Án Mạng Có Thể Chết Người Đó - Chương 36: Dương Đầu Ngốc Đi Làm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Án Mạng Có Thể Chết Người Đó


Chương 36: Dương Đầu Ngốc Đi Làm



Vào một ngày lâu thật lâu sau đó, khi mà Thiên Dương đã ở nhà Phong Lâm được một tháng, cậu cảm thấy tên mèo nào đó vô công rỗi nghề suốt ngày lau sạch nhà xong lại ngồi xem tivi đến tối mịt tối mù, chả làm ra được đồng lương nào giúp ích cho xã hội. Chính vì thế, Phong Lâm gọi Dương đầu ngốc vào phòng khách nói chuyện.

“Thiên Dương! Anh có muốn đi làm không?”

Thiên Dương nghệch mặt, trầm ngâm một lúc sau đó phán “Tôi nghĩ cận vệ hoàng gia thì không thểđi làm việc khác được đâu!”.

Mắt Phong Lâm lóe thành hai cục lửa đỏ ném cái điều khiển vào đầu con mèo nào đó, tức giận nói “Nếu vậy thì anh không cần ở nhà tôi nữa, mau đi làm cái công việc cận vệ gì đó của anh đi”.

Phong Lâm khoanh tay mắt dỗi quay sang chỗ khác thở phì phò. Thiên Dương bị ném bật ngửa ra sau ghế sô pha té cái rầm xuống đất, anh ôm đầu từ từ ngoi lên chạy về phía cậu bóp chân bóp vai cho Phong Lâm cười lấy lòng “Không! Không! Tôi sẽđi làm mà, cậu nói đi tôi nên làm gì thì thấy hợp”.

“Bóp bên này mạnh một chút”

“Dạ!”, Thiên Dương nhảy sang bên trái bóp vai cho Phong Lâm.

Phong Lâm nhắm mắt hưởng thụ sau đó nói “Hiện tại ở tường tôi đang làm thiếu một nhân viên. Ngày mai anh cứđến nhận việc không cần phải phỏng vấn”.

“Thế……không có yêu cầu gì khác sao?”

“Không có”

Thiên Dương nghĩ thầm trong bụng, dạo này Phong Lâm khi trở về nhà đều mang theo mùi của Hoàng tử Long Phương, thôi thì sẵn tiện đến đó thám thính tình hình sẵn tìm người luôn. Thế rồi Thiên Dương gật đầu đồng ý.

Phong Lâm thấy thế cũng hài lòng nhắc nhở “Ngày mai anh nhớ biểu hiện cho tốt, nếu bị sa thải tôi sẽ cắt khẩu phần ăn của anh”.

“Không! Đừng mà! Tôi sẽ cố gắng cậu cứ yên tâm”, Thiên Dương nghe nói miếng ăn của mình bị vơi đi thì không cam tâm rồi. Haiz! Đời nó bạc bẽo là thế.

Sáng hôm sau.

Ñaøi Hoa Cuùc 144

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

“Phong Lâm! Tôi mặc như vầy đi làm được không?”, Thiên Dương mặt cái áo thun ba lỗ, cái quần đùi ngắn tới bắp đùi, chân xọt đôi dép lào đứng trước mặt Phong Lâm hỏi ngu.

Phong Lâm nhìn anh một lượt từđầu đến chân rồi lại từ chân lên đầu, trừ bỏ gương mặt đẹp trai kia ra thì cái gì cũng xấu tệ. Phong Lâm trề môi dài ba thước, đôi mắt híp ngang lắc đầu nguầy nguậy.

“Xấu quắc!”

Mặt Thiên Dương buồn xo, đôi vai cũng chùn xuống “Thế thì tôi không thểđi làm được rồi”.

Phong Lâm mặt than dẫn tên mèo nào đó đến cửa hàng thời trang mua cho một bộ quần áo chỉnh tề cho ra dáng con người một chút. Sau khi tân trang lại cho Thiên Dương, lúc anh bước ra khỏi phòng thay đồ Phong Lâm không khỏi một trận tim đập loạn, “Thật là tốn tiền cho tên này đi cua gái mà”.

Nhìn mặt Phong Lâm ửng đỏ, Thiên Dương trong lòng cười thầm đi đến bên cạnh ngồi xuống đặt tay quàng qua ghế sau cổ cậu, ghé vào tai Phong Lâm nói lời muốn xì khói “Người yêu bé nhỏ! Cậu yên tâm! Ngoài cậu ra tôi không để ý ai đâu”.

Đầu Phong Lâm hiện lên vài sợi gân xanh, nắm chặt tay đấm vào mặt tên nào đó, sau xách túi đi ra ngoài. Thiên Dương nhìn theo bóng lưng cậu nhếch miệng cười “Yêu rồi”.

Đến trường, Phong Lâm giới thiệu Thiên Dương cho thầy Phó hiệu trưởng.

“Xin giới thiệu với thầy, anh ấy tên là Thiên Dương đến đểứng cử vào chức vụ lao

công. Thầy thấy anh ấy có thể làm được thì nhận giúp em”

Thiên Dương đứng thẳng người ưỡn ngực, cong mông cho thầy Phó hiệu trưởng nhìn mặt.

Thầy Phó hiệu trưởng đủng đỉnh đứng lên đi vài vòng xung quanh Thiên Dương nhìn một lượt, sau đó nói “Cậu ta là nam mà! Có thể chà toilet nữđược sao? Nhưng nhưthế cũng thật quá biến thái đi. Chắc không nhận được rồi”.

Phong Lâm nghe thầy nói cũng có chút thất vọng, “Vậy thầy thấy trường chúng ta

còn thiếu nhân công cho công việc nào thầy có thể cho anh ta làm được không?”.

Thầy Phó hiệu trưởng nghĩ một hồi sau phát hiện ra một công việc rất quan trọng mà chưa có ai làm, thầy nói “Phong Lâm! Cậu có biết thầy Hiệu trưởng rất thích nuôi chó không?”.

Ñaøi Hoa Cuùc 145

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Phong Lâm đầu một trận chảy mồ hôi hột. Đừng nói là bắt Thiên Dương đi chăn chó nhé. Sự thật quả không sai, thầy Phó hiệu trưởng nói tiếp “Mấy thầy cô trường chúng ta cứ loạn cả lên vì cứ mỗi sáng thầy Hiệu trưởng lại dắt chó lên trường rồi giao cho chúng tôi giữ. Haiz! Giữ chó cũng cực khổ lắm chứ. Mỗi tội dắt nó đi kiếm chỗ tè thôi cũng là một vấn đề. Khổ nỗi thầy ấy rất cưng hai con chó này lắm, do đó không thểđể chúng mất dù chỉ một cọng lông”.

Nói đoạn thầy Phó hiệu trưởng quay sang nhìn Thiên Dương, “Cậu có bằng lòng nhận công việc giữ chó này không? Lương tháng ba triệu, bao ăn uống, hết tháng còn thưởng thêm một chai sữa tắm loại sang. Cậu thấy thế nào?”.

Thiên Dương cảm thấy khó xử, một cận vệ Hoàng gia như anh đây lại có ngày vinh hạnh được đi giữ chó. Há há! Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài mặt mũi còn đểđi đâu. Thiên Dương đưa mắt sang nhìn Phong Lâm cầu cứu. Phong Lâm thấy anh một người kiêu ngạo như vậy làm công việc giữ chó cũng thật là quá nhẫn tâm đi, nên Phong Lâm cúi người nói với thầy Phó hiệu trưởng.

“Cám ơn thầy! Nhưng mà bây giờ em nhớ ra rằng bên căn tin cũng đang thiếu người

rửa chén. Thôi thì cho Thiên Dương vào phụ bếp cũng được rồi ạ!”

Thầy Phó hiệu trưởng thất vọng, thật không thể kiếm được người giữ chó mà. Nhưng thôi, thanh niên trai tráng mặt mày sáng sủa như vậy mà đi giữ chó cũng uổng quá đi, nên thầy cho qua.

“Sao cũng được, cậu dẫn cậu ta đi nhận việc đi”

Thiên Dương thở phào nhẹ nhõm cùng Phong Lâm đi xuống căn tin, anh nói “May nhờ có cậu không thì phận cận vệ Hoàng gia này phải đi giữ chó rồi”.

Phong Lâm liếc xéo “Tôi thấy anh giữ chó cũng hợp lắm đó, thôi thì tôi quay lại nói với thầy Phó hiệu trưởng là anh muốn nhận công việc này nha”.

Thiên Dương cười hề hềđi sau cười lấy lòng, “Không! Không! Phong Lâm tốt với tôi nhất chắc không đối xử với tôi như vậy đâu”.

“Cái này chưa biết chừng! Nếu anh còn phá phách nữa tôi sẽ trục xuất anh ra khỏi

nhà”

“Hê hê! Không có! Tôi nào có phá đâu chứ”

“Thế ai vừa mới thay cái nắp bồn cầu mới, ai vừa mới thay cửa kính mới, ai vừa mới

thay van nước mới. Anh nói đi! Là tôi phá sao?”

“A à! Thì là tại tôi! Tại tôi mà, tôi hứa sẽ cố gắng làm việc cẩn thận hơn”

Ñaøi Hoa Cuùc 146

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Dương đầu ngốc đứng nghiêm chỉnh làm động tác hoàng gia một tay đặt nơi ngực, một tay đặt sau lưng cứ như tôn Phong Lâm lên làm thánh nhân không bằng. Phong

Lâm xì mũi nói “Chỗ làm việc của anh đây?”,

Phong Lâm chỉ vào cái sàn nước nhỏ bé, ởđó có hai cái thau, một chai xà bông, một bông rửa chén, hai ba cái rổ. Hết.

Thiên Dương trố mắt ếch, lúc đi xuống còn ngỡ bồn rửa chén ít nhất phải đồ sộ bằng cái bể bơi chứ. Đời mà! Ai biết trước chữ ngờđâu. Thế là Dương đầu ngốc mặt buồn xo, lải nhải rớt nước mắt “Hức! Cận vệ Hoàng gia gì chứ! Đến cái tương lai xó xỉn này phải làm một chân rửa chén quèn, còn ngày nào cũng chịu áp bức bốc lột cứ nhưdân đen bị cường hào hiếp đáp….hức…..”.

Phong Lâm nghe Dương đầu ngốc kể lể, đưa hai tay lên bẻ kêu răng rắc mặt đen thui nói “Thế anh có muốn đi chăn chó hay là rửa chén đây?”.

Dương đầu ngốc nghe đến chữ chó là hãi rồi so với rửa chén thì ít nhục mặt hơn một chút.

“Thôi mà! Tôi rửa chén là được chứ gì!”

Dương đầu ngốc thất thỉu ngồi trên ghế, cả thân trên ngã xuống bàn khóc nhỏ. Phong Lâm thở dài một cái đi đến sau bếp bắt đầu dọn hàng ra bán. Thiên Dương bên này nhìn nói “Phong Lâm! Nhà cậu giàu có như thế tại sao phải đi làm cái công việc tầm thường vậy?”.

Phong Lâm vừa bê nồi nước lèo đặt trên bếp lò vừa trả lời “Tôi có lý do của tôi, anh đừng hỏi nhiều mau đến phụ tôi đem đũa muỗng để ra bàn đi”.

Dương đầu ngốc tò mò cái lý do riêng của Phong Lâm lắm, nhưng mà việc trước mắt nên tìm ra tung tích của Hoàng tử Long Phương rồi tính sau.

Đến giờ ra chơi, Thiên Dương dưới sự chỉđạo của Phong Lâm thay vì rửa chén kiêm thêm chức vụ bồi bàn.

“Thiên Dương, tô này ở bàn số 2 còn tô này ở bàn số 5″

Thiên Dương hai tay bưng hai tô chạy tất bật đến để trên bàn cho mấy học sinh thưởng thức. Anh đi tới đâu ánh mắt lóe hai hình trái tim đến đó. Chả là Thiên Dương quá đẹp trai đi nên cô nữ sinh nào cũng muốn lọt vào tầm ngắm cửa anh cả.

“Thiên Dương, bàn số 6″

Phong Lâm vừa múc tô phở vừa liếc xéo về phía Dương đầu ngốc đang cười ha hảnói chuyện ba láp ba xàm với người ta. Thiên Dương nghe cậu gọi liền nhanh chóng

Ñaøi Hoa Cuùc 147

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

tạm chia tay với mấy em xinh đẹp đi đến phía sau lưng Phong Lâm tay đặt hờ qua eo cậu nói nhỏ “Cậu không thích tôi nói chuyện với người khác sao?”.

Đầu Phong Lâm nổi vài sợi gân xanh “Anh bớt nói nhảm đi! Mau! Khách chờ kìa!”.

“Tuân lệnh! Người yêu bé nhỏ”

Thiên Dương thổi vào tai Phong Lâm sau đó cười thoải mái bưng tô phởđến bàn số6. Phong Lâm vừa tức vừa đỏ mặt trách, “Tên Dương đầu ngốc biến thái! Anh hay lắm! Lát nữa anh sẽ biết tay tôi”.

“Ha ha ha”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN