Anh Ấy Là Của Tôi - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
214


Anh Ấy Là Của Tôi


Chương 20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tâm trạng Túc Nghệ đang tốt, chỉ cười chào lại, không nói gì.

Lúc ra khỏi cửa, Ngô Tuyết cứ luôn miệng giục, hơn nữa lần này chỉ là một bữa tiệc bình thường trước khi khởi quay, nói dăm ba câu chuyện về nội dung phim, không có sự xuất hiện của truyền thông nên cô chỉ mặc áo phông trắng và quần jeans xám bình thường, góc áo phải nhét trong quần, thân hình đẹp lung linh và đôi chân dài miên man cực kỳ bắt mắt.

Từ Thiến Lam mặc một chiếc váy đỏ hai dây, tay cầm ví cầm tay của một thương hiệu lớn, trang điểm kỹ càng, không giống đi tiệc mà giống chuẩn bị đi thảm đỏ hơn.

Lâm tỷ đi đằng sau cô ta cười chào hỏi: “Tiểu Nghệ à, lâu lắm không gặp.”

Túc Nghệ liếc nhìn chị ta một cái, không cười nổi, hờ hững dạ một tiếng.

Bốn người cùng nhau vào thang máy.

Đứng trong thang máy, mùi nước hoa trên người Từ Thiến Lam càng trở nên nồng nặc hơn, Túc Nghệ cố nhịn thở, cửa thang máy vừa mở liền lao ngay ra ngoài.

Xe đoàn phim sắp xếp cho đang chờ ở ngoài. Vì các diễn viên đều ở tại khách sạn này nên bố trí liền mấy chiếc, ai xuống trước vào ngồi trước, xe đầy thì đi.

Chiếc đầu tiên vừa khéo đang trống hai chỗ, Túc Nghệ đang định lên ngồi thì một bóng người màu đỏ đi vượt qua mặt.

Chân Từ Thiến Lam đã đặt lên xe rồi mới vờ như nhớ ra gì đó, quay đầu lại bảo: “Chị Nghệ, em với chị lên trước đi, để Lâm tỷ và cô ấy ngồi xe sau.” Nói xong, cô ta đánh cằm về phía Ngô Tuyết, ra dấu “cô ấy” trong miệng mình là người đó.

Lý Mẫn, nam chính, nam phụ và hai người đại diện của họ ngồi trên xe đều im lặng nhìn sang phía này.

Túc Nghệ đáp: “Không cần, cô và người đại diện của cô cứ đi trước đi.”

Xe phóng bụi chạy đi, Túc Nghệ lên chiếc xe sau, chào hỏi tài xế: “Bác tài, chúc buổi chiều tốt lành, cơm nước gì chưa ạ?”

Có lẽ là không ngờ người nổi tiếng lại thân thiện chào hỏi mình, bác tài ngẩn ra một chốc rồi mới gật đầu: “Chưa ăn cơ, chở các cô xong mới đi ăn.”

Túc Nghệ ngồi vào góc trong hàng cuối cùng, vắt chéo chân, tay chống đầu, mỉm cười share bài Chử Ưng đăng lên weibo.

[Túc Nghệ V: /gấu mèo /tim // Chử Ưng: @Túc Nghệ]

Hai người cứ như đang chơi ngôn ngữ của người câm vậy, một câu cũng không nói thêm.

Ngô Tuyết ngồi xuống cạnh cô, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì điện thoại đã kêu ting lên một tiếng, sức chú ý của chị dồn hết vào màn hình.

Sau khi nhìn thấy rõ nội dung, chị quay sang nhè thắt lưng người ngồi bên nhéo một nhéo.

“Cô coi chị là chết rồi đấy hả? Trước khi share bài không thể nói trước với chị một tiếng được à?” Ngô Tuyết nói.

Túc Nghệ: “Nói với chị, chị đâu có cho em đăng.”

“Cũng thông minh đấy.” Ngô Tuyết cười mỉa một tiếng, “Nếu lỡ sau này cô với Chử Ưng không thành thì cứ ngồi chờ bị người ta cười vào mặt đi.”

Túc Nghệ vẫn tỉnh bơ.

Cô thực sự không thấy sao cả, chỉ cần Chử Ưng chịu đi một bước, cô có phải đi 999 bước cũng không sợ mệt.

Năm phút sau, một cô gái trẻ khác lên xe. Cô gái này mặc một chiếc váy trắng, tết tóc hai bên, là nữ chính của phim, tên là Trình An An, một diễn viên trẻ vừa mới ra mắt, tốt nghiệp chính quy, cha mẹ đều là diễn viên kỳ cựu, xuất thân xem như là khá tốt, rất phù hợp với thiết lập nhân vật của nữ chính của “Sóng ngầm”, nghe nói là nhân vật chủ chốt đầu tiên xác định được người diễn.

Giọng Trình An An rất mềm mại: “Chị Nghệ, chào chị ạ.”

Túc Nghệ cười lại với cô ấy: “Chào em.”

Trình An An ngồi xuống rồi quay người lại, vẻ mặt hơi hơi thẹn thùng: “Chị Nghệ ơi, em với chị thêm Weixin nhau nhé được không? Thực ra em vẫn luôn rất thích chị.”

“Tất nhiên là được.” Túc Nghệ đưa điện thoại qua cho cô ấy quét mã QR.

Một chốc sau lại tới thêm hai diễn viên phụ và một phó đạo diễn nữa, xe đầy chỗ liền chạy tới khách sạn.

Bữa tiệc được tổ chức ở một khách sạn lớn.

Túc Nghệ chờ mọi người tới, sau khi ai vào chỗ nấy rồi thì trên bàn vẫn còn trống bốn ghế nữa.

Nam chính của “Sóng ngầm”, một gián điệp ngầm, là một người đàn ông tuổi gần bốn mươi, từng nhận giải ảnh đế, tên là Ngô Kha. Anh cười hỏi: “Sao còn trống mấy chỗ thế kia?”

“Là do phía đầu tư cũng muốn tới dự đó mà.” Phó đạo diễn cũng cười đáp lại, “Chờ thêm một chút, vừa mới gọi báo đang trên đường tới rồi.”

Ngồi rảnh rỗi Túc Nghệ mới phát hiện ra là thiếu mất một người. Cô nghiêng đầu sang hỏi Ngô Tuyết: “An Tuyền đâu ạ?”

Ngô Tuyết nói: “Bảo là bụng khó chịu, ở lại khách sạn nằm nghỉ rồi.”

“Hai người đang thì thầm gì vậy?” Từ Thiến Lam ngồi kế bên cười nói xen vào, chỉ một câu đã làm mọi người đổ dồn hết lại nhìn bên này.

Ngô Kha nói: “Tiểu Nghệ hôm nay ăn mặc giản dị thật.”

“Phải đấy.” Từ Thiến Lam chỉnh chỉnh lại dây váy rồi bảo, “Chị Nghệ đẹp, mặc gì nhìn cũng xinh.”

Túc Nghệ thoải mái đáp lại: “Đâu đẹp bằng An An đâu, thanh thủy phù dung, tuổi trẻ thật là tốt.”

*thanh thủy phù dung: lấy ý từ câu thơ “Thanh thủy xuất phù dung” của Lý Bạch tả đóa sen mọc lên từ trong nước trong, đẹp giản dị, tự nhiên, không cần phải cầu kỳ tô vẽ thêm gì nữa.

Cô không phải diễn viên chính, chẳng mong cướp phần nổi bật của người khác, cũng không thích người khác soi mói, nói đểu mình.

Trình An An cười ý nhị: “Em hôm nay là học theo cách ăn vận của chị Nghệ trong phim “Mới không bằng cũ” đấy, em cũng cảm thấy rất đẹp.”

Túc Nghệ: “…”

Đúng rồi, chẳng trách ban nãy cô thấy sao mà quen mắt thế, chẳng phải chính là tạo hình vai diễn tiểu tam của cô đó sao.

Trình An An này đúng là fan của cô thật sao?

Cửa lớn mở ra, trước thấy một người phục vụ đứng mở cửa xuất hiện rồi sau mới thấy một người đàn ông mặc tây trang đi giày da bước vào.

Tóc của anh được chải gọn gàng ra sau đầu, đang chỉnh lại khuy áo ở cổ tay.

Túc Nghệ tròn mắt xong liền giật mình, vội vàng quay đầu đi, giọng điệu nghiêm túc: “Tiểu Tuyết Tuyết, mau che cho em, em vào nhà vệ sinh thay đồ.”

Vẻ mặt của Ngô Tuyết đúng là một lời khó nói hết.

Chử Ưng liếc một cái liền nhận ra ngay cái đầu nhỏ đang co đầu rụt cổ lại kia.

Lý Mẫn đứng dậy chào hỏi: “Chử tổng.”

Đạo diễn đã đứng rồi, những người còn lại tất nhiên cũng phải đứng lên theo. Phó đạo diễn mỉm cười: “Chử tổng, nào nào, mời ngài ngồi đây.”

Túc Nghệ đứng dậy, mặt vẫn cắm xuống sàn nhà.

“Không ngẩng nổi đầu à?” Người đàn ông đi tới gần bàn, giọng điệu trêu ghẹo.

“…” Túc Nghệ ngẩng đầu lên, cười ngu ngơ với anh, so với người ban nãy mới ngồi trên ghế bắt chéo chân đúng là hai người khác hẳn nhau.

Lý Mẫn hỏi: “Ngài và Tiểu Nghệ quen nhau à?”

“Ừm,” Chử Ưng nhìn người trước mặt, tủm tỉm cười, “rất quen.”

Lý Mẫn không hay xem weibo nhưng diễn viên quanh bàn thì đều là khách quen của weibo cả, ai cũng biết màn tung hứng của hai người trên đó hôm nay.

Giờ Chử Ưng nói câu này, quan hệ của hai người cơ bản đã được chứng thực.

Nhưng đương sự Túc Nghệ thì không cảm thấy như vậy. Người quen Chử Ưng nhiều lắm, chỉ riêng những chiến hữu cô từng gặp mặt cũng đã đầy một xe tải.

Mục tiêu của cô rất kiên định… phải làm người quen thân thiết nhất đó đó của Chử Ưng.

Chử Ưng không phải chỉ đi một mình, ngoài hai vị trợ lý còn có một người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm ngồi cạnh Chử Ưng.

Phó đạo diễn giới thiệu Chử Ưng xong liền chuyển sang giới thiệu vị kia: “Đây là Kỳ tổng, phó tổng giám đốc của công ty giải trí Chử thị.”

Kỳ tổng cười một vòng với cả bản người. Túc Nghệ nhạy cảm phát hiện đối phương dừng lại khi nhìn Từ Thiến Lam lâu hơn một chút.

Cô chau mày, ngồi yên chờ đồ ăn được mang lên, tay giấu dưới gầm bàn giống tụi học sinh nghịch điện thoại.

Phía đối diện nhanh chóng có tiếng điện thoại kêu ting một tiếng.

Chử Ưng lấy điện thoại ra, cúi xuống nhìn.

Túc Nghệ nương nương: “Sao anh lại tới đây?”

Anh cứ thế mặc kệ phó đạo diễn ngồi bên thao thao bất tuyệt, cầm điện thoại nghịch, tỏ vẻ chẳng ngại một ai.

Phó đạo diễn cũng rất thức thời, xoay người sang tán gẫu với Kỳ tổng.

Chử Ưng: “Không phải đã nói sẽ mời em ăn cơm sao.”

Túc Nghệ nương nương: “!!!? Anh từ Bắc Kinh chạy tới Thượng Hải để mời em ăn cơm?”

Chử Ưng: “Không thể à?”

Túc Nghệ nương nương: “Không thể nào!”

Túc Nghệ nương nương: “Em mặc kệ, bữa này không tính, anh phải mời em bữa khác. [Đồ heo thối.jpg]”

Chử Ưng: “Được thôi.”

Trên bàn, Từ Thiến Lam nghiêng đầu, trước ngực cảnh xuân vô hạn, duyên dáng hỏi: “Kỳ tổng, lần này các ngài tới…”

Kỳ tổng: “Công ty có một chi nhánh ở đây, nay tới mở hội nghị, tiện thể đến xem tiến độ của mọi người.”

Cảm giác vui vẻ của Túc Nghệ lập tức bốc hơi phần lớn.

Thực ra, nghĩ lại là hiểu, Chử Ưng quản lý một công ty lớn như vậy, sao có thể vì mời cô ăn cơm mà chạy tới Thượng Hải chứ? Nhưng lúc nhận được đáp án, trong lòng vẫn khó nén nổi một chút thất vọng.

Chậc, người đàn ông này còn biết cả dỗ con gái cơ à?!

Không được, không thể, đừng thế, vốn đã đẹp trai rồi, không thể lại thêm cả điểm cộng kỹ năng tán gái nữa!

Túc Nghệ nương nương: “[ôi, đàn ông. jpg]”

Nhìn thấy khuôn mặt châm biếm của nhân vật trong ảnh, Chử Ưng thực sự rất muốn xem thử trong điện thoại của cô gái này rốt cuộc có bao nhiêu gói nhãn dán.

Đồ ăn được đưa lên đủ, đề tài câu chuyện cuối cùng cũng vào chính sự.

“Tiểu Nghệ.”

Đến tận lúc có ai đó gọi tên cô, Túc Nghệ mới dứt mặt ra khỏi màn hình điện thoại, người gọi cô là Lý Mẫn. Túc Nghệ khóa màn hình điện thoại lại: “Đạo diễn ạ, sao vậy ạ?”

“Sao ăn cơm mà cứ nghịch điện thoại mãi thế?” Lý Mẫn bảo, “Kịch bản đã xem kỹ rồi chứ?”

Túc Nghệ đáp: “Kỹ rồi ạ, thưa cô giáo, không tin cô giáo cứ rút một đoạn bắt em đọc thuộc đi ạ.”

Cả bản cười ầm ầm.

Ngô Kha nói: “Tiểu Nghệ thật hài hước.”

“Tôi mà là cô giáo của em thì chuyện đầu tiên tôi làm chính là tịch thu điện thoại ngay lập tức.” Lý Mẫn cười, “Được rồi, đừng nghịch nữa, nói chuyện nghiêm chỉnh đây. Nói trước nhé, lúc trước cũng đã nói với mọi người cả rồi, bất luận là diễn vai gì trong phim, người trong đoàn phim chúng ta tuyệt đối không được xen kẽ lịch trình đóng phim với tham gia hoạt động khác.”

“Tôi thì trước nay không hề xen kẽ lịch như vậy, rất dễ phân tâm, ảnh hưởng tới diễn xuất.” Từ Thiến Lam nói xong lại xoay xoay con ngươi, “Nghe nói chị Nghệ khi trước thường hay diễn xen lịch như vậy, thế mà vẫn phân tán làm tốt cả đôi bên được, thật quá lợi hại.”

Túc Nghệ quay sang mỉm cười: “Đúng là lợi hại như vậy đấy.”

“…” Những lời nghĩ sẵn để nói đều không thể nói tiếp được, Từ Thiến Lam ngậm ngùi im miệng.

Giữa bữa ăn, Túc Nghệ đứng dậy đi vệ sinh một chuyến.

Không ngờ đi ra ngoài lại gặp một vị người quen cũ, đối phương rõ ràng là đến tìm cô, đứng bên ngoài, vừa thấy cô liền cười giả lả đầy giả tạo: “Dạo này hợp đồng đóng phim đến liên tục nhỉ, trước xin chúc mừng em nhé.”

Vị người quen cũ này chính là Lâm tỷ, người đại diện của Từ Thiến Lam đồng thời cũng chính là người đại diện đầu tiên của Túc Nghệ.

“Em xem em đấy, trước hồi ở với chị còn khăng khăng một mực như vậy, giờ chẳng phải cũng chơi mánh này hay sao?” Lâm tỷ cười mỉa mai, “Em mà chịu sớm một chút thì tuyệt đối không chỉ có chút thành tích như hiện giờ, Ngô Tuyết quá non, không nâng em vụt sáng nổi đâu.”

Túc Nghệ dừng chân, xoay người lại.

“Người tài giỏi như chị sống ở thời này thật là đáng tiếc,” cô không buồn che giấu sự khinh thường, mỉa mai lại, “dù sao giờ người như chị người ta toàn gọi là ma cô, đâu có dễ nghe như cái tên “tú bà” thời xưa.”

*ma cô: kẻ làm nghề dẫn gái điếm cho khách làng chơi (từ này là tiếng Việt nhé)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN