Án Mạng Có Thể Chết Người Đó - Chương 35: Âm Mưu Sống Chung Mái Nhà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Án Mạng Có Thể Chết Người Đó


Chương 35: Âm Mưu Sống Chung Mái Nhà



Thiên Dương nghe Phong Lâm cự tuyệt thẳng thừng có chút buồn bã trong lòng, lực trên tay xoa chân Phong Lâm cũng nhẹ hơn trước. Phong Lâm thấy thế cũng chột dạ, để một người mới đến tương lai lạ nước lạ cái như Thiên Dương không biết có bị bắt vào khu bảo tồn động vật quý hiếm không nữa.

Phong Lâm nói “Tôi mua cho anh mấy bộđồ rồi đó, khi nào ra khỏi nhà tôi đây?”,

miệng lưỡi thì như dao đâm vào người khác còn trong lòng thì bồn chồn lo lắng cho tên kia.

Thiên Dương xịu vai cảđôi mắt cũng cụp xuống nhìn Phong Lâm trả lời “Tôi thì có

chỗ nào đểđi chứ! Tiền không có, người quen càng không, khi đến đây tôi chỉ biết có cậu thôi. Phong Lâm à! Cho tôi ở lại đây được không?”.

Thiên Dương hạ giọng năn nỉ. Phong Lâm ngoảnh mặt làm ngơ, khều mũi nói “Tôi

sống một mình quen rồi, không thích ở chung với người lạ. Nếu được tôi sẽ tìm giúp anh một chỗđể trọ”.

Khóa cửa Phong Lâm dẫn tên mèo nào đó tay cầm hai ba cái túi mua sắm lúc trưa đi lẽo đẽo theo sau.

“Lên xe!”

Phong Lâm mở cánh cửa xe hơi mui trần gọi Thiên Dương. Thiên Dương mặt mũi

buồn thiu bước lên ngồi tay ôm đống đồđạc chui mũi xuống mấy cái túi nhìn Phong

Lâm đi vòng sang bên kia. Xe nổ, Phong Lâm phóng xe vào khu nhà trọ tìm cho Thiên Dương một cái phòng không đến nỗi tệ cũng không đến nỗi dột nát.

“Bà chủ! Mong bà chiếu cố giùm tên này, anh ta vừa mới dưới quê lên không rõ

chuyện gì bà cứ chỉ bảo giùm cho anh ta”

Bà chủ sau khi nhận một sấp tiền đặt cọc liền vui vẻ hớn hở nắm tay Thiên Dương

kéo về phía mình, cười ha hả “Cậu yên tâm! Tôi sẽ không đối xử tệ bạc với anh đẹp trai như cậu này đây!”, vừa nói bà chủ to béo dư thừa mấy kg mỡ sà vào lòng Thiên Dương miệng chảy hai dòng nước bọt.

Ñaøi Hoa Cuùc 138

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Thiên Dương ớn lạnh rùng mình, cứng ngắt nhìn Phong Lâm cầu cứu. Phong Lâm giả

vờ như không thấy quay mặt lại đi về, phía sau có người nào đó khóc rống cũng có người nào đó níu kéo.

“Phong Lâm đừng bỏ tôi mà……..hu…….hu….”, Thiên Dương vừa nói vừa cầm mấy cái túi đuổi theo, bên này bà chủ nắm lấy chân Thiên Dương ôm chặt không cho anh chạy “Anh đẹp trai! Anh phải ở lại với em!”.

“Không!!!!!!!!!””

Phong Lâm nghe tiếng khóc lóc của tên nào đó cũng một trận chua xót trong lòng, “Mặc kệ! Mình không muốn rước họa vào thân”.

Thế rồi Phong Lâm nổ máy chạy xe về nhà. Còn ở chỗ Thiên Dương ấy hở. Chậc!

Nãy giờ chỉ là diễn tuồng thôi. Sau khi Phong Lâm lái xe đi, Thiên Dương nín khóc đưa tay quẹt lấy mấy giọt nước suối khi nãy thừa cơ Phong Lâm không để ý nhỏ vào mắt. Nhìn xuống dưới thấy người đàn bà to béo đang thỏa mãn ôm lấy một chân của

Thiên Dương, chắc từ khi cha sanh mẹđẻ tới giờ chưa từng thấy trai nào đẹp nhưThiên Dương đây nên mới lòng đầy ham muốn tới vậy.

Thiên Dương không chút nghĩa khí đạp một cái bà chủ bay vào cái lu bên cạnh, chắc chỉ có thể nhờ thợ cắt đến mới chui ra được thôi. Thiên Dương ngồi bệch xuống đất tay đặt lên cằm tính toán làm cách nào vào được nhà Phong Lâm.

(Có ai nhớ cảnh Giang đầu thối cũng tính toán làm cách nào để leo lên giường Hải

Minh không nhỉ )

Một buổi chiều mưa gió sấm chớp ì đùng nhá nhem trên bầu trời đen kịt, màn mưa trút xuống trắng xóa cả một vùng. Phong Lâm ngồi trong này xem ti vi cũng chẳng thấy hay ho gì cả.

“Không biết bây giờ Thiên Dương thế nào rồi?”

Rầm! Rầm!

Bên ngoài sấm nổ vang trời. Gió thổi rít gào làm những ngọn cây nghiêng ngã xiêu

vẹo. Phong Lâm đi đến cạnh cửa sổ nhìn ra cảnh vật trước mắt, nhìn một hồi lại nghe

Ñaøi Hoa Cuùc 139

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

tiếng mèo kêu.

“Moew……moew…….moew………”

Mặt Phong Lâm đen thui, “Đừng nói anh lết xác vềđây nha”.

Mở tung cánh cửa sổ, Phong Lâm bị gió mưa tạt vào mặt liền đưa tay lên che lại sau

nheo nheo mắt cố vươn người ra nhìn xuống dưới đất không khỏi hốt hoảng. Bên

dưới một con mèo hình người tai, chân, đuôi hình thú đang long lanh mắt nhìn Phong Lâm, trên người là bộđồ người lớn rộng thùng thình ướt sũng. Mặt mày vì dính mưa đến trắng bệch tím tái.

“Moew……!”

Mèo nhỏđưa đôi tay lên ngực chắp lại cầu xin, cụp đôi tai xuống thân không ngừng

run, cảđuôi cũng không còn ngoe nguẩy. Phong Lâm nhìn động vật nhỏ trước mặt đây một trận thương tâm liền nhảy ra ngoài cửa sổ ôm chặt mèo nhỏ Thiên Dương vào trong nhà.

Khóe miệng Thiên Dương nhếch lên thành công bước một.

“Moew….uw…….hách……chíu……!”

Mèo nhỏ Thiên Dương hắt xì một cái, cầm cái khăn trùm kín người run rẩy há miệng

để Phong Lâm đút cháo. Phong Lâm lòng đầy lo âu, nếu biết trước mèo nhỏ không

thể chăm sóc được mình thì cậu đã không đẩy Thiên Dương đi mướn nhà rồi. Phong Lâm tự trách trong lòng, múc muỗng cháo lên thổi thổi cho bớt nóng sau đó đút cho mèo nhỏ Thiên Dương.

Khóe mắt mèo nhỏ còn vươn giọt nước mắt trong lúc hắt xì, mặt cũng nóng ran ửng

đỏ. Phong Lâm không biết Thiên Dương có bao nhiêu gian xảo về cái nhiệt độ cơ thểấy hở, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

“Thiên Dương! Nếu anh không thể chăm sóc được cho cơ thể mèo nhỏ thì anh cứở

lạiđây”

Thiên Dương chỉ chờ có thế, tung chiếc khăn ra sà vào lòng Phong Lâm khóc meo meo.

Ñaøi Hoa Cuùc 140

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

“Moew…….uw…….moew………uw…….”

Phong Lâm thương tâm muốn chết vỗ lưng mèo nhỏ an ủi, “Được rồi! Thiên Dương anh đừng khóc nữa”.

“Moew…..moew……”

Thiên Dương câu cổ Phong Lâm dụi dụi mặt vào hõm vai cậu tranh thủăn mấy

miếng đậu hủ. Tối đến, mèo nhỏ trưng ra bộ mặt tội nghiệp mặt cái áo dài tới đầu gối

tay cầm cái gối ôm mắt ngấn nước nhìn Phong Lâm đang đứng ở cửa phòng. Phong Lâm ngồi xuống xoa đầu mèo nhỏ Thiên Dương, nói “Muốn ngủ cùng sao?”.

“Moew……”, mèo nhỏ Thiên Dương phịu hai má phồng phồng nhẹ cúi đầu.

Phong Lâm bế mèo nhỏ Thiên Dương lên để trên giường sau đó nói “Vậy tối nay anh ngủởđây, tôi ra phòng khách ngủ”.

Mèo nhỏ Thiên Dương trong lòng lại tính toán không cho Phong Lâm đi. Thế rồi mèo

nhỏ Thiên Dương hắt xì mấy cái liền, giả vờ suy yếu nằm xuống nệm co ro run rẩy, tay đưa lên cằm ho khù khụ.

“Moew…..huw…….khu…..”

Phong Lâm xót xa đặt tay lên trán mèo nhỏ Thiên Dương, “Nóng quá! Thôi thì tối nay tôi ngủ một đêm với anh”.

Mèo nhỏ Thiên Dương mắt sáng ngời ngời, nằm xích ra sau đó vỗ nệm phịch phịch

“Moew…….!”. Phong Lâm thở dài leo lên giường kéo chăn đắp lại cho mèo nhỏ

Thiên Dương. Mèo nhỏ Thiên Dương vui vẻ chui vào lòng ngực Phong Lâm miệng nhếch lên nụ cười gian trá.

Mèo nhỏ Thiên Dương không ngờ trong lúc quá phấn khích đã biến cái bụp thành Thiên Dương người lớn còn bên dưới trần trụi cọ sát vào Phong Lâm. Mặt Phong

Lâm lúc này chính là không có lời nào chính xác để diễn tả, cậu một cước đá bay tên *** dật nào đó ra khỏi phòng đóng cửa khóa chốt.

Thiên Dương bịđá cắm đầu vào tường chu mông bóng lưỡng về phía cửa, máu chảy

Ñaøi Hoa Cuùc 141

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

đầy đầu thở dài tiếc rẻ “Thiên Dương mày hưng phấn quá làm trật đường ray rồi! Haiz!!!!!”.

Keng! Rẻng! Keng! Keng!

Mới sáng sớm mà đã ồn ào rồi, Phong Lâm dụi mắt kéo chăn ngồi dậy mở cửa đi

xuống lầu xem có chuyện gì mà tiếng ly tách, nắp nồi kêu lẻng xẻng dưới bếp. Vừa

mở cửa ra thì một màn khói đen thui lập tức xộc vào mũi, Phong Lâm hít phải vài hơi ho khù khụ chạy nhanh xuống.

Trong căn bếp cách đây mấy tiếng đồng hồ còn khang trang, sạch sẽ bây giờ thì khói bay mịt mù, nguyên liệu bày đầy trên bàn, lửa lúc cao lúc thấp trên bếp. Phong Lâm

nheo mắt chỉ thấy một dáng người cao lớn một tay cầm chảo tung lên tung xuống, một tay thì hết bỏ cái này đến bỏ cái kia vào.

Phong Lâm thấy lửa bốc lên cao sợ xẩy ra hỏa hoạn lập tức chạy vào trong, “Thiên Dương………khụ………anh……anh đang làm gì đó…..”.

Thiên Dương đang múa chảo nghe tiếng của cậu liền quay mặt qua nói “À……! Tôi chỉ là muốn giúp cậu nấu bữa sáng thôi”.

“Nấu bữa sáng? Anh là đang đốt nhà tôi thì có! Mau tắt bếp đi!”

Phong Lâm đứng giữa màn khói hét lớn khiến Thiên Dương một trận hốt hoảng lập tức tắt gas. Phong Lâm giận dữ mặt đỏ bừng mở hết cửa trong nhà, qua khoảng một tiếng mùi khói mới tan đi bớt. Ngồi trên ghế sô pha nhìn người nào đó vì lỗi lầm của mình mà mặt mày đen thui, tóc cũng cháy xém dựng đứng vài chỗ, Phong Lâm vừa mím môi nén cười vừa bắt chéo chân dạy dỗ Thiên Dương.

Nói tóm lại sau một màn răng đe hăm dọa, Thiên Dương được đặt cách không phải

xuống bếp chỉ cần anh ngoan ngoãn lau nhà, chà rửa bồn cầu, lau cửa kính và vài việc

lặt vặt mà thôi. Thiên Dương vừa ngồi nghe vừa gật đầu hiểu hiểu, Phong Lâm nói một hồi khát khô cả họng nhìn anh sai bảo “Mau vào bếp lấy cho tôi ly nước”.

Thiên Dương đưa mắt nhìn lên môi trề ra nói “Không phải cậu nói tôi không cần vào bếp sao?”.

Phong Lâm nghe con mèo nào đó còn lên tiếng cãi lại cầm cái điều khiển long mắt

Ñaøi Hoa Cuùc 142

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

lên hăm dọa “Tôi chỉ kêu anh đi lấy nước chứ có kêu anh đi nấu nước đâu hả?”.

Thiên Dương sợ hãi trước uy lực của Phong Lâm liền cuối đầu nhận lệnh “Dạ!”. Thôi thì nhập gia tùy tục, trước mắt nên lấy lòng còn chuyện sau này tính sau, dù gì Phong Lâm cũng không chạy thoát khỏi ma trảo của Thiên Dương mà.

Thiên Dương âm thầm chịu đựng tính khí của người yêu chạy vào bếp rót ly nước.

Xoảng!!!!!!!!!

“Dương đầu ngốc! Tôi kêu anh lấy nước chứ không phải kêu anh đi đập ly có nghe

không???????????”

Cuộc sống giữa mèo nhỏ Thiên Dương và Phong Lâm chỉ mới bắt đầu mà đã ồn ào náo nhiệt rồi. Chậc! Nếu mà hai đứa thành đôi thì không biết xảy ra chuyện dở khóc

dở cười gì nữa đây. Haiz!

Ñaøi Hoa Cuùc 143

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN