An Nhiên
Chương 4: Tù nhân
“Hự…” – Tiếng kêu còn chưa bật ra khỏi miệng Lâm Hạo đã nhận thêm một cú đá nữa. Hắn cảm giác vết thương ở bụng mình bắt đầu nứt ra.
“Không ngờ thằng điếm mày lại liều lĩnh như vậy. Mày không cần hai tay nữa phải không?”
Nhìn dáng vẻ chật vật của Lâm Hạo, Gấu Đen khẽ nhếch môi cười. Gã thừa nhận Lâm Hạo rất đẹp rất hợp khẩu vị gã nhưng không có nghĩ gã sẽ để hắn nhảy nhót trên đầu mình. Kẻ yếu nên an phận làm kẻ yếu.
Lâm Hạo ôm lấy đầu mình. Hắn biết để thoát khỏi kẻ này chỉ có cách xin chuyển phòng. Nhưng Kiến Dương đã nói với hắn, những đơn xin chuyển phòng ở nơi này hầu như đều trở thành những câu chuyện hài ở nhà vệ sinh. Cách duy nhất để chuyển được phòng là trong phòng phải có một kẻ tàng trữ những thứ gây sát thương. Kẻ bị tố giác sẽ phải ngồi xà lim một thời gian dài và người tố giác sẽ được một ân huệ từ giám ngục. Với Lăng Dạ, Lâm Hạo không dám động đến vì vậy hắn quyết định lục lọi đồ của Gấu đen. Nhưng không ngờ lại bị gã bắt gặp nay lúc đó. Hiện tại tình hình tệ hơn hắn tưởng.
“Nếu kẻ khác nó đã ăn đủ thừa sống thiếu chết với tao. Nhưng ít nhất dáng vẻ chật vật lúc này của mày lại rất vừa lòng tao.”
Gấu Đen liếm liếm môi. Sau khi buông ra một câu chửi tục gã liền nhào vào cắn xé Lâm Hạo.
Lâm Hạo cảm giác có người đang đè lên mình nhưng hắn không còn đủ sức để đẩy ra. Thoáng một giây hắn đã nghĩ sẽ buông bỏ. Hắn nghĩ hắn sẽ chấp nhận làm nô lệ của Gấu Đen và sống bình yên trước được vài năm.
[Kí chủ…]
Ở một góc khuất, Mạc Nhiên lặng lẽ quan sát Lâm Hạo. Nhìn đôi mắt dần trở nên rệu rã của hắn, Mạc Nhiên vẫn thản nhiên đứng yên.
[Kí chủ, nếu ngài không ra nhiệm vụ của chúng ta sẽ thất bại.]
Mặc kệ hệ thống kêu bên tai, người thanh niên vẫn quyết định làm lơ.
Lúc này, ý chí của Lâm Hạo bắt đầu bị bào mòn. Hắn sợ những cơn đau bắt chợt ập đến hắn sợ những cánh tay luôn chờ hắn lơ là để lần mò cơ thể hắn. Lâm Hạo đang trông chờ Kiến Dương sẽ cứu mình nhưng rõ ràng ở nơi đây người này chẳng thể nhúng tay vào quá nhiều. Lâm Hạo dần buông bỏ giãy giụa.
Nhưng ngay lúc Lâm Hạo muốn từ bỏ thì một giọng nói vang lên:
“Gấu Đen, buông tay ra đi. Nó là của tao.”
Đứng trong góc tối, Mạc Nhiên khẽ cong môi.
“Mặt Sẹo, mày đang muốn chọc tức tao phải không? Ai trong cái nhà tù này chẳng biết mày không có hứng thú với mông bọn đàn ông.” – Gấu đen bật cười nhưng trong mắt gã đã lộ rõ sự tức giận. Năm lần bảy lượt gã không ăn đến được Lâm Hạo hiện tại gã muốn điên lên rồi.
“Trước đây tao không có hứng thú cũng không có nghĩ bây giờ cũng vậy.”
“Mày nên nhớ khi hai người tranh giành một nô lệ mọi thứ sẽ quyết định bằng vũ lực.”
“Tao biết.”
Đến khi Gấu Đen biến mất sau song sắt, Mặt Sẹo mới thở hắt một hơi. Ông ta nhắm mắt lại rồi nhanh chóng mở mắt ra sau đó tiến về phía Lâm Hạo còn đang nằm dưới mặt đất. Bị bóng của Mặt Sẹo bao trùm, Lâm Hạo cũng lười phản kháng.
Ngay lúc Lâm Hạo nghĩ bản thân mình sẽ bị cường bạo thì một chiếc cặp tóc nhỏ rơi xuống tay hắn.
“Cố mà tồn tại. Vì em gái mày.”
Lâm Hạo nằm dưới đất thoáng ngây người. Hắn nhớ đến trước đây, vì quá bận rộn nên Lâm Hạo không có thời gian đi cắt tóc. Em gái hắn đã tặng hắn một chiếc cặp tóc nhỏ để cặp phần tóc mái lên. Dù hơi xấu hổ nhưng Lâm Hạo vẫn luôn trân trọng nó. Sau đó cả người hắn run lên nước mắt chảy ra không ngừng.
Em gái… hắn nhớ em gái mình.
Cả căn phòng dần tràn đầy tiếng nức nở.
[Tinh thần của nhân vật chính vẫn chưa bị hủy.]
Nghe hệ thống nói vậy, Mạc Nhiên hài lòng gật đầu. Không uổng công cậu vất vả lấy thông tin từ Lý Hạ Ân.
“Ông ta tên Lục Diệp Giang. 35 tuổi. Có một đứa con gái tên Lục Gia Hy. Biệt danh trong tù là Mặt Sẹo. Ông ta vào tù vị tội giết vợ. Vợ ông ta nghiện cờ bạc thường xuyên lấy tiền đi đánh. Một lần vì thua quá nặng nên bà ta đã đem cả con gái ra cầm. Chậc, loại người gì thế không biết.” – Vừa lật lật hồ sơ Lý Hạ Ân vừa than. Sau đó anh lôi từ trong túi ra một chiếc cặp nhỏ. – “Đây là đồ bọn giám ngục lấy từ trên người Lâm Hạo khi khám xét tù nhân.”
“Cảm ơn anh rất nhiều, Ân ca. Anh luôn làm việc năng suất như vậy.” – Mạc Nhiên mỉm cười nhận lấy cả hai món đồ.
“Rồi chú em định làm gì với chúng?”
“Anh gọi Lục Diệp Giang lên để đưa Lâm Hạo về nhà giam. Sau đó đưa cho ông ta cái cặp tóc này.”
“Chú điên rồi. Chú không biết nhà tù cấm mang mấy thứ như kẹp tóc hay dao các kiểu không?”
“Không sao, không sao.” – Mạc Nhiên thản nhiên phẩy phẩy tay. – “Chúng ta có vòng định vị mà. Có một cảnh sát đầy trách nhiệm như em theo sát, tên nào dám cậy khóa vượt ngục.”
“Hừ, coi như chú nợ anh một bữa ăn.”
“Vâng vâng.”
[Kí chủ điều tra thông tin về Lục Diệp Giang để mượn ông ta bảo vệ nhân vật chính?]
Mạc Nhiên: Đúng vậy, từ lúc Lâm Hạo kể về em gái hắn ta đã thoáng thấy Lục Diệp Giang khựng lại trước cửa phòng giam. Khoảng thời gian sau đó hắn thường xuyên ngây người, có lẽ nhớ về hồi ức ngày xưa. Nên ta mạnh dạn đoán hắn đã có gia đình và rất trân trọng gia đình này. Và thông tin từ Ân ca cung cấp đã chứng tỏ phán đoán của ta là đúng. Sau đó chỉ cần mượn miệng lưỡi cao siêu của Ân ca và chiếc cặp tóc nhỏ này đã thành công kích thích tình thương của người cha.
[Nhưng Gấu Đen rất mạnh, Lục Diệp Giang sẽ không thắng được hắn.]
Mạc Nhiên: Tất nhiên ta có cách để Mặt Sẹo thắng.
Trong lúc Mạc Nhiên cùng hệ thống đang lén lút bàn luận. Từ phía xa, hai người trong trang phục giám ngục từ từ bước lại gần.
“Đổi phòng? Kiến Dương, mày điên thật rồi. Mày mới đến đây nên không biết nhưng các việc nằm dưới đàn ông là chuyện quá bình thường. Tao khuyên mày tốt nhất không nên nhúng tay vào.”
“Nhưng Lâm Hạo đã tỏ vẻ kháng cự bọn chúng vẫn tiếp tục ép cậu ta.” – Kiến Dương nhíu mày phản bác.
“Mày… Haizz Kiến Dương, nơi này không dành cho mày đâu. Tốt nhất mày nên về nhà xin lỗi ông già mày rồi sống tiếp cuộc sống thiếu gia đi.”
“Tôi…” – Kiến Dương nắm chặt tay. Im lặng một lúc hắn liền nói:
“Tôi sẽ không trở về. Tôi sẽ chứng minh cho ông ta thấy.”
“Thật hết nói nổi với mày.”
Đợi đến khi hai người đi xa. Mạc Nhiên mới từ góc tối đi ra.
“Thì ra là công tử vì cãi nhau với phụ huynh mà bỏ nhà ra đi. Thảo nào trông tên này đứng giữa đám giám ngục chẳng khác nào hạc giữa bầy gà.”
Sau đó cậu hắt xì một hơi.
“Con xịt nước hoa nữa. Đúng chuẩn thiếu gia.”
[Kí chủ, có lẽ chúng ta mau xác nhận thân phận “Ong chúa” nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.]
Nghe hệ thống nhắc nhở, Mạc Nhiên chợt nhớ ra cậu còn chưa hoàn thành nhiệm vụ phụ. Đã hơn một tuần trôi qua, cậu cũng không có ý định kéo dài nhiệm vụ thêm nữa. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ của “Ong chúa” cậu liền lâm vào trầm tư.
Có khi nào Lăng Dạ mới là “Ong chúa” không?
*****
“Lâm Hạo? Cậu làm sao vậy?”
Nhìn dáng vẻ chật vật của Lâm Hạo, Kiến Dương lo lắng đỡ lấy hắn.
“Không… không có gì.”
Lâm Hạo vội xua tay. Nhưng Kiến Dương làm sao tin được. Hắn vén tay áo Lâm Hạo lên. Dưới ánh sáng, bắp tay trắng nõn giờ đã xuất hiện đủ vết xanh tím.
“Tôi đã đề nghị họ đổi phòng vậy mà…”
Dù tạm thời đã được Mặt Sẹo bảo kê nhưng Lâm Hạo vẫn thường xuyên bị người của Gấu đen gây khó dễ. Bọn chúng thường vờ như vô tình va chạm vào hắn. Dẫu biết vậy, Lâm Hạo chỉ biết cắn răng mà nhịn.
“Gấu đen vẫn chưa buông tha cho cậu phải không?” – Kiến Dương hơi cao giọng hỏi. Thấy người đối diện không lên tiếng hắn liền buông một tiếng thở dài:
“Xin lỗi. Tôi là giám ngục, đáng lẽ ra chức vụ của tôi là phải đám bảo cho các cậu an toàn.”
“Không phải, là do tôi quá yếu ớt.”
Lâm Hạo hơi rũ mắt. Ngay cả ngoài kia hay ở trong này hắn luôn bị bắt nạt. Việc không phản kháng cắn răng nhẫn nhục đã thành thói quen của hắn. Hắn cũng giống như mẹ hắn vậy. Khi bị người cha nghiện cờ bạc hành hạ bà cũng chưa từng phản kháng.
“Lâm Hạo.” – Kiến Dương đặt vào tay hắn hai con dao.
“Không… không được.”
Lâm Hạo lắp bắp kinh hãi. Hắn chưa kịp nói thêm lời nào thì Kiến Dương đã nói tiếp:
“Tôi biết nếu bị phát hiện có vũ khí trong người sẽ gặp rắc rối nhưng Lâm Hạo đây chính là vũ khí phòng thây duy nhất của cậu. Nếu một ngày cậu bắt buộc phải sử dụng đến nó hãy báo cho tôi.” – Nói đến đây Kiến Dương hơi dừng lại. Dường như hắn phải đấu tranh một lúc lâu mới nói tiếp. – “Tôi sẽ thay cậu gánh một phần trách nhiệm. Vì tôi là giám ngục chỉ cần lấy lí do phòng vệ chính đáng thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nhìn ánh mắt đầy tin tưởng của Kiến Dương. Lâm Hạo do dự một lúc. Sau đó hắn trả lại một con dao cho Kiến Dương rồi nói:
“Một cái là đủ rồi.”
*****
Sau khi được xử lý vết thương, Lâm Hạo liền trở về phòng. Trước cửa phòng giam, Mặt Sẹo dựa vào song sắt nhìn chằm chằm hắn. Lâm Hạo phân vân không biết có nên bước qua ông ta không nên hắn chỉ biết đứng đực một chỗ. Mất một lúc lâu, Mặt Sẹo mới lên tiếng:
“Ngày mai tao sẽ dạy cho mày vài món võ. Nếu mày muốn sống thì đừng bao giờ tỏ ra yếu thế cam chịu trước kẻ khác.”
Im lặng một lúc, ông ta lại nói tiếp:
“Tao cũng từng giống như mày.” – Nói đến đây, ông ta liền quay lưng bước vào phòng. – “Tao có thể tồn tại đến bây giờ là vì có người ngoài kia đang chờ tao.”
Lâm Hạo đứng ngây người một lúc. Sờ sờ con dao trong túi, hắn đột nhiên cảm thấy bình tĩnh lạ thường. Hắn sẽ phải ở đây một thời gian dài vì vậy nếu giữ mãi dáng vẻ này hắn sẽ sớm bị sự thối nát ở nơi này làm cho lụi tàn. Nơi này không còn phân biệt giàu nghèo nữa, tất cả đều là tù nhân và đều có tội, hắn không phải sợ hãi không phải cúi mình. Hắn không thể chết. Hắn muốn ra khỏi đây để nhìn thấy em gái mình.
Nhìn vẻ mặt dần trở nên kiên định của Lâm Hạo, Mạc Nhiên gật đầu hài lòng. Sau đó cả người cậu bị một bàn tay đè xuống.
“Dạo này tôi thấy cậu rất hay làm việc lén lút. Không phải ngoại tình đấy chứ?” – Lăng Dạ nhướn mày nhìn Mạc Nhiên đầy ngả ngớn. – “Ngay cả ngục giam này cũng không giam nổi cậu sao, hoa dại nhỏ?”
Mạc Nhiên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh tỏ vẻ không muốn đáp lại Lăng Dạ. Cậu biết tên này rất thông minh, tốt nhất nên ít lời với hắn để tránh bị lộ tẩy. Dù sao hiện tại cậu vẫn nghi ngờ hắn là “Ong chúa”.
“Hoa dại nhỏ, trông cậu vất vả như vậy chúng ta giải trí tí chứ nhỉ?” – Lăng Dạ mỉm cười vươn tay ôm lấy eo cậu. Khi Mạc Nhiên có ý định tránh thoát hắn liền nói tiếp. – “Tôi đố cậu nhé. Một người phụ nữ đang bật ô để đi, dù ô của cô ấy khá nhỏ nhưng giày của người phụ nữ không hề bị ướt tuy cô ta đã đi được một quãng đường dài. Cậu biết vì sao không?”
“Bởi vì cô ta khá nhỏ nhắn?”
“Không. Bởi vì cô ta dùng nó để che nắng.”
Nói xong câu đó Lăng Dạ liền nhắm mắt nghỉ ngơi để một mình Mạc Nhiên suy nghĩ.
Ngày hôm sau, Mặt Sẹo làm đúng như hứa hẹn. Ông bắt đầu dạy Lâm Hạo mấy cách phòng vệ cơ bản. Lâm Hạo cũng học rất chuyên chú. Dần dần vài kẻ muốn âm thầm hãm hại hắn cũng ít đi. Nhưng cùng lúc đó cuộc đấu giữa Gấu Đen và Mặt Sẹo cũng bắt đầu.
Trong lúc mọi tù nhân đang háo hức bàn bạc về cuộc chiến thì Mạc Nhiên lại lấy lý do bệnh tái phát mò lên phòng y tế ăn chực.
“Nghe nói có hai kẻ chuẩn bị đánh nhau để tranh giành tình nhân nhỏ bé của chú.”
“Đúng vậy.” – Mạc Nhiên gật đầu ung dung ăn hết hộp bánh.
“Nghe nói tên kia… tên gấu chó hay gấu mèo gì đấy rất mạnh. Lục Diệp Giang có lẽ không thắng nổi gã ta đâu.” – Thấy vẻ mặt thản nhiên của người đồng đội mình Lý Hạ Ân cảm giác mấy việc anh làm mấy ngày qua chẳng khác nào tự kiếm thêm việc. Rõ ràng tên nhóc thích lo chuyện bao đồng kia không thèm quan tâm đến trận chiến.
“Thì em mò lên đây tính xin anh vài viên thuốc sổ đây.”
“Mạc Nhiên!!!”
“Được rồi. Đừng hét to như vậy. Người khác lại tưởng anh yêu em đến nỗi nhịn không được kêu tên em thật to.”
“Anh đang nghiêm túc đấy. Mau nói đi, rốt cuộc mấy ngày qua chú có chuyên tâm làm nhiệm vụ không.”
Thấy vẻ mặt như phủ một lớp băng của Lý Hạ Ân, Mạc Nhiên thở dài. Cậu phủi phủi vụn bánh trên người rồi mới nói:
“Không phải em không quan tâm đến vụ tranh chấp chiều này mà căn bản nó sẽ không xảy ra.”
Lý Hạ Ân khẽ nhướn mày chờ Mạc Nhiên giải thích.
“Sếp có phải đã nói theo mật báo “Ong chúa” đã xuất hiện ở nhà tù phải không? Tuy nhiên mật báo chưa từng nói “Ong chúa” là tù nhân.”
Mạc Nhiên vừa dứt lời. Không chỉ Lý Hạ Ân ngay cả hệ thống cũng ngây người.
————————————————————————–
* Câu đố của Lăng Dạ là dựa theo câu đố của một bộ truyện tranh mình đọc rất lâu rồi. Đại khác nó là định kiến của con người. Ví dụ khi nhắc đến ma ta sẽ nghĩ đến tóc dài áo trắng hoặc suy nghĩ phụ nữ thuộc về nhà bếp còn những người đàn ông phải yêu thích bóng đá. Vì vậy khi nhắc đến một tên tội phạm ở trong tù chúng ta sẽ nghĩ đến hắn là tù nhân chứ không phải chức vụ khác như cảnh sát, giám ngục.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!