Anh Ấy Là Của Tôi - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
203


Anh Ấy Là Của Tôi


Chương 19


Ngô Tuyết xuống lấy xe, Túc Nghệ bọc người kín mít chui vào trong xe.

Ngô Tuyết vẫn lo lắng: “Dạo này có nhiều phóng viên theo đuôi em lắm, tốt nhất là em đừng đi, mình chị đi cũng được.”

“Đừng nói nữa, mau cho xe chạy đi.” Túc Nghệ nghịch điện thoại, giục chị, “Nhanh nhanh xử lý xong đi rồi về ngủ.”

Tới chỗ quán bar, Túc Nghệ xuống xe nhìn rồi chậc lưỡi: “Anh bạn trai của chị thật có tiền.”

Chỗ này Túc Nghệ chưa tới bao giờ nhưng có nghe tiếng.

Nghe nói một băng ghế ngồi cũng phải đặt chỗ trước hai tuần may ra mới có chỗ, có áp mức tiền rượu tối thiểu phải mua, đừng nói là với đồng lương cảnh sát ít ỏi của Lưu Minh Hạo, cho dù là Ngô Tuyết tới đây ngồi một lần cũng phải xót ruột.

Ngô Tuyết không nói gì, hai người dắt nhau vào trong quán.

Mười một giờ, đúng lúc nhộn nhịp nhất của quán bar, đèn bên trong tối mù mù, đèn đủ màu chiếu vào mặt mọi người, có cảm giác suy đồi đầy dụ hoặc.

Bản DJ sôi động ồn ào làm đầu Túc Nghệ ong lên.

Ngô Tuyết gọi mấy cuộc điện thoại xong, vẻ mặt rất khó chịu: “Anh ấy không nghe.”

“Chị qua đằng đó tìm đi.” Túc Nghệ chỉ đại hai hướng, “Em tìm bên này.”

“Không được.” Ngô Tuyết nói, “Ở đây đông người, chúng ta cứ đi chung với nhau đi.”

Túc Nghệ tránh khỏi tay chị: “Đã bao lớn rồi, chẳng lẽ em còn có thể đi lạc được hay sao.”

Túc Nghệ đi tìm trong nhà vệ sinh trước.

Nhiều người uống say xong đều gục ở trong toilet. Túc Nghệ đi nhanh, còn chưa tới nhà vệ sinh đã va phải người khác.

Là một cô gái trẻ, dáng người nhỏ nhắn, bất ngờ bị va phải, ngã ngồi luôn xuống nền nhà.

Túc Nghệ chìa tay định đỡ: “Cô không sao chứ? Xin lỗi, tôi sốt ruột quá.”

“… Không sao, cô đi đi.” Gò má cô gái đỏ hồng, hất tay cô ra, tự mình đứng dậy, “Sau này đi đứng cẩn thận vào… Sao cô cao thế?”

Túc Nghệ không muốn lãng phí thì giờ, xin lỗi xong là bỏ đi luôn.

Không ngờ bị người đằng sau túm chặt lại: “Khoan khoan, khoan khoan, cô cứ thế đi luôn à?”

Túc Nghệ đứng lại, chẳng hiểu ra sao: “Không phải cô bảo được đi rồi sao?”

Cô gái đáp: “Truyền cho tôi chút bí kíp làm sao cao được vậy đi.”

Khắp quán bar toàn là mùi rượu, Túc Nghệ không phân biệt được mùi rượu là bốc ra từ băng ghế bên cạnh hay là từ người cô gái trước mặt.

Cô nhíu mày, cất bước bỏ đi.

Chưa đi được mấy bước, ngoái đầu lại nhìn thì đã thấy mấy thằng con trai cười tít mắt vây cô gái kia lại, kéo cô ta vào trong toilet.

Toilet nam.

Cô gái tỏ vẻ khó chịu, đẩy đám người ra, vung tay tát tên cầm đầu hai bạt tai.

Tên đó ngẩn ra giây lát rồi lại càng ra sức kéo mạnh hơn.

Cái quán bar rách gì thế này, giá thì rõ đắt mà an ninh lại kém vậy à?

Túc Nghệ cởi túi xách đang đeo ra, cầm trong tay, xông về phía đó.

“Chúng mày làm gì đấy?”

Đám đàn ông nhất tề ngoảnh đầu lại nhìn.

Một tên trong bọn hỏi: “Chúng tôi bạn bè chơi với nhau thôi, dì có ý kiến gì hả?”

Dì???

Túc Nghệ không thể tin nổi, nhìn nhìn lại ngoại hình của mình.

Lúc ra ngoài đi vội quá lại sợ bị nhận ra nên mặc vội một cái áo đen dài tay và quần jeans, quần áo kín như bưng.

OK, coi như các người mù.

“Tao là chị nó đây.” Túc Nghệ nói cực kỳ tự nhiên, tiến lại gần hơn để đỡ cô gái, “Sao chưa bao giờ thấy nó nói có đám bạn nào như lũ mày?”

Cả đám liếc nhìn nhau, không mắc mưu này, nãy bọn chúng đã hỏi rồi, con bé này đi một mình, thất tình uống rượu giải sầu.

“Dì à, tránh ra đi, đừng có cản đường.” Một thằng phẩy tay.

Hình như cô gái bị sờ chỗ nào đó, chân khua khoắng đá loạn lên, nhưng vì say nên chẳng có chút lực nào: “Mẹ kiếp, chúng mày sờ đâu đấy? Cút cút cút!”

Túc Nghệ không buồn nói thêm câu nào nữa, lập tức cầm túi xách nhè người một thằng trong đám đập lấy đập để.

Thằng đó gào lên: “Đệt mợ mày! Mày điên à!”

Bọn chúng đang chuẩn bị phản đòn thì gáy cả đám bị người ta đập liền một loạt.

Túc Nghệ ngó ra sau nhìn, Ngô Tuyết vừa chạy tới, sau lưng còn có cả Lưu Minh Hạo đang đứng ngơ ngác.

Cô mở miệng, chưa kịp nói gì thì một bóng người quen thuộc mạnh mẽ xâm nhập tầm nhìn của cô.

Thân người một mét chín, dù đứng ở đâu cũng đều hút sự chú ý.

Người đàn ông đi xuyên qua đám người, đèn chiếu lên mặt anh, ngũ quan sắc nét được tôn lên cực kỳ điển trai.

Mặt anh đanh lại, túm cổ áo thằng cầm đầu, tung ngay một quyền…

Túc Nghệ sững sờ, giờ thì cô tin cái câu cửa miệng “Tao đập mày một phát chết luôn” rồi, bởi vì thằng đó đang nằm bẹp dưới đất không nhỏm người dậy nổi, cái răng bị rụng mất nổi bần bật trên sàn nhà màu đen.

Cô vội vàng chạy lại ngăn anh tung nắm đấm lần hai.

“Đừng!” Cô níu tay anh, “Đừng đánh!”

Chử Ưng nhíu chặt lông mày, bàn tay giữ tay anh vừa nhỏ vừa lạnh, lửa giận trong lòng anh dịu đi một chút.

Anh đi tới trước mặt cô gái kia, mặt khó đăm đăm, giọng gằn xuống.

“Mau đứng lên đi.”

Cô gái ngồi quỳ dưới nền nhà không biết là do sợ hay là bị ngã, xem ra đã tỉnh táo lại ít nhiều, nước mắt đến giờ mới trào ra.

Người đi sau Chử Ưng tiến tới, chế trụ nốt mấy thằng kia.

Thế trận này trông chẳng khác gì xã hội đen, đám kia nhanh chóng câm thin thít, không dám cựa quậy.

“Khóc cái gì?” Chử Ưng nói, “Đứng lên.”

Chân cô gái kia mềm nhũn, phải túm ống quần anh để đứng dậy, tủi thân gọi một tiếng: “Anh ơi…”

Cửa quán bar.

Vẻ mặt Chử Ưng vẫn khó đăm đăm như ban nãy, mấy tên kia đã bị đưa về đồn, trong túi bọn chúng có thuốc, căn bản không cần Chử Khê đi làm lời chứng thì cũng đã đủ để bọn chúng vào nhà đá ngồi chơi.

Túc Nghệ đeo khẩu trang kín mít, chăm chú quan sát cô gái trước mặt.

Không ngờ cô ấy lại là em gái của Chử Ưng.

Thái độ của Chử Ưng rất nghiêm khắc, đây coi như là lần đầu tiên Túc Nghệ thấy anh nổi giận, cảm giác giận dữ bao trùm toàn thân, trông đáng sợ hơn thường ngày rất nhiều.

Anh nghiêm giọng bảo: “Tự em nghĩ xem phải ăn nói thế nào với cha mẹ đi.”

Chử Khê hoảng sợ: “Anh, anh giúp em giữ bí mật đi được không?”

Chử Ưng chế giễu: “Em còn biết là cha mẹ sẽ lo lắng à?”

Chử Khê ỉu xìu, quay người vừa đi vừa khóc chui vào trong xe.

Xe đi rồi, Chử Ưng mới xoay người lại.

Không đợi Chử Ưng hỏi, Túc Nghệ đã tự giác khai báo: “Bạn trai Tiểu Tuyết Tuyết uống say, chị ấy đi một mình khiến em lo lắng nên mới đi theo cùng.”

Ngô Tuyết đứng bên gật đầu, vất vả đỡ người Lưu Minh Hạo rồi bảo: “Không được rồi, dạo này anh ấy lại béo thêm rồi, chị không đỡ được, Tiểu Nghệ, em tự lái xe về trước đi, chị gọi xe đưa anh ấy về nhà đã.”

Túc Nghệ: “Không sao đâu, chị lấy xe chở anh ấy về đi, em gọi xe là được.”

Cuối cùng, Túc Nghệ như nguyện được ngồi vào xe Chử Ưng.

Cô dựa vào lưng ghế, thầm nghĩ không biết dạo này vận số thế nào mà có thể gặp người đàn ông này hai ngày liên tiếp.

Đang ngồi ngẩn ra thì người ngồi bên lên tiếng.

“Tay có đau không?”

Túc Nghệ sửng sốt: “Gì cơ?”

Chử Ưng: “Đánh người, tay có đau không?”

“…” Hóa ra là bị anh ấy thấy mất rồi sao!

Lúc đó tối như vậy! Anh ấy cũng nhìn được hả?!

Cô hắng giọng: “Không đau, thực ra em chỉ cầm túi đập nhẹ mấy cái, không hề động thủ.” Mấy chữ cuối cố gắng nhấn giọng thật mạnh.

Chử Ưng cảm thấy Túc Nghệ thật là có bản lãnh.

Bất luận cảm xúc đang sôi trào thế nào, tán gẫu với cô mấy câu xong cũng liền bình thường trở lại.

Về tới khu nhà, vẫn giống như hôm qua, anh tiễn người về tới tận cửa.

Túc Nghệ cực kỳ không nỡ vẫy tay chào anh.

Người đàn ông lại có vẻ chưa định về ngay, anh đút một tay vào túi rồi hỏi: “Thứ Tư có rảnh không?”

Túc Nghệ chớp chớp mắt nhìn anh.

Chử Ưng hỏi tiếp: “Cùng ăn cơm nhé?”

Mắt Túc Nghệ sáng lên chỉ trong khoảnh khắc: “… Thứ Tư phim “Sóng ngầm” khai máy.”

Hai chữ “thất vọng” được cô viết rõ mồn một trên mặt như chỉ sợ người đàn ông không hiểu.

Chử Ưng ừ một tiếng nhẹ nhàng rồi giục cô: “Vào nhà đi.”

**

Lần đầu tiên Chử Ưng hẹn cô! Đã tiêu tùng! Như vậy đấy!!

Lúc Túc Nghệ tới Thượng Hải, cả người vẫn còn chìm trong dòng cảm xúc bi thương.

Chuyến này quay, mất tận gần ba tháng.

Tận ba tháng cô không được nhìn thấy Chử Ưng.

An Tuyền đi theo sau cô hỏi: “Chị Nghệ, chị không sao chứ? Trông sắc mặt chị hơi kém đấy.”

Túc Nghệ đứng thẳng lưng lên lắc đầu: “Không sao hết.”

Ngô Tuyết: “Đi thôi, xe chắc đã tới rồi đấy.”

Lên xe, Túc Nghệ nhắm mắt lại định ngủ bù, nghe người ngồi bên thở dài một tiếng thật mỏng manh.

Cô mở mắt ra nhìn: “Chị sao vậy? Từ sau tối hôm đó cứ thấy chị là lạ.”

Sau tối đó, cô hỏi chuyện Ngô Tuyết đưa Lưu Minh Hạo về, chị đều chỉ đáp một hai câu chiếu lệ rồi cho qua.

Ngô Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có gì.”

“Đám cưới đã chọn được ngày chưa? Chúng ta chuyến này chắc phải mất mấy tháng, không ảnh hưởng tới ngày tốt của chị chứ?” Cô cười vui vẻ hỏi.

Ngô Tuyết: “Không đâu, cô mau ngủ bù một giấc đi, tối nay đoàn phim tổ chức liên hoan đấy.”

Đoàn phim bố trí ở tại một khách sạn bốn sao, ngay gần phim trường, điều kiện ăn ở tương đối thoải mái.

Túc Nghệ vừa tới được khách sạn liền vùi đầu ngủ quên trời đất.

Đến lúc cô dậy, mắt nhắm mắt mở kiểm tra điện thoại.

Màn hình có một thông báo từ weibo.

[Chử Ưng share weibo @Túc Nghệ // Mỗi ngày chụp một ảnh ven đường: Kỳ này nội dung ảnh là Thỏ nữ lang, hahahahahahaha!!!]

*Chữ sau dấu // là bài đăng gốc, “Mỗi ngày…” là tên nick, Thỏ nữ lang cũng giống như cách gọi Mưu nữ lang, Tinh nữ lang trong thực tế nhưng thỏ ở đây chỉ là con thỏ

Hàng mi cô chớp chớp chớp.

?

!!!?

Nháy mắt tỉnh cả người!

Sau đó túm chặt điện thoại, mở khóa màn hình, vào weibo, kiểm tra các bài @, một chuỗi hành động liền mạch.

Bài weibo gốc đăng hai tấm ảnh.

Trong ảnh, Túc Nghệ đeo tai thỏ, Chử Ưng xách một túi mua hàng, không nhìn thấy bên trong có gì.

Nhưng cô biết, trong túi là băng đô tai gấu, cái băng đô đó giờ đang nằm ngay trong vali hành lý của cô kia kìa.

Bài share này của Chử Ưng có tới tận hai nghìn bình luận.

“Dáng người này, chân này, không phải Túc Nghệ, tao ăn cứt.”

“… Sao tao thấy ngọt chết đi được thế nhỉ???”

“Lợi hại, vậy nên cái mũ xanh phen này nên chụp cho Lương Bác hay cho Chử tổng đây?”

Giờ cứ nhìn thấy cái tên Lương Bác này Túc Nghệ lại thấy buồn nôn.

Từ sau bữa đuổi Lương Bác trước cửa nhà đi, anh ta rất chăm chỉ bày trò làm màu với weibo của Túc Nghệ, tự biên tự diễn một đề tài lên hot search.

Túc Nghệ cảm thấy người này chỉ làm ngôi sao nổi tiếng nhờ đông fan thật quá lãng phí nhân tài, giải ảnh đế năm nay trao cho anh ta đi được không?

*ảnh đế: tên gọi người được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất của các giải thưởng điện ảnh – truyền hình ở Trung Quốc. Tương tự, giải ảnh hậu là giải cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. (Hiểu nôm na là ông hoàng, bà hậu của màn ảnh:D)

Còn chưa nghĩ ra nên bình luận gì dưới bài đăng thì chuông cửa đã kêu lên đinh tai không ngừng.

“Em và Chử Ưng đã xác định quan hệ rồi à?” Ngô Tuyết vừa vào cửa liền hỏi.

Túc Nghệ: “Không ạ…”

“Thế anh ta làm vậy trên weibo là thế quái nào?” Ngô Tuyết nói xong liền lật chăn của cô lên, “Em còn ngủ à! Mau dậy ăn cơm.”

Túc Nghệ quyết định sẽ suy nghĩ cẩn thận nên bình luận gì trên đường đi sau. Cô chọn đại một bộ đồ trong vali thay vào rồi theo Ngô Tuyết ra khỏi phòng.

Trong lúc chờ thang máy.

“Chị Nghệ, khéo vậy, chị cũng ở khách sạn này à?”

Một giọng nói mềm mại vang lên ngay bên sườn.

Quay đầu lại nhìn, đúng là Từ Thiến Lam ăn mặc yêu kiều quyến rũ và Lâm tỷ, người đại diện của cô ta.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN