Ám Hương - Chương 98
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Ám Hương


Chương 98


“Sao rồi? Cô gái đó vẫn chưa tỉnh dậy à?” dì Vân hỏi, giọng đầy lo lắng. Bà nhìn cô gái nằm bất tỉnh trên giường bệnh đã bảy ngày, lòng không khỏi lo ngại nghĩ tới kết quả xấu nhất.

Bách Thâm ngồi bên giường, cau mày lại một chút. Anh lắc đầu đáp: “Vẫn chưa, bác sĩ báo nếu qua đêm nay vẫn không có tiến triển, tốt nhất chúng ta nên chuẩn bị hậu sự.”

Nghe đến đây, dì Vân buộc miệng buông ra một tiếng thở dài. Bà đi đến bên cạnh Trạch Lam, dùng khăn ấm vắt ráo rồi nhẹ nhàng lau lên mặt cô, buồn bã nói: “Vốn dĩ cũng chẳng quen biết gì. Cô ấy tên gì, ở đâu, chúng ta đều không rõ. Nhưng giữa đất trời rộng lớn như thế này, cô ấy bất luận từ đâu đến đây…âu cũng đã xem là có duyên rồi!”

Nhìn dì Vân cẩn thận chăm sóc người con gái lạ mặt, Bách Thâm chỉ nhẹ mỉm cười mà quay trở ra ngoài. Chiếc ô tô hạng bình dân của anh đỗ ở dưới bãi, tuy không phải thuộc hàng cao cấp xa xỉ nhưng đối vùng quê này cũng có chút giá trị. Anh cho xe chạy đi một khoảng độ năm phút thì đến một ngôi trường nhỏ.

Vừa nhìn thấy Bách Thâm đi vào, một lũ trẻ nheo nhóc từ sáu đến mười hai tuổi liền ùa lại, miệng liên tục kêu lên đầy hớn hở.

“Thầy Bách!”

Đúng như vậy, công việc chính của Bách Thâm anh là giáo viên, dạy từng con chữ cho đám trẻ con nghèo trong thôn suốt gần bốn năm qua.

Anh xoa đầu vài đứa, miệng tươi cười hỏi: “Sao nào? Bài tập mà thầy giao, các em đã làm xong hết chưa?”

“Dạ rồi!” lũ trẻ đồng thanh cất giọng, dõng dạc nói to rất tự tin. Rồi bọn chúng lôi lấy tay Bách Thâm, nhanh chân kéo anh vào trong lớp học, nôn nóng nộp bài, mong ngóng anh dạy bài mới.

Bách Thâm chỉ biết cười, chịu trận với bọn nhỏ này. Mấy năm qua, cũng may nhờ có anh, số trẻ em không biết chữ trong thôn đã giảm đi rất nhiều. Ở đây, chỉ là một miền nông thôn nghèo. Người dân trong thôn chủ yếu sống bằng nghề chày lưới, ra khơi đánh bắt thuỷ hải sản. Bách Thâm anh khi không có việc, rãnh rỗi thì phụ họ một tay, theo họ ra ngoài biển, đem về chút thu nhập cho mọi người.

“Đậu Đậu, chữ này sai rồi, là thiếu một nét!” Bách Thâm nghiêm giọng, vẻ mặt rất khác so với ban nãy. Anh chỉ vào quyển vở, nhẹ nhàng nhắc nhở cho con bé đang ngồi trước mặt.

Đậu Đậu năm nay vừa lên tám, thân hình gầy nhom bé xíu. Con bé gật gật, cười nhe răng đáp: “Dạ! Em thấy rồi, em sẽ sửa ngay.”

“Chú ý một chút!” Bách Thâm xoa đầu Đậu Đậu một cái, sau đó nhìn sang vở của một cậu nhóc ở bàn sau rồi nói: “Tiểu Mã, chữ này đáng lẽ phải là “nghỉ” chứ không phải “cơ thể”. Em lại nhầm hai từ này nữa rồi!” (*)

(Trong tiếng Trung, cách viết của hai từ này rất tương đồng)

Tiểu Mã gãi gãi đầu, quả thực có nhìn mấy lần cậu nhóc vẫn thấy hai từ này giống nhau vô cùng. Chỉ là vô tình viết dư một nét, ấy vậy mà lại đi ra nghĩa khác.

Bách Thâm chậc lưỡi rồi bật cười, Tiểu Mã từ bé đã không có cha mẹ, sống cùng một ông chú bán cá ngoài chợ nhỏ. Năm nay cậu bé đã mười tuổi, nhưng mới may mắn gặp được anh. Lũ trẻ ở đây, phần lớn đều có hoàn cảnh rất đặc biệt. Đứa nào gia đình cũng khó khăn, nhưng được cái cha mẹ dạy dỗ tính nết rất tốt. Nên đứa nào cũng rât ngoan và biết vâng lời, hơn nữa còn rất ham học.

Trời điểm xế chiều, khí tiết bắt đầu trở lạnh khi trời đột ngột đổ mưa lớn. Bách Thâm ngồi bên bàn đá, dưới ánh đèn đã hơi mờ đục, anh chăm chú chấm bài kiểm tra của bọn trẻ mới nộp trên lớp sáng nay.

“Vẫn chưa về sao thầy Bách?” một giọng nữ trong trẻo cất lên, tay đặt nhẹ tách trà nóng lên bàn rồi ngồi xuống đối diện.

Liếc mắt vào đống giấy dưới tay Bách Thâm, cô ấy lại hỏi: “Đang sửa bài cho bọn trẻ sao?”

Bách Thâm không ngẩng mặt, chỉ cười một cái rồi nói: “Tranh thủ sửa cho xong, tối tôi còn phải…”

“Anh còn phải thay phiên chăm sóc cô gái ấy?” Lý Dịch Đình chen ngang vào, ánh mắt hơi có chút thắc mắc.

Nét bút trong tay Bách Thâm chợt dừng, anh tháo mắt kính xuống, xoa xoa giữa trán mà đáp: “Bảy ngày rồi, cũng có thể đêm nay là đêm cuối cùng.”

Lý Dịch Đình đẩy tách trà nóng về phía anh, trong mắt chất đầy sự ái mộ. Cô cũng là giáo viên ở đây được hai năm. Suốt hai năm qua, cô dưới sự giúp đỡ chỉ dạy của Bách Thâm đã học hỏi được không ít điều. Cũng vì lẽ đó, có lẽ trong lòng cô từ sớm đã tự nhiên nảy sinh một thứ tình cảm đáng ngờ.

Cô năm nay hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp ngành nhân văn, khoa nghiên cứu về vùng miền nhưng lại không thích tác nghiệp ở nơi đô thị đông đúc đầy xô bồ.

Cô xin chuyển công tác về thôn nhỏ ở Mật Vân này, vô tình gặp được Bách Thâm. Cũng là lúc cô mới biết, động lực lớn nhất thúc đẩy trong đời người là như thế nào.

Cô yêu Bách Thâm, nhưng chưa một lần mở lời. Ở Bách Thâm, luôn tồn tại một rào cản gì đó rất mơ hồ kì lạ. Tuy anh rất niềm nở với mọi người, hoà đồng lại vô cùng nhiệt huyết với lũ trẻ trong thôn. Nhưng thân thế thực sự của anh, anh vẫn không tiết lộ rõ ràng cho bất kì ai.

Đại loại anh chỉ nói gia đình làm nghề buôn bán nhỏ ở Diên Khánh, nhưng vì yêu thích công việc này cho nên mới tự mình tìm đến đây và trú lại. Bách Thâm không phải mẫu đàn ông cao ngạo, trên người toát đầy bá khí lạnh lùng. Anh cương trực, ấm áp, lại vô cùng dịu dàng và chân thành. Nét mặt anh ưu nhã điềm đạm, ánh mắt lại vô cùng thu hút. Nhất là nụ cười trên môi, như phát ra thứ năng lượng khiến người đối diện phải thổn thức trong lòng.

“Uống chút trà nóng đi, trời còn đang mưa, uống vào sẽ ấm người hơn!” giọng Lý Dịch Đình nhỏ nhẹ nói, tách trà toả khói đuoc đưa ngang tầm mắt.

Bách Thâm nhìn cô, cười thật ôn nhu rồi nhận lấy tách trà. Khách sáo nói: “Cảm ơn cô Lý!”

Lý Dịch Đình không nói gì, chỉ chống cằm vui vẻ nhìn Bách Thâm uống tách trà mà mình vừa đưa. Nhưng bất chợt, di động trong túi áo của anh reo lên liên hồi. Anh nghe máy, bên kia không biết đã nói gì, mà khi vừa nghe xong, anh đã đặt tách trà xuống bàn mà vội vã khoác áo, đi nhanh ra cửa.

“Thầy Bách, có chuyện gì?” Lý Dịch Đình gấp gáp chạy theo thì đã thấy Bách Thâm một thân đội mưa chạy thẳng ra bãi xe. Anh đánh vòng xe đến chỗ cô, to tiếng cố nói rõ: “Cô gái ấy đã tỉnh dậy rồi, tôi phải vào bệnh viện ngay. Cô Lý, cô cũng tranh thủ về nhà sớm. Tôi đi trước đây!”

Nói rồi Bách Thâm phóng xe đi mất hút, Lý Dịch Đình mãi dõi mắt nhìn theo đến khi xe đã mất dạng vẫn không ngừng lại. Cô ngước mặt, nhìn lên trên bầu trời đang trút mưa tầm tã, trong lòng thấy có chút tủi thân.

Không biết có phải do cô cũng bệnh rồi hay không, mà trong lúc này, bỗng dưng cô lại nghĩ. Nếu có một lúc cô đổ bệnh, thì Bách Thâm liệu có lo lắng cho cô như những gì anh đã làm cho cô gái lạ mặt kia?

Đỗ xe nhanh vào bãi, Bách Thâm khẩn trương chạy nhanh trên hành lang bệnh viện, cả người suýt ướt đẫm vì trận mưa to. Đến phòng bệnh, anh đã thấy cô gái hôn mê cả tuần đã thực sự tỉnh lại. Cô ấy nằm trên giường, bác sĩ còn đang kiểm tra lần nữa.

“Thật khó tin, tình trạng của cô ấy đã tốt hơn rất nhiều. Cơn sốt đã hạ đáng kể, có lẽ sẽ không có vấn đề gì khác nghiêm trọng. Nằm viện theo dõi thêm một ngày nữa có thể sẽ xuất viện.”

Nghe bác sĩ nói vậy, dì Vân liền mừng rỡ mà reo lên: “Thật tốt quá! Cuối cùng cũng qua được rồi! Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn…”

Lúc này, dì Vân chợt nhìn thấy Bách Thâm từ bên ngoài đi vào, quan sát thấy quần áo anh ướt nhem, đầu tóc cũng vậy. Bà liền lo lắng hỏi: “Kìa thầy Bách, thầy…làm sao mà để mình ướt hết thế kia?”

Nhưng Bách Thâm không để tâm, anh chỉ hỏi: “Cô ấy sao rồi? Ổn chứ dì?”

Dì Vân cười cười, nhẹ nhàng đáp: “Ổn rồi! Bác sĩ vừa nói ngày mai nữa là có thể xuất viện! À, thầy vào thì tốt rồi, cô ấy mới tỉnh dậy chắc đói lắm. Cả tuần rồi không ăn gì, để tôi về nhà nấu ít cháo mang lên. Thầy trông chừng cô ấy giúp tôi một chút..”

Dì Vân rời đi, lúc này trong phòng chỉ còn lại Bách Thâm và Trạch Lam. Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng khẽ gọi: “Cô à…cô…cô thấy trong người ổn chứ?”

Nhưng đáp lại anh, Trạch Lam lại nằm yên, mắt mở to nhìn lên trần nhà. Không gian xung quanh cô, hệt như bị xoay đến chóng mặt. Ký ức, hiện tại, hạnh phúc hay đau thương thống khổ…tất cả trong một lúc đều đổ dồn hết vào tâm trí cô. Cô mơ hồ nhớ bản thân bị rơi xuống biển, thân thể lênh đênh giữa một vùng mênh mông rộng lớn. Cô may mắn bám vào một thân cây to, rồi lại trôi dạt đến tận nơi này.

Những tưởng sau chừng ấy tai nạn, đáng lẽ cô đã phải bỏ mạng. Nhưng…

“Mình vẫn còn sống…vẫn sống ư?”

Bách Thâm nhíu mày khó hiểu khi thấy cô gái kia cứ liên tục lẩm bẩm trong miệng một câu gì đó. Anh đành chạm nhẹ vào vai cô một cái, nhưng không nghĩ sẽ khiến cô giật mình hoảng sợ đến mức toàn thân run lên bần bật.

“Không..không sao! Không sao đâu! Tôi không làm gì cô cả, đừng…đừng căng thẳng!” Bách Thâm vội trấn an, cô gái trước mặt anh đột nhiên bật dậy, kéo lấy chăn rồi ngồi co rút trong góc giường. Thực sự tim này của anh cũng vô tình bị cô ấy hù cho suýt chết.

“Anh…anh là ai?” giọng Trạch Lam run run, cô đưa ánh mắt đề phòng dán thẳng vào người đàn ông đang ngồi trước mặt mình. Bách Thâm có thể nhận thấy, có vẻ cô gái kia đã từng trải qua rất nhiều chuyện kinh khủng. Cho nên mới lộ ra bộ dạng cẩn trọng cùng hoảng loạn như vậy.

Tay đưa ra trước, ra hiệu cho Trạch Lam lấy lại bình tĩnh. Bách Thâm nở nụ cười thiện ý, anh nói: “Tôi là Bách Thâm, giáo viên ở thôn này! Cô không cần phải quá sợ hãi, ở đây là bệnh viện. Cô đã được an toàn rồi!”

“Bệnh…bệnh viện!” Trạch Lam hoài nghi lặp lại trong vô thức. Bây giờ, cô mới thực sự nhìn lại lần nữa. Quang cảnh lạ lẫm phút chốc làm cô e dè thu người sâu trong tấm chăn, chỉ dám đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn quanh.

Phải mất một lúc, đợi cho cô đã bình tĩnh trở lại, Bách Thâm mới ngồi lại gần, hạ giọng nói: “Ở đây là thôn Đầu Hải, chúng tôi đã cứu cô ở bên bờ sông vào bảy ngày trước. Cô đã hôn mê suốt từ ngày hôm đó đến nay, cô…có nhớ được gì không?”

“Bảy ngày…tôi đã hôn mê tận bảy ngày ư?” Trạch Lam kinh ngạc tự hỏi, trong mắt vẫn còn lưu lại sự hoang mang chưa kịp rút.

Bách Thâm dừng một chút, rồi chậm rãi hỏi tiếp: “Cô tên gì? Là người ở đâu? Tại sao lại trôi dạt đến tận đây?”

Lúc này, trong đầu Trạch Lam mới vô thức hiện lên những hình ảnh vụn vặt. Cô mơ hồ tìm kiếm trong số chúng một ít hình ảnh nguyên vẹn còn sót lại. Rồi trong vài giây, cô cố gắng đem chúng ghép thành một mảng thể hoàn chỉnh. Bức tranh tối đen đầy ám ảnh ấy hiện rõ trước mắt cô, là tất cả những gì đau đớn nhất đã đi qua và nhẫn tâm huỷ hoại cuộc đời cô, huỷ hoại cả Phù Dung, huỷ hoại luôn cả Tố Dĩ Dĩ.

Cô chợt thấy gương mặt lãnh đạm của Giang Triết Hàn với ánh mắt thâm sâu tàn độc đang nhìn thẳng về phía mình. Rồi rất nhanh, sự tàn ác ấy được tô vẽ thay bằng một gương mặt đầy đau khổ với một ánh mắt mâu thuẫn cực độ, không ngừng khảm sâu vào tâm trí cô.

Rõ đến từng chi tiết, không sót thứ gì.

Trải qua ngần ấy thời gian bị dày vò trong địa ngục, cô căn bản đã chết đi một lần rồi. Bây giờ tỉnh dậy, cô quả thực không muốn mang khoảng ký ức bi kịch ấy để vào cuộc đời mình thêm một lần nào nữa. Cô không muốn nhớ đến tình yêu đầy mùi tội lỗi của Giang Triết Hàn, càng không muốn để thứ tình cảm bất khả kháng của bản thân chiếm giữ con tim.

Cô muốn quên, thực sự muốn một lần xoá sạch hết tất cả mọi thứ.

Hàm răng cắn chặt lên cánh môi, hai khoé mi cũng ướt đẫm nặng nề. Cô bật khóc, khóc cho một quãng thời gian đã vô tình bị chà đạp đến chết đi sống lại.

Thấy cô đột nhiên gục mặt ôm đầu bật khóc nức nở, Bách Thâm hoảng sợ vội nói: “Cô…cô à! Cô không khoẻ sao…Tôi…tôi đi gọi bác sĩ…”

Bách Thâm đứng dậy, vừa rời khỏi ghế, còn chưa kịp bước đi thì Trạch Lam lại bất chợt lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào khó mà nghe rõ.

“Tôi…không nhớ!!!”

Nghiêng đầu khó hiểu nhìn Trạch Lam, Bách Thâm mới từ từ tiến lại gần rồi ấp úng nói: “Cô…cô sao thế?”

Trạch Lam ngẩng mặt, đôi mắt sầu thảm ngấn nước thoáng nhìn Bách Thâm. Môi cô run run, khẽ nói lại lần nữa: “Tôi…không nhớ gì cả!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN