An Nhiên
Chương 9: Hung thủ
Trong mấy ngày nghỉ Mạc Nhiên chẳng bước ra khỏi nhà là mấy, cậu luôn bị làm phiền bởi cậu nhóc “Hero” Lăng Nhiên Nhiên.
“Đại Nhiên, em đến rồi.”
Từ ngoài cửa một cậu nhóc đội mũ đỏ thò đầu vào.
Qủa nhiên nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến luôn. Mạc Nhiên thở dài xoa đầu cậu nhóc:
“Nhóc con, em có thể ngưng làm phiền anh trong một ngày được không?”
“Không được. Hắn đang lảng vảng quanh đây nhỡ hắn tấn công anh thì sao?” – Cậu nhóc dùng khuôn mặt nghiêm túc nhìn Mạc Nhiên.
Trước sự khẩn trương của cậu nhóc, Mạc Nhiên bật cười:
“Anh là cảnh sát đấy. Người nên lo lắng là nhóc mới phải. Mau về đi. Đừng để mẹ nhóc lo lắng.”
“Vậy mai em lại tìm anh. Chúng ta cùng nhau đi tìm hung thủ.”
“Ok, ok.”
Mạc Nhiên giơ tay làm tư thế đầu hàng. Tiểu Nhiên thấy Mạc cảnh sát đã đồng ý cũng không làm phiền cậu nữa ủ rũ ra khỏi cửa.
[Kí chủ, ngài định giúp cậu nhóc sao? Chúng ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ phụ 2 nữa.]
“Dù sao ta cũng đã hứa với cậu nhóc rồi. Ngày mai chúng ta qua gặp Lâm Hạo tiện thể tìm người giúp cậu nhóc điều tra vụ án này.”
Sau khi trấn an hệ thống của mình, Mạc Nhiên liền nằm dài xuống ghế hưởng thụ nốt thời gian ít ỏi còn lại của kì nghỉ. Nhưng chưa được bao lâu thì điện thoại của cậu lại vang lên:
“Xin chào tôi là Dionysos. Rất xin lỗi vì đã làm phiền cậu nhưng em trai cậu gặp tai nạn. Cậu có thể đến đây ngay được không?”
Mạc Nhiên chưa kịp ngạc nhiên vì sao Dionysos biết số của mình thì đã bị câu nói tiếp theo của hắn làm cho ngẩn người.
“Em trai? Có phải anh nhóc đội mũ đỏ in chữ Hero không?”
“Đúng vậy.”
“Anh đang ở đâu? Tôi lập tức đến,”
“Tôi đang ở giao lộ đường ray xe…”
Không để người kia nói hết câu, Mạc Nhiên liền tắt máy vội vàng chạy ra ngoài. Khi cậu đến nơi xung quanh đã bị bao vây bởi rất nhiều người.
“Tôi ở đây.” – Từ trong đám xuất hiện một tên tóc vàng quần đùi hoa. Hắn hơi ngạc nhiên nhìn Mạc Nhiên rồi cười cười – “Không ngờ lại là cậu. Chúng ta thật có duyên.”
“Tiểu Nhiên đâu?”
“Cậu nhóc vẫn ổn. Ngoài vết thương ngoài da cậu nhóc bị sốc tinh thần một chút.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” – Mạc Nhiên bước lại gần đường tàu.
“Có người tự tử. An tâm tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Mạc Nhiên liếc nhìn đống thịt cháy khét trước mặt mình, cố kìm lại cơn buồn nôn ở cổ họng mình. Sau đó cậu lại chuyển sự chú ý sang mảnh thân thể còn sót lại của kẻ xấu số kia.
“Kia là gì?” -Mạc Nhiên tò mò nhìn hình xăm trên cánh tay be bét máu kia.
“Là chòm sao thì phải. Hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi.”
Mạc Nhiên: Hệ thống.
[Là chòn sao Xử Nữ tên latin là Virgo. Nằm trong cung hoàng đạo, giữa Thiên Bình và Sư Tử.]
“Đây là chòm sao Xử Nữ. Mạc cảnh sát, cậu thấy liệu đây có phải là kí hiệu do hung thủ để lại không?” – Dionysos học theo điệu bộ của các nhà trinh thám, một tay chống hông một tay vuốt cằm.
“Tôi nghĩ là không. Đây chỉ là một hình xăm thông thường. Hơn nữa, nó đã được xăm từ rất lâu rồi.”
“Ý cậu là hắn là thành viên của một tổ chức nào đó có liên quan đến 12 chòm sao? Hay tên sát nhân muốn giết người theo 12 cung hoàng đạo?”
“Đúng rồi, tôi còn biết tổ chức hắn tên Black Angel nữa.”
“Thật sao?” – Nghe vậy hai mắt hắn liền sáng lên.
“Thật mới có quỷ.” – Mạc Nhiên thở dài. – “Anh trai có phải anh xem quá nhiều phim trinh thám rồi không?”
Chẳng buồn quan tâm đến vẻ mặt thất vọng của tên tóc vàng, Mạc Nhiên tiến về phía cậu nhóc đang ngẩn người một góc. Nhân viên y tế thấy Mạc Nhiên lại gần liền tản ra để hai người có khoảng trống.
“Nhóc không sao chứ?”
Dionysos theo sau hơi ngạc nhiên vì đây là lần đầu hắn thấy cậu bày ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy. Khụ được rồi, hắn chỉ gặp cậu hai lần nhưng cũng đủ làm hắn bất ngờ.
“Em không sao chỉ xây xát nhẹ may được anh trai tóc vàng cứu.”
“Không có gì ha ha.” – Dionysos bày ra vẻ mặt ngượng ngùng.
“Nhóc kể lại cho anh mọi chuyện được không?” – Mạc Nhiên lười quản kẻ sung sướng muốn nổ mũi kia tiếp tục tra hỏi Tiểu Nhiên.
“Em chạy theo một chú cún rồi một người đàn ông lao về phía đường tàu và kéo theo cả em. Rất may anh trai tóc vàng kéo em lại kịp.”
Dù đã thoát chết nhưng nghĩ lại cảnh tượng xảy ra trong vài tích tắc kia Tiểu Nhiên vẫn không nhìn được rùng mình, nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên mặt.
Thấy cậu nhóc như vậy Mạc Nhiên lúng túng gọi nhân viên y tế.
Sau khi đưa Tiểu Nhiên lên xe cứu thương, Dionysos liền quay sang hỏi Mạc Nhiên:
“Có cần tôi đưa cậu về không?”
Mạc Nhiên nhìn con xe đỏ chót của hắn rồi lắc đầu.
Cậu đi bộ về nhà rồi nằm vật ra giường cùng hệ thống trò chuyện.
“Người nghĩ chuyện lần này có liên quan đến cái chết của cô gái ở phố đèn đỏ không?”
[Dù cả hai đều là vụ tự sát nhưng không có nghĩ nó liên quan đến nhau. Hơn nữa nạn nhân chẳng phải tự sát ngay trước mắt rất nhiều người sao.]
“Nhưng ta vẫn có cảm giác có người đang hướng về phía Tiểu Nhiên.”
[Kí chủ, ngài định nhúng tay vào vụ này thật sao?]
“Không, ngày mai ta sẽ nói chuyện này với đội trưởng. Sẽ có người lo vụ này.”
Mạc Nhiên biết quyết định này của cậu coi như đã bội ước với Tiểu Nhiên nhưng giờ cậu còn đang nằm trong tầm ngắm của HIVE. Giờ nếu đắc tội với một tên giết người nữa. Hai boss kết hợp với nhau, tân thủ như cậu thật sự hold không nổi.
Sau khi làm tốt tư tưởng cho bản thân, Mạc Nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cậu nhanh chóng tắm rửa, ăn qua loa rồi chuẩn bị đi ngủ. Nhưng trước khi đặt lưng xuống giường thì cậu nhận được một tin nhắn.
“Vì sao không nhận? Vì sao không nhận? Vì sao không nhận…”
“Hửm? Một thanh niên thất tình or bị bạn gái đá và nhắn nhầm số sao?”
Mạc Nhiên chống cằm nhìn tin nhắt dài ngoằng chỉ lặp đi lặp lại 4 chữ “Vì sao không nhận?”
Nghĩ một lúc rồi cậu nở một nụ cười xấu xa sau đó nhấn lại số vừa rồi. Điện thoại vừa kết nối đầu dây bên kia liền vang lên tiếng khóc nức nở của một người đàn ông. Không hiểu vì sao nghe tiếng khóc, Mạc Nhiên lại cảm thấy hơi rùng mình nhưng cậu vẫn dùng giọng điệu ôn hòa của một người phụ huynh đang khuyên bảo đứa con ngỗ nghịch của mình.
“Người anh em, chỉ là một cô gái thôi mà. Chúng ta đâu cần vì một bông hoa hồng mà vứt bỏ cả một rừng hoa được. Nếu cậu vẫn khăng khăng tin cô ấy là tình yêu đích thực của mình cậu có thể thử tặng cho cô ấy hoa oải hương. Dạo gần đây muỗi hơi nhiều, cậu tặng cô ấy vài giỏ tiện thể giúp cô ấy đuổi muỗi.”
Sau đó không đợi bên kia bày tỏ suy nghĩ của mình, cậu liền tắt máy tiện thể tắt luôn cả nguồn rồi đi ngủ.
*****
Sáng hôm sau, Mạc Nhiên dậy rất sớm, ăn mặc chỉnh chu chuẩn bị đi ra ngoài. Dường như cậu không còn nhớ về lời khuyên bảo đầy hữu ích của mình ngày hôm qua mà vẫn thản nhiên mặc vào cảnh phục.
Hệ thống: Đồng chí, ngài quấy nhiễu dân đen mà còn dám mặc vào cảnh phục. Ngài không thấy áy náy sao? Không thấy áy náy sao?
Tất nhiên Mạc Nhiên không nghe thấy nỗi lòng đau khổ của hệ thống mà vẫn vui vẻ vừa ngâm nga một bài hát thiếu nhi vửa mở cửa bước ra ngoài. Nhưng vừa mở cửa Mạc Nhiên liền giật mình suýt nữa cắn vào lưỡi.
“Hệ thống, chẳng lẽ tên nhóc hôm qua không chỉ gửi nhầm tin mà còn ship nhầm nhà?” – Mạc Nhiên dùng ánh mắt phức tạp khẽ hỏi hệ thống. Hệ thống không đáp lại vì nó biết đáp án đã nằm trong lòng kí chủ của mình.
Kẻ này không gửi nhầm tin mà người hắn nhằm tới vốn chính là Mạc Nhiên.
Phản ứng đầu tiên của Mạc Nhiên là rút điện thoại ra gọi cho Dionysos.
“Oa, không ngờ có ngày tôi được cậu chủ động gọi điện thoại mà còn vào sáng sớm như vậy. Cậu muốn mời tôi đi ăn sáng cùng à?”
“Anh gửi hoa cho tôi?” – Mạc Nhiên trực tiếp đánh gãy lời nói của hắn.
“Cậu thích được tặng hoa hả? Nếu cậu thích tôi có thể…”
Sau khi xác nhận Dionysos không phải kẻ gửi hoa cho mình Mạc Nhiên liền tắt máy. Nghĩ lại cũng phải thôi, với tính cách đồng bóng của tên này đời nào chọn hoa oải hương. Suy nghĩ không ra đáp án, Mạc Nhiên quyết định vứt đi và coi đó là một trò đùa dai.
“Ô, Mạc Nhiên phải không? Được tặng hoa cơ à? Chắc vận đào hoa của cậu đến rồi.” – Một người hàng xóm thấy Mạc Nhiên chật vật ôm giỏ hoa to đùng thì trêu chọc. – “Mà hôm nay đổi loại hoa rồi à?”
“Đổi loại hoa? Ý anh là mấy hôm trước cũng có người tặng hoa cho em?”
“Đúng rồi, cậu không biết à?” – Người kia ngạc nhiên hỏi lại. – “Mấy hôm trước ngày nào cũng thấy có một giỏ hoa đặt trước cửa nhà cậu. Tôi còn thấy cậu nhóc mũ đỏ giúp cậu mang hoa đi vứt nữa.”
Mạc Nhiên hơi nhíu mày suy tư. Cậu chào tạm biệt hàng xóm sau đó rút điện thoại ra nghĩ một lúc rồi liền gọi cho Dionysos.
“Mạc Nhiên, cậu cứ gọi điện thất thường như vậy làm tôi sợ muốn chết.”
“Kẻ hôm qua là tự sát trước mặt mọi người vì sao anh lại cho là bị người giết hại?”
Điều này cậu đã thắc mắc từ khi nghe Dionysos suy luận về hung thủ. Hắn không biết về vụ cô gái ở phố đèn đỏ mà dù có biết hắn cũng không thể biết Tiểu Nhiên đã nhìn thấy có người cố tình hãm hại cô ta. Lúc ấy Mạc Nhiên đã có ý định để lại vụ này cho người khác nên cậu cũng không quan tâm nhiều nhưng không ngờ nó lại liên quan đến cả cậu.
“Là cậu nhóc mũ đỏ… hừm, Tiểu Nhiên phải không? Khi tôi cứu cậu nhóc, cậu nhóc không ngừng lẩm bẩm về một tên biến thái đang theo dõi cậu và muốn cậu tránh xa vụ này. Mà tôi chuẩn bị đi ăn sáng nếu cậu r…”
Trực tiếp tắt máy.
Dionysos: …
Chẳng lẽ hắn nói chuyện không đủ quyến rũ sao?
Sau khi kết thúc cậu trò chuyện Mạc Nhiên liền nhắn tin cho Lý Hạ Ân nhờ anh tìm thông tin về số điện thoại hôm qua. Sau đó cậu bắt xe đến nhà tù.
Hóa ra Tiểu Nhiên đã biết tên sát nhân đang nhắm vào cậu vì vậy cậu nhóc ngày nào cũng sang nhà cậu để xác định được an toàn của Mạc Nhiên. Ngay từ đầu cậu nhóc đã không có ý định để Mạc Nhiên nhúng tay vào vụ này.
[Kí chủ, liệu tên sát nhân có phải là người của HIVE không?”
Mạc Nhiên: Chúng ta không thể chắc chắn được điều gì. Tiểu Nhiên ngốc nghếch kia có lẽ đã chọc giận hắn và bị hắn cảnh cáo. Hệ thống, ta là nam châm hút gay hay sao mà bị trai lạ gạ xã giao liên tục vậy?
Nhìn vẻ mặt “đừng yêu nữa em mệt rồi” của kí chủ, hệ thống lựa chọn giả chết.
Nó nghĩ cái này gọi là “nghiệp quật”.
*****
Sau gần một tuần không gặp Lâm Hạo, Mạc Nhiên khá ngạc nhiên khi thấy hắn đã thay đổi rõ rệt kể từ lần cuối hai người gặp nhau. Vẻ bề ngoài nhút nhát đã được thay bằng một khuôn mặt tự tin đầy sức sống. Tất nhiên Lâm Hạo không nhận ra Mạc Nhiên là người bạn tù trước đây của mình. Hắn nói chuyện với Mạc Nhiên đầy câu nệ nhưng vẫn không nhịn được thân cận với người này.
Sau khi Mạc Nhiên thông báo hắn được giải oan, nhân vật chính không kìm được nước mắt mà ôm mặt khóc nức nở.
Trong lúc chờ Lâm Hạo bình ổn cảm xúc, Mạc Nhiên lơ đãng nhìn xung quanh. Ở phía xa có một người lười biếng dựa người vào tường dùng ánh mắt như có như không dừng lại trên người cậu. Thấy Mạc Nhiên nhìn về phía mình, Lăng Dạ mỉm cười giơ tay chào rồi làm khẩu hình với cậu:
“Lâu không gặp, hoa dại nhỏ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!