An Tử - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


An Tử


Chương 8


5 tháng sau

Dường như 5 tháng trôi qua không có lấy một lần nào Giai Tuệ về nhà. Dạ Tước đã nhớ cô rất nhiều nhưng anh vẫn cảm giác được hôn thê của anh không còn yêu anh nữa, chỉ là cô ấy chưa nói trực tiếp với anh cũng một phần là do trực giác. Thời gian đó, người đi cùng anh về nhà là Thiên Du, người cùng anh học là Thiên Du, người quan tâm anh là Thiên Du… Vậy Dạ Tước có lỗi với Giai Tuệ hay Thiên Du hay là cả hai người ?

“Chuyện cậu với vị hôn thê đó vẫn tốt chứ, dạo này không thấy cậu nhắc đến cô ấy” – Thiên Du cùng Dạ Tước ngồi xuống ghế đá ven đường.

Trầm ngâm một lâu, giọng anh lạnh lùng :”Cô ấy đã 5 tháng không về đây. Sau chuyện cậu nhập viện có về một lần. Vĩnh Kiệt từ đâu chui ra đi mách lẻo với Giai Tuệ rằng tôi đang thích một người khác. Cô ấy liền hỏi tôi, tôi giải thích thế nào cô ấy cũng không nghe. Tôi nóng giận nên đã bỏ đi về. Sau đó nhận được câu ‘xin lỗi’ liền không gặp cô ấy nữa”

“Cũng do tôi gây rắc rối cho hai người. Xin lỗi nhé. Cậu có gọi điện hay nhắn tin năn nỉ làm hoà với cô ấy chưa ? Con gái rất thích người yêu dỗ dành, cậu có làm không đấy, đừng lạnh lùng thế chứ người ta sẽ buồn đấy” – Thiên Du vẫn tốt bụng như vậy. Cô tự ý thức mình nên là kẻ rút lui trước hạnh phúc của người khác, từ 5 tháng trước. Hiện giờ cô xem Vương Dạ Tước chỉ là một người bạn thân.

“Cô ấy không nghe điện thoại của tôi. Wechat cũng khoá mất. Tôi không cách nào liên lạc được. Gọi hỏi mẹ cô ấy thì bà bảo Giai Tuệ dạo này thường đi cùng với một công tử thiếu gia nào đó trông cũng có vẻ tốt. Nghe vậy tôi liền không quan tâm đến nữa. Nếu cô ấy muốn tôi năn nỉ, giận dỗi vài ngày hoặc vài tuần là thôi. Đây là mấy tháng, không hề nghĩ tôi nhớ cô ấy sao ?” – Dạ Tước nhìn Thiên Du cười khổ.

“Cậu có nghĩ cô ấy có nỗi khổ riêng không ?”

“Giai Tuệ thông minh quyết đoán từ trước đến giờ không làm theo cảm tính. Nếu có thì tôi chưa từng thấy qua. Tôi cũng không còn quan tâm đến nữa…. thật mệt” – Anh tựa lưng vào thành ghế ngả đầu ra sau, mắt nhắm hờ.

Cơn gió thổi nhẹ làm mái tóc Dạ Tước cứ phập phồng lộ rõ vầng trán cao rộng điển trai. Thiên Du nhìn anh sau đó lại cười, nụ cười nhẹ không chút biến động. Hoa bồ công anh bay trong gió đậu lại trên mái tóc Dạ Tước. Có vẻ anh không hay cũng có thể ngủ luôn rồi chăng, Thiên Du nhẹ đưa tay định lấy ra thì anh mở mắt bắt tay Thiên Du khiến cô hơi bất ngờ, mặt hơi đỏ.

“Còn em thì sao ? Lời tỏ tình thay tháng trước vẫn tính đấy chứ” – Anh nở nụ cười nửa miệng nhắc đến vấn đề này càng làm mặt cô đỏ hơn.

“Cái…cái…cái gì mà tỏ tình hả ? Còn nữa lớn hơn ai mà gọi em ở đây ? Buông tôi ra coi” – Cô lắp bắp sau đó là nổi giận vì thẹn.

“Tính ra thì em sinh cuối tháng 12 tôi lại sinh đầu tháng 1, tôi hơn hẳn tuổi em đấy, cũng may là em sinh ngay ngày chót của năm luôn nếu không giờ vẫn là đàn em khoá dưới của tôi nhỉ ?” – Vương Dạ Tước trêu chọc.

“……” – Cô nghẹn ứ họng, tay anh vẫn nắm làm cô không hết ngại được.

“Còn tính chứ ?” – Anh buông tay cô ra, mặt làm vẻ nghiêm trọng.

“Tôi…thật ra chỉ do Hiểu Tuyên nói bậy thôi. Cậu đừng để ý làm gì. Cũng trễ rồi tôi về trước đây – Thiên Du ngó về chỗ khác giọng miễn cưỡng định rời đi.

Ánh mắt Dạ Tước trầm xuống. Anh đứng dậy kéo mạnh tay Thiên Du làm cô ngã hẳn vào lòng anh. Còn nghe thấy tiếng tim đập này.

“Tôi hỏi còn tính hay không, sao không trả lời ?” – Giọng điệu khó ở nữa rồi.

“Không…không…” – Thiên Du tránh né ánh nhìn của anh, mặt vẫn đỏ.

“Em chắc chứ ? Thừa nhận là chưa từng thích tôi ?”

“Cái đó…lúc trước thật sự có thích cậu, nhưng biết cậu có vị hôn thê nên tôi đã không thổ lộ vì sợ ảnh hưởng hai người, dần dần khuyên bản thân không thích cậu nữa…chỉ xem cậu là người bạn tốt nhất của tôi cho đến bây giờ thì…”

“Bây giờ thì sao ? Có phải là lại thích tôi rồi không ?”

“….Cậu còn vị hôn thê mà, đừng làm loạn nữa tôi muốn về” – Bị Dạ Tước nói trúng điểm yếu bấy lâu nay không kiềm được mà nước mắt ứa ra.

Cô ngẩng mặt nhìn anh với hai mắt đỏ hoe, cười khổ. Thấy dáng vẻ đó anh khó chịu cực kì. Buông cô gái nhỏ trong tay, anh trầm mặt :”Xin lỗi, tôi không nên làm phiền em, Giai Tuệ tôi đã không còn cảm giác với cô ấy nữa rồi. Nếu em đã từng thích tôi hay là hiện tại vẫn thích tôi thì 5h chiều chủ nhật hẹn em ở Tropical Land. Tôi sẽ đợi ở đó nếu lâu quá em không đến xem như chúng ta chưa từng có gì xảy ra”

Nói rồi anh rời đi. Hai con người quay lưng cứ thế rời đi xa đối phương, tựa như tình cảm của họ vậy.

5h chiều Chủ nhật, tại phòng Thiên Du.

“Đã đến giờ hẹn mình có nên đi không ?” – Thiên Du nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt đầy tâm sự.

Tút tút tút – Tiếng chuông wechat reo lên “Đợi em ở đây” Hmmm…. lại là tiếng thở dài từ rất lâu rồi cô chưa phát ra nó. Anh ấy đợi thật sao ? Hay lại đang trêu đùa nữa đây ? Xem mình như thế thân của vị hôn thê kia. Chơi đùa khi vắng mặt, trở về mình lại lập tức không còn vị trí gì ?… Nghĩ đến thật đáng sợ. Một người con gái ai lại có thể chịu đựng được chuyện bị xem là người khác và mang một tình yêu gian dối chứ ?

Đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại thức tỉnh cô – Là Hiểu Tuyên.

“Alo, có chuyện gì sao ?”

“Thế nào ? Hẹn hò tốt chứ ?” – Giọng cô gái đầy mong đợi.

“Hẹn hò gì chứ ?”

“Không phải cậu đi chơi với Dạ Tước ở Tropical Land à ? Này…..đừng nói là cậu cho người ta leo cây đấy nhá ?? Đùa á, cậu thích cậu ấy mà ?”

“Chính vì tớ thích nên mới không thể đến đó được” – Giọng Thiên Du nghẹn lại.

“…….Thiên Du nghe tớ này…”

“Tớ không thể đến đó, đến đó cũng coi như thừa nhận tớ là kẻ thứ ba xen vào chuyện tình cảm của họ. Vốn dĩ không có chỗ cho tớ. Chỉ là bây giờ người đó không về, Tước chỉ nhất thời cảm thấy cô đơn, và tớ như một kẻ thừa nước đục thả câu, tình cảm của Tước hiện giờ cũng không thể đảm bảo nếu người kia quay về cậu ấy có thay đổi hay không. Tớ không muốn gây tội… nên đành không đến…” – Từng câu từng lời cứ nghẹn ngào buồn bã như vậy.

“Nếu Vương Dạ Tước đã ngỏ lời thì cậu cho cậu ấy một cơ hội đi, cũng như cho mình một cơ hội. Nếu người đó quay về Dạ Tước vẫn bên cậu chứng tỏ cậu tốn hết tâm lực thích cậu ấy là đúng, trái tim cậu là đúng. Còn nếu ngược lại, cậu có thể nhìn rõ bộ mặt của cậu ta để sau này không yêu sâu đậm một ai nữa, đau lòng một lần về sau sẽ không”

“…Tớ chỉ muốn cậu ấy đừng có vị hôn thê, để tớ có thể đường đường chính chính…”

“Cậu là tiểu tam khi nào ? Cái cô đó bỏ người ta biệt tích 5-6 tháng trời, nếu là tớ, tớ sẽ cắt đứt quan hệ chứ không phải như tên họ Vương kia vẫn ngu ngốc tìm cách liên lạc, đến 2 tuần trước hẳn là bỏ cuộc, hừm. Cho nên cậu ta đã ngỏ ý như vậy có nghĩa hai người có thể đến với nhau. Cậu muốn tin Vương Dạ Tước không ?” – Giọng nghiêm nghị truyền từ bên đầu dây.

“…..” – Thiên Du im lặng.

“Nếu muốn tin, cũng không bỏ lỡ cơ hội thì đi ra đó đi. Dự báo thời tiết báo chút nữa sẽ mưa cậu không ra đó người ta về là xem như chưa có gì xảy ra đấy nhé. Lúc đó đừng có mà ôm tui khóc nghe cô nương”

“Tớ biết rồi, cảm ơn cậu” – Thiên Du lấy tay gạt nước mắt đọng ứ trên khoé mi cười nhẹ.

Cô nằm trên giường, người co rút lại, trong đầu đầy mối tơ rắc rối, nó làm cô thấy mệt vô tình thiếp đi lúc nào không hay.

Rào rào rào – Tiếng mưa rơi ngoài hiên tạt vào cửa sổ phòng Thiên Du khiến cô bừng tỉnh.

“Chết ! Mình ngủ quên sao ? Mưa ? Giờ là mấy giờ rồi ? Cái cái….8h rồi sao ? Mình phải nhanh đi ra đó, thật tệ mà”

Thiên Du vội vã đi đôi giày bot cao, tay che dù, không quên mang theo một cây nữa, giống như vô thức với lấy. Bởi trong đầu cô lúc này cứ hiện lên hình ảnh nụ cười đó cùng với cái tên quen thuộc “Tước, em xin lỗi, em đến ngay đây”

Hộc hộc – Tiếng thở gấp liên tục. Một cô gái chạy trong mưa đi tìm tình yêu của mình. Ông trời vẫn không thương cho mà hết mưa nhỉ ?

Sau khi ổn định nhịp thở, cô đảo mắt nhìn quanh cổng khu vui chơi đã đóng cửa. Cố gắng tìm kiếm những nơi trong tầm mắt vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc ấy đâu. Cô cười, nụ cười buồn tủi, mắt đã rưng rưng lệ hoà thêm cái lạnh của gió mưa. Thân hình bé nhỏ bất giác run lên

“Làm gì có ai đợi một người lâu như vậy, huống hồ trời còn mưa. Chắc anh ấy đã về từ rất lâu rồi. Hạ Thiên Du mày ngốc thật đấy, vội vàng, lo lắng chạy ra đây, để rồi được cái gì. Cũng tại mày yếu đuối nhu nhược cả thôi. Thích cũng không dám nói ra là sao ? Giờ thì thế nào ? Anh ấy đi rồi ? Câu “em thích anh” còn chưa thốt ra nữa cơ mà…hức…”

“Giờ thì nói lại được rồi đấy” – Từ đằng sau truyền đến giọng nói mà cô trong mơ cũng nghe thấy, ấm áp và quen thuộc đến lạ.

Cô tìm thấy hoàng tử của mình rồi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN