Ám Hiệu Tình Đầu - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Ám Hiệu Tình Đầu


Chương 20


Lộ Tinh Vũ tâm tình không vui, không tình nguyện bị Thịnh Ly mời ra ngoài. Cô trở về vị trí, cầm kịch bản hít thật sâu một hơi, đôi mắt phát sáng nhìn về phía kho báu mà mình đào được.

Thần sắc Dư Trì lãnh đạm như thường ngày, ánh mắt thoáng quét qua cô, Thịnh Ly hoàn toàn không nhìn ra anh có căng thẳng hay không.

Trong 《 Giang Sơn Quyển 》, cốt truyện giữa nữ chính Vân Lan Sinh và Dương Lăng Phong thật ra rất đơn giản. Vân Lan Sinh trên đường chạy trốn vô tình cứu một cậu bé 13, 14 tuổi. Gia đình của Vân Lan Sinh đều mất, trong đó có cả em trai cô. Vì thế, Vân Lan Sinh ngay từ đầu đã đem Dương Lăng Phong coi như em ruột của mình, chỉ là Dương Lăng Phong vẫn luôn thầm thích Vân Lan Sinh. Hai người vào thành phố, trải qua một đợt sóng gió liền chia tay nhau.

Dương Lăng Phong khi 13, 14 tuổi do một diễn viên nhí đóng, chỉ có một vài cảnh, mấy ngày trước Thịnh Ly và cậu bé đã quay xong.

Vai diễn Dương Lăng Phong ban đầu rất đơn thuần, nhưng sau khi xa cách Vân Lan Sinh đã chịu qua không ít sỉ nhục, dần dần anh hiểu ra một điều: chỉ có trở thành người đứng đầu mới không bị kẻ khác dẫm đạp dưới chân. Anh bị quyền lực và du͙ƈ vọиɠ làm mờ mắt, từ một hạ nhân bình thường trong Tứ Vương phủ, trở thành người bạn tâm giao mưu mô bên cạnh Tứ Vương gia.

Ba năm sau, cuộc chiến giành ngôi vị diễn ra nảy lửa, Ngũ Vương gia Hoắc Đình Diễn và Tứ Vương gia tranh đấu vô cùng kịch liệt. Cũng chính lúc này, Vân Lan Sinh và Dương Lăng Phong tương phùng. Chỉ là khi đó, Vân Lan Sinh và Ngũ Vương gia đã âm thầm nảy sinh tình cảm cho nhau.

Tỷ đệ trong hoạn nạn năm đó, ma xui quỷ khiến trở thành đối thủ của nhau.

Chàng trai thuần khiết năm đó, sớm cũng đã thay đổi tâm tình.

Phân cảnh trong buổi thử vai cũng chính là cuộc tương phùng này. Lời thoại chỉ có vài câu, nhưng yêu cầu đối với khả năng đào sâu cảm xúc của diễn viên lại rất cao.

Dương Lăng Phong không thể để Tứ Vương gia phát hiện anh và Vân Lan Sinh là cố nhân, cũng không thể kìm nén được niềm vui tương phùng. Bên trong nội tâm bối rối đan xen thất vọng, là một quá trình làm thế nào để bộc lộ rõ nét cảm xúc mâu thuẫn chồng chất lên nhau.

Phối hợp với diễn viên thử vai là vài nhân viên phim trường, tay cầm kịch bản đọc lời thoại sẵn, điều này giống quay phim huyền huyễn, không khác nào diễn viên đối mặt với không khí để diễn.

Mới đầu, Thịnh Ly còn lo lắng Dư Trì bao năm không diễn xất, có thể sẽ mất mạch cảm xúc.

Nhưng ngay sau khi đạo diễn hô “Bắt đầu”, ánh mắt và khí chất của anh liền thay đổi, đem cảm xúc trong kịch bản diễn bộc lộ vô cùng xuất sắc.

Buổi thử vai kết thúc.

Dư Trì ra ngoài đợi kết quả.

Đạo diễn Lưu suy ngẫm một lúc, xoay đầu hỏi Thịnh Ly: “Cháu thấy người nào phù hợp hơn?”

Thành thật mà nói, Thịnh Ly trước đó không theo dõi Lộ Tinh Vũ diễn, bởi vì cô biết Lộ Tinh Vũ không hứng thú với vai diễn kiểu này, đến thử vai cũng chỉ vì bị Dung Hoa áp chế mà thôi.

Trong quá trình thử vai, đại khái không hoàn toàn dùng tâm diễn. Nếu như thật sự nghiêm túc, có lẽ sẽ không thua kém Dư Trì. Dù sao, Dư Trì đã bao nhiêu năm không diễn xuất.

Thịnh Ly không công bằng nói: “Cháu nghĩ người thật sự nghiêm túc đối với vai diễn này, mới là người thích hợp nhất.”

Ý tứ chính là, Dư Trì thích hợp hơn.

Đạo diễn Lưu nhướng mày, nói: “Cháu nói không sai, Dư Trì đứa trẻ này thật khiến người khác kinh ngạc.Cậu ta đến từ công ty nào?”
Nghe lời này, dường như đạo diễn Lưu rất tâm đắc với Dư Trì.

Thịnh Ly: “Truyền thông giải trí Tinh Tình, là một công ty nhỏ.”

“Ồ, thật chưa từng nghe qua, công ty mới?” đạo diễn tò mò hỏi.

“Không phải công ty mới, đã thành lập được vài năm.” Thịnh Ly không muốn nói quá nhiều về công ty rách nát này, “Chú là chọn diễn viên, cũng không phải chọn công ty phải không, điều đó phải xem chú tán thưởng ai hơn.”

Đợi tất cả nhân viên hiện trường rời đi, đạo diễn Lưu đến bên cửa sổ gọi điện cho Dung Hoa, sau khi cúp điện thoại, ông nhìn Thịnh Ly vẫn đang ngồi im tại chỗ, khẽ cười: “Dung Hoa vốn dĩ không bắt buộc Tiểu Lộ phải nhận vai diễn này. Thời gian gần đây cậu ta gây ra không ít phiền phức, nếu như lần này thử vai thật sự có người biểu hiện tốt hơn, vừa vặn có thể đàn áp sự kiêu ngạo của cậu ta. Nếu như không ai biểu hiện tốt hơn, vậy để cậu ta nhận chút bài học. Nếu tiếp tục thế này, không có ai giữ cậu ta mãi được.”
Tâm tình Thịnh Ly nóng vội: “Vậy quyết định của chú là…”

Đạo diễn Lưu tươi cười: “Đương nhiên là Dư Trì a, người mới mà, giá hợp lý lại dễ dùng.”

Thịnh Ly: “……”

Mặc dù là một tin tốt, nhưng lời này khiến cô không ngăn được mà đau lòng.

Trong tim cô, Dư Trì là kho báu đó nha!

Lộ Tinh Vũ là cái chó gì chứ, đắt như vậy còn vô dụng.

Nửa giờ sau, trong phòng nghỉ của Thịnh Ly.

Sau khi Lộ Tinh Vũ biết mình bị Dư Trì đánh bại, vô cùng tức giận, chỉ thẳng vào Dư Trì hỏi: “Cậu ta dựa vào cái gì chứ? Diễn xuất tốt hơn em sao?”

Hắn không tin nổi, nắm lấy Thịnh Ly hỏi: “Chị nói xem, ai tốt hơn?”

Đêm qua Dư Trì không ngủ, hiện tại uể oải dựa vào ghế bành hai mắt nhắm chặt, hoàn toàn đem Lộ Tinh Vũ coi như không khí.

Thịnh Ly nhìn anh, rồi nói với Lộ Tinh Vũ: “Thật lòng thì, Dư Trì tốt hơn cậu…”
Một vạn lần.

Lộ Tinh Vũ không sao tiếp nhận được câu trả lời này, phẫn nộ nói: “Em không tin, em lại không nhìn thấy. Khẳng định là Dung mama kết hợp với đạo diễn Lưu để chỉnh em.”

Thịnh Ly buồn cười, nheo mắt: “Tin hay không thì tuỳ, dù sao cậu bị loại rồi. Về chuyện Dư Trì diễn tốt hay không, tối nay có thể ở lại xem.”

Đạo diễn Lưu quyết đoán thông báo, tối nay liền quay cảnh của Dư Trì.

Lộ Tinh Vũ vốn không hứng thú với vai diễn này, quả nhiên là bị người khác cướp mất nên mới sinh thẹn, tức giận đáp: “Được, em xem cậu ta diễn thành dạng chó gì.”

Nhưng mà, Lộ Tinh Vũ không thể ở lại.

Dung Hoa trực tiếp đặt vé máy bay để hắn cút về Bắc Kinh, không để hắn làm loạn khiến cô mất mặt thêm.

Nửa tiếng sau, Lộ Tinh Vũ bị hai trợ lý đưa lên xe, khẩn trương ra sân bay.
Trước khi rời đi, không quên nhắc Thịnh Ly: “Chị, đừng quên ước hẹn ba tháng của chúng ta.”

Viên Viên ra ngoài lấy cơm tối, phòng nghỉ chỉ còn Thịnh Ly và Dư Trì.

Thịnh Ly lúc này nhìn thế nào cũng cảm thấy Dư Trì là bảo bối, cô ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm lên khuôn mặt anh một hồi lâu. Nhân lúc không có người, chọc ghẹo: “Dư Tiểu Trì, còn không mở mắt, tôi liền hôn cậu.”

Dư Trì: “……”

Anh mở mắt, thờ ơ liếc mắt nhìn cô.

Thịnh Ly nhìn anh mỉm cười, đôi mắt ôn nhu, thanh âm mềm mại: “Tôi còn tưởng cậu sẽ không tham gia, cậu tới tôi rất vui.”

Cô dừng một chút, “Sau này, cậu không cần làm trợ lý của tôi nữa rồi, lúc nào có cảnh quay thì tới phim trường. Tuy rằng thấy đáng tiếc vì chúng ta không thể ngày đêm ở cùng một chỗ, nhưng tôi vẫn rất vui.”

Thịnh Ly nghĩ ngợi rồi nói: “Dương Lăng Phong có rất nhiều cảnh, đóng máy tương đối muộn. Xem chừng phải quay hơn một tháng, tôi tìm trợ lý cho cậu nhé.”
Hầu hết diễn viên trong đoàn phim đều là có trợ lý chiếu cố, dù chỉ quay nửa tháng, cũng có một trợ lý tạm thời.

Cổ họng Dư Trì hơi khó chịu, anh hắng giọng, khẽ nói: “Không cần thiết.”

Thịnh Ly hỏi: “Cổ họng không thoải mái sao?”

Dư Trì ừ một tiếng, đứng dậy cầm chai nước trên bàn, mở nắp uống hết nửa còn lại. Chai rỗng được anh ném chuẩn xác vào thùng rác xong, lại trở về vị trí cũ ngả người ra sau.

“Cậu có phải bị cảm không?” Thịnh Ly đưa tay sờ trán anh, “Tôi xem cậu có phát sốt không.”

Dư Trì đã một, hai năm nay không cảm lạnh hay phát sốt qua. Thấy Viên Viên ôm cơm hộp chạy tới, anh đưa tay chặn Thịnh Ly, nhàn nhạt nói: “Không sốt, chỉ là cổ họng hơi đau.”

Sau đó, quay đầu lạnh lùng nhắc nhở: “Chị gái, chị đang tích trữ lốp dự phòng sao? Đã ước hẹn ba tháng cùng người khác, còn quan tâm tôi như vậy.”
Vẫn còn sức ghen tuông.

Thịnh Ly suýt nữa không nhịn được mà cười thành tiếng, nghiêm túc nói: “Lộ Tinh Vũ ấy à, cậu ta không thể kiên trì ba tháng đâu.”

Dư Trì không đáp, cười lạnh.

Viên Viên cầm cơm tiến vào, nhìn về hướng Dư Trì: “Dư Trì, đạo diễn vừa nói ăn xong cậu đi hoá trang. Tối nay phân cảnh của cậu nhiều, đoán chừng quay đến nửa đêm.”

“Ừm.” Dư Trì nhận hộp cơm, mở nắp.

Tâm tình Viên Viên hiện tại rất phức tạp, cô có rất nhiều lời muốn nói, lại cảm thấy không thích hợp.

Thịnh Ly thấy cô ngây như phỗng, đại từ bi nói: “Em muốn hỏi gì, hỏi đi.”

Viên Viên cắn đũa, nhìn Dư Trì, vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời nhưng đến miệng lại chỉ biết thở dài: “Thế giới sao lại vi diệu đến vậy? Rõ ràng mới một ngày trước, cậu cùng tôi còn là trợ lý, thế nào nhắm mắt một cái liền biến thành diễn viên rồi?”
Thịnh Ly cười, chậm rãi mở miệng: “Nhìn mặt đi.”

Viên Viên ngắm nhìn gương mặt của Dư Trì, im lặng bĩu môi.

Dư Trì ăn rất nhanh, ăn xong liền đi tìm thợ trang điểm.

Về chuyện Dư Trì tiến đoàn, Viên Viên chỉ biết thở dài. Những người khác trong đoàn phim đều kinh ngạc, trong lúc ăn cơm bàn tán rôm rả vô cùng.

“Không phải nói Lộ Tinh Vũ đến thử vai sao? Đến anh ta còn không được, vậy điều này thật không thể nào đi. Lộ Tinh Vũ hai năm trở lại đây nổi tiếng như vậy, kỹ năng diễn xuất cũng được đánh giá tốt. Anh ta muốn vai diễn này, đạo diễn Lưu không thể từ chối a.”

“Lai lịch của Dư Trì rốt cuộc là thế nào đây?”

“Trước kia đã nói rồi mà, cậu ta không phải là con trai ruột của ông chủ quán cơm. Vậy lẽ nào bố mẹ ruột là hào môn chân chính đem cậu ta nhận về, sau đó đem tài nguyên tốt như vậy cho cậu ta?”
“Liệu có phải là Thịnh Ly đưa tài nguyên cho cậu ta không, tôi cảm thấy…”

Tin đồn về Thịnh Ly và Dư Trì luôn tồn tại, chỉ là trước kia tạm dừng đồn thổi một thời gian. Hiện tại, Dư Trì đột nhiên gia nhập đoàn phim, dù cho nhìn rất đẹp trai, nhưng thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm.

Đạo diễn Lưu nghe được tất cả những lời này, nhìn qua nhóm người lười biếng, đi tới giải thích: “Dư Trì là do tôi chọn, kỹ năng diễn thế nào, không tốt tôi có thể chọn hay sao? Đừng bát quái lung tung, đứng dậy đi làm việc cho tôi!”

Tối nay chủ yếu là phân cảnh giữa Tứ Vương gia và Dương Lăng Phong.

Đạo diễn Lưu muốn tận dụng cảm giác của Dư Trì trong buổi thử vai chiều nay, quay thêm hai cảnh nữa, để anh sớm vào tiến độ của đoàn. Nói cho cùng mấy năm không diễn xuất, dù là diễn một cảnh thật tốt, cũng không có nghĩa đã hoàn toàn đi vào trạng thái.
Thịnh Ly hiếm khi nhàn rỗi vào buổi tối, cô ngồi trên ghế nghỉ, đợi Dư Trì xuất hiện.

Dáng người anh đẹp như vậy, mặc đồ cố trang hẳn rất hào hùng.

“Trời ơi, đẹp trai quá!”

Có nữ nhân viên kinh ngạc hét lớn.

Thịnh Ly quay đầu nhìn, Dư Trì từ phòng thay đồ bước ra, toàn thân mặc y phục màu đen mạnh mẽ, dáng người thẳng đứng, lông mày khí thế, cơ hồ có thể nhìn ra thần thái ngạo nghễ của anh. Cô nhìn anh chằm chằm, rất muốn huýt sáo một cái.

Dư Trì hờ hững lướt qua cô, đi thẳng đến chỗ đạo diễn Lưu.

Tâm tình Thịnh Ly rất tốt, cô dựa vào ghế, lấy điện thoại xem Weibo. Vừa muốn xem hot search, vừa muốn chụp vài tấm selfie đăng lên.

Không ngờ, vừa vào Weibo, mục hot search đứng thứ ba đập vào mắt.

#Chị à, đừng quên ước hẹn ba tháng#

Thịnh Ly: “……”

Cái tên tâm thần Lộ Tinh Vũ, còn đem chuyện này đăng lên Weibo?
Cô một mặt xám xịt nhìn qua, tất cả mọi người đều dưới bài đăng của Lộ Tinh Vũ đoán già đoán non “Ước hẹn ba tháng là cái gì?”.

Những suy đoán dưới khu bình luận vô cùng đặc sắc, từ “Không có khả năng là mối quan hệ mờ ám chứ” cho đến “Chẳng lẽ ba tháng nữa muốn công khai yêu đương”.

Cũng may, vẫn có một bình luận hợp lý: 【 Là thật sự muốn công khai yêu đương sao, đừng mà. Nữ thần Ly Ly, tại sao chứ? Chị đi rửa qua đôi mắt có được không? Ngàn vạn lần đừng mù mà nhìn trúng Lộ Tinh Vũ, hắn không đáng. 】

Weibo và tin nhắn riêng tư của Thịnh Ly đều bùng nổ.

Lộ Tinh Vũ là đăng Weibo trước khi lên máy bay, lúc này còn đang tắt máy.

Thịnh Ly tức giận không còn cách nào khác, gọi điện cho Dung Hoa: “Chị Dung, mau đem Weibo của Lộ Tinh Vũ xoá đi, chị nhìn xem hắn lại làm loạn cái gì rồi.”
Ngữ khí Dung Hoa nhàn nhạt: “Không cần xoá, để đó tuỳ cho bọn họ đoán mò. Dù sao có đoán cũng không ra. Rốt cuộc hai người ước hẹn cái gì?”

Thịnh Ly cười lạnh: “Không có ước hẹn gì cả, là hắn ảo tưởng ra.”

“Được,chị không hỏi nữa, dù sao chuyện này cũng chỉ hai người biết. Có độ nóng cũng tốt, Weibo không cần xoá, cứ để cư dân mạng đoán đi.” Dung Hoa chuyển chủ đề, “Nghe nói Dư Trì là em giới thiệu cho đạo diễn Lưu? Chị sẽ không nói nhiều, em tự biết chừng mực là được, đừng có một ngày mở mắt ra bất ngờ ném cho chị một tin tức lớn.”

“Cũng không hẳn là em, còn có Thành ca giới thiệu, đạo diễn Lưu tự mình chọn.”

Thịnh Ly cúp điện thoại, Dư Trì đã bắt đầu quay chụp.

Phân đoạn đầu của Dư Trì quay rất thuận lợi, cảnh cuối cùng của tối nay là anh bị trừng phạt.
Tứ Vương gia nhân vật này tính cách có phần độc ác và biếи ŧɦái, hắn muốn thử lòng thành của Dương Lăng Phong. Mỗi khi Dương Lăng Phong vi phạm một lỗi nhỏ, đều sẽ nhận trừng phạt. Sau khi trừng phạt, Dương Lăng Phong vẫn có thể trung thành, thì Tứ Vương gia mới cảm thấy anh thật sự đáng tin cậy.

Hình phạt chính là Dương Lăng Phong bị đánh một trận, sau đó cả người bị đem treo xuống giếng ngâm mình trong nước cả đêm.

Dư Trì quay gần một tiếng đồng hồ, hoàn tất cảnh quay xong, cả người ướt sũng ngồi bên giếng, mặt mũ nhợt nhạt, đôi mắt u ám, giống như chưa hoàn toàn thoát khỏi vai diễn.

Thịnh Ly cầm khăn lông đưa anh, khẽ nói: “Lau đi.”

Dư Trì ngẩng đầu nhìn cô, nhận khăn rồi đứng lên: “Cảm ơn chị Ly Ly.”

Thịnh Ly: “……”

Cô liếc nhìn nhân viên xung quanh, giả vờ gật đầu: “Không cần khách khí, cậu không có trợ lý mà. Trước kia cậu giúp tôi không ít, chăm sóc cho cậu một chút là điều đương nhiên.”
Tuy rằng thiếu niên trong bộ dạng ướŧ áŧ này vô cùng quyến rũ, nhưng cô vẫn lo lắng thúc giục: “Mau đi thay quần áo, đừng để bị cảm lạnh.”

Kết quả, một lời này thành thật.

Tối hôm đó, Dư Trì thật sự cảm lạnh. Có thể là do rất lâu không bị bệnh nên lần này có hơi nặng, nửa đêm đột ngột sốt cao. Trưa hôm sau tỉnh lại, cổ họng nóng rát. Buổi tối còn cảnh của anh, hẳn không thể quay được rồi.

Anh cúi đầu mở điện thoại, phát hiện ngoài Thịnh Ly và Viên Viên anh không thêm Wechat của bất kỳ ai trong đoàn.

Suy nghĩ một chút, vẫn là gọi cho người quản lý đoàn phim.

Chạng vạng, Thịnh Ly đã hoá trang xong, quay đi ngoảnh lại không thấy Dư Trì. Cô nhớ 8 giờ tối anh có cảnh quay, giờ phải đến hoá trang rồi mới phải.

Cô gửi tin nhắn cho Dư Trì: 【 Cậu không làm trợ lý cho tôi nữa, tôi liền cả ngày không gặp được cậu, phải không? 】
Dư Tiểu Trì: 【 Phải. 】

Thịnh Ly: “……”

Viên Viên lúc này chạy đến, nói: “Ly Ly, quản lý đoàn vừa nói Dư Trì xin nghỉ, hỏi có thể sắp xếp thêm một cảnh quay của chị không?”

Thịnh Ly cau mày: “Cậu ấy làm sao?”

“Thấy bảo là ho đến mất giọng rồi.”

“……”

Thật sự cảm lạnh rồi?

Thịnh Ly nhìn màn hình điện thoại, nghĩ một chút rồi đem dòng chữ đang gõ dở xoá đi.

Cô đưa di động cho Viên Viên, cười nói: “Viên Viên, em giúp chị nghĩ cách, buổi tối kết thúc công việc chị muốn đi gặp Dư Trì.”

Viên Viên: “……”

Cô không nghĩ, nghĩ không ra, không muốn nghĩ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN