An Nhiên - Chương 1: Tù nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


An Nhiên


Chương 1: Tù nhân


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Két…

Cánh cửa nặng nề mở ra. Từ trong không khí, mùi ẩm ướt dơ bẩn của nhà tù bốc lên phả vào mặt giám ngục khiến khuôn mặt cau có của hắn càng thêm dữ tợn. Dường đánh hơi thấy “mùi ngon”, đám phạm nhân bắt đầu xôn xao lên.

“Câm miệng!” – Giám ngục vừa quát vừa dùng dùi cui gõ vào song sắt. Tuy nhiên điều này cũng không ngăn được sự hưng phấn của đám tù nhân.

Đối diện với những hình ảnh này, Lâm Hạo nhịn không được co rúm bản thân. Cảm nhận được sự sợ hãi của Lâm Hạo, một tên cao to liền huýt sáo thu hút sự chú ý của hắn.

“Chào người đẹp.”

Gã cong tay làm động tác thô bỉ. Sau đó gã liền vươn tay như muốn túm lấy Lâm Hạo. Hắn sợ hãi vội lùi lại vô tình đụng vào người đằng sau. Hắn bất an quay lại xin lỗi người nọ, khi nhận ra người mình vừa đụng phải còn rất trẻ, hắn liền ngây người.

Phát hiện ra Lâm Hạo đang nhìn mình, người thanh niên liếc mắt nhìn hắn rồi rũ mắt tiếp tục bước theo giám ngục. Đi qua mười mấy phòng giam, cuối cùng chỉ còn Lâm Hạo và người thanh niên kia. Giám ngục dừng trước một phòng giam, thuần thục mở cửa rồi tống Lâm Hạo và người kia vào trong.

“Phòng giam số 52, từ giờ sẽ là nhà của hai người.”

Giám ngục cười lạnh rồi quay lưng bỏ đi.

Sờ sờ vòng giám sát trên cổ mình, Lâm Hạo biết cuộc sống tự do của mình chính thức chấm dứt.

“Ô la, xem chúng ta có bạn mới kìa.”

Từ trên giường sắt, một gã đầu trọc cao to xăm trổ đầy mình đưa mắt đánh giá Lâm Hạo. Trong lòng gã, là một người thanh niên xinh đẹp. Nếu không phải đây là nhà giam nam Lâm Hạo còn lầm hắn là con gái. Người thanh niên xinh đẹp liếc nhìn Lâm Hạo rồi nhảy xuống giường. Trên người hắn chỉ khoác một tấm áo mỏng để lộ dáng người cân xứng.

“Ngươi phải về rồi sao?” – Gã đầu trọc tiếc nuối nhìn người thanh niên.

“Lăng Dạ sắp trở về.” – Người thanh niên lên tiếng. Giọng hắn khàn khàn khiến người khác phải mơ màng nghĩ đến sự việc không trong sáng. – “Đừng quên ngươi đã hứa với ta những gì.”

Sau đó hắn bỏ ra ngoài. Bên ngoài đã có một người giám ngục chờ sẵn. Trước ánh mắt mọi người, giám ngục không hề che giấu vuốt ve chàng trai. Tình cảnh như vậy, dù tên ngốc cũng có thể hiểu vì sao một tên phạm nhân có thể tự do ra vào phòng giam của người khác. Dẫu đã đoán được nhưng Lâm Hạo vẫn ngây ngốc trước chàng trai và tên giám ngục kia.

“Làm gì mà ngây người vậy?” – Gã đầu trọc mỉm cười nhìn hắn. – “Rồi cưng sẽ quen thôi. Có phải cưng mệt lắm rồi không? Lên đây nghỉ ngơi với anh đi.”

Gã cười đê tiện vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.

“Không… không cần… tôi… tôi ngủ dưới đất cũng được.”

Sau đó hắn chọn một vị trí cách xa gã kia nhất đặt lưng xuống nghỉ ngơi. Nhận thấy chàng trai đi cùng mình vẫn đứng một góc từ lúc vào đến giờ. Lâm Hạo cho rằng người này bị dọa đến ngây người liền khẽ gọi cậu. Ngay sau đó chàng trai liền leo lên chiếc giường gần nhất với mình. Tên đầu trọc kinh hãi trước hành vi của người thanh niên. Gã chưa kịp mở miệng thì cửa sắt đã bật mở.

“Tao vừa mới ra ngoài một chút mà nơi này đã xuất hiện chuột rồi sao.”

Lâm Hạo giật mình nhìn người vừa xuất hiện. Do đặc thù công việc hắn thường xuyên nhìn thấy đủ loại người cũng có thể phân biệt một số người theo các nhóm khác nhau. Lần đầu nhìn thấy người thanh niên đẹp trai đến lóa mắt này ai cũng sẽ nghĩ hắn là một người lịch thiệp nhưng Lâm Hạo có thể cảm nhận được sự nguy hiểm phát ra từ hắn.

Mặc dù lo lắng cho chàng trai đi cùng mình như Lâm Hạo biết ở nơi này có một số thành phần hắn không nên trêu chọc và người vừa bước vào là một trong số đó. Dù sao hai người cũng chỉ mới gặp nhau, Lâm Hạo dù tốt thế nào cũng không thể đem mạng sống của mình ra đánh cược được. Nghĩ vậy Lâm Hạo co người cố nhắm mắt lại.

Người vừa bước vào phòng tỏ ra hài lòng trước phản ứng mặc kệ của mọi người trong phòng. Hắn tiến lại gần nơi chàng trai đang ngủ nhìn hắn một lúc rồi mỉm cười. Trên tay hắn xuất hiện một con dao nhỏ, không hề do dự hắn hướng con dao về phía người đang ngủ.

Phập.

Ngay lúc con dao hạ xuống, người trên giường liền đổi tư thế. Mũi dao xẹt qua mặt cậu cắm thẳng xuống gối.

“Mẹ kiếp Lăng Dạ. Sao mày mang được dao vào đây?” – Tên đầu chọc kinh ngạc kêu lên.

Ai cũng biết nhà tù này quản rất nghiêm. Vì sao kẻ này có thể thản nhiên mang vũ khí từ bên ngoài vào?

“Một vài mánh khóe nhỏ thôi.”

Lăng Dạ nhún vai. Hắn rút con dao ra rồi vươn tay lau vệt máu bên má chàng trai.

Mọi người lại một phen chấn động khi nhìn thấy Lăng Dạ không những không đá kẻ kia xuống giường mà còn bò lên nằm cạnh.

Rốt cuộc chuyện này là sao???

*****

Sáng hôm sau, Lâm Hạo tỉnh dậy trong phòng chỉ còn hắn và người hôm qua. Lâm Hạo gãi gãi mái tóc bù xù khẽ hỏi chàng trai.

“Hôm qua cậu không sao chứ?”

“Hả?”

Chàng trai mịt mờ nhìn hắn. Lâm Hạo lúc này mới để ý dù bên ngoài người này có vẻ tầm thường nhưng lại sở hữu một đôi mắt rất đẹp. Hắn bị đôi mắt của chàng trai làm cho ngây người một lúc khi định thần lại Lâm Hạo xấu hổ ho vài tiếng:

“Mau đi ăn thôi nếu không sẽ hết đồ ăn.”

Chàng trai không lên tiếng chỉ im lặng đi theo hắn.

Khi cả hai đến phòng ăn liền thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng. Vài kẻ bắt đầu làm vài động tác thu sự chú ý của Lâm Hạo. Cả người Lâm Hạo liền nổi da gà. Hắn biết với dáng người nhỏ như hắn rất phù hợp với thẩm mỹ của nhiều kẻ ở đây.

“Người đẹp, có muốn ngồi ăn với anh không?”

Một kẻ vươn tay kéo mạnh Lâm Hạo khiến cả người hắn ngã vào lòng gã. Lâm Hạo hoảng loạn giãy giụa nhưng sức lực nhỏ bé của hắn sao địch lại gông cùm của đám to con này.

Lâm Hạo tuyệt vọng đưa mắt nhìn chàng trai nhưng người kia không hề phản ứng lại hắn chỉ cúi đầu trầm mặc.

“Ồ, bảo bối bị bỏ mặc hả?” – Đột nhiên có một bàn tay vươn ra nâng cằm chàng trai lên.

“Em có đôi mắt thật đẹp.”

Như bị mê hoặc, gã định cúi xuống hôn lên mắt chàng trai nhưng một bàn tay lập tức vươn ra ngăn chặn hành động của gã.

“Xin lỗi, nhưng người này là của tao.”

Mọi người thật sự chấn kinh rồi. Lăng Dạ, một trong những kẻ nguy hiểm nhất nhà tù này vừa tỏ rõ chủ quyền lên một người mới. Ai trong nhà tù này cũng biết, Lăng Dạ không có hứng thú với đàn ông. Khi hắn mới xuất hiện ở đây nhiều kẻ không kìm nén được bản thân trước vẻ đẹp của hắn nhưng chưa kịp động vào một sợi tóc của hắn đã bị kẻ điên này đánh chết đi sống lại. Dù ra tay rất nặng nhưng Lăng Dạ không để lại quá nhiều vết thương trên người bọn chúng nên lũ giám ngục không phạt hắn quá nặng. Thậm chí khi nhìn thấy Lăng Dạ lũ giám ngục còn dùng vẻ mặt khúm núm chào hỏi hắn. Lúc này đến kẻ ngu cũng hiểu tên này không thể chọc được.

Nhìn bóng lưng Lăng Dạ và người thanh niên kia mọi người bắt đầu thảo luận.

“Tao thật sự không thể hiều được gu của tên Lăng Dạ này. Nhà tù này thiếu quái gì hoa thơm mà hắn lại đi chú ý đến một bông hoa dại nhỉ?”

“Chẳng lẽ người ta gọi đây là thú vui của bọn biến thái?”

“Hừ ngay cả “ong chúa” hắn cũng không buồn liếc mắt vậy mà…”

Nghe gã nói vậy mọi người liền len lén liếc nhìn “ong chúa”. “Ong chúa” chính là người thanh niên ngày hôm qua ngồi trong lòng gã đầu trọc. Mọi người gọi hắn là ong chúa vì hắn sẵn sàng phục vụ mọi kẻ trong nhà tù chỉ cần họ dâng lên thứ hắn muốn. “Ong chúa” rất đẹp nên không một gã đàn ông nào có thể cự tuyệt yêu cầu của hắn.

Nghe mọi người nhắc đến mình “ong chúa” hơi nhíu mày.

“Thôi nào, đừng vì một bông hoa dại mà khiến “ong chúa” mất vui chứ.”

Gã đầu trọc bật cười nhìn Lâm Hạo trong vòng tay kẻ khác.

“Hãy tận hưởng món ăn mới nào.”

Lâm Hạo run rẩy càng mạnh. Hắn biết sẽ không ai cứu hắn.

“Không cứu sao?” – Lăng Dạ thích thú nhìn chàng trai.

Người thanh niên tiếp tục trầm mặc. Trong nhà tù này, để sinh tồn, bạn chỉ có hai lựa chọn. Một là trở thành kẻ mạnh hai là quy phục dưới chân kẻ mạnh.

“Cuối cùng cậu vẫn cứu.”

Lâm Hạo cong khóe miệng nhìn chàng trai đang bước về phía Lâm Hạo.

“Tránh ra.”

Nghe vậy đám người đang cởi quần Lâm Hạo hơi khựng lại.

“Lăng Dạ mau cản bông hoa dại của mày lại.” – Một tên khẽ nhíu mày nhìn Lăng Dạ.

“Sao trách tao được. Có lẽ bảo bối của tao đang đói nên tính tình thất thường.”

“Vậy đút cho nó bằng Dạ Dạ bé nhỏ của mày đi. Nếu chưa đủ tao có thể cho nó ăn thêm.” – Một tên khác liếm liếm môi nhìn người thanh niên từ trên xuống dưới.

Nhưng ngay sao đó tầm mắt của hắn bị một con dao cản lại.

“Mày… mày có dao?”

“Có vẻ mắt mày muốn rời khỏi vị trí vốn có của nó rồi đấy.”

Lăng Dạ vẫn duy trì vẻ bất cần như mọi khi nhưng con dao trên tay hắn khiến mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Dừng lại ở đây thôi. Dù sao tối nay bọn mày vẫn có cơ hội để chơi đùa mà.”

“Hừ nể tình mày.”

Một tên hừ lạnh buông Lâm Hạo ra. Những kẻ khác thấy vậy cũng lần lượt rời đi. Đám tù nhân thấy hết trò vui cũng bắt đầu tản ra.

“Cảm ơn.” – Chỉnh lại quần áo, Lâm Hạo nức nở lên tiếng.

“Lần cuối cùng.”

Chàng trai liếc nhìn Lâm Hạo một cái rồi bắt đầu xếp hàng lấy đồ ăn. Lâm Hạo ngơ ngác nhìn chàng trai. Hắn biết khi hắn chấp nhận lời đề nghị đó mọi chuyện đã không thể vãn hồi.

Lâm Hạo vào đây không phải vì hắn phạm tội mà vì có người thuê hắn đi tù thay. Vì muốn kiếm tiền nuôi em gái và chữa bệnh cho mẹ mà hắn đã làm đủ loại nghề. Rồi một ngày có một gã đàn ông đến trước mặt hắn đưa ra điều kiện. Chỉ cần hắn nhận tội thay ông chủ của chúng khoản nợ, tiền chữa bệnh và em gái hắn bọn chúng sẽ lo. Hắn chỉ cần đi tù vài tháng sau đó sẽ có người bảo lãnh hắn ra khỏi tù. Bần cùng, Lâm Hạo chấp nhận lời đề nghị. Nghĩ đến em gái, hắn cố nén nước mắt xếp hàng đi lấy cơm.

*****

Kết thúc giờ ăn, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi tại sân. Lâm Hạo đưa mắt nhìn khắp nơi cũng không tìm thấy chàng trai mới đến cùng mình. Lúc này người mà Lâm Hạo đang tìm kiếm đang nằm một góc phơi nắng còn Lăng Dạ đứng bên cạnh bị cậu lơ đẹp.

“Này hoa dại nhỏ, có muốn nghe tôi kể chuyện không? Sáng nay tôi vừa nghe một câu chuyện thú vị.”

Chàng trai không buồn mở mắt tiếp tục hưởng thụ ánh mặt trời.

“Có một vị cảnh sát nằm vùng vì muốn bảo vệ tính mạng của mình nên đã giết chết người đồng đội của mình. Nhưng đáng tiếc gia đình người đồng đội kia rất có thế lực nên vị cảnh sát đã bị ép vào tù. Rất đáng thương phải không?”

Chàng trai mở bừng mắt nhìn chằm chằm Lăng Dạ. Trước ánh mắt đe dọa của cậu, hắn chỉ thản nhiên đứng dậy vỗ vỗ trên người vài vụn cỏ.

“Để mọi người biết được thân phận không hay chút nào đâu. Có vài kẻ trong nhà tù này căm thù cảnh sát đến tận xương đấy.”

Chàng trai nhìn chằm chằm bóng Lăng Dạ xa dần mới nhỏ giọng nói:

“Đờ mờ hệ thống, hắn biết thân phận của chúng ta.”

[Chỉ là thân phận ngài ở nơi này thôi. Hắn không biết tôi là ai.]

Ngay lập tức giọng nói lạnh băng của kim loại vang lên trong đầu chàng trai. Không, phải nói là Mạc Nhiên mới đúng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN