An Nhiên
Chương 13: Nạn nhân
Khi Lưu Ca cùng Mạc Nhiên đến bệnh viện, xung quanh đã bị vây lại.
“Lưu Ca.” – Một viên cảnh sát bước lại gần.
“Tô Giang thế nào rồi?”
Khuôn mặt cảnh sát nọ liền trắng bệch. Hắn đưa hai người lên tầng, dừng lại trước một căn phòng.
“Tốt nhất mọi người nên tự xem.”
Cạch. Cửa bật mở. Mọi người hốt hoảng nhìn khung cảnh trước mặt.
Tô Giang ngồi trên ghế, quay mặt lại với mọi người. Cửa sổ mở tung làm tóc cô bay toán loạn. Mạc Nhiên nhận ra Tô Giang không mặc quần áo người bệnh thay vào đó là một bộ quần áo tu sĩ. Bên cạnh cô ta là những chiếc hộp được trang trí vô cùng bắt mắt với những hình thù yêu thích của trẻ con nhưng khi chuyển tầm mắt vào trong hộp thì lại là một quả tim người còn nguyên si. Mạc Nhiên nhìn sang hộp quà kế bên, là một con mắt. Hộp bên cạnh là lưỡi. Cứ như vậy từng hộp được xếp đầy dưới chân Tô Giang tựa như những món quà chúc phúc.
Chúc phúc? Thật mỉa mai làm sao.
Rè… rè…
Mọi người nhận ra lẫn trong đống hộp là một con búp bê bằng vải có gắn một băng cát sét.
“Mạc… Nhiên…” – Tiếng gọi rè rè vang lên khiến mọi người trong phòng không hẹn cùng hít một hơi sâu.
“Em… thích không… hức… hức…”
“…”
“Em… thích không… hức… hức…”
“…”
“Tôi biết… em sẽ thích…”
Sau đó là một chuỗi rè rè.
“Tôi như vậy yêu em… yêu em… yêu em… yêu em…”
Dường như đài quá cũng nên không ngừng lặp lại hai từ “yêu em” và điều đó vô tình làm cho không khí trong căn phòng thêm căng thẳng.
“Yêu em… yêu em… yêu em… rè… rè… yêu em… yêu em… yêu em…”
Mạc Nhiên nhắm mắt một lúc rồi mở ra, cậu bước nhanh về phía Tô Giang túm lấy con búp bê rồi đập mạnh vào tường. Tiếng rè rè phát ra một lúc rồi tắt hẳn.
“Được rồi. Mọi người kiểm tra tất cả các y bác si, quan sát camera xem có ai khả nghi không.”
Phân công mọi người xong, Lưu Ca mới lại gần Mạc Nhiên đang ngồi một góc.
“Cậu ổn chứ?”
Mạc Nhiên có thể nói mình ổn được sao? Bị một tên điên theo đuổi với cái tình yêu đầy biến thái. Giờ thì ai cũng cảm thấy e ngại với cậu. Mạc Nhiên biết họ sợ tiếp xúc quá thân mật với cậu thì sẽ bị hắn giải quyết.
“Đừng suy nghĩ nhiều.” – Lưu Ca vỗ vai Mạc Nhiên trên môi vẫn là điếu thuốc lá quen thuộc. – “Tên điên này dù sớm hay muộn vẫn sẽ bị chúng ta xích cổ không cho hắn cắn bừa nữa.”
[Kí chủ, ngài đã có suy đoán gì chưa?]
Mạc Nhiên thở dài lắc đầu: Vậy còn ngươi?
[Hắn không chỉ quen biết kí chủ.]
“Ý ngươi là hắn quen biết cả Lăng Dạ?”
*****
Cửa phòng giam cũ kĩ được mở ra kéo theo là những âm thanh kẽo két ghê tai. Mỉm cười với vị giám ngục khó tính, Mạc Nhiên bắt đầu tìm kiếm xung quanh và bắt gặp Lăng Dạ đang nằm sưởi nắng trên bãi cỏ.
“Quay lại rồi à? Cậu quay lại sớm hơn dự đoán của tôi đấy.” – Lăng Dạ lười biếng ngồi dậy.
“Tôi cần thêm thông tin về hắn.”
“Hoa dại nhỏ, cậu định lấy gì trao đổi với tôi đây?”
Mạc Nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai trước mặt phân vân không biết nên đấm vào mũi của hắn không. Cuối cùng cậu túm lấy cổ áo hắn kéo hắn về phía mình. Môi cậu chạm nhẹ lên khóe môi hắn, chưa đầy một giây sau cả hai người đã tách ra. Nhưng sau đó Lăng Dạ kéo cậu ngã xuống, môi hai người lần nữa dính vào nhau rồi tách ra nhanh chóng hệt như cách làm vừa rồi của cậu.
Liếm liếm vết máu trên khóe môi, Lăng Dạ mỉm cười hài lòng:
“Hóa ra cậu thích thô bạo à?”
Không để Mạc Nhiên mở miệng hắn liền nói tiếp:
“Cậu còn nhớ câu đố tôi đã hỏi cậu không? Hiện giờ cũng vậy. Cậu bỏ qua hắn vì cậu nghĩ hắn có bằng chứng ngoại phạm. Câu đố của hắn rất đơn giản nhưng vì cậu luôn dẫn nó theo hướng phức tạp nên nó trở nên khó khăn. Mọi đứa trẻ đều thích học từ những thứ căn bản nhất. Phải không?”
Mạc Nhiên: Đờ mờ, ngươi thấy chưa! Rõ ràng thằng cha này chẳng biết cái gì mà! Hắn sủa bừa thì đúng.
[…]
“Cảm ơn.” – Mạc Nhiên nở một nụ cười đầy “thân thiện” sau đó không chút lưu tình giáng một cú đấm vào khuôn mặt đẹp trai kia. – “Quà bonus.”
****
Sau khi rời khỏi nhà tù, Mạc Nhiên phân vân không biết nên đi đâu. Hiện tại ở sở cảnh sát, cậu trở thành đối tượng bị theo dõi số một, ngay cả đội trưởng và Lưu Ca cũng tỏ vẻ cậu nên ngồi trong vòng an toàn để tránh bị sát nhân dòm ngó. Kết quả, Mạc Nhiên liền trốn ra ngoài lén điều tra. Có lẽ lúc này Lý Hạ Ân đã tức giận đến nỗi thét ra lửa rồi.
“Có lẽ ta nên đến quán rượu của anh chàng Dionysus chút nhỉ.”
[Kí chủ?]
“Nhỡ đâu tên này là sát nhân thì sao? Người xưa có câu “Không vào hang cọp làm sao biết đó là cọp hay dê””
[Kí chủ, ngài đọc sai.]
Mạc Nhiên thở dài trước sự cổ lỗ sĩ của hệ thống nhà mình. Cậu tính bắt taxi đi nhưng nghĩ một lúc vẫn nên đi xe bus đi. Có lẽ cái tên sát nhân bí ẩn kia đã để lại bóng mam sâu sắc cho Mạc cảnh sát nên tốt nhân cậu nên ở nơi đông người một chút.
Nhưng khi lên xe, Mạc Nhiên chính thức hối hận. Hiện tại là thời điểm mọi người đi học và đi làm, không đến việc tắc đường riêng dòng người đông nghịt trên xe bus cũng đủ ép người ta ra mỡ.
Trên chiếc xe bus cũ kĩ, Mạc Nhiên không ngừng than thở với hệ thống. Đúng lúc ấy xe bus chuyển hướng khiến Mạc Nhiên còn mải độc thoại không kịp trở tay nghiêng người theo quán tính. Vốn nghĩ bản thân sẽ lao đầu vào thành ghế với một tư thế không mấy đẹp mắt thì một bàn tay xuất hiện giữ lấy đầu cậu kéo cậu vào lòng hắn.
“Cảm ơn.” – Sau khi lấy lại được thăng bằng, Mạc Nhiên không quên cảm ơn người vừa rồi. Nhưng khi quay đầu lại cậu nhận ra đằng sau mình là một cô nhóc cao chưa đến vai cậu. Tưởng tượng lại cảm giác vừa rồi, Mạc Nhiên đoán người vừa rồi cao hơn cậu và chắc chắn hắn là đàn ông.
[Kí chủ…]
Thấy Mạc Nhiên trầm mặc hệ thống tò mò lên tiếng. Cậu không buồn giải thích cho hệ thống mà lao về phía sau. Đáng tiếc là cùng lúc đó xe cũng dừng lại tại bến, mọi người ồ ạt đi xuống. Cuối cùng Mạc Nhiên thở dài buông tha cho việc tìm kiếm người vừa rồi mà theo chân mọi người xuống xe.
Cho dù cậu giữ tất cả mọi người trên xe cũng chưa chắn đã tìm thấy hắn. Hắn đã muốn chạm mặt với cậu thì chắc chắn cũng có kế hoạch để tẩu thoát. Dù vậy sự xuất hiện của hắn cũng khiến Mạc Nhiên cảnh giác hơn.
Cậu đi theo hướng dẫn trên tờ quảng cáo của Dionysus rồi dừng lại trước một quán rượu.
“Olympus? Rất có ý tứ.” – Mạc Nhiên nhếch môi bước vào quán rượu.
“Mạc cảnh sát?” – Ở vị trí bồi bàn, Lâm Hạo kinh ngạc trước sự xuất hiện của Mạc Nhiên.
“Tôi không thể đến đây được à?”
Mạc Nhiên trêu ghẹo nhìn hắn. Ngay lập tức gượng của Lâm Hạo trở nên bối rối vội vã lắc đầu.
“Dionysus đâu rồi?” – Cậu tò mò nhìn xung quanh.
“Từ sáng đến giờ tôi vẫn chưa thấy anh ấy.”
Mạc Nhiên hơi nhíu mày. Quán rượu của Dionysus mới mở, với tính cách của tên tắc kè hoa ấy không đời nào hắn bỏ quán của mình cho một người mới là Lâm Hạo. Trừ khi hắn gặp chuyện gì đó không thể đến được.
Dường như muốn chứng minh suy luận của Mạc Nhiên là đúng, ngay lập tức điện thoại của cậu đổ chuông.
“Mạc Nhiên…” – Giọng nói quen thuộc của Lưu Ca vang lên. – “Tôi nghĩ cậu nên qua chỗ này một chút.”
*****
Mạc Nhiên dùng ánh mắt phức tạp nhìn hiện trường. Cậu không còn từ nào để hình dung cảm giác lúc này của cậu. Mạc Nhiên biết Dionysus không lâu dù tính cách của hắn có vài phần tăng động nhưng hắn thực sự là một người tốt. Vì vậy ngay từ đầu dù hệ thống đưa ra rất nhiều lí luận về việc Dionysus có thể là hung thủ nhưng cậu chưa bao giờ nghi ngờ hắn.
“Đây là bạn cậu phải không? Tôi thật sự rất lấy làm tiếc.” – Lưu Ca thở dài vỗ vai Mạc Nhiên. – “Nhưng cũng thật kì lạ. Bây giờ là mùa hè nhưng cậu ta lại ngồi trên xe trượt tuyết và trượt từ trên đỉnh núi xuống.”
Phủ lại khăn trắng, Mạc Nhiên ngửa mặt lên trời thở dài. Dù cậu không hút thuốc nhưng lúc này cậu thật sự cần một điếu.
“Không có dấu vết chống cự sao?”
“Không có. Trong dạ dày của cậu ta có thuốc ngủ hay không phải chờ bên pháp y. Nhưng vụ án lần này tôi thật sự không có chút manh mối nào. Điều tôi có thể khắn định là hắn là một tên điên.” – Thấy nét mặt Mạc Nhiên hơi dại ra, Lưu Ca liền lấy tay vỗ mạnh vào lưng cậu. – “Bình tĩnh nào Mạc Nhiên. Đó không phải lỗi của cậu vì vậy đừng áp lực quá.”
Mạc Nhiên cười trừ cố gắng làm cho bản thân tự nhiên nhất. Cậu có thể bình tĩnh như vậy bởi vì cậu viết được bản chất của thế giới này. Thế giới này chỉ là một phần của “Trò chơi”. Nó tựa như một game nhập vai vậy. Nếu thua bạn vẫn có thể chơi lại và NPC sẽ được hồi sinh. Nhưng bên cạch đó cậu vẫn bị áp lực vô hình đè bẹp.
Xem ra không thể dùng thái độ bình thường để chơi game được rồi.
****
Nạn nhân đầu tiên là Dư Vũ biệt danh Angel. Rơi từ trên cầu thang xuống.
Tiếp theo là người đàn ông bình thường với công việc bình thường với hình xăm Xử Nữ, lao đầu vào tàu hỏa.
Sau đó là nữ hoàng luật sư Tô Giang bi chìm trong bùn.
Cuối cùng là một du học sinh về nước, Dionysus, bị văng từ trên xe trượt tuyết.
Mạc Nhiên nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt. Tất cả các nạn nhân đều không quen nhau, thậm chí chưa từng gặp nhau. Mọi thứ dần đi vào bế tắc nhưng…
Cách giết người của hắn rất đặc biệt khiến Mạc Nhiên nghĩ hắn đang cố làm theo một nghi thức nào đó.
Nghi thức?
Mọi đứa trẻ đều thích học từ những thứ căn bản nhất.
Giọng nói quen thuộc của Lăng Dạ vang lên trong đầu cậu.
Mạc Nhiên đột nhiên đứng bật dậy.
“Hệ thống, ngươi từng nghe đến bảng chữ cái chưa?”
[Bảng chữ cái là thứ mọi đứa trẻ đều phải tiếp xúc khi bắt đầu học chữ.]
“Có một họa sĩ người Anh đã minh họa bảng chữ cái theo phong cách Gothic. Tên ông ta là Edward Gorey. Vị họa sĩ đó đã dùng cái chết của lũ trẻ có chữ cái đầu nằm trong bảng chữ cái để minh họa và trùng hợp thay, cái chết này giống hệt bọn họ.”
****
Ở một nơi khác, trên tầng cao nhất của tòa nhà chung cư cổ, một bóng đen thảnh thơi ngồi trên lan can ngắm nhìn toàn thành phố.
“Xem ra trò chơi của chúng ta sắp kết thúc rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!