An Tử - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


An Tử


Chương 9


“Giờ thì nói lại được rồi đấy”

Giọng nói quen thuộc đến mức nằm mơ Thiên Du cũng nghe thấy. Bất giác lọt vào tai, chiếc ô đang tán rộng trên tay rơi xuống. Những hạt mưa phất phơ nhanh chóng làm ướt thân ảnh nhỏ bé. Có một thứ nước ấm nóng đang trực trào trên khuôn mặt xinh đẹp ấy nhưng vì mưa đã vô tình nhoè đi….

Cô từ từ quay lại phía sau, đập vào mắt Thiên Du là dáng hình cao rộng với bó hoa hồng rũ nát trên tay. Vẫn là nụ cười nửa miệng quen thuộc nhưng anh ấy….ướt hết rồi.

“Em là cô ngốc hay sao, để rớt như vậy chẳng phải sẽ bị ướt à ?” – Dạ Tước nhẹ bước đến bên cô, cúi người nhặt chiếc ô đang yên vị trên đất mà che cho cả hai người.

Thiên Du cuối gầm mặt, cắn răng để nước mắt không tuôn ra, kẻo Dạ Tước lại nhìn thấy bộ dạng yếu đuối bây giờ của cô lại trêu chọc.

“Vương Dạ Tước” – Cô gằng giọng nhưng gằng cỡ nào nghe vẫn có chút yếu ớt đứt quãng.

“Dám lôi cả họ lẫn tên ra gọi anh đấy à ?” – Anh cười trêu ghẹo cô, khẽ cuối đầu xem cô ngốc này sao cứ cúi mặt xuống thế, thật tò mò.

Cô bất chợt ngẩng đầu một cái mạnh làm anh choáng váng, may mà né kịp nếu không với cái ngóc đầu bất ngờ như vậy cái mũi xinh đẹp của anh sẽ gãy mất.

“Vương Dạ Tước, anh có bị ngốc không hả ? Đợi không thấy sao không đi về, anh nói nếu trong vòng 30 phút em không tới anh sẽ bỏ đi cơ mà vì cớ gì ở lại chứ hả ? Anh nhìn anh đi để bị ướt hết rồi, em đã không đến sao còn ở đây làm gì ?” – Lúc đầu là hung dữ quát vào mặt anh, từ từ lại nhỏ dần nhỏ dần, giọng mang theo chút áy náy thút thít.

Dạ Tước một tay cầm ô, một tay nhẹ nhàng ôm lấy cô gái trước mặt vào lòng, anh dụi đầu vào hõm cổ ấm nóng. Giọng khàn khàn : “Không phải em đã tới rồi sao ?”

Lời nói đó sao mà ôn nhu dịu dàng đến thế. Thiên Du thật sự đã đầu hàng anh vô điều kiện rồi. Cô không màng đến người khác sẽ cười nhạo cô ra sao, không biết khi Giai Tuệ quay về sẽ mắng chửi cô như thế nào, không biết trong lòng Dạ Tước có thật sự có cô hay không. Cô chỉ biết lúc này cô cần sống cho bản thân mình, cần nghe theo trái tim mách bảo, chấp nhận can đảm mà yêu anh.

“Anh khờ thật đấy…” – Thiên Du vòng tay ôm lấy tấm lưng cao rộng kia. Thanh âm trách móc cùng hạnh phúc thốt ra được Dạ Tước nghe trọn.

Dưới cơn mưa phảng phất có hai thân ảnh ôm lấy nhau. Dường như trìu mến, như âu yếm, như không muốn rời xa….

“Khụ khụ…” – Dạ Tước dầm mưa lâu như vậy, thân thể khoẻ cỡ nào cũng bị nước mưa làm cho cảm thôi mà.

“Tước, anh sao rồi…” – Cô vội đỡ Dạ Tước ra, tay sờ nhẹ lên gương mặt anh tuấn, tay còn lại không quên nhích ô sang bên anh để anh không bị ướt.

Nét lo lắng lộ rõ trên khuôn mặt cô, anh trông thấy chỉ cười nhẹ, giọng khàn khàn :” Chỉ là bị ai đó cho leo cây nên giờ bị cảm rồi”

“Em xin lỗi, giờ đưa anh đến bệnh viện ngay” – Cô toan định đỡ anh đi thì bị anh giữ lại.

Anh ôm cô vào lòng khiến cô hơi bất ngờ, đầu tựa trên vai giọng thủ thỉ :”Nhà anh ở gần đây đưa anh về nhà, anh không thích bệnh viện”

Thiên Du như robot vội vàng đưa anh về nhà, dáng vẻ luống cuống của cô thật đáng yêu, điều đó làm Dạ Tước thấy có chút mãn nguyện. Nhưng cô ngốc này cũng bị ướt rồi….

Về đến nhà Dạ Tước cô hơi bị choáng ngợp bởi ánh đèn vàng ấm áp bao trùm khắp một không gian rộng lớn. Đại sảnh cũng quá ư là rộng rồi, phía trái còn có kệ sách khổng lồ chứa toàn sách là sách. Trên trần nhà đính đầy những chòm đèn rũ xuống lấp lánh. Thật hoa lệ nhưng cũng thật cô độc…

“Anh ở một mình trong căn nhà rộng lớn thế này sao ?”

“Đúng vậy”

“Như vậy thì lãng phí quá, tắt bớt đèn đi, anh không thấy phí điện sao ?”

Anh hơi tròn mắt, cô ngốc này lại không hỏi anh có cô đơn không mà lại sợ lãng phí. Rốt cuộc cô có nghĩ đến anh không hả ????

“Chuyện đó không cần lo. Anh về phòng đây” – Buông cô ra anh đi một mạch lên lầu.

“Này, anh không phải đi không nổi sao, sao giờ khoẻ quá vậy ?” – Cô phát cáu, dám lừa cô.

“Hừm” – Anh chỉ hừ một cái rồi đi, nhưng chưa bước lên được bậc thứ năm đầu liền cảm thấy choáng.

Thấy anh không vững, Thiên Du vội chạy đến đỡ nhẹ :”Anh đi không vững còn thể hiện nữa, phòng ở đâu để em dìu anh”

Anh khẽ cười, nụ cười khiến cô có chút đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Đưa về đến phòng, Thiên Du nhận ra để Dạ Tước ngấm nước lâu càng không tốt, ngượng ngùng nói :”Anh mau đi thay quần áo đi, để ướt vậy không tốt đâu”

“Không phải muốn thay cho anh à ?” – Cái tên này đến lúc này còn chọc ghẹo được.

“Biến thái tự đi mà làm” – Cô phùng má giận dữ, quay ngoắt đi xuống lầu. Sau đó dừng lại giọng lí nhí – “Nhà bếp ở đâu em nấu cháo cho anh rồi còn uống thuốc”

Anh phì cười, nói :”Em đi xuống lầu nhìn bên tay phải là nhà bếp”

Sau một hồi loay hoay hì hục dưới nhà bếp, Thiên Du chăm chú nhìn vào nồi cháu trên bếp, do hơi nóng bốc lên cô không ngừng đưa tay lau nhẹ đi những giọt mồ hôi đọng trên khuôn mặt xinh đẹp. Nguyên liệu trong tủ lạnh nhà Dạ Tước không còn nhiều mà cô đây là lần đầu tiên đặt chân xuống bếp cũng chỉ vì nấu cháo cho anh giải cảm nên lại càng luống cuống. Cô cắt lát những miếng gừng mỏng, thịt cô bằm mịn cho vào nồi cháo đợi đến khi nấu chín. Cô cẩn thận nếm gia vị cho vừa ăn, cắt vài lá hành rắc một ít tiêu trang trí cho thêm đẹp để chuẩn bị mang lên cho anh. Thiên Du nở nụ cười mãn nguyện thở phù một cái, tiện tay vén mái tóc nâu dài ra phía sau mà cột lỏng để hờ trên lưng.

Cộc cộc “Tước, em vào được không ?” – Một tay cầm khay đựng tô cháo cùng ly nước ấm, một tay gõ nhẹ của giọng nhỏ nhẹ.

Gọi mãi không thấy anh trả lời, cửa lại không khóa nên cô đã tự ý vào phòng. Thiên Du bước nhẹ từng bước vào trong, trông thấy thân ảnh chàng trai của cô đang ngủ, cô khẽ cười, có lẽ vì anh ấy quá mệt do cơn sốt. Cô đặt nhẹ chiếc khay xuống đầu giường, tiến đến ngồi nhẹ xuống bên cạnh anh. Tay đặt trên trán mặt lộ rõ nét lo lắng :”Nóng hơn lúc nãy nữa, sốt thật rồi, còn là sốt cao nữa chứ…”

Tay cô trượt xuống má, toan định thu lại thì bị anh đưa tay lên nắm lấy, từ từ mở mắt, ánh mắt anh mệt mỏi nhìn chằm chằm vào cô :”Em nấu cháo xong rồi à ?”

“Ừm nấu xong rồi, anh dậy ăn đi nào còn uống thuốc, kẻo nguội lại không tốt” – Cô lo lắng, ngón tay khẽ chuyển động vuốt ve bờ má nóng hổi.

“Anh không dậy được, chi bằng Hạ tiểu thư đút anh ăn được không nhỉ ?”

“Bị bệnh còn gian manh như vậy” – Cô liếc xéo anh, miệng nói không làm nhưng tay thì tự động bưng tô cháo lên, miệng thổi nhẹ đút từng thìa cháo cho anh ăn.

Nhìn cô chu đáo lo cho mình như vậy, anh chợt nhớ lại lúc trước cho dù anh có bị bệnh đến chết đi sống lại vẫn phải tự bắt taxi vào bệnh viện, mặc dù Giai Tuệ biết rõ anh bệnh như thế nào nhưng cô ấy chỉ bảo anh vào viện và ngày hôm sau thì mang toàn đồ bổ đến thăm cho đến khi xuất viện. Không như cô ngốc này, luôn tôn trọng quan điểm của anh, không bắt ép anh vào những thứ anh không thích, chỉ thà chịu cực đưa anh về nhà, tự tay nấu cháo pha nước nóng giúp anh đút ăn uống thuốc. Đã lâu rồi anh không cảm nhận được sự quan tâm như thế từ ai đó, kể cả vị hôn thê anh từng nghĩ sẽ yêu suốt đời….

Ngoan ngoãn ăn từng thìa cháo mà cô đút, anh chợt để ý vết bỏng đỏ hoe trên tay, anh bảo cô để tô cháo xuống, tay nhẹ nắm lấy tay cô đưa lên xem, giọng có chút khó chịu :”Cái này là khi nấu cháo sao ?”

Thiên Du hơi ngạc nhiên :”Vâng, lúc em khuấy cháo sơ ý làm nước cháo văng vào tay. Không sao nhẹ thôi mà tránh nước là từ từ lành thôi”

Anh cau mày :”Sao lại hậu đậu vậy hả ? Em chưa từng vào bếp nấu đồ ăn à ?”

“Lần đầu tiên em vào bếp là để nấu cháo giảm cảm cho anh đấy, còn giọng lớn giọng nhỏ nữa à. Từ nhỏ chưa từng làm việc gì, nhìn vậy chứ em cũng là tiểu thư mà” – Cô oan ức mặt nhăn nhó trình bày.

“Bên kia có hộp thuốc, em lấy đến đây giúp anh” – Anh chỉ tay về phía đối diện

Cô lấy hộp thuốc đặt cạnh anh. Chưa biết anh có ý định gì đã nói với anh trước :”Anh uống thuốc được rồi đó, khi nhẹ thì nên uống đi cảm nặng là sẽ rắc rối nữa đó” – Vừa nói vừa lấy một ít thuốc trị cảm tay cầm nhẹ ly nước ấm đưa đến trước mặt anh vẻ kiên định. Vốn dĩ nếu anh không bảo cô đi lấy thuốc, cô cũng sẽ hỏi anh.

Phụt…. cô gái nhỏ này bị ngốc à. Anh bảo cô lấy hộp thuốc để lấy thuốc và băng cá nhân chăm sóc vết bỏng cho cô, lại hiểu thành ý gì thế này

Dạ Tước ngoan ngoãn uống hết thuốc mà Thiên Du đưa cho khiến cô ấy vui mà nhoẻn miệng cười, như vậy cô có thể yên tâm phần nào mà rời đi rồi.

“Đưa tay đây xem nào” – Anh nắm nhẹ bàn tay mềm mỏng của Thiên Du, cẩn thận thoa thuốc vào vết bỏng.

Thỉnh thoảng Thiên Du lại nhăn mặt, anh liền cuối đầu thổi nhè nhẹ vào vết thương như muốn an ủi, xua tan đau đớn. Cô trông thấy thì bật cười, nụ cười ấm áp như gió xuân đủ sưởi ấm căn phòng cùng trái tim đã lạnh lẽo từ bao giờ…

Sau khi cẩn thận thoa thuốc, anh khẽ nâng bàn tay, đặt lên đó một nụ hôn thật nhẹ thật khẽ :”Sau này cẩn thận một chút, tay em có sẹo anh sẽ rất đau lòng”

“Em biết rồi, Tước” – Cô gật đầu cười dịu dàng.

“Anh nghỉ ngơi đi, em phải về nhà rồi” – Cô toan đứng dậy thì bị anh nắm tay lại.

Thấy anh nắm chặt mà không nói gì, cô ngẩn ngơ : “Sao vậy ?”

“Ở lại được không ?”

“Em còn phải về, giờ này trễ rồi, không về là mẹ giết em đấy”

“Anh quên mất em còn có mẹ đợi ở nhà…” – Anh buông tay cô ra, mặt tối lại phảng phất nét buồn…

Cô thấy anh như vậy thì không an tâm, đúng thật là cô có mẹ đợi ở nhà nhưng anh ấy vốn dĩ chẳng có ai bên cạnh cả.. lúc bệnh thế này nếu rời đi có phải cô cũng giống như bọn họ – những người nói yêu thương anh mà vẫn rời bỏ anh không ? Thôi thì… đành ở lại với anh ấy hết đêm nay

Cô lấy trong túi ra điện thoại nhấn liên tục sau đó áp vào tai : “Alo Hiểu Tuyên tớ nhờ cậu chút việc”

“Giờ này còn có việc gì nữa cô nương” – Giọng mê ngủ càm ràm.

“Giúp xong thì tớ sẽ để cậu ngủ. Nếu một lúc nữa mẹ tớ có gọi lại cho cậu hỏi về tớ cứ nói tớ ngủ ở nhà cậu. Được chứ ?”

“Cậu đang ở đâu ?”

“Đang ở nhà của Dạ Tước, anh ấy bị cảm rồi không ai chăm sóc tớ không an tâm”

“Aaaaaaaaaaa, hai người ngủ cùng với nhau”

“Điên vừa thôi, tớ chỉ ở lại chăm bệnh thôi, khi nào anh ấy đỡ bệnh tớ sẽ về nhà. Giúp tớ được chứ ?”

“Rồi tớ biết rồi. Mà cẩn thận đấy, dù sao tên đó cũng là đàn ông.. he he”

“Bớt gian đi. Vậy chúc cậu ngủ ngon. Cảm ơn Tiểu Tuyên”

Cô tắt máy sau đó gọi về cho người mẹ thân thương : “Alo mamy hôm nay con ngủ tạm ở nhà Hiểu Tuyên mẹ đừng chờ cửa mau ngủ sớm đi”

“Thật không đó cô bé ?” – Giọng mẹ cô hơi nghi ngờ vì đây là lần đầu tiên cô không ngủ ở nhà.

“Thật mà, mamy có thể hỏi cậu ấy”

“Lúc về nhà cẩn thận đấy, khi nào về cứ gọi cửa mamy mở cửa cho con”

“Vâng, many ngủ ngon. Thương mẹ”

…..

Nói rồi cô tắt máy, bỏ điện thoại xuống đầu giường khẽ ngồi cạnh nhìn Dạ Tước. Anh từ nãy giờ đều nghe được hết các cuộc đối thoại của cô, lòng mừng thầm. Cô lắc đầu cười khổ : “Ở lại chăm anh hết đêm nay thôi đấy”

“Cảm ơn em”

Nói xong liền kéo cô ngã mạnh vào người mình, Dạ Tước khẽ ôm thân ảnh nhỏ bé, mặt dãn ra lòng thấy bình yên đến lạ.

Còn cô, chỉ cảm thấy THỊCH..THỊCH..THỊCH

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN