An Nhiên
Chương 110: Thế giới 5 - Chương 2: Cơn mưa nọ
Ngày hôm nay Lăng Bạch ngủ dậy rất muộn. Hai giờ sáng hôm nay nó mới vào giấc. Chỉ cần nghĩ bản thân mình có một món đồ chơi mới nó liền hưng phấn không nhắm nổi mắt. Nếu Mạc Nhiên là một thiếu gia ăn chơi vô dụng như trong lời đồn, Lăng Bạch sẽ xem thường mà bỏ qua. Nhưng sự khác biệt giữa tin đồn và sự thật quá lớn khiến nó muốn chơi đùa người anh trai này một thời gian. Cũng không thể trách nó được, ai bảo ánh mắt của kẻ kia quá mức sạch sẽ mà Lăng bạch ghét mấy sạch sẽ như vậy.
Mang tâm trạng vui vẻ bước xuống giường, miệng ngâm nga một bài đồng dao cổ, Lăng Bạch bắt đầu suy nghĩ xem hôm nay sẽ “chơi” gì với anh trai. Nhưng rất nhanh, nụ cười trên môi thiếu niên đã vụt tắt. Nhìn tủ quần áo của bản thân dính toàn lông mèo, Lăng Bạch gần như phát điên đóng cửa tủ lại.
Lông mèo đen? Ngoài đại thiếu gia Mạc Nhiên thì còn ai nuôi mèo đen trong cái nhà này nữa đâu.
Xem ra món đồ chơi muốn phản kháng rồi. Lăng Bạch mỉm cười lần nữa mở tủ quần áo ra. Cố nhịn cảm giác ghê tởm, nó bắt đầu mặc vào bộ quần áo dính nhiều lông mèo nhất. Làm tốt chuẩn bị Lăng Bạch liền không ngừng gãi lên người, tựa như cả cơ thể hắn lúc này rất ngứa vậy. Đến khi làn da ở cánh tay đã mẩn đỏ, Lăng Bạch liền mang đôi mắt ướt sũng chạy xuống lầu.
Lúc này cả nhà họ Lăng đang ngồi ăn sáng. Thấy Lăng Bạch, Lăng lão gia mỉm cười gọi nó lại gần nhưng nhìn thấy mấy mảng đỏ trên người Lăng Bạch, ông ta liền giật mình.
“Chuyện này là sao?”
“Bạch, con sao vậy?” – Tôn Bích Trì lo lắng vội vã chạy lại gần thiếu niên kiểm tra các vết thương của nó.
Người duy nhất bình tĩnh có lẽ là Mạc Nhiên. Từ lúc Lăng Bạch xuất hiện, cậu chưa đưa mắt nhìn nó lần nào mà chỉ chuyên tâm ăn uống, thi thoảng sẽ ngẩng đầu vuốt ve mèo cưng.
“Con bị dị ứng với lông mèo.” – Lăng Bạch nức nở trả lời.
“Mạc Nhiên!” – Thấy Mạc Nhiên không thèm để ý em trai, Lăng lão gia càng tức giận hơn liền đập bàn một cái thật mạnh. – “Tao đã bảo mày vứt cái con mèo đen đủi đó đi rồi vậy mà mày không nghe. Bây giờ mày để nó chạy nhông nhông khắp nhà khiến em trai mày bị dị ứng rồi.”
“Cha, ngài đừng trách anh trai có lẽ anh ấy không muốn…”
“Đây không phải là mèo.” – Mạc Nhiên bình tĩnh cắt ngang lời nói của Lăng Bạch.
“Thế nó là cái gì?”
“Đây là con chó. Sủa đi Neko chan.”
Hệ thống: …
Lăng Bạch: …
Lăng daddy: …
Kết quả Mạc Nhiên bị Lăng daddy cắt tiền tiêu vặt. Tuy nhiên mẹ kế Tôn có vẻ áy náy với cậu liền âm thầm đưa tiền cho Mạc Nhiên. Được tặng tiền tất nhiên Mạc người chơi không nỡ từ chối. Cậu chào tạm biệt Tôn Bích Trì sau đó trở về phòng. Đi được nửa đường liền bị một bóng người nhảy ra chặn đường, không ai khác chính là em trai quý hoá Lăng Bạch.
“Anh~”
“Ở đây không có ai cậu có thể bớt diễn trò được rồi.” – Mạc Nhiên khoanh tay nhìn thiếu niên với đôi mắt hồng hồng.
“Sao anh lại nói như vậy? Em chỉ muốn…”
“Nghe này nhóc con. Anh rất bận nên không có thời gian chơi với nhóc đâu. Nếu anh còn thấy nhóc giở trò với anh, anh sẽ lấy bàn trải của nhóc đem đi cọ bồn cầu.”
Khuôn mặt thiếu niên dần trầm lại.
“Không ngờ đại thiếu gia nhà họ Lăng lại làm những việc hèn hạ như vậy.”
“Cảm ơn quá khen.” – Mạc Nhiên nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
“Vậy đừng trách tôi đổ kem tẩy lông vào dầu gội của anh.”
“Anh đây sẽ dùng kéo cắt đũng quần của nhóc.”
Người này có thật sự thuộc giới thượng lưu không vậy? Lăng Bạch nghiến răng nhìn gương mặt thiếu đòn của ai kia.
“Tôi sẽ đổ keo dán vào hộp mặt nạ của anh.”
“Còn anh mày sẽ quăng bài tập của chú cho Neko chan nhai.”
Hệ thống: …
Ký chủ thật sự xem nó là động vật sao? Còn nữa, cái tên Neko chan từ đâu chui ra vậy?
“Nhóc con, đừng kiếm chuyện với anh đây. Cha biết anh gây sự với nhóc thì cùng lắm đập vài chiếc xe đua thôi nhưng để ông ta thấy bộ mặt của nhóc thì anh không chắc nhóc còn mang họ Lăng đâu.” – Mạc Nhiên mỉm cười từ từ cúi xuống. Đến khi chóp mũi của hai người sắp chạm vào nhau cậu mới dừng lại. – “Dẫu sao người mang dòng máu của ông ta là anh mày. Phải không nào? À còn nữa, đừng có dùng cái giọng điệu nhão nhoét ấy để bán thảm với anh. Anh gặp nhiều người còn đẹp hơn nhóc đấy, em trai.”
Dứt lời, Mạc Nhiên liền ôm hệ thống bước qua thiếu niên. Lăng Bạch nhìn theo bóng dáng Mạc Nhiên, ánh mắt chất chứa vô vàn cảm xúc không thể diễn đạt thành lời.
*****
“Vậy mới nói trẻ con đâu phải đứa nào cũng ngoan đâu. Trước đây ta còn muốn mẹ ta sinh cho ta một đứa em trai để có người chơi đùa cùng. Thật ra một cô em gái cũng được. Nếu ta đánh bóng rổ về có bị rách quần áo thì con bé sẽ giúp ta khâu lại.”
Nhin ký chủ nhà mình nằm trên giường chơi game, miệng thì không ngừng lải nhải, hệ thống chỉ biết thở dài dùng bàn tay mềm bụm của mình để lật từng trang sách.
“Ký chủ, hình như ngài chưa làm bài tập hè.”
“Ây dà, hệ thống ngươi thật quê mùa. Giáo viên giao bài tập hè chỉ mang tính tượng trưng thôi. Ngươi nghĩ xem, mấy chồng bài tập như vậy ai rảnh để lật. Lát nữa ghi đại vài trang đầu là được, không thì mỗi trang kẹp một tờ tiền cho xong.”
“…”
Ngài làm hỏng mầm non của tổ quốc như vậy mà không thấy thẹn với lương tâm sao?
“Nhắc mới nhớ ngày mai cũng là khai giảng rồi.” – Nhìn màn hình hiện ra chữ chiến thắng Mạc Nhiên mới nghiêm túc suy nghĩ đến nhiệm vụ của mình. – “Cũng là lúc nữ chính gặp nhóm D4 rồi.”
“Theo như bản thảo của ngài, nữ chính sẽ va vào lòng nam chính thứ ba. Nam chính thứ ba thấy nàng liền nổi lên ham muốn chinh phục. Sau đó hắn lấy cớ nữ chính làm hỏng chiếc áo 3 tỷ đô của mình để ép cô làm người hầu. Ký chủ, khi viết mấy dòng này ngài vẫn còn năng lực hành vi dân sự chứ?”
“Ha ha.”
“Nhưng mà hệ thống, ngươi hiểu thế nào là người người nhà nhà hạnh phúc không?”
Nhìn hệ thống ngây người một lúc rồi lắc đầu, Mạc Nhiên liền ngoẻn miệng cười giải thích:
“Chính là đám nam chính không gặp nữ chính. Như vậy mấy nữ phụ, nam phụ, cô dì, chú, bác của các nam chính sẽ không làm phiền nữ chính. Nữ chính vào một trường đại học tốt không phải ở nhà chăm con cho nam chính còn nam chính tốt nghiệp thì tiếp quản công ty. Như vậy tất cả đều thỏa mãn. Phải không nào?”
“Ý ngài là… không để đám nam chính gặp nữ chính?”
“Bingo!”
“Vậy kí chủ định làm gì?”
.
.
.
“Chẳng phải nguyên chủ là tay đua cừ phách sao? Vì sao thể lực lại yếu như vậy?”
Mạc đại thiếu gia thở hồng hộc mà ngồi trên bờ tường. Để tránh đụng phải nữ chính, cậu đã cố tình đi học muộn một chút nhưng không ngờ muộn quá thành trễ học luôn.
“Ký chủ…” – Hệ thống trong thân xác mèo không ngừng cào cào vào gáy Mạc Nhiên.
“Yên nào hệ thống, không thấy ta đang cố sức để trèo xuống sao?” – Mạc Nhiên nhăn mặt khẽ quát.
“Tôi có thể giúp cậu xuống.”
“Mi đang là con mèo giúp thế quái…”
Í khoan, không giống giọng của hệ thống chan chút nào. Mạc Nhiên theo bản năng hướng mắt về nơi phát ra giọng nói. Dưới mặt đất là một người thanh niên mặc đồng phục giống cậu đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc nam chính. Nếu như bình thường, Mạc Nhiên chắc chắn sẽ vui vẻ mà nhờ cái tên cao đến đột biến kia giúp mình nhưng ánh mắt cậu vô tình lia về phù hiệu sao đỏ trên tay hắn.
“Ha ha, khỏi cần tôi rèn luyện thể thao chút thôi.” – Âm thầm than khổ trong lòng, Mạc người chơi bắt đầu cân đo đong đếm xem có nên nhảy lại bên kia không. Dù sao tên liệt cơ mặt này cũng không biết cậu là ai chi bằng nhân cơ hội chạy.
“Đừng nghĩ bản thân cậu nhảy xuống bên kia tôi không tóm được cậu. Bờ bên kia đã có người trong ban ra đứng canh.” – Dường như đoán được Mạc Nhiên đang nghĩ gì, vị sao đỏ mặt liệt liền thiện ý nhắc nhở. – “Vậy nên mau theo tôi về ban kỷ luật.”
Gòi xong lòi loz triến sĩ. Mạc Nhiên giật giật môi phân vân không biết nên nhảy bên nào. Đời học sinh bị kỷ luật vài lần cũng vui đấy nhưng nghĩ đến tên nhóc Lăng Bạch sẽ mượn chuyện này mà cười nhạo cậu, Mạc đại thiếu quyết tâm không để bản thân bị bắt.
“Cậu vừa nói cậu có thể giúp tôi xuống?”
“Chỉ cần cậu theo tôi về ban kỷ luật để ghi tên.”
“Được.”
Người kia chưa kịp làm gì, Mạc Nhiên đã lấy đà nhảy thẳng về phía hắn. Rõ ràng hành động này trôi qua rất nhanh nhưng ở góc độ của hắn lại có thể thấy gõ mồn một gương mặt người thanh niên vi phạm kỷ luật này ngày càng sát mình. Cuối cùng trán hai người chạm vào nhau vang lên một tiếng “cốp”. Người thanh niên sao đỏ chưa kịp lấy lại tinh thần thì Mạc Nhiên đã dùng đầu mình đập thêm phát nữa rồi đứng dậy bỏ chạy.
Thấy vậy, dù còn đang choáng váng nhưng người thanh niên vẫn cố gắng ngồi dậy để đuổi theo cậu.
“Hệ thống, ta dùng lực như vậy đủ để tên nhóc đó mất trí nhớ chưa?” – Mạc Nhiên vừa ôm đầu vừa ngoái lại nhìn.
“Mất trí nhớ thì chưa thấy nhưng tôi thấy ngài đắc tội với người ta rồi.” – Nhìn bóng dáng to lớn ngày càng đuổi sát họ, hệ thống phân vân không biết nên bỏ mặc ký chủ nhà mình không. Dẫu sao ký chủ của nó ăn hành cũng quen rồi có bị người ta đấm vài cái chắc không sao.
Mắt thấy bản thân sắp bị tóm, Mạc người chơi liền tăng tốc, cắm đầu chạy về phía trước mà hoàn toàn không phát hiện phía bên kia cũng có một cô gái đang đi tới. Sau đó trời đất đảo lộn, Mạc Nhiên bị đâm cho ngã ngửa ra đằng sau còn cô gái cũng nằm đè lên cậu.
“Cậu không sao chứ?”
Phát hiện bản thân mình đâm thương con gái nhà người ta, cậu vội vã đỡ thiếu nữ kia dậy.
“Ký chủ, là nữ chính Trịnh Khiết Khiết.”
Bàn tay tính vươn ra đỡ của Mạc Nhiên liền rụt lại. Cậu đánh giá nữ chính một lượt từ trên xuống dưới. Đây đúng là nữ chính trong truyền thuyết rồi. Gương mặt xinh đẹp ẩn giấu dưới chiếc kính to như đít chai. Mái tóc được tết hai bên nhằm khiến bản thân thêm quê mùa. Đôi mắt to tròn dù đeo kính cũng không bị dại cùng bời môi trái tim. Chưa kể lúc nào trên người nữ chính cũng có vầng hào quang chói lọi thu hút ánh nhìn của người khác.
“Vì sao nữ chính lại ở đây? Chẳng phải theo nội dung là cô ta cũng nam chính thứ ba đâm nhau ở cổng sao?”
Hệ thống liền lắc đầu tỏ vẻ không biết. Nghĩ một lúc nó liền bổ sung:
“Có lẽ do “Trò chơi” cố tình điều chỉnh để ép ngài đi theo nội dung.”
Lại là “Trò chơi”. Mạc Nhiên âm thầm giơ ngón giữa. Đúng lúc ấy bên vai cậu xuất hiện một bàn tay. Nhìn vị sao đỏ với cái trán sưng một cục đang lạnh mặt nhìn mình, Mạc Nhiên thầm than khổ trong lòng. Người này không những bám dai như đỉa mà còn rất khỏe nữa. Chạy một quãng đường dài như vậy chẳng lẽ cậu ta không biết mệt sao?
“Cậu đây rồi may quá.” – Mạc Nhiên vội kéo tay người thanh niên chỉ về phía nữ chính. – “Cậu ấy bị tôi va phải hình như bị gãy chân rồi cậu mau đưa cậu ấy xuống phòng y tế đi.”
Nữ chính sau một hồi thất thần cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Nghe Mạc Nhiên nói mình bị gãy chân, cô liền vội vã xua tay:
“Mình không sao hết chỉ trầy da tí thôi.”
“Cậu nghe thấy không? Cậu ấy bị ngã đến nỗi hỏng đầu rồi. Cậu đưa cậu ấy đi bệnh viện luôn đi. Người anh em, hãy nghe tôi, ở cái xã hội vô cảm này thì tình người là thứ cần thiết hơn bao giờ hết. Ngày hôm nay cậu không giúp cô gái này thì sau này cậu gặp nạn thì người khác cũng sẽ không giúp cậu. Vì vậy chúng ta không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà làm hỏng tiền đồ của một cô gái được. Thử nghĩ xem, nếu cậu đưa bạn học này chậm một chút có thể chân cậu ấy sẽ không chữa khỏi. Cả đời cậu ấy sẽ phải ngồi xe lăn phải sống trong những tháng ngày u tối. Người anh em, cậu nỡ sao?”
Nữ chính Trịnh Khiết Khiết bị mấy lời Mạc Nhiên nói dọa cho ngây người. Rõ ràng bản thân cô biết mình không bị thương ở chỗ nào nhưng chỉ cần nghe vài lời của người này cô liền cho rằng bản thân mình sắp què đến nơi rồi.
Cậu học sinh trong ban kỷ luật kia dường như cũng bị Mạc Nhiên thuyết phục. Hắn thở dài tiến lại gần nữ chính, gương mặt vẫn lạnh băng như cũ, mở miệng mà hỏi cô:
“Cậu đi được chứ?”
Trịnh Khiết Khiết liền gật đầu.
“Tốt. Đỡ thêm phiền.”
Sau đó hắn quàng tay cô lên vai mình đỡ cô đi về phòng y tế. Trịnh Khiết Khiết hơi nghiêng đầu nhìn sườn mặt người thanh niên. Dẫu cô không ham mê sắc đẹp giống như cô bạn thân nhưng cô vẫn phải thừa nhận người này không chỉ cao mà còn rất đẹp trai. Cậu ta khác hẳn mấy tên mọt sách ở trường cũ của cô cũng không thô kệch như mấy thanh niên thể dục thể thao. Người nay khiến cho cô cảm thấy mát mẻ, dễ chịu như ly kem bạc hà ngày hè.
“Tôi biết cậu. Cậu là Lâm Tịnh, top 1 toàn trường.” – Trịnh Khiết Khiết chợt kêu lên. Sau đó cô ngượng ngùng mà khen ngượi hắn. – “Cậu rất giỏi. Tôi hâm mộ cậu đã lâu.”
Lâm Tịnh không mảy may vì mấy lời khen của cô mà dao động. Hắn tiếp tục đỡ cô đi về phía trước. Bước chân của người thiếu niên bất chợt dừng lại. Hắn quay đầu lại, ánh mắt dần trở nên tối tăm.
“Sao vậy?” – Nữ chính tò mò nhìn theo.
Mạc Nhiên vốn theo sau hai người họ đã biến mất không thấy tăm hơi hoặc có thể nói ngay từ đầu cậu không hề theo hai người họ đến phòng y tế.
————————————————
Mạc Nhiên: Anh gặp nhiều người còn đẹp hơn cả nhóc.
Lăng Bạch: Thật sao?
Wittchen: Thật.
Mạc Nhược Lan: Thật.
Niệm: Thật.
Vân An: Thật.
Lăng Bạch: …
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!