An Nhiên
Chương 2: Tù nhân
“Đáng ghét à ~ Dù sao chúng ta cũng chung một khối thân thể mà.”
[Ta chỉ liên kết với não bộ của kí chủ hoàn toàn không liên quan đến thân thể ngài. Hi vọng kí chủ không phát ngôn những lời có tính chất gây hiểu lầm.]
Mạc Nhiên thở dài tiếp tục công cuộc phơi nắng của mình. Hắn biết hệ thống của mình là một thanh niên nghiêm túc không hiểu vui đùa là gì.
“Chậc, mới thế giới đầu tiên đã phải ngồi tù rồi.”
Mạc Nhiên khẽ lẩm bẩm. Thế giới hiện tại mà cậu đang ở vốn không phải thế giới thực. Nó là một trong những thế giới của “Trò chơi”. “Trò chơi” là một cỗ máy do một lão già điên tự nhận là nhà bác học của thế kỉ 25 sáng tạo ra. Theo quy luật của “Trò chơi”, Mạc Nhiên đóng vai trò là người chơi sẽ đi qua từng thế giới để làm nhiệm vụ. Khi hoàn thành tất cả nhiệm vụ của các thế giới cậu sẽ được thả về thế giới thực kèm theo một quà tặng.
Mạc Nhiên chán nản nghịch nghịch mấy ngọn cỏ. Cậu vốn là một đóa hoa tươi thắm của tổ quốc, một thanh niên chuẩn ba tốt của xã hội, một con người yêu tổ quốc yêu đồng bào. Người như cậu đáng lẽ ra phải được hưởng hạnh phúc. Nhưng không, vì một lần random của lão già điên kia mà cậu phải phí phạm tài năng lẫn thanh xuân của mình ở đây.
Nhớ đến lần đầu tiên mình đến nơi này, Mạc Nhiên suýt nữa đã phải rời đi vì mất máu. Theo như hệ thông cung cấp thông tin, nguyên chủ ở thế giới này là một cảnh sát nằm vùng. Theo quy luật của “Trò chơi”, nguyên chủ ở một thế giới mà người chơi xuyên vào sẽ có tên và ngoại hình giống hệt người chơi, tất nhiên là trừ thế giới phương tây ra. Tuy nhiên tính cách và quá khứ của nguyên chủ thuộc về chính bản thân họ. Tựa như người chơi và nguyên chủ thuộc về hai thế giới song song. Họ giống nhau nhưng là hai cá thể tách biệt.
Quay lại vấn đề chính, nguyên chủ và người bạn thân của mình đều là cảnh sát nằm vùng. Nhưng vì một lần sơ sẩy cả hai đã bị nghi ngờ nên nguyên chủ và người bạn thân buộc phải giết người kia để chứng minh sự trung thành. Nguyên chủ chưa kịp ú ớ gì thì cậu bạn kia đã tự sát để lại một con đường sống cho nguyên chủ. Đọc đến đây, theo kinh nghiệm xem phim truyền hình dài tập của mình, Mạc Nhiên đoán nguyên chủ sẽ hắc hóa bộc lộ tài năng tiêu diệt tổ chức báo thù cho bạn. Sau đó cảnh cuối sẽ là nguyên chủ đứng bên mộ bạn mình khẽ thì thầm:
“Tôi đã báo thù cho cậu rồi. Hãy yên nghỉ nhé! Vợ của cậu tôi sẽ chăm sóc cả về thể xác lẫn tinh thần.”
Nhưng không ngờ nguyên chủ lại có một trái tim mỏng manh mong manh dễ vỡ như vậy. Trước tính mạng do chính người bạn mình ban tặng, y lại không ngần ngại cắt cổ tự tử. Rất may Mạc Nhiên kịp thời xuyên đến. Nếu cậu chạy đến bệnh viện chậm một chút thôi thì có lẽ cậu đã lập kỉ lục người chơi chết nhanh nhất của hệ thống. Còn về vì sao nguyên chủ không dùng cách cắt cổ tay hay một nhát súng xuyên tim mà lại chọn phương pháp cắt tiết gà như vậy… Mạc Nhiên cũng bó tay. Có lẽ đây là bí thuật?
Sau khi mạng nhỏ được giữ lại, Mạc Nhiên lại đối mặt với một rắc rối khác. Cậu bạn nằm vùng của nguyên chủ hóa ra là con ông cháu cha. Vừa mở mắt, cậu liền bị một người phụ nữ xách cổ đòi trả lại con cho bà ta. Trước sự đau đớn của một người mẹ mất con, Mạc Nhiên rất cảm thông nên chỉ yên lặng cúi đầu không phản bác một tiếng.
Được rồi, thật ra là do cổ họng cậu vẫn còn đau nên không lên tiếng được.
Khác với vợ mình, dù đau đớn trước sự ra đi của đứa con nhưng cha của cậu bạn kia vẫn tỉnh táo muốn cậu chuộc tội bằng cách làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của Mạc Nhiên là tìm ra “Ong chúa”. Đó cũng là nhiệm vụ mà “Trò chơi” giao cho cậu.
“Hệ thống, mau mở bảng nhiệm vụ.”
Ngay lập tức trước mặt Mạc Nhiên xuất hiện một bảng điện tử.
[Bảng nhiệm vụ.
Thế giới thứ nhất.
Nhiệm vụ phụ 1: Tìm ra “ong chúa” (chưa hoàn thành).]
“Chẳng phải chúng ta đã bắt gặp “ong chúa” rồi sao.”
[Nếu kí chủ nghĩ người nào là “ong chúa” phải đưa ra xác nhận với hệ thống để kết thúc nhiệm vụ.]
“Được rồi, được rồi, chuyện đó tính sau. Chúng ta phải trở về xem nhân vật chính đã. Hi vọng hắn không xảy ra chuyện gì.”
Theo quy tắc, mỗi thế giới đều có một nhân vật chính. Nhân vật chính có thể là bất cứ ai và “Trò chơi” đặt ra yêu cầu là nhân vật chính không thể bị hủy hoại cả về thể xác lẫn tinh thần nếu không tất cả nhiệm vụ của thế giới đó sẽ được tính là chưa hoàn thành. Hơn nữa nếu đi theo nhân vật chính sẽ dễ dàng hoàn thành những nhiệm vụ của “Trò chơi”.
Gãi gãi gáy, Mạc Nhiên đút một tay vào túi quần trở về phòng giam:
“Muốn ở nơi đây mà không bị hủy tam quan quả thực rất khó.”
Khi Mạc Nhiên vào phòng, Lâm Hạo đã ngồi ở một góc. Trông hắn có vẻ căng thẳng trước những tiếng mở cửa. Nhận ra người bước vào là Mạc Nhiên, Lâm Hạo thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Hạo băn khoăn không biết nên mở lời thế nào với Mạc Nhiên. Cuối cùng sau một hồi phân vân hắn cũng lên tiếng:
“Xin chào, tôi là Lâm Hạo. Cảm ơn vì đã cứu tôi.”
Mạc Nhiên nhìn nhân vật chính một lúc rồi mở miệng:
“Ngạo Thiên.”
“…”
Xin lỗi người anh em. Không phải cậu muốn giả lạnh lùng, lãnh đạm đâu nhưng cổ họng cậu đang bị thương không được nói chuyện nhiều. Chính bản thân Mạc Nhiên phải nói chuyện với hệ thống để giải sầu sắp muốn điên rồi hu hu.
[Kí chủ, tên giả của ngài trong hồ sơ là Hạo Thiên mà?]
Mạc Nhiên: Cái tên làm nên con người.
[…]
“Ngạo… Ngạo Thiên, tôi biết chúng ta không thân quen gì nhưng tôi vẫn muốn trò chuyện với cậu. Cậu đã từng nghe đến việc đi tù thay chưa?” – Lâm Hạo khẽ nói. Khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười thê lương. – “Nhà tôi rất nghèo lại ôm một khoản nợ lớn. Ba tôi vì thua cờ bạc nên tự tử còn mẹ tôi sốc đến nỗi bệnh cũ tái phát nằm trong bệnh viện suốt một năm trời. Tuy vậy tôi vẫn hạnh phúc vì có một em gái rất đáng yêu. Con bé nấu ăn rất ngon, khâu vá cũng giỏi nữa.”
Nghĩ đến em gái ánh mắt Lâm Hạo trở nên dịu dàng.
“Vì vậy tôi muốn con bé được hạnh phúc.”
Mạc Nhiên: Người anh em, chúng ta mới gặp nhau hôm qua mà chưa gì cậu đã lôi gia phả nhà cậu nói cho tôi rồi.
“Nên anh chấp nhận đi tù thay bọn chúng?”
Lâm Hạo ngạc nhiên nhìn chàng trai. Lần đầu tiên hắn nghe người này nói nhiều như vậy.
“Đ… Đúng vậy, họ nói chỉ cần tôi đi tù thay lão đại của bọn họ thì nợ của giả đình tôi sẽ được bọn chúng trả hết thậm chí tiền chữa trị cho mẹ và chi phí sinh hoạt của gia đình cũng được bọn chúng lo. Vì vậy tôi nhất định phải sống sót để ra tù nhìn thấy em gái tôi hạnh phúc. Ngạo Thiên, chúng ta cùng cố gắng nhé.”
Mạc Nhiên: Xem ra tam quan của nhân vật chính vẫn còn.
Trong lúc Lâm Hạo còn đang lải nhải về em gái mình thì cửa sắt lần nữa mở ra. Một người đàn ông trung niên bước vào. Thấy hai người nhìn mình, ông ta quay sang để lộ khuôn mặt dữ tợn có một vết sẹo dài chạy dọc từ trán xuống má phải.
“Nhìn cái beep!”
Lâm Hạo bị quát liền co người lại. Người đàn ông cũng lời quan tâm hắn, ông ta bò lên giường lôi mấy cuốn tạp chí ra giải sầu.
“Đừng quan tâm lão ta. Lão chỉ là một con sói già nóng tính nếu cưng không muốn bị lão ta đập gãy mũi thì đừng lại gần.”
Theo sau người đàn ông là gã đầu trọc. Gã mỉm cười đầy đê tiện nhìn chằm chằm Lâm Hạo:
“Tiện thể giới thiệu chút. Ta là Gấu Đen, con cừu nhỏ xinh đẹp ạ.”
Mạc Nhiên: Dường như mọi người trong nhà tù này đều lấy biệt danh cho mình.
[Một phần để thể hiện điểm riêng biệt của mình một phần bản thân tù nhân không muốn liên quan đến nhà tù này khi họ ra tù.]
Nghe hệ thống nói Mạc Nhiên khẽ gật gù. Xem ra tên nhóc Lâm Hạo còn quá non khi nói tên thật của bản thân rồi.
“Số 001578 và 001579 mau ra nhận đồ.”
Một giám ngục xuất hiện gõ gõ song sắt. Mạc Nhiên đứng gần hắn nhất liền ra nhận đồ. Dưới vành mũ, Mạc Nhiên cảm thấy người này còn khá trẻ, vành mắt cũng không thâm đen thể hiện sự túng dục quá độ như những giám ngục khác. Có lẽ là người mới đến.
[Chúng ta có thể dựa vào hắn để điều tra tình hình.]
Mạc Nhiên: Không cần, nếu muốn nắm rõ tình hình nên hỏi người trong cuộc.
[Ý ngài là…]
Mạc Nhiên không trả lời hệ thống mà đưa tay nhận thùng đồ trên tay giám ngục. Đó là vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân.
“Cậu cố gắng cải tạo tốt chờ ngày ra tù làm lại cuộc đời.” – Giám ngục mỉm cười vỗ vỗ vai Mạc Nhiên. – “Có gì không biết có thể hỏi tôi.”
Nhìn theo bóng dáng xa dần, Gấu Đen tặc lưỡi:
“Chà dáng cũng không tệ.”
Lâm Hạo tiếp nhận đồ rồi lủi thủi vào một góc. Trong lòng hắn bắt đầu nảy sinh ý định cầu cứu quản ngục kia.
*****
Hoàng hôn buông xuống. Các tù nhân bắt đầu xếp hàng đi tắm.
“Này cừu con, cưng không đi tắm sao? Nếu tắm muộn sẽ hết nước đấy.” – Gấu Đen vắt quần áo lên vai quay sang nói với người đang nằm lì một góc.
“Tôi… tôi… không…”
Lâm Hạo vội vã lắc đầu. Hắn đang chờ đợi giờ nghỉ trưa ngày mai để bản thân có thể nhờ sự giúp đỡ của vị giám ngục kia.
Ở nơi khác, Mạc Nhiên ung dung tiến vào nhà tắm. Nhiều người đã chú ý đến sự xuất hiện của cậu nhưng e dè Lăng Dạ nên không dám tiến lại gần.
Mạc Nhiên: Có “ô dù” thật tuyệt.
Khi nhận nhiệm vụ Mạc Nhiên đã xác định để yên ổn ở nhà tù này phải dùng đến nắm đấm dù sao thân phận cậu bây giờ là cảnh sát mấy chiêu đánh người tất nhiên là phải có. Nhưng không ngờ bản thân lại giống như nữ chính vớ được tổng tài, bình yên mà sinh sống.
Sau khi lướt qua một hàng dài, Mạc Nhiên thuận lợi chọn được một phòng trống.
Gian phòng bên cạnh cậu bắt đầu vang lên vài âm thanh kì quái khiến người khác đỏ mặt.
“Qủa nhiên nhà tắm là nơi thăng hoa của tình yêu.”
Mạc Nhiên khẽ lẩm bẩm rồi ngồi xổm lấy chậu tắm hứng đầy nước sau đó hất thẳng sang phòng bên.
Phòng bên cạnh rơi vào im lặng dường như vẫn chưa hoàn hồn. Nhân cơ hội đó Mạc Nhiên chạy ra ngoài vờ như vẫn còn đang tìm phòng tắm. Sau đó cậu nghe thấy tiếng chửi thô tục của gã phòng bên. Cảm giác ức chế khi ăn đồ ăn dở cùng giường kém chất lượng cũng bay hơi theo tiếng chửi.
[…]
Dạo một vòng, Mạc Nhiên quay lại phòng tắm cũ. Có lẽ cặp đôi thích “phát sóng trực tiếp” đã bỏ đi. Cậu ung dung bắt đầu tắm. Tuy nhiên được một lúc phòng bên cạnh lại vang lên tiếng “ê… a”
Mạc Nhiên: Hệ thống, ngươi có bản nhạc nào không? Nhạc phật càng tốt.
[Hệ thống không có chức năng này.]
“Vậy ngươi hát đi.”
[…]
“Không đọc sách cũng được. Sách thiền chẳng hạn.”
Hệ thống tiếp tục bảo trì im lặng.
Trong lúc Mạc Nhiên đang phân vân không biết nên dội cho phòng bên xô nước tắm của mình hay không thì mọi tiếng động phát ra từ phòng bên bỗng im bặt. Kế tiếp một người liền chen vào phòng tắm của cậu.
“Hoa dại nhỏ, không phiền chứ?”
Lăng Dạ bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm, quần áo vắt bên vai mỉm cười với Mạc Nhiên.
Mạc Nhiên: Nếu anh nói anh rất phiền thì chú sẽ ra ngoài sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!