Áng Mây Giữa Trời - Chương 4: Đức Hưng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Áng Mây Giữa Trời


Chương 4: Đức Hưng


– Cứ ngỡ là anh hùng thì ra vẫn là một đứa trẻ thích ăn quà vặt…
– Anh…

Định lên tiếng phản bác, nhưng khi thấy nụ cười bí hiểm của anh chàng lễ tân cùng với thái độ né tránh không đứng gần của anh ta, Nhật Vũ liền nuốt ngay những lời định nói vào bụng. Ờ, thì đúng, tất cả là tại cô. Nhưng nghĩ lại thấy thật bất công, từ bé đến lớn cô chẳng bao giờ đụng đũa đến món mắm tôm, đương nhiên không phải vì ghét, mà vì cái mùi của nó thật sự…
Vậy mà… vậy mà đương lúc cấp bách nhất cô lại bị chính cái mùi thum thủm đó ám hại.

– Năm phút… cậu có năm phút…

Biểu tình đáng ghét của Hạo Nguyên làm Nhật Vũ thấy sôi máu thật sự. Có trời chứng giám nếu không vì anh ta là người đồng hành duy nhất của cô bây giờ, chắc chắn Nhật Vũ sẽ mang con dao chọc tiết của mấy gã đồ tể mà xử lý đẹp hắn ta.

– Nè… nè… năm phút thôi đó, có cần lôi cả cái vali đi như vậy không?
– Mặc xác tôi…

Hằm hè đóng chặt cánh cửa phòng tắm, Nhật Vũ còn cẩn thận kéo kín cái tấm rèm để bên ngoài không nhìn thấy được gì. Nhưng dù có thế nào thì Hạo Nguyên chỉ cách cô có một lớp kính nên thao tác của Nhật Vũ không sao nhanh nhẹn cho được.

– Này… này… nhanh lên!!! Buổi tiệc đó sẽ bắt đầu trong một tiếng nữa đó.

Một tiếng nữa… một tiếng nữa… rõ ràng Nhật Vũ là người tìm được thông tin về buổi tiệc đó mà, làm sao mà cô không biết được cơ chứ? Liếc sang dải băng quấn ngực bị dính một lõm mắm tôm to đùng, Nhật Vũ nghiến răng nghiến lợi mà mở khóa cái vali. Hai mẹ con xui xẻo ấy, giờ mà thay băng quấn này không biết có…
Nắp vali bật mở, Nhật Vũ không biết nên gào hay nên rú lên thật to nữa. Trên người giờ chỉ độc một bộ nội y, nhưng đồ đạc trong vali lại là… lại là của Hạo Nguyên. Ôi trời ơi…

– Thế quái nào mà không mở được thế này?
– Đừng mở…

Mặc vội cái áo phông của Hạo Nguyên lên người, Nhật Vũ lao ra ngoài để giằng lại cái vali của mình mà không biết bao nhiêu cảnh xuân tuyệt đẹp của cô đã bị Hạo Nguyên thu hết vào tầm mắt. Đôi chân nhỏ nhắn, trắng mượt không tì vết, có cho tiền Hạo Nguyên cũng không tin được thằng nhóc thường ngày ăn mặc “hầm hố” lại cho cặp đùi mướt mát hơn các cô nàng hót-gơ…

– Nó là của tôi.
– Ờ… ờ…

Giật lấy cái vali rồi lẻn nhanh vào phòng tắm, Nhật Vũ không đừng được mà nhìn xuống đôi chân trắng mượt của mình. Không biết Hạo Nguyên có nhận ra không? Có nhận ra cô là con gái không?
Nhớ lần đầu tiên anh ta bước chân vào nhà cô là lúc cô mười lăm tuổi. Khi đó mẹ cô đã mất được năm năm, nhưng cô không sao chấp nhận được chuyện ba có người đàn bà khác, nhất lại là người đàn bà đã từng phá hoại gia đình cô nên Nhật Vũ đã làm đủ mọi chuyện để phá Hạo Nguyên.
Từ việc nhốt anh ta trong nhà tắm đến vứt hết quần áo của anh ta, cứ nghĩ gã trai đó sẽ không dám phản ứng gì. Ai ngờ có một tối, gã tìm lên phòng Nhật Vũ nói chuyện. Và lúc đó cô đang khoác lên người một bộ váy công chúa. Có lẽ nghĩ cô là đứa “buê-đuê” nên sau lần đó, dù cô có làm gì Hạo Nguyên cũng không phản ứng. Hi vọng… hi vọng lần này anh ta cũng nghĩ như lần đó…

– Anh làm sao có được vé vậy?

Nghe đồn ông Vượng là người cực kỳ kỹ tính và cũng cực kỳ “sợ chết” nên dù thường xuyên tổ chức tiệc tùng nhưng số lượng khách khứa luôn được siết chặt.

– Hạo Nguyên… Hạo Nguyên…

Đôi mắt ngơ ngẩn cứ nhìn chằm chằm vào mặt làm Nhật Vũ không khỏi hốt hoảng. Anh ta làm sao vậy? Chẳng lẽ… chẳng lẽ chỉ một chút liếc qua cặp “đũa Nhật” mà đã biết cô là gái rồi ư? Vậy nếu giờ cô đỏ mặt hay thẹn thùng quay đi không phải là đang tự tố cáo mình?

– Hạo Nguyên… giờ chưa phải là lúc ngủ đâu…
– Đến một cái mụn cũng không có…

Một câu nói lẩn thẩn thôi nhưng cũng đủ làm Nhật Vũ tái xanh mặt mày. Nhật Vũ ơi Nhật Vũ, mày đã chính thức bị nghi ngờ… bị nghi ngờ rồi đó, có biết không hả? Giờ có bị vạch mặt là gái thì Nhật Vũ cũng không sao, nhưng chỉ sợ ba… ba đang rất đau buồn chuyện công ty, nếu tiếp tục cho ông biết rằng bao năm qua, ông là thằng khờ bị mẹ lừa dối thì… liệu ông có chịu nổi?

– Đó là…

Là Đức Hưng, cậu ta đang thay mặt ông của mình đón tiếp khách ở sảnh bữa tiệc… Dù đã qua cái ngày định mệnh đó nhưng thực sự Nhật Vũ chưa đủ tinh thần để chạm mặt Đức Hưng. Bởi chỉ cần nhìn thấy cậu ta thôi, Nhật Vũ đã thấy được cái nóng rực của ngọn lửa tàn khốc kia.

– Không cần kiểm tra vé mời của họ, là đích thân tôi mời họ đến.

Câu nói của Đức Hưng làm Hạo Nguyên thở phào nhẹ nhõm thì ngược lại, nó như cái thòng lọng đang từ từ siết lấy Nhật Vũ. Chưa bao giờ cô cảm thấy sợ hãi đến thế, mà cũng đúng thôi, chết… thì ai mà không sợ…

– Cảm ơn đại ca!!!
– Không cần khách khí như vậy… Đưa họ vào trong…

Biểu tình chững chạc của Đức Hưng càng làm nỗi lo sợ trong lòng Nhật Vũ tăng lên. Cô có cảm giác bản thân mình đang đối diện với tử thần. Đúng, là tử thần… một tử thần thật sự.

– Không uống một chút sao?

Hạo Nguyên khẽ hỏi, anh nhớ thằng nhóc này tửu lượng rất tốt, có thể nói là quá tốt. Và có lẽ vì thế nên khi nào anh thấy nó, thì người nó cũng nồng nặc mùi rượu. Một kẻ mê rượu như vậy mà lại nói không với dòng rượu Chateau thì thật sự là một chuyện lạ.

– Tôi giữ mình tỉnh táo…

Đúng, tỉnh táo… tỉnh táo… tuyệt đối tỉnh táo. Từ giây phút được trở về kia, Nhật Vũ đã xác định rằng cuộc đời này cô sẽ không bao giờ đụng tới một giọt bia, giọt rượu nào… Đó là vì bản thân cô, và cũng là vì ba…
Đôi mắt xa xăm cùng nắm tay bóp chặt khiến Hạo Nguyên có chút tôn trọng thằng nhóc mà trước kia anh luôn chê vắt mũi chưa sạch. Có vẻ nó rất… rất quyết tâm cứu công ty. Thái độ của nó khiến bản thân anh có chút xấu hổ. Tuy được dượng yêu thương giúp đỡ từ khi còn rất nhỏ nhưng lại không hề có được quyết tâm như nó… Có thể vì dượng không phải là cha anh, hay bởi một cách gián tiếp nào đó thì chính dượng đã phá hoại gia đình của anh.

– Xin chào tất cả mọi người! Cảm ơn tất cả vì hôm nay đã bỏ chút thời gian đến tham dự buổi party thân mật này. Mục đích của buổi party này thì chắc ít nhiều mọi người cũng đã biết…

Lời của ông Vượng chưa dứt bên dưới đã rộ lên tiếng cười và những tràng pháo tay rầm rộ. Đức Hưng trong bộ vest lúc nãy đã xuất hiện trong bữa tiệc từ lúc nào và cậu ta đang rất từ tốn di chuyển về phía sân khấu.

– Xin giới thiệu với mọi người! Thằng cháu nội duy nhất của tôi, Nguyễn Phúc Đức Hưng. Và cũng từ hôm nay nó sẽ là người kế nhiệm vị trí chủ tịch HĐQT của tôi.

Tiếng ồ à cùng những thanh âm reo hò chúc tụng làm Nhật Vũ sờ-trét thật sự. Đức Hưng lên vị trí Chủ tịch HĐQT thì có nghĩa việc vay vốn của ba chắc chắn cậu ta sẽ là người phê duyệt. Và nếu để đề xuất vay vốn kia được phê duyệt, có khi nào Đức Hưng bắt cô phải tham gia vào một cuộc đua xe nào đó.

– Nhật Vũ, sao vậy? Mặt cậu tái lắm…
– Tôi đi vệ sinh chút…

Cũng chỉ là nhấc lên và hạ xuống thôi nhưng sao bước chân của Nhật Vũ lại nặng nề đến vậy. Mới trở về từ cõi chết đó, vậy mà giờ… Hay cô từ chối… nhưng nếu từ chối thì công ty của ba sẽ…

– Đang suy nghĩ? Sao hôm đó em lại trốn anh?

Từng thanh âm lạnh ngắt chui vào màng nhĩ khiến Nhật Vũ giật thót. Từ bao giờ Đức Hưng đã đứng bên cạnh cô, không những vậy cậu ta còn thân mật kề sát mặt vào vành tai mỏng manh của cô mà thầm thì:

– Có biết mấy ngày qua anh rất nhớ em?

Nhớ em??? Nhớ… Đức Hưng, cậu ta là “buê-đuê” ngầm sao? Ném ánh mắt kinh ngạc tột độ về phía Đức Hưng, biểu hiện của Nhật Vũ khiến Đức Hưng bật cười thích thú. Đúng, đúng là mấy ngày qua anh rất nhớ Nhật Vũ, và lúc đó Đức Hưng mới nhận ra anh đã thay đổi rất nhiều từ khi gặp…

– Nhật Vũ?!?

Tiếng kêu có phần hằn hộc, bực dọc của Hạo Nguyên làm Nhật Vũ mừng rỡ thật sự…
(Còn nữa)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN