An Cư Lạc Nghiệp - Chương 6: Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


An Cư Lạc Nghiệp


Chương 6: Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung


18+

Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung

Hai người phối hợp rất ăn ý, cộng thêm kinh nghiệm phong phú của An Cúc Nhạc, biết lúc nào cần dùng lực, lúc nào cần thả lỏng, dương v*t của cậu thanh niên đẩy mạnh vào, phần đầu là phần khó khăn nhất, không chỉ to mà hình dáng cũng hệt như một thanh hung khí, cửa huyệt của An Cúc Nhạc lại non mềm, chỉ mỗi giai đoạn này thôi đã khiến cho An Cúc Nhạc sướng đến tê tái vòng eo, vừa muốn nuốt vào thật nhanh, vừa muốn duy trì tình trạng này, y mê loạn thiếu điều phát điên, chỉ có thể ôm lấy cậu thanh niên nức nở ra hiệu: “Cậu vào đi…. cắm vào đi…”

“Ừ.” Cậu thanh niên đáp trả, nói cho cùng cậu vẫn còn trẻ, tuy đã cố hết sức nhưng vẫn bị kích động, bên trong cơ thể An Cúc Nhạc rất nóng, mặc dù bị ngăn bởi một lớp màng cao su, cậu vẫn cảm nhận được sức hấp dẫn khôn cùng kia khi đâm vào rút ra. Đỗ Ngôn Mạch nhịn không được, thúc mạnh một cái, cả cây thịt đâm vào hơn phân nửa.

“A a, sâu quá, tôi chịu không nổi… bụng quá căng…” An Cúc Nhạc ôm lấy cậu, rãnh quy đầu của cậu thanh niên vừa húc vào tuyến tiền liệt của y, suýt nữa y đã nhịn không được, hai chân giật nảy lên.

dương v*t mới tiến vào phân nửa, An Cúc Nhạc đã cảm thấy quá sức chịu đựng, trực tràng bị nhồi kín, cửa huyệt phía dưới co rút không ngừng, những đường gân trên hung khí thô to dù bị ngăn cách bởi một lớp màng nhưng vẫn có thể cảm nhận được.

Đầu óc An Cúc Nhạc choáng váng, miệng khô khốc, y cúi xuống hôn đối phương, nuốt lấy nước bọt của người ta, thều thào: “Được rồi, cậu có thể… nhích vào thêm chút nữa.”

“Được.” Lại thêm một khúc bị đẩy vào, bộ phận thô nhất đã lọt qua, bước tiếp theo thông thuận hơn hẳn, đợi đến lúc phần ngoài cửa huyệt chạm vào chùm lông thô ráp, An Cúc Nhạc biết đã vào hết toàn bộ.

Lồng ngực y phập phồng, gắng sức hút dưỡng khí, sắc mặt đỏ ửng, y đè bụng, sờ sờ ngấn ngang ở dưới cơ hoành một chút, cười yếu ớt với cậu thanh niên. “Cậu đẩy đến tận chỗ này của tôi rồi.”

Cái này chỉ là nói quá, cậu thanh niên cúi đầu, liếc nhanh một cái, lập tức đỏ mặt.

Cứ như nửa thân trên của người này, đều bị mình xuyên qua.

An Cúc Nhạc phì cười nắn lỗ tai cậu thanh niên, da của cậu hơi tối màu, chỉ có mỗi vành tai là nhạt một tí, có thể nhìn ra mỗi khi cậu thay đổi cảm xúc, rất thú vị.

“Cậu to quá, tôi không nhúc nhích nổi, cậu… tự di chuyển đi?” Ban đầu y định cưỡi trên người cậu thanh niên, nhưng hàng của cậu ấy vừa thô vừa dài, chỉ mới cắm vào thôi mà eo y đã xụi lơ, căn bản không thể dùng lực, để cho cậu trai tân này tự thân vận động, lá gan của y quả là không nhỏ, nhưng mà… không hiểu sao An Cúc Nhạc rất có lòng tin với cậu thanh niên.

“Đỡ tôi, từ từ đặt tôi lên giường, tư thế này cậu sẽ dễ làm hơn.”

Đỗ Ngôn Mạch làm theo, nhưng động tác của cậu còn chu đáo cẩn thận hơn so với An Cúc Nhạc tưởng tượng, một tay cậu vòng qua eo y, một tay đặt ở mông y, vẫn giữ nguyên trạng thái ở bên trong cơ thể y, nhẹ nhàng đặt y nằm ngửa trên giường.

An Cúc Nhạc chớp mắt, từ dưới ngước lên nhìn cậu thanh niên, cậu ấy nhẫn nhịn đến mồ hôi đầy mặt, kết tụ dưới cằm, đọng lại thành giọt. Tư thế thay đổi, dương v*t bị đẩy ra bên ngoài một chút, An Cúc Nhạc ngửa đầu, mút lấy giọt mồ hôi kia, dang rộng hai chân, ôm lấy thắt lưng cậu thanh niên, mời chào một cách triệt để.

Y nghĩ, tùy theo ý cậu ấy.

Đỗ Ngôn Mạch hiểu.

Cậu thanh niên nhịn tới cực hạn, cuối cùng thỏa sức mà làm, An Cúc Nhạc thét chói tai, trực tràng bị cọ xát điên cuồng, tuyến tiền liệt liên tục bị đâm chọc, An Cúc Nhạc sướng đến phát điên, không tài nào kiềm chế được. “A a a, căng quá, chạm tới rồi… ư, lớn quá… chết mất… ưm a…”

“A! A a, ha…” Lúc trước rên rỉ, ít nhiều là để tăng thêm không khí, bây giờ là do nhịn không nổi, cứ thế mà kêu, giọng y vang dội, tràn đầy khêu gợi, ngược lại cậu thanh niên rất im lặng, chỉ thở hổn hển vài tiếng, An Cúc Nhạc hiếm khi mới thấy xấu hổ, tiếng rên cũng nhỏ dần.

Khuỷu tay Đỗ Ngôn Mạch chống tại hai bên sườn mặt của An Cúc Nhạc, bàn tay vùi vào ra giường, thân dưới đưa đẩy cấp tốc, mới đầu cậu không dám cử động quá lố, sau đó thật sự nhịn không được, cứ như một con ngựa hoang, đâm mạnh rút mạnh, mỗi lần đều kéo ra hơn nửa đoạn, rồi lại đẩy mạnh vào, trên thân dương v*t dính đầy chất lỏng không tên, ướt át bóng loáng, giúp cho động tác của cậu càng thêm thuận lợi.

“Ưm ưm ~~” An Cúc Nhạc kêu vài tiếng phóng đãng, cuối cùng bịt miệng, nghẹn tới nóng cả mặt, ngay cả mũi cũng đỏ bừng.

Đỗ Ngôn Mạch nhìn mà nhộn nhạo, cảm giác thoải mái bên dưới khiến cậu thả lỏng hơn, cậu há miệng ngậm lấy phiến môi của người nọ, dùng lưỡi tách miệng y ra, cái miệng kia vừa chớm mở, An Cúc Nhạc lập tức kìm không được: “A… a… a… đúng rồi, chỗ đó…. thích lắm…”

Đỗ Ngôn Mạch thích nghe như thế, nó làm cậu liên tưởng đến bọn con nít nói khóc là khóc, nói ồn là ồn, tiêu biểu cho việc trẻ con không hề phòng bị, còn người lớn ăn khổ ăn mệt, quen thói nín nhịn, chịu đựng, nếu có thể rên rỉ một cách tự nhiên, chứng tỏ người này tin tưởng mình, cậu bỗng nhiên muốn di chuyển càng mạnh bạo hơn nữa, làm cho y phát cuồng kêu í ới…

Hôn xong, cậu đút ngón cái vào trong miệng An Cúc Nhạc, nghe y lúng búng kêu ê ê a a, đôi tay chống trên đệm lại càng dùng sức, cơ bắp căng phồng, hai cánh tay cậu vừa khéo đặt ở vị trí phía trên bả vai An Cúc Nhạc, mặc cho bên dưới có đẩy mạnh thế nào, thân thể của An Cúc Nhạc vẫn bị cố định, muốn trốn cũng trốn không thoát.

“Chậm chút… chậm chút… a…” Y van xin, bị kìm kẹp ở dưới thân cậu thanh niên, liên tục được yêu, không biết đối phương đào sức đâu ra, An Cúc Nhạc cả người rã rời, hai chân mềm nhũn buông thõng hai bên, nương theo tiết tấu đung đưa của cậu thanh niên, cửa huyệt bị nới ra, ma sát đến tận cùng, khoái cảm ào ạt ùa về, khó mà biểu đạt được, khiến cho y bật khóc.

Đỗ Ngôn Mạch tựa vào người An Cúc Nhạc, liếm mặt y, khóe mắt y, rồi đến vành tai, cứ như một chú chó trung thành đang làm nũng với chủ nhân, nhưng dương v*t thì vẫn hung hãn vô cùng, không thèm chậm lại, khuấy đảo nơi mẫn cảm kín đáo nhất trong cơ thể y.

An Cúc Nhạc nhắm mắt, trải nghiệm luồng khoái cảm nảy sinh do niêm mạc bị cọ xát, sướng đến sục sôi, tiếng va chạm bành bạch ướt át cùng với tiếng thở dốc không ngừng của y du đãng trong căn phòng rách nát rẻ mạt, nếu độ cách âm ở chỗ này tệ hơn chút nữa, phỏng chừng cả tòa nhà đều có thể nghe được tiếng y bị cậu thanh niên nhỏ tuổi đè trên giường thao điên cuồng.

Ảo tưởng đến cảnh bị người khác vây xem, đỉnh quy đầu của An Cúc Nhạc càng trở nên tê dại, nhất là mỗi khi cậu thanh niên di chuyển, cơ bụng cường tráng cứ cọ qua dương v*t của y. Không phải dạng khoái cảm trực tiếp nhất, nhưng lại diệu kỳ một cách khó tả, khiến y không gấp gáp dùng tay thủ dâm, nhưng bây giờ thì không được, bị đâm quá sung sướng, y không muốn bắn tinh luôn như thế, quá khủng khiếp…

“Ha ~~ dừng… dừng lại…” An Cúc Nhạc ấn tay lên lồng ngực cậu thanh niên, cào gãi liên hồi, muốn cậu ấy chậm lại. “Tha cho tôi đi, tôi chết mất… a…”

“Ừ.” Cậu thanh niên thúc vào một cú rõ mạnh, sau đó lập tức dừng lại.

“Á!” An Cúc Nhạc trợn to hai mắt, dương v*t trong cơ thể vừa bị đẩy vào một cách thô bạo, đánh vào túi tinh của y, đầu ngón tay y bất ngờ ghìm vào lồng ngực cậu thanh niên, ấn ra vết đỏ.

dương v*t của y sưng đến phát đau, không giống loại khoái cảm tê tê dại dại khi tuyến tiền liệt bị kích thích, mà là như có vật gì đấy đè ép bên trong mình, thậm chí ngay cả bụng dưới cũng đau nhức, như thể muốn tiểu mà phải nín, nghẹn đến cực hạn, nóng lòng muốn xả ra. An Cúc Nhạc muốn bắn, y đưa một tay ra trước người, chà xát cậu nhỏ, tay kia thì sờ nắn thân thể của Đỗ Ngôn Mạch, mong được thương yêu.

Đỗ Ngôn Mạch vặn vẹo thắt lưng, An Cúc Nhạc nấc khẽ một tiếng, nhưng không tỏ vẻ kháng nghị.

Vì thế cậu lại đưa đẩy thêm một lần nữa, khoái cảm từ phía trước khiến cho mặt sau cũng khép chặt hơn, bên trong An Cúc Nhạc càng thêm mềm mại, căng chật và ẩm ướt. Đỗ Ngôn Mạch vẫn chưa quên cảm giác cao trào ban nãy, chính là do người trước mặt gây nên, cậu duỗi tay xuống dưới, định bụng giúp người nọ, ai ngờ chỉ vừa chạm vào quy đầu cứng rắn của An Cúc Nhạc, y đã lập tức hét lên: “Không, đừng đụng vào… a, ha –”

Y bắn, tinh dịch phọt ra từ đỉnh, phun mạnh đến nỗi ướt đẫm cả bụng hai người.

An Cúc Nhạc níu chặt tấm ra giường bên dưới, luồng khoái cảm dữ dội kia khiến y dù đã bắn nhưng xương sống eo vẫn tê dại như cũ, cửa huyệt mấp máy, hết nuốt rồi lại nhả dương v*t của đối phương ra, lúc này y có thể cảm nhận rõ rệt dương v*t của cậu thanh niên cứng đến nhường nào.

“Đổi… đổi tư thế đi.” An Cúc Nhạc không còn sức nữa, đã thế hai chân còn run liên tục.

Đỗ Ngôn Mạch rút gậy th*t của mình ra, quy đầu dạng xòe rời khỏi thân thể An Cúc Nhạc, kéo theo một tiếng ‘bóc’.

Đã quen được nhồi đầy, bây giờ lại rút ra, bụng dưới cảm thấy trống rỗng tột cùng, An Cúc Nhạc mặt đỏ tận mang tai, thở hồng hộc, xoay người, chộp lấy một cái gối kê dưới bụng, nhếch mông, để cho cửa huyệt vừa bị chà đạp sưng đỏ lộ ra. “Cứ thế… cắm vào đi… cho đến khi cậu bắn mới thôi.”

“Ừm.” Cậu thanh niên nắm lấy eo y, dương v*t vẫn cương cứng như cũ đặt tại miệng huyệt, nhưng vẫn chưa thúc vào.

Nơi này vừa bị đâm chọc, mở rộng cũng không mấy khó khăn, An Cúc Nhạc vùi mặt vào ra giường, ú ú ớ ớ.

Từ góc độ này, Đỗ Ngôn Mạch có thể nhìn thấy hai lỗ tai ửng hồng, phần gáy rám nắng, chiếc cổ thon dài và tấm lưng xinh đẹp của y. Cậu vươn tay sờ nắn, hình dạng xương bướm vô cùng cân xứng, đường cong vòng eo giống như đồng hồ cát, xương đuôi hơi lõm vào, tôn lên hai bờ mông tròn trĩnh.

Đỗ Ngôn Mạch vừa đưa đẩy vừa hôn lên cổ và xương sống của y, lượng tinh dịch vừa bắn trên bụng ban nãy còn nhớp nháp, bây giờ đã bắt đầu biến loãng, tí tách tí tách nhỏ xuống từng giọt.

Cảm thấy mình sắp bắn, cậu dùng hai tay nắm chặt eo của An Cúc Nhạc, phía dưới ra vào kịch liệt, tiếng da thịt va vào nhau không ngừng vang vọng bên tai.

“A… a…” An Cúc Nhạc thậm chí hoài nghi mình đang bị một con ngựa non chẳng biết thỏa mãn là gì xâm phạm, cặp mông y bị va chạm tê rần, cửa huyệt căng chật bị khuếch trương đến cùng cực, không ngừng mút lấy dương v*t của cậu thanh niên, mặc dù vừa mới cao trào, bị thúc như thế vẫn khiến y cảm thấy thật thoải mái, thứ nóng bỏng phía trước lại bắt đầu đứng dậy, không tự chủ được mà lắc lư eo, cọ xát cậu nhỏ của mình lên ra giường.

Đỗ Ngôn Mạch nhanh chóng đến cực hạn, cậu dùng sức đẩy hai cái, xâm nhập càng sâu, dương v*t phình lên, bắn vào trong bao cao su.

Đàn ông sau khi bắn sẽ trở nên mệt mỏi trong giây lát, cậu thanh niên ở sau lưng y thở phì phò, có một sức hấp dẫn non trẻ, An Cúc Nhạc quay đầu, ghì chặt vai đối phương mà hôn, chiếc lưỡi đầy đặn chạm vào da thịt, khí phả ra nóng hổi, lòng bàn tay bị mồ hôi làm ướt sũng, dính dớp.

Bầu không khí ngập mùi giao cấu, dâm đãng khó tả.

Đỗ Ngôn Mạch vừa hôn y, thân dưới lại nhè nhẹ đung đưa. Đã bắn hai lần, vậy mà vẫn chưa chịu đuối, quả là lợi hại, An Cúc Nhạc không thể không nài nỉ cậu ấy tha cho mình: “Nghỉ một chút được không, tôi mệt lắm rồi, làm không nổi đâu.”

“Vậy anh cứ nằm yên, để em làm là được.”

“Phụt.” An Cúc Nhạc dở khóc dở cười, nắm tóc cậu thanh niên, làm đến nghiện rồi ư? “Cậu tưởng mông tôi làm bằng cái gì? Nếu cứ vận động không ngừng nghỉ kiểu này, ngày mai chắc tôi phải đi khám khoa hậu môn quá.”

“Ồ.” Cậu thanh niên hiểu ý, vội vàng rút ra.

Thật biết điều.

Mặc dù dương v*t của cậu chàng đã rời khỏi, nhưng thân mình vẫn lưu luyến dán lên người An Cúc Nhạc, dương v*t vẫn còn thẳng đứng cọ xát giữa hai bắp đùi, không an phận tí nào.

An Cúc Nhạc đang cương lần thứ hai, vẫn chưa bắn ra, ít nhiều gì vẫn chưa hết hứng, y dứt khoát đưa tay xuống dưới, lột bao cao su của cậu thanh niên ra.

Hừm, nặng như vậy, xem ra bắn ra không ít.

Nhớ đến cái áo thun của mình ban nãy, y không khỏi thán phục: đúng là trai trẻ, có triển vọng thiệt chứ.

Không bị trói buộc, Đỗ Ngôn Mạch dường như thoải mái hơn nhiều, cậu lấy lòng hôn mặt sau vành tai của An Cúc Nhạc, hai tay vỗ về đùa bỡn ngực y, vân vê đầu v* ở một bên, chậm rãi xoa nắn, An Cúc Nhạc nhắm mắt thở nhẹ, cả người lại nóng bừng, bên dưới cương hoàn toàn.

dương v*t của Đỗ Ngôn Mạch chen vào giữa hai chân y, quy đầu không ngừng cọ vào vùng háng và túi tinh, nơi đó nhanh chóng bị chất lỏng do cậu tiết ra làm ướt, vừa dính vừa trơn, An Cúc Nhạc sờ soạng quy đầu cứng rắn của cậu, nói: “Tới… tới đầu giường lấy bao cao su, mang vào.” Để cho chắc ăn, y mang theo tổng cộng ba cái.

Cậu thanh niên nghe xong, vui vẻ hẳn, hết cắn lại hôn má An Cúc Nhạc, ngậm mút vành tai mềm mại của y, An Cúc Nhạc vừa bực vừa buồn cười, lúc này Đỗ Ngôn Mạch đã tự mang bao cho mình, An Cúc Nhạc đỡ dương v*t của cậu, sửa sang lại cho tốt rồi ngồi lên.

Lần này không nuốt hết vào, mà chỉ đơn giản thong thả đung đưa eo, Đỗ Ngôn Mạch rất phối hợp, cậu không đâm chọc lung tung nữa, nhưng mà nhịn được một hồi lại không chịu an phận, bắt đầu thúc lên, bởi vì toàn bộ vẫn chưa vào hẳn, An Cúc Nhạc cũng không nói được gì, chỉ đành hùa theo.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“A…”

Hai người đều đã bắn nên cũng không gấp gáp, tiến độ chậm rãi hơn nhiều, không giống như ban nãy vận động điên cuồng, hai tay của cậu thanh niên liên tục sờ nắn người y, An Cúc Nhạc cũng vui mơn trớn cậu ấy, da dẻ cứng cáp của trai trẻ sờ thật đã, y trìu mến ôm đối phương vào lòng, mặc cho cậu thanh niên đâm chọc bên dưới, khoái cảm tăng cao như thủy triều, sau một hồi đưa đẩy, An Cúc Nhạc thủ dâm cho mình vài cái, bắn tinh lần nữa.

Đường ruột của y co rụt lại, có một số đàn ông khi cao trào sẽ thít chặt mặt sau, y cũng không biết là trứng có trước hay gà có trước, rốt cuộc là mặt nào sướng trước, tóm lại chỉ cần sướng là được. Y hôn lên gương mặt đẫm mồ hôi của cậu thanh niên, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Muốn bắn chưa?”

Đỗ Ngôn Mạch khàn khàn nói. “Ừm… sắp rồi…”

“Tốt.” An Cúc Nhạc nâng eo, khiến cho cậu ấy xâm nhập càng sâu hơn, dương v*t của Đỗ Ngôn Mạch cứng như sắt, không hề thua kém ban nãy, An Cúc Nhạc đầu váng mắt hoa, vận động quá kịch liệt, y cảm thấy như sắp bị xuyên thủng, ngay cả dạ dày cũng bị đâm xuyên. “Chậm một chút… không, không, nhanh một chút… cậu làm tiếp đi, làm chết tôi luôn đi… a…”

Xong việc nghĩ lại, đêm nay An Cúc Nhạc hối hận nhất chính là câu nói này.

Cậu thanh niên không hiểu nói đùa là gì, quả thật bắt đầu dồn sức mà làm.

“Ui a, chết mất, chết thật đó… đừng mà… chậm một chút, tôi chết mất a a a a…”

An Cúc Nhạc thậm chí không còn sức kháng nghị, phía sau bị làm đến chảy nước, mỗi lần đâm vào rút ra, tiếng nước lẹp bẹp lẹp bẹp lại vang lên, chất lỏng tiết ra khiến cho thân dưới của hai người dính nhớp nháp.

“Ư…” An Cúc Nhạc lại bị đổi sang tư thế khác, quay về với vị trí thông thường, cửa huyệt bị thao đến tê dại, y giống như con ếch bị ghim trên thớt, tứ chi giang rộng, miệng không ngừng phun ra đủ loại câu từ dâm đãng đáng xấu hổ, mà hung khí thô dài của cậu thanh niên cứ như một cọc đinh sắt, cố định y chặt chẽ, đâm rồi lại đâm, cũng không biết đâm bao lâu.

Cuối cùng, Đỗ Ngôn Mạch bắn, An Cúc Nhạc cũng tê liệt.

Y rã rời ngã vật xuống giường, cậu thanh niên chồm lên trên, thân thể đè nặng, thở từng trận phì phò bên tai y, âm thanh kia như luồn lách vào cơ thể, gãi cào tim phổi y.

An Cúc Nhạc toàn thân vô lực, không nhúc nhích nổi, trong bụng thầm nghĩ: có câu ‘một lần sẩy chân để hận nghìn đời’, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung, đóa cúc nhà y, lần này đúng là nở bùng ngát hương.

Mẹ nó mẹ nó mẹ nó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN