyên hoặc Kiều Mộng Điệp từng vận dụng, nghĩa là còn thiếu một cấp độ nữa mới mong đạt mức thượng thừa. Trong khi đó sở học Đông Hải – Hỗn Nguyên của lão Cung chủ thì từ lâu đã thành tựu, qua ngọn chưởng đầy uy lực lúc này của lão Cung chủ cho thấy rõ.

Chưởng kình song phương xô ập vào nhau.

Ào…

Vù…

Và đúng lúc nhị kình sắp ập vào nhau bỗng ngọn kình của lão Cung chủ như có một sát na khựng lại.

Diễn biến này khiến lão Cung chủ kinh hãi bật kêu:

– Ôi chao!

Và thanh âm của Quan Vân Sơn vang lên quá muộn màng:

– Mau thâu liễm nội lực và lùi lại. Trong chưởng của đối phương có độc!

Nhưng tất cả đều muộn.

Ầm…

Lão Cung chủ bật lùi.

Hự..

Kiều Mộng Phi như cơn gió lốc, thần tốc lao đến và tiếp cận lão Cung chủ:

– Lão còn gì để nói nữa không? Nếu không hãy mau nói lời thuận phục để tránh hậu quả thảm khốc.

Ào…

Quan Vân Sơn cũng như cơn lốc xoáy kịp xuất hiện ứng cứu:

– Dừng tay! Dùng độc để làm đối phương tạm thời thất tán chân nguyên, đó nào phải hành vi quang minh lỗi lạc. Đỡ!

Vù… Ầm…

Bỗng có Quan Vân Sơn xen vào làm cho ý đồ chế ngự lão Cung chủ của Kiều Mộng Phi thất bại, Khưu Phúc Nguyên và Kiều Mộng Điệp liền từ hai phía lao ập vào Quan Vân Sơn:

– Lại là tiểu tử ngươi ư? Nếu muốn sống thì mau mau lùi lại. Đỡ!

– Súc sinh bất hiếu tử! Sao ngươi cứ năm lần bảy lượt phá hỏng đại sự của chính mẫu thân ngươi như vậy chứ? Chớ trách ta phải ra tay giáo huấn ngươi. Đỡ!

Ào…

Vù…

Quan Vân Sơn lúc này vì lo cho sinh mạng của lão Cung chủ, nên đành nhấc lão lên và nhảy lùi thật nhanh.

Vút…

Và thanh âm của Công Tôn Uyển Uyển vang lên thật đúng lúc:

– Nội tổ! Thiếu Bang chủ xin hãy giao người cho tiểu nữ.

Quan Vân Sơn chưa kịp trao người thì nghe Kiều Mộng Phi the thé thét lên:

– Thật giỏi cho ngươi, một nghịch tử, phải chăng ngươi đã giết Triển Huy Thành, sau đó giải cứu cho lũ nha đầu bất trị? Ta phải giết ngươi.

Và Kiều Mộng Phi hùng hổ quật một kình cực mạnh vào Quan Vân Sơn.

Ào…

Tuy biết rõ tình thế nguy hiểm, nhưng Quan Vân Sơn thay vì nhảy tránh vẫn thản nhiên đứng nguyên vị, vừa trao lão Cung chủ cho Công Tôn Uyển Uyển, vừa đưa lưng hứng chịu chưởng kình của yêu phụ Kiều Mộng Phi có thể chính là thân mẫu của Quan Vân Sơn.

Ầm…

Quan Vân Sơn lảo đảo, suýt nữa ngã dúi vào Công Tôn Uyển Uyển.

Tuy thế, Quan Vân Sơn vẫn lợi dụng cơ hội này, lẻn giao cho Công Tôn Uyển Uyển một lọ đan dược:

– Mau cho lệnh tổ dùng giải dược trong này và chạy đi. Nhanh lên!

Kiều Mộng Điệp từ một bên nhào đến:

– Đó là lọ giải dược của ta. Mau giao trả cho ta.

Vù…

Quan Vân Sơn lập tức đảo người, chận ngay trước mặt mụ Kiều Mộng Điệp:

– Đừng nghĩ ta cũng nhân nhượng mụ, như vừa nhân nhượng yêu phụ kia. Lui mau!

Quan Vân Sơn hất tả kình.

Ầm…

Mụ Kiều Mộng Điệp lùi lại, mặt xám ngoét:

– Thái Âm Khí Công?

Bỗng có tiếng Khưu Phúc Linh vang lên rành rọt:

– Quan Vân Sơn! Nếu ngươi không mau ngăn bọn người Đông Hải thì đừng trách Khưu Phúc Linh ta trở mặt, hạ thủ ngay lão đạo thối tha này.

Quan Vân Sơn vội đưa mắt nhìn và phẫn nộ hét vang:

– Sư thúc! Đố Khưu Phúc Linh ngươi dám!

Khưu Phúc Linh ngang nhiên xuất hiện, bên cạnh y là Triển Huy Thành với một đạo nhân trên tay mà Quan Vân Sơn nhận ra chính là sư thúc Trùng Quang.

Khưu Phúc Linh bật cười:

– Hãy ngoan ngoãn tuân theo lời đại ca nào, Quan đệ. Kẻo Trùng Quang lão đạo phải chết vì sự chần chừ của đệ đấy. Hạ.. hạ..

Chuyển biến đã thay đổi và thay đổi hoàn toàn bất lợi cho Quan Vân Sơn và nhóm người Đông Hải Bí Cung.

Và điều này làm cho Khưu Phúc Nguyên, Kiều Mộng Phi và Kiều Mộng Điệp cùng đắc ý, nhảy xổ như mãnh hổ phát cuồng, vồ vập vào bọn người Đông Hải Bí Cung đang bàng hoàng về sự tình chợt diễn ra.

Khưu Phúc Nguyên cười sặc sụa:

– Lũ Đông Hải bọn ngươi phen này phải chết. Mau nạp mạng cho ta. Hạ.. hạ..

Ào…

Kiều Mộng Phi và Kiều Mộng Điệp cũng tha hồ vũ động công phu Ngũ Liên:

– Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Hạ.. hạ..

– Lũ nha đầu đừng trông mong gì ở lão Cung chủ vô dụng bọn ngươi. Đỡ một chưởng của ta nào. Hạ.. hạ..

Ào…

Vù…

Đang được Công Tôn Uyển Uyển đỡ trên tay, lão Cung chủ bất ngờ vùng dậy và bật thành tiếng quát kinh thiên động địa:

– Chính bọn ngươi là những kẻ vô sỉ đáng chết thì đúng hơn. Hãy xem Càn Khôn Hỗn Nguyên Công của bổn Cung chủ.

Ào… Ầm…

Vù… Ầm…

Phát hiện nội tổ vậy là bình yên vô sự, Công Tôn Uyển Uyển vụt lao thoát đi.

Vút…

Và thanh âm nàng thét ngay bên cạnh Khưu Phúc Linh:

– Cuồng đồ mạt hạng! Đỡ chiêu!

Vù…

Khưu Phúc Linh bối rối trước cảnh diễn ra đầy bất ngờ, vội tìm cách lùi lại.

Vút…

Và đó là điều Quan Vân Sơn đang chờ đợi, Triển Huy Thành vì kinh tâm trước uy phong lẫm liệt của lão Cung chủ nên có phần phân tâm, đủ cho Quan Vân Sơn bất ngờ dịch người tiến đến cạnh lão:

– Lão họ Triển muốn chết!

Ào…

Nhưng cử động của Quan Vân Sơn lại bị Khưu Phúc Nguyên phát hiện kịp thời. Lão vừa chạy đến, vừa hô hoán loạn xạ:

– Sao không dùng sinh mạng lão đạo Trùng Quang uy hiếp tiểu tử? Súc sinh, đỡ chiêu của ta!

Ầm…

Triển Huy Thành sực tỉnh và vội đem Trùng Quang nhảy tránh qua một bên. Lão đặt một tay lên đỉnh đầu đạo trưởng Trùng Quang:

– Tiểu tử, nếu không mau dừng tay thì đừng trách ta phải…

Quan Vân Sơn dù hiểu điều gì đang xảy ra, nhưng vẫn cứ vờ bám riết lão họ Khưu:

– Lão mắng ai là súc sinh? Theo ta, chính Phúc Linh lệnh lang mới là súc sinh. Đỡ!

Ào…

Khưu Phúc Nguyên cũng quát to như ấm:

– Ngươi gọi kẻ thù là thân phụ, xem thân sinh phụ mẫu thật sự của ngươi là kẻ thù, chính ngươi mới là súc sinh. Hãy đỡ!

Vù… Ầm…

Ào… Ầm…

Vì Quan Vân Sơn và Khưu Phúc Nguyên cứ luân phiên quát tháo, vô tình che át tiếng hô hoán đe dọa của Triển Huy Thành nên họ Triển bối rối, không biết có nên hạ thủ đạo trưởng Trùng Quang hay không.

Chợt, bằng cách nào không biết, Khưu Phúc Linh bỗng xuất hiện cạnh họ Triển:

– Phiền Triển thúc cùng tiếp lực với a di dùng Âm Dương Nhị Công giao thủ với lão thất phu Cung chủ. Hãy để tiểu điệt lo liệu cho lão lỗ mũi trâu Trùng Quang.

Theo đó, như họ Triển kịp lược nhìn, tỷ muội họ Kiều dù đang liên tay vẫn không là đối thủ của lão Cung chủ. Hiểu rõ ngụ ý của Khưu Phúc Linh, Triển Huy Thành vừa giao đạo trưởng Trùng Quang cho y, vừa hung hãn quát vang:

– Kiều nhị giáo chủ! Phải chăng đã đến lúc chúng ta vận dụng tuyệt học của Âm Dương Nhị Tiên. Mau phát chiêu nào! Hạ.. hạ..

Kiều Mộng Phi lập tức cao giọng đáp:

– Đành phải vậy thôi, Triển lão huynh! Hãy nhanh tay nào! Đánh!

Kiều Mộng Phi nhân đó quát ra một kình Dương Nhiệt.

Ào…

Triển Huy Thành cũng xuất hiện với một kình Âm Hàn:

– Công Tôn Đạt! Hãy xem cho biết thế nào là Âm Dương Nhị Công, tuyệt học vô thượng. Đỡ!

Vù…

Phát hiện nhị kình Âm Dương này thật sự lợi hại, lão Cung chủ vừa được Triển Huy Thành gọi là Công Tôn Đạt liền gầm lên:

– Quả nhiên là tuyệt học của Âm Dương Nhị Tiên thưở nào. Hãy xem tuyệt học của bổn Cung chủ.

Vù…

Ào…

Cũng lúc này, khi Công Tôn Uyển Uyển bị Kiều Mộng Điệp bất ngờ xông đến phát chiêu uy hiếp, Quan Vân Sơn chợt nghe Khưu Phúc Linh hô hoán:

– Quan Vân Sơn! Ngươi hãy lắng nghe cho kỹ đây.

Lập tức có tiếng đạo trưởng Trùng Quang hét lên bi thảm:

– Ạ.. Ạ..

Kinh tâm động phách, Quan Vân Sơn vô tình tạo sơ hở cho Khưu Phúc Nguyên quật trọn vẹn một kình vào:

– Nghiệp chủng phải chết!

Bung…

Quan Vân Sơn lần này phải thổ huyết:

– Ọe!

Đông Điền và Hoa Hạ thấy vậy vội chạy đến:

– Thiếu Bang chủ.

Khưu Phúc Nguyên lập tức quật một kình Ngũ Liên vào hai nàng:

– Lũ nha đầu muốn tìm chết ư? Đỡ!

Ào…

Nhờ đó, Quan Vân Sơn có được một vài sát na để vận khí điều nguyên. Và thật nhanh, Quan Vân Sơn cười vang:

– Lão mắng ta là nghiệp chủng, vậy lão có biết còn ai nữa cũng là nghiệp chủng không?

Hạ.. hạ..

Khưu Phúc Linh tái mặt, lại tiếp tục đưa chân nguyên vào hành hạ đạo trưởng Trùng Quang:

– Ngươi câm miệng ngay, Quan Vân Sơn!

Đạo trưởng Trùng Quang bị hành hạ nhục thể, buộc phải thét nhưng là thét theo cách Khưu Phúc Linh không thể nào ngờ đến:

– Nghiệp chủng Phúc Linh! Ai lại không biết ngươi là loài nghiệp súc do mẫu thân ngươi tư thông với… Ạ.. Ạ..

Khưu Phúc Linh phải nhả thêm chân kình mới có thể làm cho đạo trưởng Trùng Quang ngưng lời kịp lúc.

Tuy vậy, câu thét của đạo trưởng Trùng Quang cũng lọt đến tai Khưu Phúc Nguyên, và lão quắc mắt nhìn Quan Vân Sơn:

– Lời đó là có ý gì? Như ngươi và lão lỗ mũi trâu kia đã biết điều gì đó ta chưa biết?

Quan Vân Sơn nhún vai và cố tình liếc nhìn Khưu Phúc Linh:

– Lệnh lang đâu cho ta nói, lão không nhìn thấy ư?

Khưu Phúc Nguyên giận dữ tung chưởng quật vào Quan Vân Sơn:

– Ta buộc ngươi phải nói!

Ào…

Quan Vân Sơn định lạng tránh thì ngươi Khưu Phúc Linh hét vang:

– Ngươi muốn lão Trùng Quang này sống hay phải mất mạng?

Bị bức dồn, Quan Vân Sơn đành vận kình, tiếp tục hứng chịu ngọn chưởng oan nghiệt của Khưu Phúc Nguyên.

Ầm…

Và điều bất ngờ bỗng xảy ra, Khưu Phúc Nguyên chợt di hành hoán vị, bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh Khưu Phúc Linh:

– Vậy thì ngươi phải nói. Vì từ lâu ta vẫn nghi ngờ ngươi không phải là cốt nhục của họ Khưu ta. Nói!

Cử chỉ của Khưu Phúc Nguyên làm cho Khưu Phúc Linh bối rối.

Không bỏ lỡ cơ hội, Quan Vân Sơn vội đảo người, lao về phía Công Tôn Uyển Uyển vẫn đang bị mụ Kiều Mộng Điệp làm cho thất điên bát đảo.

Vút…

Và Quan Vân Sơn phát xạ một tia chỉ kình vào mụ:

– Mụ không nghe gì sao? Trượng phu mụ đang cật vấn lệnh lang về hành vi hoang dâm vô độ của mụ kìa.

Viụ..

Bị Quan Vân Sơn bất ngờ xen vào, mụ Kiều Mộng Điệp phẫn nộ thét:

– Việc gì đến ngươi chứ? Đỡ!

Ào…

Sợ mụ sẽ gây hại cho Quan Vân Sơn, vì trước sau Quan Vân Sơn đã bị trúng nhiều kình khiến chân nguyên nội lực suy giảm, Công Tôn Uyển Uyển liền xông đến, hiệp lực cùng Quan Vân Sơn.

Ào… Ầm…

Vù… Ầm…

Và kết quả là cả Quan Vân Sơn lẫn Công Tôn Uyển Uyển đều bị chấn lùi.

Động nộ, Quan Vân Sơn hét vang:

– Dâm phụ thật độc ác. Ta chỉ lo cho mụ khó thoát tội vì bấy lâu nay vẫn giấu lai lịch thật của lệnh lang, khiến trượng phu mụ cứ ngỡ đó chính là cốt nhục của lão. Hãy dành sức mà đối đầu với trượng phu của mụ đi.

Khưu Phúc Linh ở phía kia lại quát:

– Quan Vân Sơn! Ngươi định dồn ta đến chỗ chết phải tuyệt tình ư? Ngươi không nghĩ gì đến sư thúc Trùng Quang của ngươi sao?

Quan Vân Sơn hoang mang, không lẽ hắn đã thuyết phục được Khưu Phúc Nguyên, khiến lúc này hắn rảnh tay tiếp tục dùng sinh mạng của sư thúc Trùng Quang uy hiếp Quan Vân Sơn?

Đang lo ngại như thế, Quan Vân Sơn chợt hoa mắt và thấy Khưu Phúc Nguyên xuất hiện ngay trước mặt. Điều này cho thấy Khưu Phúc Linh quả thật đã thuyết phục Khưu Phúc Nguyên tin lời hắn.

Quan Vân Sơn sợ hãi, chờ lão họ Khưu ra tay hạ sát thủ.

Nào ngờ sự xuất hiện của Khưu Phúc Nguyên lại làm cho mụ Kiều Mộng Điệp hiểu lầm, vì ngỡ lão xuất hiện là để hỏi tội, mụ nhanh tay hơn, phát chiêu:

– Linh nhi có là cốt nhục của kẻ khác thì đã sao? Thế chẳng phải lão vẫn có công nuôi dưỡng, giáo huấn Linh nhi bấy lâu nay đó sao? Lão lồng lộn liệu có thay đổi gì không? Đỡ!

Ào…

Và câu nói này của Kiều Mộng Điệp mới thật sự làm cho Khưu Phúc Nguyên lồng lộn lên:

– Tiện nhân! Ngươi vừa nói gì? Ngươi nghĩ ta không dám lấy mạng ngươi sao? Hãy xem đây thì biết!

Và lão xô mạnh nhị kình vào mụ, cho thấy lão như đã phẫn nộ cực điểm.

Vù… Vù…

Nhân cơ hội này Quan Vân Sơn cùng Công Tôn Uyển Uyển nhảy lùi lại và hí hửng chờ xem cảnh lưỡng hổ tương tranh.

Chợt Quan Vân Sơn bị cái nhìn hậm hực của Khưu Phúc Linh ngăn lại. Hắn đang đặt một tay lên đỉnh đầu đạo trưởng Trùng Quang:

– Ngươi cũng khéo dùng thủ đoạn đấy. Và đây là thủ đoạn của ta, ngươi hãy hạ sát nha đầu Uyển Uyển, nếu không thì hãy nhìn sư thúc ngươi mất mạng dưới tay ta. Nào!

Bị Khưu Phúc Linh uy hiếp như vậy, chẳng hiểu sao Quan Vân Sơn lại trợn to hai mắt và kêu lên:

– Ối! Thường Đại Thành, phụ thân của ngươi đến kìa, Phúc Linh!

Khưu Phúc Linh giật mình, định quay lại nhìn, nhưng kịp nghĩ lại, hắn mỉm cười và còn chớp nhẹ hai mắt:

– Ngươi đừng mong lừa được ta. Gia phụ vẫn còn ở Tứ Hải Bang, đâu việc gì phải đến đây?

Nhưng Quan Vân Sơn vẫn tỏ ra kinh hãi, đưa tay chỉ mãi về phía sau lưng Khưu Phúc Linh:

– Ta không lừa ngươi đâu. Hãy nhìn xem, như lão luyện công quá độ nên bị tẩu hỏa nhập ma và phát cuồng kia kìa!

Khưu Phúc Linh bán tín bán nghi, vội quay lại nhìn.

Chỉ chờ có thế, Quan Vân Sơn cười vang dội:

– Sao bảo ta không thể lừa được ngươi. Đỡ!

Vù…

Nào ngờ thanh âm của Thường Đại Thành lại thật sự vang lên:

– Nghịch tử! Ngươi dám lấy mạng đại ca ngươi thật sao? Vậy đừng trách ta ác độc!

Bung!

Thêm một lần nữa, Quan Vân Sơn phải nhận thêm một kình vào người. Và lần này, nếu không có Công Tôn Uyển Uyển kịp giữ lại, có lẽ Quan Vân Sơn phải ngã khuỵu xuống vì không còn chi trì được nữa.

Vút…

Như bóng u linh chỉ xuất hiện khi cần thiết, Thường Đại Thành chợt thoắt người lao đến ngay phía sau lưng Khưu Phúc Nguyên vẫn đang cùng mụ Kiều Mộng Điệp hỗn chiến.

Có lẽ cũng như cách đã dùng để hạ thủ Quan Vân Sơn mới rồi, Thường Đại Thành lạnh lùng quật một kình trí mạng vào hậu tâm Khưu Phúc Nguyên:

– Ta vẫn bảo, hễ nhân với kẻ địch là tự hại chính bản thân. Khưu Phúc Nguyên! Ngươi vì quá ngu muội, đáng phải chết! Hừ!

Bùng…

Mục kích cảnh này nào chỉ có một mình Quan Vân Sơn bàng hoàng vì thủ đoạn giết người không gớm tay của Thường Đại Thành. Chính Khưu Phúc Linh cũng bàng hoàng không kém, do không ngờ Khưu Phúc Nguyên lại sớm chịu hậu quả như thế. Hắn kêu không nên lời:

– Phụ thân! Sao lại… sao lại…

Chợt…

Ầm… Ầm…

Khưu Phúc Linh do bất phòng, nên bị Đông Điền và Hoa Hạ đột ngột tập kích.

Và hắn vừa loạng choạng sắp ngã thì Công Tôn Uyển Uyển vụt lao đến đoạt lại đạo trưởng Trùng Quang trong tay hắn.

Vút…

Thấy thế, Quan Vân Sơn mừng rỡ định chạy đến đón nhận sư thúc Trùng Quang từ tay Công Tôn Uyển Uyển, bỗng có tràng cười ngạo mạn của Thường Đại Thành vang lên:

– Vân Sơn! Ta hy vọng một chưởng vừa rồi của ta đã đủ cảnh tỉnh hài tử. Hãy nhận chân một sự thật, đã đến lúc toàn bộ võ lâm Trung Nguyên này phải bị khuất phục dưới uy trướng của phụ tử ta. Hài tử đừng hồ đồ nữa, ta sẵn sàng dành cho hài tử một cơ hội cuối cùng. Hãy hạ sát nha đầu Uyển Uyển, giúp phụ thân hoàn thành bá nghiệp. Nhanh lên!

Hạ.. Hạ..

Lời nói của Thường Đại Thành làm Quan Vân Sơn rúng động. Không những thế, tràng cười của lão lại như hàng loạt trường tiễn bắn xạ làm tan nát cõi lòng Quan Vân Sơn, khiến Quan Vân Sơn cứ ngây người chết lặng, không còn biết phải làm gì nữa.

Không để Quan Vân Sơn có đủ thời gian lấy lại trấn tĩnh, thanh âm của Triển Huy Thành lại vang lên lồng lộng:

– Hãy ra tay đi. Đừng để phụ thân ngươi thất vọng và buộc phải xem ngươi chỉ là bất hiếu tử. Hãy hạ thủ đi! Hạ.. hạ..

Bất hiếu tử! Ba tiếng này làm cho Quan Vân Sơn rùng mình hồi tỉnh. Và khi đưa mục quang loang loáng nhìn quanh, Quan Vân Sơn chợt xuất kỳ bất ý quật một kình cực mạnh vào Công Tôn Uyển Uyển:

– Bất hiếu tử! Hạ.. hạ.. kẻ nào ngăn ta, kẻ đó phải chết dưới chưởng của bất hiếu tử này. Hạ.. hạ..

Vù…

Uyển Uyển giật mình, đành đưa đạo trưởng Trùng Quang lùi xa.

Vút…

Quan Vân Sơn bám theo với thái độ rất hung hãn:

– Kẻ nào dám ngăn ta? Hãy đỡ!

Ào…

Nhưng Quan Vân Sơn trước khi phát chưởng vẫn kịp hạ thấp giọng dặn khẽ nàng:

– Chạy đi! Hãy cố khuyên mọi người như vậy. Tại hạ sẽ ngăn cản tất cả. Đỡ!

Vù…

Thái độ và phản ứng của Quan Vân Sơn là quá mâu thuẫn, khiến Công Tôn Uyển Uyển hoang mang, cứ ngây người nhìn Quan Vân Sơn.

Vậy là ngọn kình của Quan Vân Sơn vẫn cứ ập đến nàng.

Ào…

Tuy nhiên, lúc chưởng ập đến và cũng là lúc dù Uyển Uyển có bất kỳ phản ứng gì cũng muộn, ngọn kình của Quan Vân Sơn không hiểu sao khi chạm vào Uyển Uyển lại hóa thành một lực đạo nhu hòa, nhẹ nhàng nâng Uyển Uyển lên và đưa nàng lui đi một đoạn xa.

Viụ..

Cảm nhận khắp thân vẫn bình an vô sự, đến lúc này Uyển Uyển mới rõ Quan Vân Sơn chỉ giả vờ cuồng loạn, kỳ thực vẫn là người mà nàng có thể yên tâm tin tưởng.

Và nhận định này của nàng vô tình được Thường Đại Thành giúp làm sáng tỏ. Đó là Thường Đại Thành lao đến, diện đối diện với Quan Vân Sơn:

– Thiên Thiên Chân Khí? Hóa ra ngươi vì đã đạt hết chân truyền của Huyền Vũ lão đạo nên mới dám ngang nhiên trái lệnh ta, cố tình giúp lũ nha đầu chạy thoát. Ngươi thật đáng chết. Đỡ!

Ào…

Quan Vân Sơn lại trở nên cuồng loạn:

– Kẻ nào ngăn ta, kẻ đó phải chết! Hạ.. hạ..

Và Quan Vân Sơn thản nhiên tung kình đỡ thẳng vào chưởng lực của Thường Đại Thành.

Ào… Ầm…

Vù… Ầm…

Họ Thường loạng choạng và hốt hoảng kêu, khi phát hiện Quan Vân Sơn đang cố tình chuyển qua hướng khác:

– Y đã khai thông Sinh Tử Huyền Quan? Tiểu tử làm cách nào đã tự khai thông Nhâm Đốc nhị mạch, biến Âm Dương tương hòa, đạt thập thành Âm Dương Nhị Công?

Tiếng hô hoán của họ Thường làm cho Kiều Mộng Phi đang cùng Triển Huy Thành liên tay liên thủ phải động tâm ngó sang. Và yêu phụ bàng hoàng khi thấy Quan Vân Sơn đang thần tốc lao đến. Mụ kêu:

– Mau ngăn tiểu tử lại. Đây là cơ hội duy nhất, nếu chúng ta muốn có Tỵ Độc Châu để giải độc tự cứu bản thân. Mau!

Triển Huy Thành chưa kịp có lời nào đáp lại, thì nghe thanh âm của lão Cung chủ Công Tôn Đạt vang lên:

– Hãy nạp mạng đi thôi, Triển Huy Thành! Đỡ!

Ào…

Giận dữ đến tột cùng, Triển Huy Thành chợt gọi Kiều Mộng Phi:

– Nhật Cuồng Nguyệt Tảo Âm Dương Chưởng. Đánh!

Kiều Mộng Phi lập tức xuất chiêu, tung ra một loạt Dương nhiệt kình, tiếp ứng với ngọn kình Âm hàn đang được Triển Huy Thành tận lực quật vào lão Cung chủ Đông Hải Bí Cung.

Ào… Vù…

Quan Vân Sơn lao ngay vào giữa và bất ngờ hất một loạt kình cũng quật vào lão Cung chủ:

– Kẻ nào ngăn ta, kẻ đó phải chết. Hạ.. hạ..

Động thái của Quan Vân Sơn làm lão Cung chủ ngỡ ngàng:

– Ngươi phát cuồng rồi sao, tiểu tử? Tạ..

Ngọn kình của Quan Vân Sơn ập đến, hóa giải ngọn chưởng của lão Cung chủ và còn nhẹ nhàng đẩy lão qua một bên.

Viụ..

Và khi nhị kình hợp lực của Triển Huy Thành và Kiều Mộng Phi cuối cùng cũng cuộn đến, thì lão Cung chủ đã bị làn nhu chưởng của Quan Vân Sơn làm cho di chuyển sai phương, khiến hợp chưởng phải rơi vào khoảng không.

Ào…

Vù…

Và chợt đến lúc này, khi đã giúp từng người trong Đông Hải Bí Cung có cơ hội thoát hiểm, Quan Vân Sơn bỗng gầm vang:

– Mọi người mau chạy đi! Đừng lo gì cho tại hạ! Vì đại nghĩa diệt thân, lũ ác ma phải chết! Hạ.. Hạ..

Vừa cười, Quan Vân Sơn vừa lồng lộn lao vào Triển Huy Thành, Kiều Mộng Phi. Và cùng lúc đó, Quan Vân Sơn cũng phát xạ ngọn chỉ kình vào mụ Kiều Mộng Điệp đang hoang mang đứng cạnh đó.

Ào… Vù…

Viụ..

Kiều Mộng Phi giận đến tái mặt:

– Súc sinh! Ta phải giết ngươi mới hả giận bao nhiêu lần ngươi phá hỏng đại sự của ta.

Đánh!

Kiều Mộng Phi xuất thủ, tung một chưởng Ngũ Liên Phật Đài.

Ào…

Triển Huy Thành thì vận dụng công phu Thái Âm, tung một lãnh kình lạnh buốt.

Vù…

Khưu Phúc Linh và Thường Đại Thành cũng lao đến hợp kích phát chiêu trút hận:

– Đỡ!

Ào…

– Nghịch tử thật to gan. C… h… ế… t…

Ào…

Bốn luồng kình cùng hợp lại, đối kháng nhị chiêu đơn độc của Quan Vân Sơn.

Ầm… Ầm… Ầm…

Quan Vân Sơn vẫn bình chân như vại, miệng thét vang:

– Vì đại nghĩa diệt thân. Giết! Hạ.. hạ..

Quan Vân Sơn xoay người, quật nhiều loạt kình về tứ hướng bằng thứ công phu hoàn toàn xa lạ với bọn người Thường Đại Thành.

Ào…

Vù…

Triển Huy Thành chợt cao giọng kêu lên:

– Thần Chưởng Bất Nhật Bất Nguyệt U Minh? Tiểu tử đã luyện đến cảnh giới này, có lưu tiểu tử lại là lưu họa về sau.

Thường Đại Thành liền hất tay:

– Hãy hợp lực giết y. Đánh!

Và Thường Đại Thành ném ra ba hoàn Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi.

Trong khi đó, Kiều Mộng Phi, Kiều Mộng Điệp và Khưu Phúc Linh thì dốc toàn lực, tận dụng toàn bộ sở học vào ngọn chưởng tối hậu của mỗi người, quyết hạ thủ Quan Vân Sơn.

Ào…

Vù…

Quan Vân Sơn vẫn cứ cười vang dội, thật khó biết là đang giả vờ phát cuồng hay đã thật sự hóa cuồng:

– Vì đại nghĩa diệt thân. Giết! Hạ.. hạ..

Ầm… Ầm… Ầm…

Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi cùng phát nổ.

Ầm… Ầm… Ầm…

Và một vầng hỏa quang sáng rực liền buông trùm toàn bộ thân hình Quan Vân Sơn, biến Quan Vân Sơn thành một ngọn đuốc ngời cháy.

Phừng… Phừng…

Mục kích cảnh này, Khưu Phúc Linh vốn là người đa nghi và quá biết Quan Vân Sơn cũng có lắm tâm cơ thủ đoạn nên vội chạy đến. Và y tung ra một ngọn lãnh kình quyết dập tắt ngọn lửa đang bao phủ hình hài nọ.

Vù…

Phải sau hai loạt kình như vậy nữa, Khưu Phúc Linh mới dập tắt lửa và nhìn rõ diện mạo của hình hài nọ. Y bật kêu:

– Không phải tiểu tử?

Kiều Mộng Phi lao đến:

– Ôi chao! Sao lại là tỷ phu Khưu Phúc Nguyên?

Kiều Mộng Điệp ngỡ ngàng nhìn thi hài của Khưu Phúc Nguyên đã cháy sém vài chỗ:

– Tiểu tử đã tráo đổi từ lúc nào? Sao không một ai trong chúng ta phát hiện?

Thường Đại Thành nghi ngờ nhìn quanh:

– Bản lãnh của tiểu tử tuy thâm hậu, nhưng tuyệt đối không thể nhanh đến độ không bị ai trong chúng ta nhìn thấy. Điều này thật khả nghi.

Triển Huy Thành cũng ngơ ngơ ngác ngác và lão bất ngờ đưa tay chỉ vào một vật không hiểu đã xuất hiện ở giữa họ từ lúc nào:

– Nhìn kìa! Đấy là vật gì?

Mọi người cùng nhìn, sau cùng chỉ có Kiều Mộng Phi là biết rõ ý nghĩa của vật nọ. Yêu phụ biến sắc:

– Thiên Ma Cổ Lệnh! Là ai đã phát ra Thiên Ma Cổ Lệnh?

Thường Đại Thành chợt rùng mình:

– Như Kiều nương từng nói Cổ Lệnh này đã thất tung cùng với Thiên Ma Cổ Tăng.

Khưu Phúc Linh lẩm nhẩm:

– Chính a di từng nói như vậy thật, và còn bảo chỉ có những ai luyện được Thiên Ma Công mới mong tìm thấy Thiên Ma Cổ Lệnh của Cổ Tăng Thiên Ma.

Kiều Mộng Điệp bàng hoàng và lấm lét nhìn quanh:

– Muốn luyện được Thiên Ma Công cần phải trải qua năm lần tử luyện bằng công phu Ngũ Liên Phật Đài. Ngoài chúng ta, còn ai khác đã luyện qua Ngũ Liên Phật Đài.

Kiều Mộng Phi tái nhợt hoàn toàn:

– Chỉ có một người, đó là Bạch Hào…

Khưu Phúc Linh giật nảy người:

– Không thể nào. Vì chính tiểu điệt đã hạ sát hắn?

Kiều Mộng Điệp run rẩy:

– Chúng ta đã không thấy thi thể hắn, có lẽ đã cứu hắn và đó là một lần hắn vượt qua tử luyện. Hắn đã luyện được Thiên Ma Công?

Thường Đại Thành sau một lúc lâu im lặng để ngẫm nghĩ chợt xua tay:

– Bất luận đấy là ai, Thiên Ma Công chỉ có thể luyện nếu có đủ hai phần Thượng – Hạ của bí kíp Ngũ Liên Phật Đài. Nếu đây là Bạch Hào thì Thiên Ma Công của hắn chỉ là ngụy tạo. Còn nếu là nhân vật khác thì công phu đó cũng chưa luyện đủ hỏa hầu. Mau cho người đuổi theo, diệt trừ ngay thì hơn.

Lập luận của Thường Đại Thành nghe hợp lý khiến Kiều Mộng Phi phần nào nhẹ nhõm.

Tuy vậy, không ai trong họ nhúc nhích tiến hành việc đuổi theo, như lời Thường Đại Thành vừa đề xuất.

Cảm nhận mọi người đang nghĩ gì, Thường Đại Thành thở dài:

– Thiên Ma Công uy lực thượng thừa, đương nhiên chúng ta không thể xem thường, và ngược lại chúng ta cũng không thể để ất kỳ ai luyện được công phu này trước chúng ta. Đã là thế, ta nghĩ… hà… việc dùng Hàn – Nhiệt Nhị Cốc để luyện Ngũ Liên Phật Đài đã tỏ ra có hiệu quả, sao chúng ta không cứ thế tiếp tục luyện qua luôn tầng thứ năm, lần đầu tiên đặt chân vào ngưỡng cửa luyện Thiên Ma Công thượng thừa.

Khưu Phúc Linh gật gù:

– Phụ thân nói chí phải, nhưng sẽ là ai trong chúng ta tiến hành trước? Vì hành vi mạo hiểm này dễ dẫn đến mất mạng.

Thường Đại Thành chưa kịp đáp hoặc chỉ rõ ai trong họ sẽ là người mạo hiểm luyện công, Kiều Mộng Phi bỗng thở dài tỏ vẻ tiếc nuối một cách giả dối:

– Điều này thì tất cả chúng ta đã bàn thảo từ lâu, và dù ai đi nữa, hễ đã nguyện ý luyện công thì những người còn lại phải có trách nhiệm giúp người đó thành toàn. Và như vậy, nghiễm nhiên người đó sau này ngoài công phu cái thế, còn vô tình có được mức nội lực xấp xỉ hai Giáp Tý công phu. Nếu không phải ta đã lỡ để chất độc Thái Dương công tâm, khiến việc luyện Thiên Ma Công bất thành thì ta sẽ là người đầu tiên nguyện ý luyện công phu này. Hà… Tiếc thật!

Triển Huy Thành cũng gật gù phụ họa:

– Do vạn bất đắc dĩ, Triển mỗ và Kiều giáo chủ đành phải liên tay vận dụng Âm Dương Nhị Công để đối phó công phu Đông Hải – Hỗn Nguyên của lão thất phu Công Tôn Đạt, vô tình để hai loại chất độc Thái Âm – Thái Dương thấm nhập thêm vào tâm mạch. Có thể nói, từ nay trở đi, nếu Triển mỗ hoặc Kiều giáo chủ vì nguyên do nào đó phải lìa xa, đương nhiên hậu quả sẽ khó lường. Thật tiếc và Triển mỗ và Kiều giáo chủ kể như vô phúc vì không thể luyện Thiên Ma Công thượng thừa.

Kiều Mộng Điệp chợt chép miệng, nhìn Thường Đại Thành:

– Khưu Phúc Nguyên đã bị họ Thường ngươi hạ thủ, khiến ta bây giờ dù muốn dù không nếu có vì Linh nhi thì buộc phải nhìn nhận ngươi là trượng phu. Thiển nghĩ, Linh nhi đích thực là cốt nhục của hai ta, đương nhiên ta và ngươi phải có trách nhiệm thành toàn cho Linh nhi. Ngươi có nghĩ như thế không, Tư Đồ Khải?

Thường Đại Thành – Tư Đồ Khải chợt tỏ ra khinh khỉnh, nhìn Khưu Phúc Linh:

– Là thân sinh phụ mẫu, đương nhiên ta hiểu ta phải có bổn phận như thế nào. Chỉ sợ Linh nhi tư chất và năng lực có thừa nhưng lại thiếu đởm lược để nguyện ý luyện Thiên Ma Công. Ta nói có đúng không, Phúc Linh?

Khưu Phúc Linh chợt đỏ mặt vì lúc này ai ai cũng lom lom mắt nhìn y. Đưa mắt nhìn xuống đất, y chợt thở dài:

– Không phải Linh nhi không có đởm lược, nhưng… hà… phụ thân thử nghĩ đi. Liệu có được không, nếu luyện Thiên Ma Công mà thiếu hẳn nửa phần Thượng của bí kíp Ngũ Liên?

Phụ thân vừa bảo Linh nhi là người có tư chất thông tuệ, đúng lắm, và sự thông tuệ đó đã mách bảo Linh nhi rằng chỉ có những ai không thiết sống nữa mới mạo hiểm luyện Thiên Ma Công trong điều kiện này.

Thường Đại Thành gật gù:

– Nói tóm lại, Linh nhi không tán thành việc luyện công này, một khi chưa biết chắc là có thành công hay không?

Đã nói ra được những gì cần nói, Khưu Phúc Linh càng thêm tin tưởng hơn, dạn dĩ hơn khi gật đầu, đáp lại câu hỏi của Thường Đại Thành:

– Không phải chưa biết chắc thành công mà phải nói Linh nhi hoàn toàn biết rõ sẽ thất bại. Và thất bại là… chết!

Thường Đại Thành lại gật đầu và lần này đưa mắt nhìn Kiều Mộng Điệp:

– Phu nhân cũng nghĩ như Linh nhi chứ?

Kiều Mộng Điệp bèn lẳng lặng gật đầu, đủ cho Thường Đại Thành nhìn qua Kiều Mộng Phi và Triển Huy Thành:

– Vậy nhị vị nghĩ sao, nếu Thường mỗ nguyện mạo hiểm luyện công, chấp nhận mất mạng nếu việc luyện công bất thành?

Kiều Mộng Phi nhoẻn cười:

– Chúng ta đã hợp tác với nhau không phải chỉ có một đôi lần, đúng không? Và lần này cũng vậy, Kiều Mộng Phi này sẵn sàng hỗ trợ và nếu cần cũng nhượng luôn ngôi vị giáo chủ một khi Thường lão huynh đắc thành sở học, luyện xong Thiên Ma Công thượng thừa.

Triển Huy Thành cũng nói:

– Để thành toàn cho Thường đệ, Triển mỗ nguyện trao cho Thường đệ mười năm công phu tu vi như trước đây chúng ta đã bàn định. Vị chi Thường đệ sẽ có thêm bốn mươi năm công lực do bốn người bọn ta đây trút truyền.

Họ Thường bật cười:

– Phải có người trong chúng ta mạo hiểm luyện công và người đó chính là Thường mỗ.

Được, chúng ta cứ thế tiến hành. Hạ.. hạ..

Chợt Kiều Mộng Phi cau mặt quát:

– Kẻ nào?

Triển Huy Thành giật mình:

– Có người ư, Kiều giáo chủ?

Kiều Mộng Phi thoáng ngơ ngác:

– Ta vừa nghe có tiếng động khả nghi, nhưng bây giờ không còn nữa. Lạ thật, nếu có kẻ lén nghe thì người này hẳn phải là bậc cao nhân, thân thủ đã đạt mức thượng thừa.

Triển Huy Thành lo ngại:

– Có thể là lão thất phu Công Tôn Đạt chăng? Bởi chỉ có lão mới có kinh thân pháp Lăng Lăng Thủy Thượng Phi thượng thừa.

Khưu Phúc Linh nghe vậy, chợt tung người lao đi:

– Bất luận kẻ đó là ai, dám lẻn nghe chúng ta mật bàn thì phải giết bỏ không tha. Hừ!

Vút…

Mọi người thấy vậy thì lo sợ, định ngăn Khưu Phúc Linh lại, nhưng Thường Đại Thành lại mỉm cười và xua tay:

– Không cần đâu. Vì Thường mỗ chẳng biết mình vô phúc hay có phúc khi thấy Phúc Linh quả là kẻ có quá nhiều thủ đoạn. Hắn chỉ kiếm cớ bỏ đi mà thôi, do hắn sợ tổn hao nguyên khí, nếu phải trao truyền cho mỗ là phụ thân hắn những mười năm công phu tu vi như những gì chúng ta đã nghị bàn. Chỉ hy vọng chư vị cũng sẽ không bỏ đi như thế.

Bọn Kiều Mộng Phi vỡ lẽ và hiểu Thường Đại Thành cũng có ý mỉa mai bọn họ. Miễn cưỡng, Kiều Mộng Phi đáp:

– Để bá nghiệp thật sự thành, được, bọn ta quyết định giữ lời. Đi nào!

Và tất cả cùng quay vào Khưu đạo trang…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN