An Nhiên - Chương 111: Thế giới 5 - Chương 3: Cơn mưa nọ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


An Nhiên


Chương 111: Thế giới 5 - Chương 3: Cơn mưa nọ


“Hệ thống chan, ngươi nói xem. Ta nên làm gì bây giờ?”

Giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục không ngừng thao thao bất tuyệt cái gì đó về tương thi thoảng lại nhấn mạnh năm nay là cuối cấp rồi yêu cầu các học sinh phải tích cực học tập hơn nữa. Mạc Nhiên ngồi tại bàn cuối cùng chống cằm không ngừng hỏi hệ thống nhà mình cách giải quyết vấn đề bức thiết hiện tại.

Cậu vốn tưởng rằng sau lần này bản thân mình không cần đụng độ đến nữ chính nữa nhưng ai ngờ “Trò chơi” lại gian lận cố tình để ví của Mạc Nhiên rơi vào cặp của nữ chính. Làm sao một chiếc ví được đặt trong ngăn thứ ba của cặp sách có thể rơi vào chiếc balo hồng hồng dễ thương của nữa chính sao? Ha ha, cái này phải hỏi “Trò chơi” khốn nạn kia.

Đối với một thiếu gia nhà giàu thì mất chút tiền trong ví cũng chẳng sao nhưng Mạc Nhiên là thiếu gia pha kè lại đang bị cắt tiền tiêu vặt nữa. Mất một đồng cậu cũng thấy xót rồi chứ đừng nói là cả một tập tiền như vậy.

“Ngài có thể trực tiếp đến tìm nữ chính mà đòi lại ví mà.” – hệ thống phe phẩy cái đuôi lười biếng mà đổi tư thế.

“Không được không được. Ta nổi tiếng như vậy nếu như để người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ lan truyền cho cả trường. Sau đó thì sao? Đám nam chính D4 sẽ để ý đến nữ chính và cảm thấy cô ta thú vị sau đó bla bla rồi sau đó bla bla cuối cùng là bla bla.”

“Ngài nghĩ nhiều rồi.”

“Ngươi nghĩ xem, với khả năng của “Trò chơi” có thể làm ra những chuyện như vậy không?”

“…”

Nghe cũng có lý.

“Nếu không ngài lên diễn đàn, dùng nick ẩn danh để nhắn nữ chính đưa đồ đến một nơi là được.”

“Duyệt! Để nhanh chóng hoàn thành cái event vớ vẩn này ta phải mau mau hành động.”

Mạc Nhiên gật đầu đập bàn một cái để lấy khí thế. Kết quả lớp học đang ồn ào đến nỗi thầy giáo bất lực, bỗng chốc yên tĩnh đến lạ thường.

Mạc Nhiên: …

Mạc Nhiên: Xin lỗi, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi.

“Mạc Nhiên, em có muốn làm lớp trưởng không?” – Giáo viên chủ nhiệm đột nhiên mở miệng phá vỡ không khí đáng sợ này.

Mạc Nhiên: !!!

Bằng một cách vi diệu nào đó, Mạc Nhiên là thành viên đầu tiên của nhóm D4 được làm lớp trưởng.

*****

Giờ ăn cơm luôn là thời điểm các học sinh yêu thích nhất trong ngày. Mạc Nhiên không đến vội nhà ăn mà bắt đầu thực thi nhiệm vụ của mình – kiểm tra xem các nam chính đã gặp nữ chính chưa.

“Nam chính đầu tiên, Lãnh Hàn Ngôn. Tính cách lạnh lùng, cô độc là thiên tài âm nhạc.”

Mạc Nhiên nghiêng người nhìn qua cửa sổ phòng âm nhạc liền bắt gặp hình ảnh một người thanh niên đang ngồi chơi đàn. Hắn chơi đàn rất nghiêm túc tựa như chẳng ai có thể phá vỡ được liên kết giữa hắn và âm nhạc. Đúng lúc ấy cánh cửa đột nhiên bật mở. Thiếu nữ cầm đàn violin e thẹn đứng trước mặt Lãnh Hàn Ngôn.

“Anh Hàn Ngôn, em vừa học xong một đoạn nhạc của Beethoven. Anh có muốn nghe thử không?”

Bàn tay đang đánh đàn của nam chính liền dừng lại. Hắn lôi từ trong túi ra một tờ giấy sau đó lại lôi từ trong túi bên kia ra một chiếc bút. Nam chính cúi đầu ghi chép một hồi rồi giơ lên.

Thấy mình bị từ chối, nữ sinh cúi đầu che giấu giọt nước trực trào bên khóe mắt. Phải một lúc lâu cô mới có đủ can đảm để ngẩng đầu lên.

“Vì sao vậy?”

Lãnh Hàn Ngôn im lặng một lúc rồi lại cúi đầu ghi gì đó lần này là một câu dài hơn. “Tôi mắc bệnh sạch sẽ, không chịu được thứ âm nhạc không sạch.”

Nữ sinh: …

Mạc Nhiên sau khi nghe hệ thống đọc xong dòng chữ đó: …

“Nam chính bị câm hả?” – Nhìn nữ sinh ôm mặt nức nở chạy đi, Mạc Nhiên khẽ cảm thán.

“Không phải, là do ngài thiết lập nam chính thứ nhất thuộc dạng ít nói, một ngày nói không quá 3 câu mỗi câu không quá 5 từ nên nam chính phải tiết kiệm từ câu từng chữ một.”

“…”

Vậy lỗi là do cậu hả?

Mạc Nhiên đang định cùng hệ thống rời đi liền nhịn không được liếc nhìn nam chính thứ nhất thêm lần nữa. Lãnh Hàn Ngôn lúc này đang rũ mắt vuốt ve phím đàn dương cầm. Hắn bất chợt nghiêng đầu như đang lắng nghe gì đó sau đó hắn liền đỏ mặt cúi đầu hôn lên đàn dương cầm.

“Anh cũng yêu em.”

Hệ thống: …

Mạc Nhiên: …

Cuối cùng Mạc người chơi cũng lấy lại tinh thần, ôm mèo hệ thống đi tìm nam chính thứ hai – Thẩm Ôn Nhu. Người này tính cách y như tên luôn đối xử với mọi người dịu dàng. Giống như Lãnh Hàn Ngôn, Thẩm Ôn Nhu cũng thiên về nghệ thuật và cụ thể ở đây là vẽ tranh.

Khi Mạc nhiên cùng hệ thống đi đến khuôn viên, nam chính thứ hai vẫn đang ngồi vẽ vời. Mặc dù đã chuyển sang thu nhưng thời tiết vẫn rất gay gắt như mùa hạ. Nhìn nam chính thứ hai mang gương mặt hiền từ đang ngồi vẽ tranh dưới cái nóng 40 độ, Mạc Nhiên liền hoài nghi hắn có phải đã chết khô chết cong rồi không. Không để cậu phải đoán già đoán non nữa, một cậu học sinh lớp dưới chợt chạy ra không ngừng kêu Thẩm Ôn Nhu vào trong nhà.

“Không sao cả, anh vẽ sắp xong rồi.” – Nam chính thứ hai mỉm cười xua xua tay. Tuy nhiên một giây sau hắn liền gục xuống khay để màu vẽ.

“Đàn anh! Anh có sao không? Đàn anh?”

Cậu học sinh kia sợ hãi không ngừng lay Thẩm Ôn Nhu. Nam chính bị lay đến tỉnh, trên mặt hắn toàn màu vẽ đỏ khiến người ta không khỏi liên tưởng đến mấy hình ảnh kinh dị. Tuy nhiên, nam chính thứ hai vẫn mỉm cười và nói:

“Không sao cả. Anh chỉ say nắng một chút thôi.”

Sau đó thẫn thờ đi về phía trước.

“Đàn anh, phía trước là…”

Cậu em lớp dưới chưa kịp nói xong thì Thẩm Ôn Nhu đã lao đầu vào đài phun nước.

“…”

Mạc Nhiên im lặng cùng hệ thống rút lui.

“Đối với mọi người đều dịu dàng cùng với câu nói cửa miệng “không sao cả”, đó chính là thiết lập của nam chính số hai. Sau nay khi phát hiện nữ chính còn quen biết ba người bạn của mình, Thẩm Ôn Nhu vẫn mỉm cười dịu dàng mà nói “không sao cả”. Ký chủ, đây đều là đứa con tinh thần của ngài. Ngài tự hào không?”

“Cười_ing.”

Mạc Nhiên chỉ biết im lặng lau mồ hôi. Rốt cuộc nữ chính nghĩ gì mà yêu được đám người này vậy?

“Người cuối cùng, Nam Cung Phong. Theo thiết lập hắn là người nóng nảy là con trai trùm Mafia.”

Mạc Nhiên gật đầu cùng hệ thống đi tìm đứa con tinh thần thứ ba của mình, trong lòng thầm cầu nguyện cậu ta không bị dở dở ương ương như hai tên kia.

Không khó để biết Nam Cung Phong ở đâu. Mấy nơi thích hợp với mấy kẻ ưa đánh đấm như hắn cũng không nhiều vậy nên Mạc Nhiên nhanh chóng tìm được Nam Cung Phong ở bãi đất hoang sau trường. Lúc này hắn đang đứng một chỗ để… đấm lá. Nhìn mấy cái cây bị đấm gãy hết cành, Mạc Nhiên chỉ có thể giật giật khóe môi.

“Mạc Nhiên đấy à?” – Thấy bạn cùng nhóm, nam chủ thứ tư liền mỉm cười vẫy tay gọi cậu lại gần.

Trong nhóm, nam chính thứ ba chơi thân với nam chính thứ tư nhất. Có lẽ do nguyên chủ là một tay đua xe, Nam Cung Phong lại thích mấy thứ ngầu ngầu như vậy nên hai người nhanh chóng trở thành bạn tốt. Mà cũng đúng, so với Lãnh Hàn Ngôn ngày nói không quá 5 câu cùng với Thẩm Ôn Nhu mở miệng là nói “không sao cả” thì Nam Cung Phong trông có vẻ bình thường nhất.

“Dạo gần đây không đi cùng các cậu nên các cậu giận tôi lắm đúng không? Xin lỗi nhé, tôi vẫn chưa quen sống theo bầy đàn. Tôi luôn là một coi sói độc lai độc vãng.” – Nam chính thứ tư vừa nói tay không ngừng đấm lên thân cây. Mạc Nhiên chỉ có thể ôm hệ thống lùi ra xa để tránh cành cây rơi vào. – “Cậu biết không, các băng nhóm ở nơi này đều nể tôi. Vì tôi không sợ chết. Đối với tôi cái chết đơn giản lắm nên tôi không sợ. Vì sao con người lại sợ chết cơ chứ?”

Nam Cung Phong tức giận đấm mạnh vào thân cây hại cả Mạc Nhiên cùng hệ thống đều đồng loạt xù lông lên.

“Là do cậu suy nghĩ quá nhiều về cái chết rồi. Cậu chỉ cần… không nghĩ đến nó và nghĩ đến những điều cậu thích.” – Mạc Nhiên âm thầm nuốt nước bọt nhìn vết lõm trên thân cây mà toát mồ hôi.

Sau này bọn họ vì nữ chính là cạnh mặt cậu có lẽ mũi cậu cũng sẽ bị đám cho lõm như vậy.

“Những điều tôi thích? Phải rồi, tôi thích ở trong một căn phòng tối. Chỉ khi được hòa mình với bóng tối tôi mới cảm thấy dễ chịu. Mạc Nhiên, cậu cũng không sợ chết như tôi phải không?”

Nam Cung Phong bất chợt nắm lấy vai Mạc Nhiên. Ngay lập tức cậu nghe thấy tiếng cờ rắc một cái.

Mạc Nhiên: …

*****

Ra khỏi phòng y tế với cái vai bị đau Mạc Nhiên thở dài nhìn con mèo đen xì đang đi bên cạnh mình. Cơm trưa thì chưa ăn lại còn bị tên nhóc Nam Cung Phong làm cho trật khớp. Cậu tự hỏi vì sao nhóm D4 lại hình thành và tồn tại được hai năm vậy?

“Vốn nghĩ tên nhóc Mafia là bình thường nhất ai ngờ cũng giống như hai người kia, đều là một đám ngốc. Nữ chính yêu ba người bọn họ là đúng đắn đấy. Trừ hại cho dân.”

“Ký chủ ngài đừng buồn. Xét theo tính cách ba người họ thì không đời nào gặp và có ấn tượng với nữ chính được. Nữ chính chỉ nổi bật trong mắt họ sau khi làm người hầu cho nguyên chủ. Ngài chỉ cần nước sông không phạm nước giếng với nữ chính là được.” – Hệ thống nghiêng đầu dụi dụi vào chân Mạc Nhiên như muốn an ủi cậu. Đang dụi dở nó chợt dừng lại. Hình như nó càng ngày càng hành động giống mèo rồi.

Mạc Nhiên thấy vẻ mặt đần thối của hệ thống nhà mình liền bật cười muốn trêu chọc vài câu bất chợt cổ tay cậu bị một người nắm lấy.

“Theo tôi đến ban kỷ luật.”

“Đại ca à, anh là bồ tát từ bi cứu khổ cứu nạn chúng sinh mà không thể tha cho con kiến bé nhỏ là tôi được sao? Dù sao lúc đó cũng chỉ có tôi và cậu thì cậu cứ nhắm mắt cho qua đi cần gì phải đuổi cùng giết tận tôi như thế. Hơn nữa tôi vừa đi nắn lại khớp giờ cơm cũng chưa ăn, cậu tha tôi đi.”

Nhìn gương mặt trăm năm không đổi của ai kia, Mạc Nhiên sầu não than thở ra một tràng dài. Có lẽ vì cậu diễn quá sâu nên tên sao đỏ mặt liệt nghĩ một lúc rồi gật đầu muốn rời đi.

“Từ từ đã.”

“Cắn dứt lương tâm nên muốn cùng tôi đến ban kỷ luật?”

“Không.” – Ban cho kẻ kia một ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần, Mạc Nhiên cười hì hì xòe bàn tay trắng bóc của mình ra. – “Người anh em, chúng ta cũng tính là quen biết rồi. Cho tôi mượn chút tiền đi ăn cơm.”

Lâm Tịnh muốn hỏi “ăn chơi trác táng như cậu cũng có lúc mượn tiền để đi ăn cơm sao” nhưng nghĩ đến bản thân không biết ăn nói, mở miệng ra là mỉa mai người khác mà kẻ này hôm nay đã chịu nhiều đả kích rồi nên im lặng rút ví ra.

“Cậu cho thật?” – Mạc Nhiên vốn chỉ muốn đùa một chút không ngờ tên sao đỏ này thật sự cho cậu vay tiền. Mắt thấy hắn đen mặt muốn rút ví lại cậu liền vội vã cầm lấy. – “Cảm ơn bro. Nếu có duyên gặp lại tôi sẽ trả tiền cậu. Mà cậu tên là gì? Tôi tên Mạc Nhiên.”

Mạc Nhiên? Người này chẳng phù hợp với cái tên chút nào. Lâm Tịnh thầm nghĩ trong đầu nhưng vẫn đem tên mình nói ra cho người thanh niên.

“Lâm Tịnh.”

*****

Trịnh Khiết Khiết trở về nhà trong tình trạng mệt mỏi. Mới ngày đầu đi học mà cô phải chịu bao ánh mắt dè bỉu của đám nhà giàu. Thậm chí khi họ nhìn thấy hộp cơm do cô tự làm liền phẩy phẩy tay làm như có mùi gì đó rất buôn nôn ở đây. Nhưng Trịnh Khiết Khiết không quan tâm. Cô tin tưởng chỉ cần mình cố gắng đối xử với mọi người chan hòa thì họ sẽ tiếp nhận cô.

Cô vui vẻ mở diễn đàn nhà trường ra, tính đọc vài mẩu truyện cười để giải trí ai ngờ đập vào mắt cô là một dòng thông báo có tag tên cô.

[Bạn Trịnh Khiết Khiết thân mến, ngày hôm nay tôi và bạn có vô tình đụng vào nhau. Và trong lúc cuộc đụng độ đó xảy ra thì chiếc ví xinh xắn của tôi có rơi vào ba lô của bạn. Để tránh bạn bị quy vào tội hành vi trộm cắp tài sản thì tôi hi vọng bạn đến địa điểm xxx để trả lại đồ.

Ký tên: Người mà ai cũng biết là ai đấy.]

Phía dưới còn đính kèm thông tin về tội trộm cắp và cách xử phạt.

Trịnh Khiết Khiết: ???

Cô chợt nhớ đến người sáng nay cô va phải. Ban đầu cô không biết người thanh niên này là ai nhưng dưới sự đầu độc của diễn đàn, Trịnh Khiết Khiết cũng biết đến nhóm D4. Người này chính là Mạc Nhiên, nổi danh đào hoa sát gái, thay bạn gái như thay quần áo. Hơn nữa hắn còn rất thích chơi trò mèo vờn chuột. Ban đầu hắn sẽ tiếp cận con mồi, đến khi con mồi ngã vào vòng tay hắn rồi hắn sẽ diễn vai một người bạn trai tốt cuối cùng chơi chán rồi sẽ lạnh lùng đá cô ta.

Trần đời, Trịnh Khiết Khiết ghét những kẻ như người này. Mạc Nhiên là thiếu gia nhà giàu, mấy đồng tiền như vậy đáng là bao. Hắn cố tình làm như vậy chắc chắn đã đánh chủ ý lên cô, hơn nữa còn hẹn Trịnh Khiết Khiết đến một nơi hoang vắng đầy khả nghi. Càng nghĩ cô càng cảm thấy tức giận liền dứt khoát mặc kệ dòng thông báo của ai kia nhất quyết không đến chỗ hẹn.

Tuy nhiên sau hai ngày, trong lúc rảnh rỗi đăng nhập diễn đàn, Trịnh Khiết Khiết phát hiện có thêm một dòng thông báo nữa tag cô vào.

[Gửi bạn Trịnh Khiết Khiết, mình chỉ thông báo với bạn rằng mình đệ đơn kiện rồi. Trước khi qua muộn mình hi vọng bạn sẽ trả đồ cho mình.

Ký tên: Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy.]

Tiếp tục đính kèm điều khoản xử phạt tội ăn cắp.

Trịnh Khiết Khiết: ???

Trịnh Khiết Khiết: !!!

Trong lúc này, Mạc Nhiên đang ngồi sấy tóc liền nghiêng đầu nhìn sang con mèo đen nào đó đang không ngừng dùng đệm thịt của mình để gõ bàn phím.

“Hệ thống chan, nữ chính vẫn chưa trả đồ sao?”

Hệ thống trong hình dạng mèo trầm tư lắc lắc đầu.

“Ký chủ, ngày mai chúng ta đăng bài truy nã.”

“…”

————————————————–

Mạc Nhiên + Hệ thống: Thông cảm. Chúng tôi đã yêu đương bao giờ đâu mà hiểu được suy nghĩ của con gái. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN