[Angels & Demons] Theo đuổi ác ma
Chương 7. Tai ương liên tiếp (6)
Hung thủ của vụ án kinh hoàng vừa rồi trở thành đối tượng truy nã đặc biệt của FBI, theo các chuyên gia tâm lí tội phạm, với phong cách biến thái kinh người như vậy, phía sau sẽ còn liên tiếp những vụ giết người tương tự. Người ta cũng dần quan tâm đến Lucy- nữ sinh của trường Leader cũng mất tích mới đây, rất có thể cô bé cũng đã phải chịu chung số phận như ba nữ sinh kia.
Ba mẹ của Lucy khóc đến ngạt thở, Mary phải không ngừng an ủi, trấn an mới giúp họ bình tĩnh một chút. Cô cũng không dám hi vọng, Lucy chỉ là đơn thuần bị bắt cóc tống tiền, bởi lẽ cũng đã mấy tuần trôi qua rồi mà cô bạn vẫn không có tin tức. Chuyện này gần như hoàn toàn choán lấy tâm trí Mary, khiến cô tạm thời quên đi mối nghi ngờ xung quanh ông chú Marcus.
Nhà trường cho học sinh nghỉ một thời gian dài, vì thế phần lớn thời gian, Mary đều ở nhà cùng với chú Marcus.
– Sao vậy? Lại suy nghĩ cái gì?- Tiếng nói trầm thấp của Marcus vang lên bên cạnh Mary
– Không có, cháu chỉ hơi nhớ Lucy thôi.- Mary buồn buồn cuộn người trên sô pha, ảm đạm nhìn nền đất trải thảm len
Marcus đưa tay luồn vào tóc cô, dịu dàng vuốt ve, mơn trớn. Tay hắn đặc biệt trắng nõn, những ngón tay thon dài tinh xảo lấp ló dưới làn tóc vàng rực. Hắn mềm nhẹ an ủi:
– Lucy, cô bạn thân của cháu đúng không? Thật đáng tiếc, cháu đừng quá đau buồn.
– Vâng, cảm ơn chú.
Mary tựa đầu vào vai Marcus, mệt mỏi nhắm lại hai mắt, tay Marcus hơi lạnh, nhưng khiến cô thấy rất thoải mái. Mấy ngày đều lo lắng, ra sức tìm kiếm Lucy, cho dù là một xác chết đã khiến cô tiêu hao quá nhiều thể lực. Marcus vuốt ve, gần như là massage khiến từng tế bào, từng dây thần kinh của Mary dần thả lỏng, dần dần cũng liền ngủ thiếp đi.
Marcus nhìn cô gái say ngủ trong lòng, lưu luyến lại dịu dàng vuốt nhẹ má cô, khàn khàn lẩm bẩm:
– Lần này, không thể lại để em cuốn vào nữa…
Hắn nghe tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi hú ngoài đường, khóe môi cong lên một nụ cười quỷ dị, khinh thường ‘hừ’ một tiếng. Lũ cớm, thật sự khiến hắn chán ghét muốn giết chết toàn bộ.
oOo
Mưa điên cuồng mà xối rửa mặt đường, cảnh sát lại bận rộn mà làm việc. Lần này, người ta tìm thấy xác của Lucy, không phải ở trong trường mà là bên trong bốt điện thoại công cộng. Cái chết tương tự như ba nữ sinh kia, thảm thiết lại ghê rợn.
Ba mẹ Lucy được tin báo, trực tiếp ngất xỉu, hàng xóm phải trợ giúp đưa hai người vào viện. Con gái chết trẻ, lại còn chết thảm như thế, cho dù là ai cũng đều chịu không nổi. Huống hồ, Lucy còn là con một.
Cảnh sát muốn giữ xác Lucy lại để khám nghiệm cần phải có sự đồng ý của gia đình, thế nhưng ba mẹ của Lucy đều đã nhập viện, bọn họ không còn cách nào khác là phải gọi vào số máy của Mary- người Lucy gọi nhiều nhất lúc còn sống.
Marcus nhìn điện thoại của Mary rung lên, cong môi mỉm cười. Hắn vươn tay, nhấn tiếp điện thoại:
– Xin chào?
– Chào anh, tôi là cảnh sát. Anh có phải người quen của chủ nhân số di động này không?- Cảnh sát hơi ngỡ ngàng vì đầu dây bên kia là giọng đàn ông
– Xin lỗi, tôi không quen. Có thể là nhầm số rồi- Âm thanh nhẹ nhàng, du dương như tiếng violon vang lên
– Không thể nào nhầm đ…- Viên cảnh sát còn chưa nói xong, điện thoại liền ngắt kết nối. Bên kia dập máy rồi- Fuck!
Gã nhìn số liên lạc ẩn hiện trên màn hình một lát, lại nhìn tên ‘Mary’ ghi bên trên, trong mắt lóe lóe. Sẽ không phải là Mary Hans đấy chứ? Dính líu đến cả hai vụ án mạng, nhưng lại hết lần này đến lần khác nói không liên quan, hơn nữa còn có chứng cứ ngoại phạm, vô cùng khả nghi. Còn cả người đàn ông vừa mới nghe điện thoại kia nữa, hắn ta… là ai?
Viên cảnh sát trẻ trong đầu tràn đầy mối nghi ngờ, mải suy nghĩ, bất giác ngẩng đầu lên, xung quanh đã không còn ai. Đồng bạn của gã đều đã tản ra các khu xung quanh để tìm kiếm manh mối, trong bốt điện thoại còn lại duy nhất một mình gã. Viên cảnh sát chợt thấy hơi lạnh người, dù sao trong bốt còn có một xác chết cơ mà, gã run run gọi điện thoại cho cảnh sát trưởng.
– Sao thế? Liên lạc được với người nhà của nạn nhân chưa?- Cảnh sát trưởng là một người đàn ông trung niên tầm hơn 50 tuổi
– Liên lạc được với một người đứng đầu danh sách cuộc gọi của nạn nhân… Mary, hình như là người khác nghe máy, tôi thấy giọng đàn ông…. Nhưng mà họ nói không quen biết nạn nhân…
– Đã hiểu, nhưng mà giọng cậu làm sao run như vậy? Làm nghề này thì còn sợ cái gì nữa?- Cảnh sát trưởng phì cười trêu chọc
Viên cảnh sát hít vào một hơi, tiếp tục đưa ra suy đoán của mình:
– Người đàn ông đó có giọng nói rất hay, nghe giống như tiếng nhạc vậy. Tôi nghi ngờ họ có mối quan hệ đặc biệt nào đó với những vụ án này.
Gã vừa nói dứt câu, gió xung quanh liền rào rào nổi lên, sống lưng càng thêm lạnh buốt. Trong màn mưa, một bóng người lờ mờ xuất hiện.
Cảnh sát trưởng chỉ kịp nghe thấy một tiếng hét xé màng nhĩ, điện thoại liền bị chặt đứt.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!