An Nhiên - Chương 10: Luật sư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


An Nhiên


Chương 10: Luật sư


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có người từng hỏi cảm giác yêu một người là như thế nào?

Là đắng cay? Là ngọt ngào?

Nhưng sự thực cảm giác đó mang tên là sa đọa, sự sa đọa của Eva.

Tựa như khi ác ma mời gọi Eva cắn trái táo trí tuệ. Nàng biết nếu nàng làm vậy nàng sẽ bị đuổi khỏi địa đàng nhưng cả trái tim và thể xác của nàng đều bị trái táo hấp dẫn. Eva không thể dứt ra cho đến khi miếng táo ngọt ngào kia trượt dần xuống cổ họng nàng. Từng ngụm từng ngụm vẫn chưa đủ thỏa mãn Eva. Nàng muốn nhiều hơn nữa. Đối với nàng chưa bao giờ là đủ. Tình yêu cũng như vậy, phải không?

Dưới ánh nắng mặt trời, người thanh niên cầm trên tay quyển sách hơi nghiêng người dựa vào tường. Người thanh niên đẹp đẽ đến nỗi người khác ảo giác đây là thiên sứ mang theo tin mừng của Chúa gửi xuống trái đất. Lời nói của người thanh niên trầm bổng tựa như đang kể một câu chuyện thần thoại xa xưa khiến người khác vô thức bị cuốn vào.

Tô Giang cũng không ngoại lệ.

Sau chục năm xa cách, cuối cùng cô cũng trở về nhà thờ này. Rosalien, nơi đã nuôi dưỡng cô khôn lớn. Hít thở không khí trong lành ở đây, Tô Giang cảm thấy bản thân như được một dòng suối mát lạnh thanh lọc tâm hồn, Lúc này, cô càng tò mò hơn về người thanh niên đang được lũ trẻ vây quanh.

Về nhan sắc, cô tự nhận bản thân không thua kém ai ít nhất trong giới luật sư họ luôn gọi cô là nữ hoàng và luôn có hàng chục người xếp hàng chờ cô để mắt tới.

Mong người này không phải là một vị đức cha.

Tô Giang thầm nghĩ sau đó bước lại gần người thanh niên.

“Câu chuyện của cậu rất thú vị. Tôi quả thực đã bị nó thu hút.” – Dưới chiếc kính râm, vị luật sư xinh đẹp thầm đánh giá người thanh niên trước mặt. Nhưng càng nhìn kĩ cô lại càng cảm thấy dường như hai người đã gặp ở đâu rồi.

Chẳng lẽ hai người thực sự từng gặp nhau? Không thể nào, trí nhớ của cô rất tốt hơn nữa với một người đẹp trai như vậy cô cũng khó thể quên.

“Vậy cô muốn nghe cái kết không?” – Người thanh niên mỉm cười đầy lịch thiệp.

Linh cảm bất an mạnh mẽ trỗi dậy trong lòng Tô Giang. Nó như hồi chuông cảnh báo cô mau rời khỏi nơi đây nhưng lại có một ma lực khác kích thích sự tò mò của cô. Trong vô thức, Tô Giang gật đầu.

Người thanh niên khẽ cười nhưng nó không khiến cô cảm thấy thu hút như ban đầu thay vào đó là nỗi sợ hãi của một người tử tù đang chờ phán quyết.

“Thế gian cùng những ham muốn của nó đang qua đi.” (1 Giăng 2:17)

Boong… Boong…

Từng hồi chuông vang lên. Âm thanh của nó không ngừng đánh vào màng nhĩ của nữ luật sư.

Tô Giang đột nhiên cảm thấy đau đầu kinh khủng.

“Đừng yêu thế gian cùng những gì thuộc về thế gian.” (1 Giăng 2:15-16)

“Ai muốn làm bạn với thế gian là tự biến mình thành kẻ thù của Đức Chúa.” (Gia-cơ 4:4)

“Cô nói xem… Thế gian là ai?”

“A…A…” – Tô Giang đột nhiên ôm đầu, móng tay đỏ ghim vào gương mặt xinh đẹp. Cô dùng ánh mắt khủng hoảng đến tột độ nhìn vào người trước mắt, bờ môi phát ra âm thanh khô khốc:

“Lăng…”

*****

“Vụ kiện rất thành công. Ngày mai tên nhóc họ Lâm sẽ được về với tự do hơn nữa đây là sai sót của chính quyền nên sở cảnh sát quyết định tặng một khoản tiền cùng một ước nguyện nho nhỏ cho hắn. – Cầm lấy cốc cà phê từ tay Mạc Nhiên, Lý Hạ Ân mệt mỏi ngồi xuống ghế. – “Đừng quên cảm ơn vợ anh đấy.”

“Vâng vâng…” – Mạc Nhiên cười đầy nịnh nọt ngồi xuống ghế bên cạnh.

Đúng lúc đó cửa bật mở, một người đàn ông tầm 30 tuổi bước vào trên tay là một tập văn kiện.

“A Mạc Nhiên, tôi tìm cậu mãi.”

“Lưu Ca? Tên nhóc Mạc Nhiên này đem đến rắc rối gì cho anh hả?”

“Không hẳn là gây sự nhưng…” – Người đàn ông tên Lưu Ca nghiêm túc nhìn Mạc Nhiên. – “Số điện thoại cậu gửi cho tôi, tôi đã tra rõ. Chủ nhân của điện thoại là một người phụ nữ hơn nữa tối hôm qua cô ta bị mất điện thoại nhưng sáng nay lại thấy nó được đặt trên bàn ăn. Cuộc gọi hôm qua tôi cũng tra xong. Địa điểm gọi là ga tàu gần nhà cậu. Còn người gọi là ai thì hiện tại vẫn còn là ẩn số.”

“Mạc Nhiên, chuyện này là sao?” – Lý Hạ Ân khó hiểu nhìn cậu.

Mạc Nhiên ho khan một tiếng rồi giải thích:

“Bị biến thái theo dõi thôi ha ha.”

Lưu Ca nhướn mày, Lý bác sĩ cũng nhìn chằm chằm Mạc Nhiên. Biết bản thân không giấu được, Mạc Nhiên đành phải thành thật thú nhận.

Sau khi nghe Mạc Nhiên trình bày, Lưu Ca hơi nhíu mày:

“Vậy cậu sợ kẻ theo dõi mình là một tên giết người hay là người của tổ chức HIVE?”

“Cả 2” – Mạc Nhiên nhún vai. – “Về tên giết người, em không thể xác định có phải hắn gây ra cả hai vụ hay chỉ đơn thuần là cả hai người kia muốn tự tử nhưng cậu nhóc Tiểu Nhiên khẳng định như vậy em tin cậu nhóc không nói dối.”

Lưu Ca suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:

“Anh sẽ lo vụ này. Về phía Tiểu Nhiên, anh sẽ sẽ phái người bảo vệ cậu nhóc. Hiện tại cậu cần xác định người tặng quà cho cậu rốt cuộc là ai.”

Mạc Nhiên không suy nghĩ nhiều liền đồng ý. Với phong cách làm việc của Lưu Ca, cậu hoàn toàn yên tâm. Lưu Ca có thể coi là một trong những người tài năng nhất sở cảnh sát này. Nếu không phải Tô cục trưởng chỉ đích danh cậu có lẽ người làm nhiệm vụ tìm “Ong chúa” sẽ là Lưu Ca.

Dù cảnh hai đã thống nhất nhưng Lý Hạ Ân vẫn không yên tâm.

“Hay chú qua nhà anh ở tạm. Nhỡ tên kia nửa đêm cậy cửa rồi bạo cúc cậu thì sao?”

Mạc Nhiên lắc đầu, tự tin mà nói:

“Nếu hắn dám vào nhà, em liền K.O hắn sau đó bạo cúc hắn.”

*****

Sau khi tan làm, Mạc Nhiên định trở về nhà nhưng nhớ đến Vũ Nhật Hạ, cậu quyết định ghé qua chỗ cô.

Văn phòng của Nhật Hạ không quá to nhưng rất hút khách. Khi Mạc Nhiên đến cũng là lúc cô tiễn xong vị khác cuối cùng.

“Sao hôm nay nổi hứng đến thăm chị vậy?” – Nhật Hạ mỉm cười ngồi xuống ghế. So với tuần trước lúc này cô đã khá hơn nhiều.

“Qùa cảm ơn chị.” – Mạc Nhiên nháy mắt đặt vào tay cô một túi quà.

“Hy vọng không phải là kẹo. Chị sắp tiểu đường mất rồi.” – Nhật Hạ bật cười cầm lấy túi quà.

Nhưng không khí ấm áp này không duy trì được lâu thì cửa phòng làm việc bị mở ra một cách thô bạo.

“Nhật Hạ. Nhật Hạ. Mau cứu tôi! Cậu nhất định phải cứu tôi!” – Một người phụ nữ tóc tai bù xù chạy vào ôm lấy Nhật Hạ.

“Tô Giang? Cậu lại gặp ác mộng hả?”

“Không phải ác mộng. Hắn đang đến… Hắn đang đến…”

Người phụ nữ tên Tô Giang không ngừng khóc lóc.

“Tô Giang? Cô là nữ hoàng luật sư Tô Giang?” – Mạc Nhiên kinh ngạc nhìn người phụ nữ. Danh tiếng và tài năng của cô cậu đã nghe qua nhưng không ngờ lần đầu hai người gặp nhau lại trong tình cảnh này.

Tô Giang nghi hoặc nhìn người thanh niên mặc cảnh phục trước mặt. Sau đó như nhớ đến thứ gì đáng sợ cô ta liền hét lên:

“Mạc Nhiên! Không đúng! Không thể nào! Vì sao lại như vậy?”

Tô Giang không ngừng ôm đầu lẩm bẩm sau đó lại gào khóc. Nhật Hạ liền cho thư kí lấy một ly nước có chứa thuốc an thần. Sau khi Tô Giang đã ngủ, cô mệt mỏi xoa thái dương.

“Dạo này cô ấy thường xuyên như vậy. Chị nghĩ do cô ấy làm việc quá sức nên kêu cô ấy ở nhà nghỉ ngơi vài ngày nhưng không ngờ càng ở nhà bệnh của cô ấy càng trầm trọng. Xem ra chị đành phải thất hứa với em rồi.”

“Không sao, vấn đề của mọi phụ nữ nên được đặt lên hàng đầu.”

Mạc Nhiên mỉm cười giúp Nhật Hạ đỡ Tô Giang lên xe. Sau khi Nhật Hạ đã đi xa, cậu liền bắt taxi trở về nhà.

Ngồi trên taxi, Mạc Nhiên đắm chìm trong những suy nghĩ của mình. Rốt cuộc nguyên chủ đã làm gì mà cả tên biến thái bí ẩn lẫn Tô Giang đều có những hành động rất kì lạ. Thật khó hiểu.

Trong lúc suy nghĩ, tầm mắt Mạc Nhiên lơ đãng quét qua một quyển sát dày màu đen. Cậu tò mò nhìn quyển sách.

“Cậu là người theo đạo hả?”

“Không phải, anh đừng để bìa ngoài đánh lừa đây chỉ là một quyển sổ mà thôi.”

Tài xế taxi là một người thanh niên khá trẻ thấy Mạc Nhiên hứng thú với quyển sách liền đọc mật mã để mở nó:

“Anh cứ xem đi. Dù sao cũng chỉ là vài nét vẽ nguệch ngoạc.”

Mạc Nhiên rảnh rỗi liền lật vài tờ ra xem. Đúng như lời tài xế nói, trong quyển sổ chỉ có vài nét vẽ trẻ con.

“Con trai cậu vẽ phải không? Cậu nhóc cũng có tài lắm.” – Mạc Nhiên trả quyển sổ về chỗ cũ không quên khen ngợi vài câu.

Tài xế chỉ mỉm cười không đáp lại. Cho đến khi xe dừng trước căn hộ của cậu, tài xế nhận tiền từ tay Mạc Nhiên rồi mới chậm rãi nói:

“Tôi không có con trai.”

Sau đó hắn lái xe bỏ đi. Mạc Nhiên khó hiểu nhìn theo hắn. Đột nhiên cậu quay người chạy theo hướng xe vừa khuất nhưng không hề nhìn thấy một ai.

[Kí chủ?]

“Hệ thống, “Trò chơi” có chức năng ghi hình không?”

[“Trò chơi” không cung cấp tính năng này nhưng hệ thống có thể thông qua mắt của người chơi để nhìn thế giới. Vì có thể chuyển hóa mọi hình ảnh thành dữ liệu nên hệ thống sẽ không xuất hiện “quên” hay sai lệch thông tin.]

“Vậy ngươi có nhìn thấy tài xế taxi vừa rồi có hành động gì lạ không?”

Mạc Nhiên nhíu mày bước vào phòng. Đáng lẽ cậu nên nhận ra điều này sớm hơn. Khi bước lên taxi, vì mải suy nghĩ về Tô Giang, cậu không hề đọc địa chỉ nhà mình vậy mà hắn vẫn có thể lái xe đến đúng nơi.

[Ngón tay trỏ di chuyển trên vô lăng 1 đường rồi gõ 4 cái sau đó…]

Nghe hệ thống nói vậy, Mạc Nhiên liền vơ lấy 1 tờ giấy vội vã viết.

Sau khi hoàn thành. Cậu trầm tư nhìn tờ giấy.

“Mật mã Morse? Xem ra hắn thực sự muốn nhắm đến mình.”

Mật mã Morse không phải mật mã gì khó đoán. Trước đây Mạc nhiên thường cùng bạn mình sử dụng mật mã này để nhắc bài nhau nhưng không ngờ hiện tại thứ mật mã này đã đem đến cho cậu thật lớn ác cảm.

Thích món quà của tôi chứ?

Mạc Nhiên vo tờ giấy ném vào thùng rác. Thích cái con mẹ nó.

—————————————–

Mã Morse:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN