[Angels & Demons] Theo đuổi ác ma
Chương 8. Tai ương liên tiếp (7)
Mấy ngày gần đây, bầu trời phủ đầy mây đen, một màu ảm đạm chết chóc bao trùm toàn thành phố. Những vụ án mạng cứ nối tiếp xảy ra, tất cả đều như có một sợi dây vô hình liên kết với nhau, không một manh mối. Mary nhìn màn mưa xám trắng bên ngoài, thở dài thườn thượt. Đã ba tháng trời cô không đến trường, cảnh sát không ngừng gọi điện quấy rầy, thậm chí đặt cô vào diện tình nghi hàng đầu. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng dường như tất cả những người chết gần đây đều có mối quan hệ với cô, bạn học, hàng xóm,… một sự trùng hợp rợn người.
Còn về phần Marcus, hắn đương nhiên vẫn làm tròn trọng trách của mình, chăm chỉ làm công việc nội trợ hầu hạ tâm can bảo bối của hắn. Ngày qua ngày, hắn chỉ ru rú trong nhà, có thể làm cơm, chăm lo cho Mary chính là hạnh phúc lớn nhất của đời hắn. Sẽ là như vậy, nếu như không có những rắc rối cứ luôn bám quanh Mary, làm phiền hắn và cô không thể vui vui vẻ vẻ hưởng thụ cuộc sống.
Dường như thấu hiểu sự nhàm chán của Mary, đúng lúc này, một tờ fax được gửi tới. Người gửi là hiệu trưởng của Learder, thông báo rằng bọn họ có thể tiếp tục đến trường vào sáng ngày mai. Nhắc đến ngài hiệu trưởng này, Mary hoàn toàn không biết gì về ông ta, hoặc có thể là bà, ôi chao, cô thậm chí còn không biết giới tính của người ta. Nói một cách chính xác thì, hiệu trưởng Learder hoàn toàn không bao giờ lộ diện trước mặt học sinh, hoặc dưới truyền thông. Mọi hoạt động của trường đều do hiệu phó hoặc trợ lí của hiệu trưởng thay mặt ông ta thực hiện.
Nhưng hôm nay, chúng ta cũng không cần đề cập quá sâu đến vấn đề này. Việc cấp thiết trước mắt chính là ngày mai Mary có thể tới trường, tuy là thời tiết không được tốt cho lắm.
oOo
Ngay từ khi bước vào cổng trường, Mary đã nhạy bén cảm nhận được ánh nhìn khác lạ của các học sinh khác. Cụ thể là tất cả đều tràn đầy sợ hãi cùng kì thị nhìn chằm chằm cô, tụm năm tụm ba bàn tán không thôi.
Trên mặt bàn còn bị ác ý khắc nham nhở những lời lẽ không hay ho, gầm bàn nhét đầy rác thải và côn trùng. Cô là sao chổi ư? Bọn họ nói chính cô là người đã gieo rắc tai ương cho những người xung quanh. Cha mẹ cô chết cũng là vì chịu ảnh hưởng từ cô, tất cả những người có tiếp xúc với Mary đều chết không được tử tế.
‘Nói không chừng chính cô ta là thủ phạm hết thảy những vụ án giết người này.’
‘Thật là đáng sợ!’
‘Sau này gặp cô ta, chắc mình phải đi đường vòng mất!’
Tiếng nghị luận không ngừng vang lên xung quanh. Mary cúi thấp đầu, lạnh mặt lau chùi, dọn dẹp bàn học. Bọn họ nói cô xui xẻo cũng không sao, nghi ngờ cô là hung thủ giết người cũng không sao, nhưng ám chỉ vì cô mà ba mẹ mới qua đời thì thật sự là hết sức quá đáng! Tựa như việc đem vết thương lòng của người khác xé mở, sau đó hung hăng xát muối lên vậy.
Đột nhiên, mọi âm thanh ngưng bặt. Mary chỉ cảm thấy có người tiến về phía mình, cô theo phản xạ ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là gương mặt lạnh như băng của Marcus. Hắn có vẻ rất tức giận, môi mím thành một đường thẳng, bộ mặt ôn nhu mỉm cười thường ngày biến mất không còn tung tích.
– Ai làm?- Hắn trầm giọng hỏi, âm thanh vang dội lạ thường
Tất cả mọi người đều có thể nghe được rõ ràng. Không ai lên tiếng, từng nhóm học sinh tụm năm tụm ba cũng âm thầm tản ra. Khí thế của Marcus lúc này quả thực quá khủng khiếp, bọn họ không dám trêu vào.
Mary khó hiểu nhìn hắn vài lần, dù sao cũng là nhắm vào cô, hắn ta tức giận cái gì chứ? Thật là không thể hiểu nổi!
Marcus chỉ hỏi một câu như thế, sau đó hoàn toàn không nói thêm gì nữa, mặt lạnh ngồi xuống bên cạnh Mary, hắn mặc kệ là ai làm, những người có ý đồ công kích Angel, một người hắn cũng không bỏ qua. Nhất là ‘gã đó’ đã xuất hiện, trà trộn dưới hình dạng nhân loại. Những rắc rối mấy ngày nay, tám chín phần mười là gã gây ra.
Vài tiết học cứ thế trôi qua. Phòng ăn của trường chật ních người, mỗi người góp một chuyện, bàn tán rôm rả. Mary như cũ ngồi tại một bàn khuất tầm nhìn, yên lặng ăn phần ăn của mình. Một cặp phía sau lưng cô lúc này lại nói chuyện khá lớn tiếng, cho dù Mary không muốn nghe, câu chữ cũng dồn dập ập vào tai cô.
– Cậu biết gì không, cảnh sát nhận nhiệm vụ điều tra chuỗi án mạng gần đây hôm qua cũng bị giết rồi.
– Thật sao? Đáng sợ như vậy? Cảnh sát mà cũng không thoát được!?
– Đúng vậy đấy. Không những chết, mà còn chết rất thảm. Tình trạng giống hệt những nạn nhân cũ, hung thủ là cùng một người! Nghe nói lúc đó người kia đã tìm thấy một đầu mối rất quan trọng có thể gỡ rối cho vụ án, đáng tiếc là lại bỏ mạng. Aizzz, xem ra vụ án này lại thêm càng nhiều nút thắt rồi.
Mary xiết chặt nĩa trong tay, cúi thấp đầu nhìn đĩa mì. Sáng nay, cô nhìn thấy số Lucy trong mục ‘cuộc gọi đến’, có lẽ là viên cảnh sát trong lúc điều tra đã gọi. Lúc ngủ, cô cũng mơ màng cảm giác được chuông điện thoại, nhưng Marcus đã nghe nó, nên cô cũng không mấy quan tâm mà tiếp tục ngủ.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!