Anh Ấy Là Của Tôi - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Anh Ấy Là Của Tôi


Chương 18


Chử Ưng trở lại xe, màn hình điện thoại vừa mới sáng lên, hiển thị dăm cuộc gọi nhỡ.

Anh kiểm tra lượng pin còn lại, khởi động xe, không vội đi ngay mà gọi lại cho một người trước.

“Sao giờ anh mới nghe điện thoại!” Giọng nữ ở đầu bên kia gắt gỏng.

Chử Ưng: “Làm gì đấy?”

“Nghe mẹ bảo gần đây anh đi họp ở nhiều nơi lắm,” cô gái cười hì hì, “có mua quà về cho em không vậy?”

“Không có.”

“Được lắm, tôi xin trân trọng thông báo với quý ngài, quý ngài đã để mất một cô em gái hoạt bát đáng yêu rồi.”

Chử Ưng thản nhiên đáp: “Thật tốt quá.”

“…” Chử Khê cụt hứng, “Mẹ bảo em nói với anh mai về nhà ăn cơm.”

Cúp điện thoại, Chử Ưng tiện tay kiểm tra danh bạ, tìm kiếm số mới được thêm vào.

Anh không cần phải mất công tìm lâu vì kéo xuống một chút liền thấy ngay một chuỗi tên rất dài.

“Bạn thỏ ngày ngày đều đợi anh liên lạc.”

Đôi môi người đàn ông hơi cong lên một chút, rất khó để nhận thấy. Anh khóa màn hình điện thoại lại rồi cho xe rời khỏi bãi đỗ.

Ngày hôm sau, Chử Ưng quay về nhà cũ.

Lúc về tới nhà, hai người phụ nữ trong nhà đang ngồi trên sô pha cắn hạt dưa, chẳng biết đang nói chuyện gì.

Cha của Chử Ưng thì ngồi ngoài rìa sô pha đọc báo giấy.

Chử Khê nhận ra anh về, thờ ơ, hờ hững chào một tiếng: “Anh à.”

Mẹ của Chử Ưng quay đầu ra nhìn: “Về rồi đấy à? Chờ một chút, ngồi xuống trước đã, cơm vẫn chưa nấu xong.”

Chử Ưng ngồi xuống sô pha đối diện với ông Chử, tiện tay nhặt một tờ báo lên xem.

Hai gã đàn ông cổ lỗ sĩ, bảo không phải cha con ai mà tin.

Chiếu hết quảng cáo, bộ phim hai mẹ con đang chờ xem cuối cùng cũng bắt đầu.

Thói quen xem báo giấy của Chử Ưng đã bị bỏ bê từ lâu, giờ đối mặt với trang giấy chi chít những chữ là chữ này thật lòng không muốn đọc cho lắm.

“Ta không sao, chàng đừng xen vào…” Giọng nữ nghẹn ngào khe khẽ như nói thầm, “Nhất định là nàng ấy đã hiểu lầm chúng ta, ngày mai ta sẽ đi xin lỗi nàng ấy.”

Giọng nói này cực kỳ quen tai.

Ngày hôm qua còn mới ở cạnh anh đòi trao đổi số điện thoại.

Bỏ tờ báo xuống, khuôn mặt Túc Nghệ xuất hiện ngay trước mắt.

Mái tóc dài mềm mại đen óng xõa tung trên vai, môi nói lời chịu thua, nhận sai, một bên khuôn mặt nhỏ nhắn có hằn một dấu tay rất rõ, khóe mắt hồng hồng, là minh họa sống động hoàn mỹ của bốn chữ “điềm đạm đáng yêu”.

“Chàng hãy đối xử thật tốt với nàng ấy, ta chỉ cần nhìn chàng từ đằng xa là đã hạnh phúc lắm rồi.” Nói xong, cô ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ nặn ra một nụ cười gượng gạo, “Chúng ta vẫn là bằng hữu, thế là đủ rồi.”

Chử Ưng đang mải mê xem thì bỗng một cái gối ôm phi thẳng tới màn hình tivi, suýt nữa thì xô đổ cả màn hình.

“Aaaaa!!!” Chử Khê hét lên, “Sao cô ta lại xấu xa như vậy! Thật đáng ghét! Đồ tiểu tam chết tiệt!”

“Cẩn thận một chút chứ, đừng làm đổ tivi.” Bà Chử liếc con gái một cái rồi đồng tình, “Người đàn bà này thật xấu xa, hôm qua còn mới thấy ban thưởng rượu độc cho người ta ở kênh khác, nay sang kênh này lại hóa thành tiểu tam.”

Bên cạnh bỗng có một tiếng cười khẽ cụt lủn.

“Anh cười gì thế?” Chử Khê bĩu môi, chỉ vào Túc Nghệ trong tivi hỏi, “Đàn ông các anh có phải rất thích loại đàn bà giả tạo này đúng không?”

“Nói cái gì đấy,” bà Chử nạt con gái, “con gái lớn rồi, sao có thể nói năng tùy tiện thế được?”

Chử Ưng không buồn ngoảnh đầu nhìn: “Thất tình à?”

Bị nói trúng tim đen, Chử Khê lập tức xẹp xuống như quả bóng bị xì hơi: “Miễn bàn luận, phiền lắm!”

Nói xong, cô cầm điện thoại lên chọc chọc thật mạnh mấy cái.

“Aaaa, con mở weibo cũng thấy cô ta này, quả nhiên, mẹ, xem này, cô ta ở ngoài đời cũng là loại bắt cá hai tay đấy!” Chử Khê giơ điện thoại ra cho mẹ xem.

Bà Chử cầm điện thoại xem thử: “Ôi, ôi, thật đúng là…”

Chử Ưng nhíu mày, mở app weibo từ ngày tải xuống xong chưa mở một lần ra.

Anh kéo một lúc mới nhìn thấy bài Chử Khê nói, đi kèm với bài viết là chín tấm ảnh.

Tấm đầu tiên là ảnh chụp màn hình buổi cô phát trực tiếp, phụ đề bên dưới là “Anh ấy không phải người trong giới”, còn có thể nhìn thấy cả tên Lương Bác xếp đầu bên bảng người tặng quà.

Tám tấm còn lại… là ảnh chụp Túc Nghệ ở bãi đỗ xe.

Trong ảnh, cô mặc một chiếc áo sơ mi dáng rộng màu trắng kẻ sọc xanh đứng dựa vào một người đàn ông, người đàn ông có vóc dáng cao to, vai rộng chân dài, mặt được làm mờ, vẽ thêm một mũi tên ghi… “con của ông trùm giới kinh doanh”.

“Con của ông trùm?” Chử Khê cười khẩy, “Gã này chắc cũng chẳng ra sao, mặt phải làm mờ, chưa biết chừng là do đầy nếp nhăn. Còn cả cái biệt hiệu này nữa chứ, truyền thông tưởng giờ vẫn còn là thập niên 80, vẫn còn mốt gả vào cửa nhà phú hào à?”

Chử Ưng bỗng bất ngờ hỏi: “Dạo trước em bảo muốn mở quán bar phải không?”

Mắt Chử Khê lập tức sáng lên, giọng nhõng nhẽo: “Phải ạ, anh, anh giúp em nhé? Em nhất định sẽ làm trâu làm ngựa, giúp anh vượt lửa băng sông.”

Chử Ưng: “Nằm mơ cũng đừng hòng.”

Chử Khê: “???”

Mặc kệ Chử Khê la hét, Chử Ưng đứng dậy bỏ ra ngoài gọi điện thoại cho trợ lý.

Trợ lý nghe máy rất nhanh: “Chử tổng.”

“Tài khoản weibo đã đăng ký xong chưa?”

Trợ lý đáp: “Xong rồi ạ, tôi sẽ gửi mật khẩu sang điện thoại cho ngài ngay.”

“Còn nữa.” Giọng Chử Ưng đều đều, “Xử lý hết mấy tấm ảnh trên weibo kia đi.”

**

Túc Nghệ cố nuốt một miếng rau khổ thái, mùi vị khó chịu phát buồn nôn.

*rau khổ thái 苦菜 là một loại lá cây thân thảo thuộc họ cúc có vị đắng, ăn được, dùng làm thuốc chữa hạ sốt, kháng viêm, phòng ngừa và điều trị thiếu máu v.v… ngoài ra còn có khả năng ức chế tế bào bạch cầu lympho T nên còn có tác dụng trong phòng ngừa, điều trị ung thư. Nghĩa đen của “khổ thái” là rau đắng nhưng khác với rau đắng thường gọi ở Việt Nam.

“Tiểu Tuyết Tuyết, em sắp ngất rồi.”

“Đừng,” Ngô Tuyết thay một bộ đồ thể thao, “tập thể dục thêm hai tiếng nữa rồi cả ngất.”

Túc Nghệ thấy mình thật đúng là chơi ngu thì phải chịu.

Hôm qua cô phải hứa hẹn, thề thốt sẽ không nói lung tung trên weibo mãi, chỉ còn thiếu chưa thề độc, mới được trả lại weibo.

Sau đó Ngô Tuyết bảo, vừa hay lâu lắm rồi không đăng bài, hay là tiện thể đăng gì đó đi.

Vậy là Túc Nghệ mở album ra tìm ảnh.

Gần như không một chút do dự, Túc Nghệ liền chọn ngay tấm ảnh cô cầm kem Cornetto đính kèm một câu “Ăn kem cho mau lớn [gấu mèo]”. Sau khi bị Ngô Tuyết nhìn thấy, Túc Nghệ bị giáo dục tư tưởng gần nửa tiếng đồng hồ rồi lại một lần nữa bắt đầu chế độ ăn kiêng, tập thể dục hằng ngày.

Sắp bắt đầu quay rồi, cẩn thận kiểm điểm lại, Túc Nghệ cảm thấy thời gian qua đúng là mình đã thả cửa bản thân quá mức, nào kem, nào ma lạt năng, là một nghệ sĩ sao có thể như thế?

Vậy nên Túc Nghệ ngoan ngoãn ăn rau, ngồi một lúc chờ tiêu hóa rồi theo Ngô Tuyết đi tập thể dục.

Phòng tập thể dục do khu chung cư tự xây dựng. Vì trong khu có nhiều người nổi tiếng nên việc quản lý khá nghiêm ngặt, ngoài gia đình trong khu, không cho phép ai khác vào, bỏ tiền cũng không được. Vậy nên, lúc họ tới, trong phòng chỉ có lác đác một hai người.

Chạy bước nhỏ trên máy nửa tiếng, mồ hôi không đổ là mấy. Ngô Tuyết vắt khăn lên cổ cô.

“Mệt à? Sao trông chẳng hăng hái gì thế?”

Túc Nghệ lắc đầu, mệt cũng chẳng sao nhưng hôm nay quả thực tâm trạng cô chẳng lấy gì làm tốt đẹp.

Ban nãy đọc một loạt bình luận, đám người đó mắng cô thì thôi đi, lại còn mắng cả Chử Ưng.

Tất nhiên là bọn họ không biết thân phận thật của anh nhưng câu nào cũng gán cho Chử Ưng đủ loại biệt hiệu, nào là “đồ mắt mù”, “lão già”, “kim chủ”, Túc Nghệ thấy rất buồn bực.

Có trời mới biết cô đã phải nhẩm bao nhiêu lần “Tam tự kinh” mới nhẫn nhịn được.

*Tam tự kinh: bài học chữ vỡ lòng

Ngô Tuyết ngồi dưới đất, không biết đọc thấy gì trong điện thoại mà bỗng đứng dậy, vỗ vỗ vào thân máy chạy: “Ôi, đừng chạy nữa, tạm dừng chút đi.”

Túc Nghệ ấn tạm dừng, lau mồ hôi: “Sao vậy ạ?”

“Mau mở weibo đi.” Ngô Tuyết giục, “Follow lại Chử Ưng.”

Túc Nghệ ngạc nhiên: “Anh ấy có weibo ạ?” Cô nhớ lần trước tìm không thấy cơ mà.

Ngô Tuyết bảo: “Ừ, hình như vừa lập.”

Túc Nghệ phen này không còn tâm tư đâu tập thể dục nữa.

Cô vội vàng mở weibo, nhập hai chữ Chử Ưng vào thanh tìm kiếm.

Kết quả tìm kiếm đầu tiên là một nick không có ảnh đại diện, một chữ V vàng nho nhỏ nằm dưới góc, nhấp vào xem, bên dưới ảnh đại diện là dòng giới thiệu vắn tắt: CEO Chử Thị.”

*Chữ V: ý nghĩa giống dấu tích cuối nick trên facebook

Người đang theo dõi: 1

Trong danh sách chỉ có mình cô.

Trang chủ có một bài chứng thực người dùng của Weibo và một bài like.

27 phút trước anh ấy đã thích: Túc Nghệ V: Ăn kem cho mau lớn [gấu mèo]

Túc Nghệ vui vẻ bấm theo dõi lại, sau đó gửi tin nhắn riêng cho Chử Ưng một chuỗi mặt gấu mèo thật dài.

Không ngờ đối phương lập tức nhắn lại.

Chử Ưng V: “Ơi?”

Cô quả thực có thể tưởng tượng ngay ra giọng Chử Ưng khi nói từ này.

Giọng nói quyến rũ làm trái tim cô rung lên.

Hết cứu, hết cứu rồi.

“Tiểu Tuyết ơi.” Túc Nghệ chìa một tay về phía Ngô Tuyết.

Ngô Tuyết nắm lấy tay cô: “Làm gì đấy?”

“Mau đỡ em dậy,” cô đáp, “em cảm thấy mình còn có thể chạy thêm mười tiếng nữa.”

Ngô Tuyết: “…”

Túc Nghệ ở trong phòng tập suốt cả buổi chiều.

Đến lúc về, Ngô Tuyết vừa lau mồ hôi cho cô vừa bảo: “Chử thị ra tay đúng là khác hẳn.”

Túc Nghệ vốn đang mệt không thở nổi, vậy mà vẫn còn thở ra được một câu: “Sao ạ?”

Ngô Tuyết chậc lưỡi: “Công ty PR loay hoay nửa ngày không giải quyết được tin đồn, Chử thị gọi vài cuộc điện thoại, ảnh liền bị gỡ xuống hết.”

Về tới nhà, Túc Nghệ ngâm mình trong bồn tắm, hưởng thụ mát xa bằng tia nước, điện thoại để bên mình, đọc lướt lướt kịch bản nhanh như gió.

Lý Mẫn không lừa cô, nhân vật Thu Cơ không sửa nhưng nhân vật mới thêm vào cũng có được không ít cảnh diễn.

Trong các cảnh có Thu Cơ, nàng ta xuất hiện một nửa, tuy phần lớn chỉ đứng làm nền nhưng thỉnh thoảng cũng có cơ hội nói một, hai câu thoại.

Đúng là phát mệt.

Lúc Lý Mẫn đưa kịch bản tới, hai người trò chuyện với nhau một lúc lâu.

Việc này không thể trách Lý Mẫn được, thêm nhân vật mới, hoặc là do biên kịch, hoặc là do phía nhà đầu tư, dù sao cũng không thể đổ cho Lý Mẫn.

Di động kêu ting một tiếng, Túc Nghệ gần như lập tức không còn muốn xem kịch bản nữa, quẳng kịch bản sang một bên, cầm điện thoại lên.

Chử Ưng: “Ở bên ngoài.”

Túc Nghệ xem giờ, đã mười rưỡi rồi.

Cô còn chưa kịp nhắn lại thì cửa phòng tắm bị mở ra.

Ngô Tuyết đứng ngoài cầm tay nắm cửa, mặc quần áo chỉnh tề: “Chị ra ngoài một chuyến.”

Túc Nghệ: “Trễ thế này rồi chị còn đi đâu?”

Ngô Tuyết: “Lưu Minh Hạo uống say, đang ở quán bar, chị qua đó xem xem.”

Túc Nghệ không chút do dự đáp: “Em đi cùng chị.”

Ngô Tuyết xua tay: “Đừng, chẳng có gì to tát đâu, hôm nay cô chạy cả ngày chưa mệt à?”

“Không được, muộn lắm rồi, em lo lắm.” Túc Nghệ nói xong liền đứng dậy, lau người rồi mặc một bộ quần áo thường ngày.

Cô đeo khẩu trang, mũ và kính râm vào rồi đi ra: “Đi thôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN