An Tử - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


An Tử


Chương 7


Vương Dạ Tước chạy ngay đến bệnh viện Trung ương. Hỏi thăm cô y tá đang trực thì mới biết Hạ Thiên Du đã xuất viện cách đây 1 tiếng đồng hồ.

“Cô có lưu lại địa chỉ của cô gái đó không ?” – Anh lạnh lùng hỏi cô y tá.

“Bệnh viện không lưu lại địa chỉ của bệnh nhân hoặc có cũng không thể tiết lộ cho cậu được, mong thứ lỗi” – Cô y tá giải thích.

“Cảm ơn cô. Vậy tôi xin phép”

Nói rồi anh rời đi. Trong lòng Dạ Tước cứ dâng lên những cảm xúc lạ, anh cảm thấy như mình đã đến trễ, đã bỏ lỡ nhiều thứ từ tối hôm qua. Anh cảm giác hôm nay là một ngày rất dài, dài đến nỗi anh không có lấy một nụ cười thoả mãn như lúc trước có cô nàng ngốc kia. Anh đã quá quen với cô đơn nhưng khi có được chút ấm áp lại cảm giác như chính mình bỏ quên nó. Thật khó chịu…

Chiều hoàng hôn ở Hồ Nam buông xuống thật đẹp ánh lên người con trai đang ngồi trên ghế đá ven đường với vẻ mặt trầm ngâm phảng phất nét buồn cũng thật đẹp mà cũng u sầu…

“Giai Tuệ đi rồi. Ngay cả cô ấy cũng đi mất… Mình đến tìm trễ rồi sao ? Khi nào thì cô ấy đi học… Tối qua nếu không bỏ lỡ chắc đã nhận được tin nhắn đó nhưng tối qua mình ở bên cạnh Giai Tuệ sao có thể nghĩ đến người con gái khác”

Người con gái khác – Anh biết rõ đó là Hạ Thiên Du. Anh biết mình là thằng đàn ông tồi, đã để Thiên Du trong lòng mất rồi. Có lẽ vì cô ấy là người làm anh cười, là người kéo anh về với chính con người vốn có lúc xưa. Hay vì anh xem cô ấy là thế thân của Giai Tuệ, anh cảm thấy trống trải khi ở đây một mình nên khi có người nào đó làm anh vui anh liền xem đó như Giai Tuệ đã về với anh. Nếu như vậy, thật có lỗi…

“Con bé nhà bác Hạ còn trẻ đẹp như vậy lại bị bệnh rắc rối quá. Cơn bệnh đó sẽ dày vò mang theo đến suốt đời luôn đó” – Một bác hàng xóm xách rau đi chợ về lướt qua anh khi đang tám chuyện cùng bạn già.

“Bác ơi, cho cháu hỏi nhà Hạ Thiên Du ở đâu ạ” – Anh đi đến lễ phép hỏi.

“Đi thẳng đến cuối đường nhà màu trắng bên tay trái là nhà của cháu Du”

Nói lời cảm ơn xong anh rời đi, bước từng bước vội đến ngôi nhà được chỉ điểm đó. Chỉ mong có thể tìm được cô gái mà anh bỏ lỡ.

“Chào bác, cháu là bạn của Hạ Thiên Du nghe nói cô ấy bị bệnh nên cháu đến thăm”

“Thật ngại quá con bé không sao đâu cháu à. Thiên Du đang ở trong phòng cháu có thể vào trò chuyện với con bé” – Mẹ Thiên Du từ tốn. Sáng giờ đã có nhiều bạn đến thăm con gái của bà thêm anh đang mặc trên người đồng phục của trường, bà không lấy làm nghi ngờ nên cởi mở như thế.

“Vậy cháu xin phép” – Nói rồi anh đi một mạch vào phòng Thiên Du.

Dáng vẻ Dạ Tước nhẹ nhàng, sợ sẽ động đến cô gái ấy. Anh mở cửa, như anh mong đợi, dáng vẻ nhỏ bé đó đang nằm trên giường, hình như đã ngủ rồi.

Anh đi đến bên giường ngắm cô gái nhỏ thật lâu. Tay anh khẽ cầm một lọn tóc của Thiên Du. Nhìn cô với vẻ mặt không chút sắc cảm. Tay bỏ lọn tóc xuống chuyển lên gò má hồng mà xanh xao. Cô ấy có lẽ đêm qua đã rất đau, mới có một ngày đã ốm yếu đến vậy, anh cảm giác nếu chạm mạnh có thể làm tan vỡ cơ thể bé nhỏ đó.

“Thiên Du…” – Giọng thật nhỏ cũng thật ấm đã đánh thức cô ấy.

“Ưm… Tước…” – Nghe tiếng có ai gọi cô từ từ mở mắt, con ngươi tràn ngập hình ảnh của người cô thầm thích đang ngồi cạnh cô.

“Tỉnh rồi ?”

“Sao cậu lại ở đây ?”

“Nghe nói cô bị bệnh nên tôi đến thăm”

“Không sao. Chỉ là bệnh cũ thôi không chết được”

Nghe Thiên Du nói thế, Dạ Tước cau mày, giọng mấy phần lạnh đi :”Sao không ở bệnh viện theo dõi thêm vài ngày”

“Dù sao vẫn phải về, về sớm tiết kiệm được một ít tiền viện phí với lại tôi không thích ở bệnh viện, còn phải nhanh đi học nữa”

“Xin lỗi, tối qua ngủ quên liền không thấy tin nhắn của cô”

“Cái đó là tôi xin lỗi mới phải, cậu đang ở cùng bạn gái tôi lại đi làm phiền, lúc đầu tôi thấy cậu mãi không trả lời, bụng thì bỗng có chút đau nên định nhắn mà thôi lại xoá đi. Thế nào mà lỡ nhấn gửi luôn, may mà cậu không đọc được” – Thiên Du cười khổ, giọng nhẹ hẫng, đôi mắt đượm buồn nhìn vào hai tay đang đan vào nhau đặt trước mặt.

“Đọc được thì đã sao, tôi vẫn sẽ chạy đến chỗ cô mà đưa cô vào viện” – Dạ Tước nói to, ánh mắt anh kiên định làm cho Thiên Du ngơ ra, mặt có chút đỏ.

“Tôi đâu là gì đâu mà quan trọng vấn đề vậy. Haha nỡ bỏ vị hôn thê ở nhà mà chạy theo đứa khác không sợ bị đánh ghen cho chết à. Tôi thì không muốn bị gọi là tiểu tam đâu nhé” – Thiên Du nhún nhẹ vai, giọng vẫn còn yếu ớt.

Không quan trọng… anh và cô đều im lặng trầm mặc về ba chữ này. Đối với Thiên Du đó là chuyện đương nhiên, cô là gì cơ chứ mà để hắn quan tâm. Đối với Dạ Tước anh vẫn không biết cô gái trước mặt anh có quan trọng với anh hay không. Chỉ là anh không muốn bỏ lỡ khi cô ấy cần mình.. Thời gian sẽ chứng minh cho hai người.

“Đây là wechat riêng của tôi, số điện thoại riêng cũng dùng wechat này, có chuyện gì cứ gọi hoặc nhắn vào đây. Tôi sẽ đến tìm cô ngay, sẽ không như tối qua nữa” – Anh lấy điện thoại Thiên Du ghi lại wechat và số điện thoại vào ghi chú xong lại đưa cho cô.

Trong lòng Thiên Du cảm thấy vui vui, có chút mãn nguyện. Thì ra Dạ Tước không khó ưa như cô đã nghĩ.

“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu, Tước” – Cô nhận lấy điện thoại ngẩng mặt lên nhìn anh nở nụ cười như gió xuân.

Nhìn thấy cảnh này Dạ Tước quay ngoắt sang chỗ khác, mặt cũng hơi đỏ đỏ, hạ giọng :”Ừm. Cũng trễ rồi tôi về đây”

“Đi đường cẩn thận”

Thưa bác gái lễ phép và ra về. Dạ Tước ung dung bước đi giữa bầu trời chạng vạng. Lâu lâu còn huýt sáo, tâm trạng anh đã nhẹ đi rất nhiều cũng cảm thấy yên tâm phần nào về cô nàng ngốc kia.

Dạ Tước và hai người con gái. Một người là vị hôn thê yêu nhau đã 2 năm, một người là cô gái anh muốn bảo vệ dù chỉ quen nhau mới 1 tháng. Rốt cuộc đâu là yêu, đâu là ngộ nhận. Dù thế nào đi nữa hai người con gái đó vẫn sẽ có một người chịu tổn thương, và anh – Vương Dạ Tước là người đã làm cho hai cô gái yêu mình say đắm không thể dứt ra được. Lưới tình giữa họ rồi sẽ đi về đâu, liệu sẽ có hồi kết hay là dằn vặt đau khổ ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN