Ám Hương - Chương 99
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Ám Hương


Chương 99


“Hiểu Tình, xem hôm nay ông nội mang cái gì đến cho con này!” vừa cười nói, Giang Cầm vừa lấy ra một món đồ chơi bé xíu đưa ra trước mặt Hiểu Tình. Con bé nằm trong lòng ông, cơ hồ ngọ nguậy không yên. Hai cánh môi nhỏ xíu cứ chốc chốc lại cong tròn lên, như thể đang đòi sữa.

Giang Cầm bế con bé trong tay, ân cần vỗ về từng chút một. Đã hơn hai tháng trôi qua, hầu như lúc nào ổng cũng dành thời gian ghé ngang nơi này, cứ Giang Triết Hàn vắng mặt, ông lại tranh thủ vào thăm con bé một lát.

Bất chợt, Chu Mẫn Bình từ bên ngoài gấp gáp chạy vào. Bà cúi cúi người vội vàng nói: “Lão gia, nhị thiếu gia về rồi…”

Nói rồi Chu Mẫn Bình nhanh tay bế lấy Hiểu Tình, Giang Cầm cũng vừa hay muốn đứng dậy rời khỏi nhưng quá muộn, Giang Triết Hàn đã đứng ngay cửa lớn, đăm đăm đôi mắt lãnh đạm mà nhìn ông.

“Triết Hàn..” giọng Giang Cầm run run khẽ gọi, hai bàn tay siết chặt chiếc gậy thoáng run rẫy.

Chu Mẫn Bình ôm Hiểu Tình đứng nép một góc, sợ hãi vì lo sẽ bị phạt nặng một trận. Nhưng Giang Triết Hàn chỉ đi đến trước mặt bà, đưa tay ôm lấy Hiểu Tình về phía hắn rồi xoay mặt bước đi.

Giang Cầm có phần kinh ngạc vì thái độ không chút nóng giận đó của hắn. Lần đầu tiên sau hơn mười năm qua, đứa con trai này không nổi nóng với sự xuất hiện của ông. Mắt ông hơi cay, chân thoáng bước lên muốn gọi lấy Giang Triết Hàn.

Hắn bế Hiểu Tình đi ngang mặt ông, dừng lại một chút. Giang Cầm mỉm cười với con bé, rồi thoáng nhìn sang người đang bế lấy nó. Hiểu Tình tuy còn nhỏ nhưng đã rất rõ thừa hưởng được những đường nét hiếm có trên mặt từ Giang Triết Hàn.

Giống, quả thực con bé giống cha vô cùng!

Giang Cầm bật cười khi thấy Hiểu Tình đưa bàn tay bé xíu hướng về phía ông. Giang Triết Hàn dịu dàng nhìn con bé, nhưng lại rất sắc bén mà nhìn ông. Trong lòng hắn cơ hồ ấm lên, như có một sự cảm thông nào đó đang dần được hình thành sau ngần ấy năm nguội lạnh.

Hơn hai tháng qua, mỗi lần Giang Cầm lén lút ghé thăm Hiểu Tình, hắn lẽ nào lại không biết. Tuy hắn không tài nào tha lỗi cho ông, nhưng không thể nhẫn tâm chia rẽ tình thân của Hiểu Tình với ông nội của nó. Hắn rất thương con bé, thương bằng tất cả những gì hắn có trên cõi đời này. Hắn không muốn mang thù hận cá nhân ràng buộc lên cuộc sống của Hiểu Tình. Hắn muốn con bé được sống vui vẻ và hạnh phúc nhất có thể.

Giang Triết Hàn cười nhẹ với Hiểu Tình, hắn vỗ về con bé khi thấy nó cựa quậy muốn khóc. Nhìn sang Giang Cầm, hắn lạnh lùng nói: “Sau này muốn thăm con bé, ông không cần phải làm cái trò lén lén lút lút ấy làm gì nữa! Tôi cho phép ông đến gặp mặt Hiểu Tình, nhưng…chỉ một lúc thôi. Ông hiểu chứ?”

Câu nói vừa nghe qua, Giang Cầm như không thể tin nổi vào tai mình. Ông mừng đến mức suýt khóc, đập đập chiếc gậy xuống đất mà mãn nguyện nói: “Hiểu…ta hiểu mà! Chỉ cần cho ta gặp mặt con bé, một phút thôi cũng được!”

Ánh mắt Giang Triết Hàn vô tình nhìn ông, rồi hắn ôm Hiểu Tình xoay đi, lãnh đạm nói: “Hôm nay đến đây là đủ rồi, ông về đi!”

Nụ cười trên môi Giang Cầm hơi trĩu xuống, nhưng bấy nhiêu thực sự cũng đã quá đủ. Ông gật gật đầu, rạng rỡ cười thêm lần nữa mà đáp: “Được, ta về! Ngày mai ta lại đến…Hiểu Tình, ông nội về đây!”

Giang Triết Hàn không nhìn lại, một mạch bế lấy Hiểu Tình đi thẳng lên trên lầu. Nhưng khi hắn đi đến khung cửa sổ lớn gần đó, liền dừng chân đứng đó nhìn xuống bên dưới sân.

Nhìn đến khi chiếc xe của Giang Cầm rời đi hẳn, hắn mới quay sang Hiểu Tình, hai tay khẽ run nhẹ, hắn hỏi con bé: “Có phải ông ấy đến đây, con vui hơn đúng không Hiểu Tình?”

Tròn mắt nhìn hắn, Hiểu Tình chu chu môi, thổi ra một khối bọt nhỏ li ti. Hắn bật cười, nhưng trong lòng lại đau xót như ai đang mạnh tay xát muối vào vết thương. Hàng lông mày thoáng cau lại, trên trán cũng rất nhanh xuât hiện vài nếp gấp. Gương mặt hắn, khắc lên một sự đau thương chưa từng được lột tả.

Đã hai tháng trôi qua, hắn chưa từng ngơi nghỉ một khắc một giây để tìm kiếm tung tích của Trạch Lam. Nhưng đổi lại, kết quả mỗi lần mà hắn trông đợi bằng tất cả sự hi vọng của tâm can mình, chỉ là những cái lắc đầu bất lực của đám thuộc hạ.

Hắn chưa từng nghĩ Trạch Lam đã chết, sâu bên trong nhận thức rõ ràng thừa biết kết quả đã rất tồi tệ, nhưng bản thân lại tự lừa dối che đậy bằng những niềm mong đợi vô nghĩa. Tay hắn ôm Hiểu Tình, lòng lại nhớ Trạch Lam. Nỗi nhớ này đang mỗi lúc mỗi bức cạn sức sống hắn từ trong ra ngoài. Dáng dấp cao ngạo nhưng bên trong lại gục ngã đến mức đáng thương. Nét mặt tưởng chừng như vô hồn thì sự thật…lại thấm đầy nước mắt!

[…]

“Tiểu Thất! Đi dạy về rồi sao?” tiếng một người đàn ông reo to, trên tay còn đang bận gỡ mấy con cá vừa bị mắc lưới.

Trạch Lam đi dọc men theo con kênh, cô tươi cười đáp lại: “Dạ vâng! Hôm nay tranh thủ về sớm để nấu canh cho thầy Bách.”

Nghe Trạch Lam nói vậy, người đàn ông kia liền cầm một con cá chép to hơn bàn tay chạy nhanh đến phía cô, nhét nó vào tay cô mà nói: “Tiểu Thất à, hôm nay có con cá này chú để dành cho con, đem về mà nấu canh.”

“Không…không được đâu…” Trạch Lam ái ngại muốn từ chối, nhưng ông chú kia lại kiên quyết đến cùng.

“Cái gì mà không được! Con và thầy Bách đã dạy dỗ Bảo Bảo nhà ta rất tốt, ơn này cả nhà ta còn chưa trả hết. Chỉ là một con cá, sao lại phải ngại kia chứ. Nhận đi, nhận cho ta vui!” vừa nói vừa cười, trên nét mặt khắc khổ của người đàn ông ấy hiện đầy vẻ phúc hậu.

Trạch Lam biết không thể khước từ, cô đành mỉm cười gật đầu đáp lễ: “Con cá này thì con xin nhận, nhưng ơn mà chú nói con thật tình không dám. Mọi người ở đây không những đã cứu mạng con, dù không biết con là ai, là người như thế nào nhưng mọi người đều đối xử với con rất tốt. Cái ơn này, phải là để con nói mới đúng. Dạy bọn trẻ học, giúp thôn chút ít đã là gì lớn lao đâu!”

Nói đến đây thì phía trước, cách một đoạn, Bách Thâm cũng đang đi về phía cô. Trạch Lam chỉ theo thói quen xã giao đưa tay vẫy nhẹ kèm nụ cười rất nhẹ nhàng.

Nhìn qua nhìn lại, ông chú kia liền sinh ý trêu ghẹo, ông lay nhẹ tay Trạch Lam, khẽ nói: “Tiểu Thất này, nói thật đi…khi nào thì con và thầy Bách mới công khai với mọi người?”

Trạch Lam nghe thấy, liền không tránh khỏi sững sốt. Cô lắc đầu, bèn phản đối: “Kìa chú, công khai gì chứ? Con với thầy Bách chỉ đơn giản là bạn bè bình thường. Không có gì phải che giấu để mà công khai hay không cả.”

Nghe cô nói, người đàn ông ấy chỉ phì cười rồi trở lại trên tàu tiếp tục việc đang dở dang. Trạch Lam cúi chào rồi cũng chậm rãi đi về phía Bách Thâm, trong lòng thấy hơi buồn cười vì lời trêu đùa khi nãy. Cô và Bách Thâm, suốt hơn sáu năm qua thực sự là không hề phát sinh tình cảm nào khác ngoài tình bạn, hay hơn nữa chỉ dừng lại ở tình nghĩa thâm giao.

Sáu năm trôi qua không quá dài, nhưng đối với cô lại là cả một quá trình sống lại lần nữa. Những ngày tháng ở đây, cô thực sự sống rất tốt, rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Nhưng ít ai biết được, gương mặt rạng rỡ cùng nụ cười tràn đầy sức sống ấy của cô chỉ tồn tại như một lớp vỏ bọc đầy giả dối.

Sáu năm qua đi, trong ký ức của Trạch Lam chưa một lần quên được những chuyện xảy ra trước đây. Cô không quên được người bạn tri kỉ Tố Dĩ Dĩ, không biết hiện giờ cô ấy đã tỉnh lại hay chưa. Cô nhớ da diết Hiểu Tình, nhớ như in vào trong tâm thức vẻ ngây thơ, đáng yêu của con bé trong những ngày ngắn ngủi được bế con bé trên tay.

Hơn hết, cô lại càng không thể một lòng vứt bỏ hình ảnh của Giang Triết Hàn ra khỏi tâm trí. Từ sâu trong nhận thức, cô biết rất rõ, bản thân đã thực sự động lòng với hắn. Trải qua bao lần hắn buông bỏ tính mạng để cứu lấy cô, cô lẽ nào sắt đá đến mức không thấy rung động.

Nhưng cô vẫn nhút nhát không dám thừa nhận, chỉ mượn thân thế mới này để trốn tránh.

“Tiểu Thất!” giọng Bách Thâm trầm ấm vang lên, anh đứng trước mặt cô, nhanh tay cầm giúp cô con cá chép khá nặng nề.

Trạch Lam nhoẻn miệng, cô chỉ vào con cá rồi nói: “Là của chú Trương, tôi đã cố không nhận rồi nhưng chú ấy cứ nhét vào tay…”

Bách Thâm ngoảnh mặt nhìn ra phía sau lưng Trạch Lam, thấy người đàn ông vừa rồi đang vẫy tay với anh. Anh cười một tiếng, vui vẻ nói với cô: “Mấy năm rồi, em vẫn cứ khách sáo như vậy. Con người của em chỉ biết cho đi nhưng không biết nhận lại, người thiệt thòi…sẽ là em đấy Tiểu Thất!”

Trạch Lam không đáp, chỉ buộc miệng cười nhẹ cho qua chuyện. Cô cùng với Bách Thâm tản bộ trên con đường nhỏ dẫn sâu vào thôn, vừa đi vừa thoải mái tán dốc.

Khung cảnh vào chiều ở đây rất bình dị, có con kênh nhỏ, có con sông trong vắt đầy nên thơ. Đám trẻ con trong thôn cứ chiều chiều lại kéo nhau ùa ra đường, vô tư đùa giỡn. Cuộc sống này, quả thực như một bức tranh nhiệm màu vô tình tìm đến cô.

Tiểu Thất – cái tên lạ lẫm này do chính Bách Thâm đặt cho cô. Đôi lúc, anh còn mượn cớ trêu cô, vì cô hôn mê bất tỉnh tận bảy ngày, cho nên anh mới gọi cô bằng cái tên như vậy.

Con số bảy bé nhỏ ấy, từ lúc nào đã lớn rất nhanh trong lòng của Bách Thâm, lớn đến mức, bây giờ anh cảm thấy tim mình rất chật chội. Xung quanh đều bị chèn ép bởi kiềm nén và nhẫn nại, anh thực sự rất muốn một lần được giải phóng hết tất cả. Điên dại nói với Tiểu Thất rằng – anh rất yêu cô!

Nhưng dường như đối với Tiểu Thất, cô vẫn còn rất nhiều điều muốn che giấu. Cô tránh đi những lời nói bày tỏ ẩn ý của anh bằng cách bắt qua một câu chuyện khác, hay cô chỉ bật cười mà trêu ngược lại anh bằng những câu từ hài hước, dí dỏm.

Cô là một người thông minh, lại có nội hàm sâu sắc vô cùng. Nhìn vào thái độ sau chừng ấy năm đó của anh, lẽ nào cô không thể nhận ra tình cảm mà anh dành cho cô là gì?

Mãi nhìn lén vào phía sau mái tóc đen ánh của Trạch Lam, Bạch Thâm chẳng biết cả hai đã đến nhà. Cô cầm lại con cá từ tay anh, bước vào trong nhà, trước khi quay đi còn nhẹ nhàng nói: “Nấu xong tôi sẽ mang sang cho thầy! Tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, sẽ nhanh thôi.”

Bóng dáng nhỏ nhắn của Trạch Lam khuất sau lối cửa gỗ cũ kĩ, nụ cười trên môi Bách Thâm mới nặng dần. Anh đứng ngoài sân thật lâu, đau lòng thầm nghĩ một chút…

Mấy năm qua, Trạch Lam vẫn luôn luôn gọi anh như vậy.

Một tiếng cũng “thầy”, hai tiếng cũng lại là “thầy”. Dù cho anh có đối xử với cô chu đáo ra sao, cô vẫn không hề trút bỏ khoảng cách của tiếng gọi đầy khách khí ấy.

Bách Thâm chậm rãi đi về phía nhà mình, cách căn nhà của dì Vân – nơi Trạch Lam đang ở chỉ bằng một lối hẻm nhỏ. Bước chân bước qua khỏi ba bậc thang rồi dừng lại trước cửa nhà. Bách Thâm đưa mắt nhìn lên trời, không cầm được đành thở dài một hơi.

Chỉ mới cùng cô đi một đoạn ngắn, mà trời đã tối sầm. Trăng đêm nay rất sáng, sao nhỏ bao vây xung quanh tản đều cả nền đen rộng lớn. Bách Thâm nhìn vào hai ngôi sao đang ở rất gần nhau, nhếch môi bật cười đầy chua xót.

Suy cho cùng, cô và anh chẳng khác gì hai ngôi sao nhỏ bé đang phát sáng trên cao. Tưởng chừng tìm thấy nhau giữa vùng vũ trụ mênh mông, nhưng lại xa cách nhau như hàng vạn năm ánh sáng. Anh không thể chạm tới Trạch Lam, chỉ có thể ở một khoảng cách nhất định nào đó mà nhìn cô. Lén lút như một tên hèn hạ đem giấu hình ảnh của cô vào trong lòng. Lưu giữ lại rồi cũng từ đó mà tự mình gặm nhấm mảnh tình vụn vặt của chính mình.

[…]

Lập xuân, tiết trời Bắc Kinh ấm áp hơn rất nhiều, những cơn gió đầu mùa nồng hậu thổi qua không ngừng, đánh đám lá thông trên cao rơi đầy xuống khoảng sân lớn.

Ngay cạnh đài phun nước, một cô bé độ chừng sáu tuổi liên tục nhặt mấy chiếc lá cây dưới chân mình, đem thả trôi trên mặt hồ. Hai thắt tóc ngang vai thoáng đong đưa, gương mặt bầu bĩnh hơi phồng lên đầy thích thú. Đôi gò má hồng hào nổi bật như hai quả đào chín, cánh môi chúm chím cong lên, thổi ra một khối bong bóng nhỏ.

Bất chợt, từ phía sau có giọng nói nghiêm khắc nào đó vang lên làm con bé giật mình đưa tay lau miệng rất nhanh.

“Hiểu Tình! Đã nói con bao nhiêu lần, không được thổi bong bóng trên miệng như vậy!” Giang Triết Hàn nghiêm giọng nói, bước chân dừng lại cách con bé một khoảng.

Hiểu Tình nhảy khỏi thành hồ, chạy nhanh đến ôm lấy Giang Triết Hàn. Nhưng chiều cao quá chênh lệch, con bé chỉ như ôm được mỗi hai chân hắn. Ngọ nguậy nũng nịu: “Tình Tình không có, papa đổ oan rồi!”

“Thật là không?!” giọng Giang Triết Hàn cao lên, hắn ngồi xuống trước mặt Hiểu Tình, đầu lông mày nhướng lên đầy nghi vấn.

“Vậy cái này là cái gì đây?” vừa nói, một ngón tay Giang Triết Hàn vừa lau qua miệng Hiểu Tình, kéo theo số nước bọt còn dính trên mép môi của con bé mà đưa lên.

Hiểu Tình biết đã hết đường chối cãi, con bé chỉ gục mặt, hai tay vò vò vạt áo, im ru không dám trả lời. Giang Triết Hàn nhìn con bé một lúc, hắn chọt ngón tay vào bên má phấn của con bé, trầm trầm cất giọng: “Được rồi! Papa không mắng con. Mau lên, chú Tôn đang đợi con ngoài xe.”

Nghe đến đây, Hiểu Tình chợt ngẩng đầu nhìn hắn. Hai mắt con bé tròn xoe đen đậm, lẫn trong đôi con ngươi ấy như có hàng vạn tinh tú lấp lánh không ngừng. Con bé cong môi, níu lấy ống tay áo của Giang Triết Hàn khi hắn đứng dậy muốn rời đi.

Giật giật hai cái, Hiểu Tình nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay, papa không đưa Tình Tình đến trường sao?”

Bóng lưng cao lớn của Giang Triết Hàn đang hướng về phía Hiểu Tình, con bé ngây ngô không nhìn ra được, bóng lưng ấy của hắn đang cố gắng che đậy biết bao sự khổ tâm khó nói.

Hắn không xoay người lại nhìn Hiểu Tình, gương mặt chỉ hơi nghiêng sang một chút, lạnh lùng nói: “Vẫn như mọi khi, con ngồi chung xe với chú Tôn. Xe của ta ở phía sau, sẽ luôn theo sát con cho đến khi tới nơi.”

Dứt lời, Giang Triết Hàn đã bước nhanh vào bên trong, để lại Hiểu Tình cứ đứng đó ngây ngốc nhìn theo hắn đến khi khuất dạng. Ở độ tuổi này, con bé không thể hiểu vì sao càng ngày, khi con bé càng lớn, cha của nó càng lúc càng dựng lên một bức tường vô hình giữa mối quan hệ của cả hai.

Hắn thôi không ôm suốt lấy con bé mỗi tối khi đi ngủ, không đi bất kì nơi nào khi chỉ có hai cha con. Theo sát, lúc nào cũng là thím Chu hoặc Tôn Nghị, cứ như thể họ đang sợ điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra bất cứ lúc nào.

Hiểu Tình một thân nhỏ nhắn xinh xắn trong bộ đồng phục của trường, con bé được Chu Mẫn Bình dẫn ra xe đang đợi sẵn bên ngoài. Ngồi vào trong, Hiểu Tình lén đưa mắt nhìn ra sau, cố gắng quan sát Giang Triết Hàn đang ở trong chiếc xe phía sau mình.

Ánh mắt Giang Triết Hàn đăm chiêu nhìn ra bên ngoài, theo dòng xe cộ đông đúc càng trở nên lơ đãng. Trong đôi mắt ấy, ngần ấy năm Trạch Lam xa cách hắn, càng lúc càng chất đầy sự trầm tư mệt mỏi. Hiểu Tình càng lớn, hắn càng nghiêm khắc với con bé. Hơn nữa, lại còn như làm ra dáng vẻ xa cách.

Hiểu Tình tuy còn nhỏ, nhưng lại vô cùng thông minh và hiểu chuyện. Con bé biết, tất cả những việc mà cha của nó làm, đều là muốn tốt cho nó mà thôi. Trong đầu óc non nớt của Hiểu Tình, con bé vẫn còn nhớ thoáng qua hình ảnh đầy đau đớn cũng như đáng sợ lạnh người của Giang Triêt Hàn khi hắn bị phát bệnh.

Khi ấy, Hiểu Tình vừa mới lên năm. Thứ độc dược ác ôn trong người đột nhiên bộc phát khi hắn đang ôm con bé trong lòng, đọc cho con bé nghe vài mẫu truyện nhỏ.

Hắn mạnh tay hất văng con bé ngã nhào xuống sàn nhà, nhưng cũng rất may, Chu Mẫn Bình vừa đi lên phòng, dự tính mang ít bánh ngọt và trà nóng. Bà thất kinh khi nghe tiếng kêu gào của hắn vang lên trong phòng, cùng với đó là tiếng khóc ré của Hiểu Tình.

Chu Mẫn Bình mở cửa, hai mắt căng ra bàng hoàng vì cảnh tượng kinh khủng đang diễn ra.

Hiểu Tình nằm dưới sàn nhà, trên đầu bị trầy một vệt nhỏ, con bé khóc đến mức đỏ hết cả mặt mũi. Nhưng kinh khiếp hơn có lẽ vẫn là Giang Triết Hàn, hắn nổi điên đạp đổ mọi thứ. Rồi rất nhanh, hắn dùng cáng bút bằng đồng trên bàn đâm mạnh vào bàn tay mình, khiến máu bắn ra vương vãi khắp nơi.

Chu Mẫn Bình chỉ biết liều mạng chạy đến ôm lấy Hiểu Tình rồi nhanh chân lao khỏi phòng. Khi Tôn Nghị và Tam Ngưu đến, họ đã thấy Giang Triết Hàn quỳ dưới sàn, ôm đầu gục lên giường, không ngừng kêu la.

“Tứ thiếu, tiểu thư có vẻ không vui.” Tam Ngưu nói khi trông thấy Hiểu Tình cứ nhìn chằm chằm về xe của họ.

Giang Triết Hàn không nhìn sang, mí mắt cơ hồ hơi thấp xuống. Vờ như không để tâm, nhưng thực ra lại rất để tâm vô cùng.

Hắn sợ thứ độc dược chết tiệt ấy sẽ gây tổn thương đến Hiểu Tình, chỉ vì nó, hắn đã mạnh tay mà ném con bé văng xuống sàn nhà không chút do dự. Cố gắng lắm, hắn mới giữ lại được chút lí trí, lần nữa tự làm đau bản thân để ngăn cản điều tồi tệ xảy đến.

Kể từ giây phút ấy, hắn không cho phép Hiểu Tình ở gần hắn nếu như không có người khác bên cạnh. Hắn nhất định không cho phép mình làm bị thương con bé thêm một lần nào nữa.

Xe dừng lại, Hiểu Tình tay ôm chiếc cặp hình thỏ bông bước xuống. Giang Triết Hàn đi đến ngồi xuống trước mặt con bé, chỉnh lại bím tóc cho ngay ngắn. Hắn nhỏ nhẹ nói: “Ta có căn dặn nhà bếp làm món con thích. Còn nữa, quyển truyện lần trước con muốn tìm…ta cũng đã tìm cho con rồi. Tối nay ta sẽ đọc cho con nghe! Chịu không?”

Sắc mặt Hiểu Tình chuyển biến rất nhanh, hệt như tâm trạng ngây ngô của con bé. Gật đầu liên tục, Hiểu Tình cười nhe răng: “Dạ chịu! Papa là nhất vũ trụ!”

Ôm cổ, hôn lên má Giang Triết Hàn một cái. Con bé rất nhanh chạy tung tăng vào trong cổng trường, theo sau còn có bốn tên thuộc hạ.

Giang Triết Hàn đứng đó, dõi mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Hiểu Tình đến khi con bé vào lớp. Hắn quay trở lại xe, lúc này Tam Ngưu mới nói, giọng có phần nghiêm trọng.

“Tứ thiếu, không bao lâu nữa anh ta đã được mãn hạn tù. Ngài có dự tính gì không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN