An Nhiên - Chương 3: Tù nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


An Nhiên


Chương 3: Tù nhân


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi bạn gặp biến thái thì phải làm sao?

– Dùng thái độ cứng rắn.

– Dùng vật dụng phòng thân, các kĩ năng để ứng phó.

– Cầu cứu mọi người.

– Chê bai kích cỡ của hắn.

Khi bạn gặp biến tái có học thức thì sao?

– Chat chính trị.

– Show bằng cấp.

[…]

Hiện tại Mạc Nhiên đang cùng hệ thống trò chuyện bên ngoài phòng tắm. Sau khi tên biến thái Lăng Dạ ngỏ ý muốn tắm uyên ương, cậu nhanh lao ra ngoài. Nhưng sự ngăn cấm của vài tù nhân, Mạc Nhiên không thể không đợi Lăng Dạ tắm xong.

Trong lúc Mạc Nhiên đang phân vân nên giải quyết Lăng Dạ bằng cách nào hợp lý, ít để lại dấu vết có thể dễ dàng phi tang chứng cứ nhất có thể thì hắn đã tắm sạch sẽ và một mực muốn cùng cậu trở về.

[Lăng Dạ thật sự có tình cảm với kí chủ.]

Mạc Nhiên: Ngươi nghĩ vậy à?

Hệ thống suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.

[Chẳng lẽ hắn đang theo dõi kí chủ?]

Mạc Nhiên hơi cong khóe môi.

Mạc Nhiên: Ta đoán vai trò của Lăng Dạ ở đây không hề đơn giản. Chuyện ta nằm vùng ở đây có lẽ hắn đã biết. Dù hắn không hề có ý định cản trở nhưng ai biết hắn có suy tính gì.

[Vậy việc thăm dò “Ong chúa” từ Lăng Dạ chẳng khác nào đùa với lửa sao?]

Mạc Nhiên: Nhưng ta thích mạo hiểm.

[…]

Mạc Nhiên: Tất nhiên mấy cái trên chỉ là ta đoán thôi. Nhỡ đâu hắn không biết cái gì về thân phận ta mà bị vẻ ngoài của anh đây làm cho siêu lòng thì sao. Dù không chơi gay nhưng có người thích ai chẳng sướng ~.

Hệ thống tỏ vẻ muốn đổi kí chủ.

“Có vẻ cậu có nhiều điều muốn hỏi tôi phải không?”

Lăng Dạ đột nhiên dừng lại khiến Mạc Nhiên còn đang mải nói chuyện với hệ thống suýt đâm sầm vào.

Mỡ dâng đến miệng mèo!

Mạc Nhiên âm thầm tán thưởng. Nhưng cậu biết bây giờ hỏi hắn về “Ong chúa” chắc chắn Lăng Dạ sẽ không nói. Tốt nhất vẫn nên biết chút ít về tình hình nơi này trước.

“Tôi muốn biết về quy tắc nhà tù này.” – Mạc Nhiên lên tiếng cơn đau từ cổ họng khiến cậu hơi khó chịu.

“Ồ.” – Lăng Dạ hơi nghiêng đầu. – “Như cậu đã biết, kẻ mạnh là kẻ thống trị. Đây là nhà tù nam nên để giải quyết dục vọng cả về tinh thần lẫn thân thể những kẻ mạnh sẽ chọn nhưng tên yếu đuối làm con mồi.”

Nói đến đây, hắn vươn tay định chạm vào mặt Mạc Nhiên ngay lập tức bị cậu nghiêng đầu tránh thoát.

“Cậu biết chế độ pederasty thời hy lạp không? Mối quan hệ giữa kẻ mạnh và kẻ yếu cũng giống như erastes và eromenos. Kẻ mạnh là erastes và có nghĩa vụ bảo vệ kẻ yếu là eromenos. Còn nhiệm vụ của kẻ yếu là hiến dâng và phục tùng cho kẻ mạnh. Giống như bây giờ, ai cũng nghĩ tôi là erastes của cậu.”

“Vì sao lại là tôi?”

“Vì sao nhỉ?” – Lăng Dạ hơi cúi người để sát mặt mình vào Mạc Nhiên. Hơi thở hai người đan xen. Ngay lúc Mạc Nhiên muốn tránh thoái hắn, Lăng Dạ đã nhanh hơn một bước lùi về sau. – “Bởi vì cậu rất giống con mèo nhỏ tôi nuôi. Mau về thôi nếu cậu không muống bị giám ngục tống vào xà lim.”

Mạc Nhiên im lặng đi theo Lăng Dạ trong đầu khẽ nói với hệ thống.

Mạc Nhiên: Xem ra chúng ta chọc nhầm người rồi. Hành động vừa nãy cũng không phải âu yếm gì cho cam.

[Hắn đang quan sát lớp hóa trang của ngài.]

*****

Màn đêm buông xuống là lúc mọi người chuẩn bị cho những cuộc vui vào ban đêm. Vì Mạc Nhiên “chung giường” với Lăng Dạ nên chiếc giường tầng gần Gấu Đen thuộc về Lâm Hạo. Khi hắn lại gần giường hắn nhận ra nó thật bẩn. Tượng đến việc không biết bao kẻ đã nằm lên đây, mồ hôi của bao kẻ đã thấm vào chăn đệm Lâm Hạo lại thấy dạ dày mình quặn lại. Thậm chí hắn có thể nhìn thấy vài con gián đang bò trên chăn.

“Chấp nhận đi cừu con, ở cả cái nhà tù này tấm đệm sạch sẽ nhất là của Lăng Dạ rồi. Mỗi tuần luôn có những tên tù nhân nhỏ bé đem nó đi giặt sạch sẽ.” – Gấu Đen giải thích. – “Nếu không cưng lên đây nằm cùng anh. Anh sẽ không để bất kì sinh vật đáng sợ nào làm phiền em.”

Mày mới là sinh vật đáng sợ nhất!

Lâm Hạo thầm nghĩ rồi bò lên giường nằm.

Sẽ ổn thôi.

Hắn tự an ủi bản thân. Dù sao hôm nay hắn cũng không tắm ở bẩn chút cũng chẳng sao. Lâm Hạo vừa nghĩ vừa thôi miên bản thân đi vào giấc ngủ.

Hắn vốn nghĩ bản thân mình sẽ khó ngủ nhưng cơn mệt mỏi ập đến khiến hắn thiếp đi giữa nỗi sợ hãi cùng bất an.

Trong cơn mê man, Lâm Hạo mơ thấy em gái mình. Con bé đang ngồi đan cho hắn một chiếc khăn len. Sau đó hắn mơ thấy vụ giết người trong quán bar nơi hắn làm việc. Người đàn ông bước đến gần hắn tựa như một bóng ma bao trùm lên người Lâm Hạo. Trước lời dụ dỗ ngọt ngào hắn đã giao kết với lũ ác quỷ đó. Người đàn ông nói, tội của lão đại rất nhẹ cùng lắm là đi tù một năm. Nhưng khi nghe tòa tuyên án 10 năm tù giam, hắn nhận ra mình đã bị lừa. Mặc cho Lâm Hạo kêu ca thế nào phiên tòa tựa như một trò chơi của chúng tất cả cùng cười nhạo quân cờ ngây thơ mang tên Lâm Hạo.

Lâm Hạo choàng tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng động lạ. Hắn chưa kịp phản ứng đã bị một bàn tay bịp miệng, một bàn tay khác bắt đầu lần mò cơ thể hắn. Lâm Hạo giãy giụa nhưng không tài nào thoát ra khỏi gọng kìm rắn chắc kia. Sau đó hắn nhận ra, không chỉ có một người có ý định làm hắn.

Mạc Nhiên bị tiếng động làm cho bừng tỉnh. Nhận ra nhân vật chính đang bị đe dọa, cậu định vùng dậy nhưng nhanh chóng bị một bàn tay đè lại.

“Suỵt.” – Bên tai Mạc Nhiên vang lên giọng nói đầy từ tính cùng hơi thở như có như không phả vào vành tai. – “Nếu cậu không muốn đắc tội với bọn chúng thì hãy giữ im lặng.”

Sau đó hắn chỉ vào một người.

“Biết ai không? Hắn là giám thị nhà tù, kẻ có quyền lực cao nhất trong đám giám ngục. Ở đây, nhiều người sẽ lựa chọn ngủ với giám ngục để có một số đặc quyền nhất định. Cậu nên nhớ cường bạo người khác không chỉ vì tình dục mà còn là thể hiện vị thế trong nhà tù. Đến khi những kẻ yếu đuối nhận ra không thể sống ở nơi này mà không có người bảo vệ chúng sẽ tự khuất phục trước kẻ mạnh. Những kẻ yếu nếu không tìm được “ông chủ” của mình sẽ trở thành món đồ chơi công cộng.”

Mạc Nhiên muốn cự quậy nhưng bị Lăng Dạ ôm chặt lấy eo.

“Hoa dại nhỏ, nên nhớ cậu không thể cứu hắn mãi được. An tâm, chỉ cần tôi ở đây cậu vẫn được an toàn.”

Mạc Nhiên trầm tư suy nghĩ. Cậu biết cậu không thể yêu cầu Lăng Dạ cứu nhân vật chính. Nhà tù này có quy tắc riêng của nó, nếu Lăng Dạ vi phạm quá nhiều dù là kẻ mạnh, hắn vẫn bị đào thải.

Đột nhiên một tiếng kêu vang lên, Mạc Nhiên liền đưa mắt nhìn sang. Một tên bị đá nằm sõng soài dưới đất.

“Thằng điếm!”

Gã gào lên giận dữ rồi giáng một cú đấm xuông mặt Lâm Hạo. Sau đó một kẻ khác đá vào bụng hắn. Lâm Hạo chưa kịp kêu đã có tên khác túm lấy tóc, đập đầu hắn vào song sắt. Lâm Hạo ngã xuống đất ôm lấy đầu mình. Hắn cảm thấy máu mũi mình bắt đầu chảy ra.

Thấy vậy, Mạc Nhiên liền vùng dậy.

Mặc kệ kết quả như thế nào, trước tiên cứ cứu nhân vật chính đã.

Nhưng cậu chưa kịp làm gì thì một người khác đã mở cửa lao vào.

“Mấy người đang làm gì vậy?”

Mạc Nhiên nhận ra người này là giám ngục sáng nay. Người vừa xuất hiện vội vã đỡ Lâm Hạo đứng dậy. Tên bị Lâm Hạo đá hừ lạnh. Nhổ nước bọt xuống đất gã nói với giọng hằm hè:

“Chuyện này chưa xong đâu.”

Gấu Đen thấy tiệc chưa bắt đầu đã chóng tàn liền tiếc nuối trở lại giường.

“Cậu đi được chứ? Để tôi đưa cậu đến phòng y tế.”

Nhìn bóng hai người kia khuất dần, Lăng Dạ liền kéo Mạc Nhiên nằm xuống.

“Tên giám ngục mới đến tên Kiến Dương. Tốt nhất đừng nên dây dưa với hắn. Nếu cậu thắc mắc vì sao giám thị ngục giam có thể đánh hơi thấy Lâm Hạo thì nên cảm ơn “Ong chúa”. Xem ra hắn lo sợ sự xuất hiện của Lâm Hạo, một con cừu xinh đẹp đầy ngon miệng sẽ đe dọa đến vị thế của nữ hoàng ong.” – Sau đó hắn ôm Mạc Nhiên vào lòng. – “Cậu nên cầu nguyện con cừu non đó không làm việc ngu ngốc. Như tố cáo Gấu Đen chẳng hạn.”

Tư thế bị ôm này khiến Mạc Nhiên hơi khó chịu. Cậu giãy giụa muốn thoát ra nhưng bị ôm chặt hơn.

“Hoa dại nhỏ, ở phòng tắm tôi đã tha cho cậu một lần nhưng không có nghĩa bây giờ cậu không phải thực hiện “nghĩa vụ” của người được bảo vệ. Nếu mai muốn xuống được giường thì nằm yên đi.”

[Kí chủ, chúng ta phải mau xác nhận thân phận “ong chúa” để hoàn thành nhiệm vụ.]

Mạc Nhiên không đáp lại hệ thống. Cậu muốn hỏi Lăng Dạ về Kiến Dương nhưng chưa kịp lên tiếng thì người kia đã mở miệng:

“Nếu cậu hỏi về Kiến Dương thì tôi không có chút thông tin nào về hắn, chỉ cần cậu quan sát sẽ nhận ra vài thứ thú vị thôi. Giờ thì ngủ đi, cậu bé của tôi. Cổ họng cậu không tốt thì đừng nói nhiều.”

Hắn vươn tay sờ sờ cổ Mạc Nhiên sau đó thu tay về tiếp tục ôm eo cậu.

Trong bóng tối, Mạc Nhiên bắt đầu suy tính kế hoạch mới.

*****

Mạc Nhiên được đưa đến phòng y tế với lý do bệnh đau dạ dày tái phát. Tất nhiên đó chỉ là lý do để cậu gặp một người.

“Sống vui vẻ chứ chú em?” – Vị bác sĩ trẻ tuổi chống cằm đầy hứng thú nhìn người thanh niên vừa bước vào.

“Thức ăn dở tệ.” – Cậu khẽ than rồi cầm lấy một quả táo trên bàn bắt đầu ăn.

“Nhóc con nhà cậu đã bị thằng nào X chưa? Có cần anh đây kiểm tra đằng sau không?”

“Mạng này vẫn còn an toàn. Mà nếu có X thì em nằm trên nhé.”

Mạc Nhiên quăng lõi táo vào thúng ra rồi ngồi xuống để Lý Hạ Ân – vị bác sĩ trẻ và cũng là bạn của cậu bắt đầu kiểm tra cổ họng. Ở trong sở cảnh sát, Lý Hạ Ân có một vai trò vô cùng đặc biệt, anh vừa là bác sĩ cũng vừa là cảnh sát tuy nhiên anh thích được mọi người gọi là bác sĩ Lý hơn.

“Vết thương lành khá nhanh nhưng cậu vẫn cần hạn chế nói chuyện.”

Sau đó anh dùng một cái khăn màu trắng tẩm thuốc rồi lau qua mặt cho Mạc Nhiên. Ngay lập tức nột lớp màng mỏng bong xuống để lộ khuôn mặt tuấn tú đầy sức sống.

“Lớp hóa trang vẫn ổn chứ? Anh mày phải đặt tận ngoại quốc đấy.”

“Tạm thời vẫn giấu được.”

“Mà anh khá ngạc nhiên khi chú mày vẫn giữ thái độ bình thản trước sự hỗn độn của nhà tù. Nếu trước đây chú em đã sừng cồ lên đòi thanh trừng cái nhà tù này rồi.” – Vứt khăn sang một bên, Lý Hạ Ân bắt đầu lục lọi tìm bộ hóa trang mới.

“Bây giờ chưa phải là lúc. Sau khi kết thúc nhiệm vụ, em sẽ báo cáo chuyện này với cấp trên. Nếu giờ báo cáo những kẻ đó chẳng khác nào rút dây động rừng và đối tượng tình nghi số một tất nhiên là hai kẻ mới đến là em và Lâm Hạo rồi. Đến lúc đó trộm gà không được còn mất nắm thóc.”

Nghe vậy vị bác sĩ liền bật cười:

“Sau tai nạn kia, anh cảm thấy chú trưởng thành hơn rất nhiều. Dĩ Tường ở trên cao mà biết cũng an tâm hơn.”

Nhận ra mình lỡ lời, Lý Hạ Ân len lén nhìn Mạc Nhiên. Nhưng người thanh niên thần sắc vẫn bình thường. Cuối cùng Mạc Nhiên lên tiếng đánh gãy không khí xấu hổ này:

“Tình hình Lâm Hạo sao rồi?”

“Nếu không phải làm bạn với chú đã lâu anh thật hoài nghi chú có tình cảm với tên này. Tên nhóc hồi phục rất nhanh. Dù tìm đủ cách nhưng anh cũng không giữ được hắn ở lại lâu. Cậu cũng biết nhiều thứ ở đây anh muốn can thiệp cũng không được. Mai cậu ta sẽ được đưa trở lại phòng giam. Cậu cũng mau chóng tìm ra “ong chúa” đi sau đó anh em mình trở về đơn vị làm một bữa cho ra trò.”

“Ân ca, còn một việc nữa em muốn nhờ anh.”

“Nói đi, chỉ cần cậu không cướp vợ của anh thì mọi chuyện đều có thể suy xét.”

“Điều tra cho em một người.”

——————————————————————–

*Mối quan hệ giữa erastes và eromenos là mối quan hệ đồng tính thời Hy Lạp cổ. Erastes là chỉ người đàn ông lớn tuổi còn eromenos để chỉ chàng trai nhỏ tuổi hơn (chưa có râu). Mối quan hệ giữa erastes và eromenos không chỉ liên quan đến tình dục. Với eromenos, erastes tựa như một người thầy, người hướng dẫn sẽ bảo vệ và dạy dỗ eromenos cho đến khi eromenos đủ trưởng thành để trở thành erastes và đi tìm eromenos cho mình. Trong mối quan hệ này hai người phải tôn trọng lẫn nhau và đề cao sự giao cảm về tâm hồn hơn là tính dục.

Cặp erastes – eromenos nổi tiếng là Achilles và Patroclus

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN