Ám Hiệu Tình Đầu - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Ám Hiệu Tình Đầu


Chương 19


Trước kia, lúc Dư Trì nói anh từng yêu qua ba lần, Thịnh Ly thật sự đã tin. Dù sao, ngoại hình đẹp trai tính cách nổi loạn, kiểu nam sinh này có vài ba mối tình cũng là chuyện bình thường. Nhưng sau khi từ Bắc Kinh trở về, cô liền có chút hoài nghi.

Có người nói, đời người thích hợp nhất là có ba mối tình.

Nhiều hơn thì tra, ít hơn thì đơn thuần.

Vậy nên, Dư Trì nói đã trải qua ba mối tình?

Thịnh Ly bắt đầu ngẫm nghĩ lại về hành động gần đây của mình, xác thật có phần giống như tra nữ. Nhưng đối phó với Dư Trì đâu thể dùng thủ đoạn bình thường. Lấy Triệu Thù Đồng kia làm một ví dụ, có thật tâm theo đuổi theo cách thông thường, có nhiều trợ thủ đến đâu không phải đều là vô ích sao.

Cho nên, Thịnh Ly bị Dư Trì mắng là tra nữ, cũng không thấy khó chịu.

Xe rẽ vào một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, Thịnh Ly nói với người phía trên: “Viên Viên, đi mua kẹo cao su giúp chị.”

“Trong túi có kẹo cao su a.” Viên Viên nói xong lại à một tiếng, rất nhanh tháo dây an toàn: “Được, em đi ngay, thuận tiện mua chút đồ dùng khác.”

Tài xế Lưu đỗ xe dưới một tán cây um tùm, ánh đèn trong xe mập mờ không thấy rõ, ông rất hiểu ý ho nhẹ: “Chú xuống hút điếu thuốc.”

Viên Viên và lão Lưu đi rồi, trong xe yên tĩnh đến độ chỉ nghe được tiếng thở nhẹ nhàng.

Thịnh Ly xoa cổ tay đau nhức, ngẩng đầu nhìn sang, khẽ cười: “Như vậy, lần trước là nụ hôn đầu?”

Sau khi đem toàn bộ ra nói thật, Dư Trì ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm vừa như trút đi gánh nặng. Anh vẫn như cũ nhìn về phía trước, cười lạnh đáp: “Phải.”

“Vậy cậu một mực lừa tôi, là vì không thích tôi sao? Hay là đang lạt mềm buộc chặt?”

Thịnh Ly dần thích ứng với ánh sáng trong xe, từ từ nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt của Dư Trì. Anh uống rượu bia nhưng mặt không đỏ, làn da vẫn trắng lạnh, nếu không phải không khí thoảng qua hơi rượu nhàn nhạt, cô sẽ cho rằng anh không có uống qua.

Thấy anh không trả lời, Thịnh Ly lại nói: “Chị lần trước đã nói, sẽ chịu trách nhiệm.”

Dư Trì nghiêng đầu nhìn cô, âm thanh rất thấp: “Chịu trách nhiệm thế nào đây?”

“Cùng tôi yêu đương a.” Thịnh Ly rất tự nhiên nói ra, hơi nheo mắt: “Cậu sẽ không phải thật sự muốn cái hợp đồng bao nuôi đó chứ? Làm bạn trai danh chính ngôn thuận của tôi có gì không tốt, vì sao lại muốn cái hợp đồng kia?”

Dư Trì thoáng nhìn thấy trong tay cô dường như là một vật sáng bóng, anh không hỏi là gì, không mặn không nhạt khẽ cười: “Yêu đương phí tình cảm, tôi đã nói không muốn mối tình đầu liền gặp phải tra nữ.”

Thịnh Ly đưa tay đến trước mặt anh, đột nhiên buông ra, một sợi dây chuyền sáng lấp lánh rủ xuống, cô nhìn anh: “Ban nãy tôi muốn đem thứ này tặng cho cậu.”

Cho nên, mới chạm vào cổ anh?

“Đừng tặng tôi thứ gì nữa.”

Dư Trì cau mày, ánh sáng trong xe khiến anh không nhìn rõ hình dáng sợi dây chuyền. Có điều như chiếc máy tính lần trước, đồ vật này hẳn không hề rẻ.

Thịnh Ly hạ tay xuống, quay đầu hỏi: “Hồi bé ở nhóm quần chúng, cậu từng chơi trò tìm kho báu chưa?”

Dư Trì: “Chưa từng.”

“Đây là vật mà vài năm trước tôi đào được lúc ở đoàn phim chơi trò truy tìm kho báu. Khi đó, tôi mới mười bảy tuổi, đang quay phim ở sa mạc. Đoàn phim dịp Tết chỉ nghỉ sáu ngày, lúc bắt đầu làm việc trở lại, đoàn phim lấy ra mấy phần quà nhỏ, có một số có giá trị, có một số thì không. Đạo diễn cho người đem mấy hộp quà này chôn xuống dưới cát, để cho mấy đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên như chúng tôi tự mình đi đào. Đào được thì là của mình, xem như là hồng bao khai máy.”
Thịnh Ly mở lòng bàn tay, mặt dây chuyền hơi phát sáng.

“Tôi đào được cái này, là vật có giá trị nhất. Bây giờ dù cho không đáng bao nhiêu tiền, hai ba nghìn tệ là có thể mua được, nhưng từ trước đến nay tôi vẫn luôn giữ thứ này ở trong túi.”

Dư Trì trầm mặc vài giây, thấp giọng hỏi: “Vậy tại sao đưa tôi?”

Mặt dây chuyền là màu đỏ, thuộc hàng thủ công.

Thịnh Ly cúi đầu đem dây chuyền kéo ra, bất ngờ đứng dậy, một chân chống thẳng, một chân quỳ trên ghế. Cô gần như đối mặt với Dư Trì, chỉ cần dịch sang bên phải một chút thôi là có thể ngồi lên đùi anh.

Toàn thân Dư Trì cứng đờ, không nhúc nhích, ngẩng lên nhìn cô, hơi thở cơ hồ ngưng trệ.

Thịnh Ly đeo dây chuyền lên cổ anh, ngón tay mát lạnh mò mẫm phía sau gáy, cố gắng đem chốt dây cài chặt. Da của anh rất nóng, Thịnh Ly vốn dĩ đang tập trung, sau mấy lần cài không được, bàn tay có chút run rẩy.
Dư Trì giữ nguyên tư thế ngồi im không động, ánh mắt định trên mặt cô không rời.

Thịnh Ly cúi đầu liếc anh, hai mắt đối diện nhau, cô bỗng trở nên căng thẳng, thậm chí miệng lưỡi đều thấy khô khan. Cô tập trung cao độ, đem sợi dây cài chặt, bàn tay không lập tức rời đi, ngược lại ôm mặt anh, cúi người xuống gần, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh.

“Bởi vì tôi cảm thấy, cậu chính là kho báu mà tôi đào được.”

Hơi thở Dư Trì có phần gấp gáp, khoảng cách hai người quá gần, gần đến mức hơi thở cuốn vào hoà làm một. Chỉ cần một người chủ động, môi bọn họ sẽ chạm vào nhau.

Cộc cộc cộc—–

Người bên ngoài cẩn thận gõ vào cửa xe.

Dư Trì dường như bừng tỉnh, mặt mũi u ám đem tay cô kéo xuống.

Thịnh Ly ngồi lại vị trí, quay sang nhìn anh, thở dài: “Thật đáng tiếc, bầu không khí vừa rồi rất thích hợp để hôn.”
Cô nhướng mày: “Vừa rồi cậu nhìn vào mắt tôi như vậy, tôi đã cho rằng cậu muốn hôn tôi.”

Vì thế, cô mới không chủ động.

Dư Trì sờ thứ trên cổ, mặt dây chuyền có hình dáng giống như một con cá.

Anh nhìn ra ngoài, chế giễu cười: “Chị nghĩ nhiều rồi.”

Thịnh Ly thầm nghĩ, cậu cứ giả vờ đi.

Cô hạ cửa kính xe, nhìn Viên Viên tay xách nách mang: “Lên xe đi, trở về thôi.”

Xe dừng ở trước khu phòng thuê của Dư Trì.

Dư Trì đẩy cửa xuống xe, sải bước đi về phía cổng lớn.

Về đến nhà, bật đèn lên.

Lúc này mới nhìn rõ mặt dây chuyền trên cổ, đúng là một con cá.

Anh trầm ngâm hít sâu một hơi, đem dây chuyền tháo xuống, đặt lên trên hộp máy tính chưa mở, xoay người vào phòng tắm.

_____

Hôm sau, bởi vì đạo diễn Lưu mở buổi thử vai cho vai diễn “Dương Lăng Phong”, đoàn phim buổi sáng chỉ quay mấy cảnh của vai phụ, Thịnh Ly có nửa ngày nghỉ, hiếm khi ở trong khách sạn làm biếng ngủ một giấc.
Buổi chiều một giờ, Thịnh Ly đến trường quay, không thấy Dư Trì.

Cô lấy điện thoại, nhắn tin cho anh: 【 Hai giờ bắt đầu, có một vài người đều đã đến cả rồi. Muộn nhất năm giờ buổi thử vai sẽ kết thúc, cậu nhớ đến. 】

Lộ Tinh Vũ rất coi thường buổi thử vai này, anh nhìn những diễn viên khác có mặt, ngữ điệu đầy bất mãn: “Dung mama nghĩ sao vậy, để em đến thử vai tứ phiên. Nhìn bọn họ xem… còn cần thử vai nữa không? Chị ta nói một tiếng, đạo diễn Lưu liền có thể trực tiếp quyết định mà?”

Thịnh Ly hừ lạnh: “Cậu có thể trực tiếp từ bỏ, lập tức mua vé cút khỏi đây.”

Lộ Tinh Vũ chỉ vào hai người trợ lý: “Chị, có thấy bọn họ không? Lần này đặc biệt đi cùng kiểm soát em đó, em dám làm bậy, Dung mama lập tức đóng băng hoạt động của em.”

Hắn uể oải xoay cổ: “Tuỳ tiện thử xem sao, nếu như đạo diễn Lưu không mù sẽ biết nên chọn ai.”
Kịch bản thử vai là cố định.

Lộ Tinh Vũ tối qua đã xem lướt kịch bản, hắn nói với đạo diễn, hắn muốn thử cuối cùng.

Người khác diễn xuất hắn không có hứng thú xem, vì thế ở bên ngoài chơi game.

Đợi tất cả mọi người thử vai xong, hắn mới bước vào.

Vài nhân vật chính cũng ở trong đó, Thịnh Ly ngồi phía sau đạo diễn Lưu, bồn chồn không yên nhìn điện thoại.

Viên Viên:【 Dư Trì vẫn chưa tới… 】

Thịnh Ly mím chặt môi, nếu như Dư Trì thật sự không tới thì phải làm sao?

Cứ như vậy?

Có điều, cô không can tâm. Cô luôn cảm thấy chuyện mà Dư Trì muốn làm nhất vẫn là diễn xuất, nếu như bỏ qua cơ hội lần này, lần tiếp theo không biết làm thế nào mới cởi được nút thắt trong lòng anh.

Trí óc của cô chỉ có Dư Trì, Lộ Tinh Vũ diễn thành cái dạng gì cô đều không để tâm.
Điện thoại lại rung lên.

Viên Viên:【 Dư Trì tới rồi! 】

Hai mắt Thịnh Ly sáng lên, đúng lúc Lộ Tinh Vũ diễn xong hướng về phía đạo diễn Lưu mỉm cười, chờ ông ra quyết đinh cuối cùng.

Đạo diễn Lưu quay đầu nhìn Thịnh Ly, thấp giọng hỏi: “Dư Trì có đến không?”

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Trợ lý đem cửa mở ra, bước theo sau là một người thiếu niên.

Dư Trì đứng bên cạnh Lộ Tinh Vũ, nhìn đạo diễn Lưu: “Đạo diễn, tôi đến thử vai.”

Lộ Tinh Vũ sững sờ nhìn qua, âm lượng chỉnh lên cao vút: “Cậu nói cậu tới làm gì? Thử vai?”

“Phải, có vấn đề?” Dư Trì lạnh nhạt liếc hắn.

“Cậu, cậu không phải học bá sao? Không phải là trợ lý tạm thời sao? Cậu có biết thế nào là diễn xuất không? Cậu cho rằng đẹp trai liền có thể làm diễn viên?” Lộ Tinh Vũ nhìn anh chằm chằm, một loạt câu hỏi đưa ra.
Thịnh Ly bật cười: “Lộ Tinh Vũ, diễn xong rồi có thể đi ra ngoài, đừng ảnh hưởng đến người khác thử vai.”

Lộ Tinh Vũ không dám tin, chỉ vào Dư Trì: “Chị, cậu ta không phải là…”

“Không phải cái gì? Cậu ấy xuất đạo còn sớm hơn cậu, có công ty chủ quản.”

Thịnh Ly thản nhiên đưa mắt sang Dư Trì, đồng thời nhắc nhở Lộ Tinh Vũ: “Cạnh tranh công bằng, đừng có làm loạn.”

Lộ Tinh Vũ một mặt cả kinh, người này còn có công ty chủ quản?

Dư Trì lại nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng: “Sao, sợ tôi?”

Lộ Tinh Vũ cảm thấy bản thân nghe được chuyện cười, trong mắt đều là “Chỉ cậu? Tôi sợ cái gì?”.

Ai có thể đoán được rằng, đây mới chỉ là trận battle khởi đầu giữa hắn và Dư Trì.

Hì hì lì xì cho mọi người nha, trong hôm nay sẽ có 10 chương~ Cầu khen thưởnggg

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN