Anh Ấy Là Của Tôi - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
175


Anh Ấy Là Của Tôi


Chương 21


Trở lại bàn tiệc, Ngô Tuyết lau miệng, nghiêng người qua hỏi: “Em không chọc Lâm Hà tức chết đấy chứ?”

Lâm Hà là tên của Lâm tỷ.

“Chị mở thiên lý nhãn đấy à?” Túc Nghệ uống một ngụm nước.

Ngô Tuyết cười: “Dạo trước chị ta có ý liên hệ với em mà.”

Túc Nghệ: “Sao em không biết?”

“Vì chị ngăn lại.” Ngô Tuyết gắp miếng thịt thăn rán sốt chua ngọt từ bát cô sang bát chị ấy rồi nói tiếp, “Sợ cô cắm sừng cho chị đấy. Bảo này, cái thứ này toàn là bột mì cả thôi, đừng ăn.”

Túc Nghệ lưu luyến nhìn chăm chăm theo miếng thịt.

Quay đầu lại mới phát hiện đĩa thịt thăn rán sốt cà chua vừa khéo xoay đến đúng trước mặt mình.

Chử Ưng thu tay lại, vẻ mặt thản nhiên: “Ăn chút đi.”

Thấy Túc Nghệ cười tủm tỉm gắp thịt ăn, cả bàn người bất giác có cảm tưởng vừa bị tọng cả một vốc “cẩu lương” vào họng.

Lúc Lâm Hà quay về, mọi chuyện đã bình thường trở lại, chị ta vừa ngồi xuống liền nâng chén rượu lên đứng dậy: “Lam Lam vẫn là người mới, có thể tham gia đoàn phim lớn như thế này, thực sự phải cảm ơn phía mọi người đã ưu ái.”

Từ Thiến Lam cũng đứng dậy theo ngay, lúng túng cười: “Vâng, trước xin kính đạo diễn Lý một ly.”

Lý Mẫn không ham hố trò xã giao kiểu này nhưng không muốn phim còn chưa quay mà quan hệ với diễn viên đã sứt mẻ, bèn nâng chén nhấp hai nhấp với Từ Thiến Lam.

“Cả biên kịch nữa…”

Từ Thiến Lam cứ thế nâng chén kính hết đạo diễn tới diễn viên chính, từ diễn viên chính tới phía nhà đầu tư.

Cuối cùng, cô ta cũng kính rượu đến Chử Ưng.

Chử Ưng chẳng buồn nhìn lại: “Không cần, tôi không uống.”

Giọng điệu của anh chẳng mấy thân thiện, Từ Thiến Lam lâm vào thế khó, lúng túng cầm chén rượu, đưa mắt nhìn Lý Mẫn cầu cứu.

Kỳ tổng đảo tròng mắt một vòng rồi cởi mở nói: “Ngài ấy xưa nay không uống rượu, không sao, có lòng là được rồi.”

Từ Thiến Lam chúc rượu một vòng, gò má hây hây đỏ, ngượng ngùng quay về chỗ ngồi của mình.

Túc Nghệ chống cằm, thờ ơ ngồi xem.

Một bữa liên hoan của đoàn làm phim đang yên đang lành bỗng biến thành tiệc uống rượu tiếp khách, bao năm rồi, Lâm Hà này vẫn cứ y như vậy, chẳng thấy khác gì.

Điện thoại bỗng rung lên một tiếng.

Chử Ưng: “Em đừng kính rượu.”

Chử Ưng: “Tửu lượng của em kém lắm.”

Túc Nghệ đè ngón trỏ lên môi, bật một tiếng cười khẽ.

Túc Nghệ nương nương: “Không sao, uống say thì anh có thể đưa em về khách sạn.”

Chử Ưng: “Không say cũng sẽ đưa em về.”

“Tiểu Nghệ cười gì thế?” Ngô Kha hỏi.

Túc Nghệ cố nhịn cười, lắc lắc đầu: “Không có gì ạ.”

“Anh thấy cả kịch bản này, nhân vật đáng chờ mong nhất là của em đấy.” Ngô Kha cười mỉm chỉ với cô, “Rất thách thức.”

Túc Nghệ đáp: “Đúng vậy, em cũng rất thích nhân vật của mình.”

“Trong đó có mấy cảnh em quyến rũ anh,” Ngô Kha nửa đùa nửa thật, “rất chờ mong màn thể hiện của em.”

Ngô Kha là một người cực kỳ mâu thuẫn. Nếu bảo anh ta EQ cao, vậy thì màn ăn ý qua lại giữa Chử Ưng và Túc Nghệ ban nãy đã rõ rành rành như vậy, anh ta lại còn vẫn đâm đầu vào trêu ghẹo cô; nếu bảo anh ta EQ thấp, vậy thì từng lén ngủ với vô số nữ minh tinh như thế nhưng lại giỏi quan hệ với truyền thông tới mức chưa từng bị vạch mặt.

Vì có một người đại diện nhạy tin, Túc Nghệ cũng từng được nghe phong thanh về chuyện của anh ta.

Cô cười đáp: “Anh là tiền bối lão làng, được diễn cùng anh là vinh hạnh của em.”

Bỗng có tiếng bàn ghế dịch chuyển ma sát rít lên chói tai.

Mọi người đổ dồn lại nhìn, Chử Ưng tự nhiên như không, chùi miệng mấy cái rồi bảo: “Tôi nhớ không nhầm thì Từ… không phải đã bị thay rồi sao?” Anh giữa chừng phải dừng lại mấy giây vì không nhớ nổi tên của cô diễn viên kia.

“Là tôi sắp xếp cô ấy vào.” Kỳ tổng ngồi bên cười đáp, “Trình độ diễn xuất của Tiểu Lam không tồi, diễn viên giỏi không thể để lãng phí được.”

Chử Ưng liếc nhìn ông ta, giọng điệu không có gì đặc biệt nhưng nghe xong lại cảm thấy rất áp lực: “Lần sau, bất kể là chuyện gì, đều phải xin phép qua tôi trước.”

Bị nói trước mặt nhiều người như vậy, vẻ mặt Kỳ tổng có phần sượng sùng.

Xong bữa tiệc, mọi người lũ lượt theo đuôi Chử Ưng rời khỏi phòng ăn.

Túc Nghệ đi cuối đoàn người, sợ anh cứ thế đi về mất nên vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh.

Đoàn người phía trước bỗng dừng lại.

Chử Ưng quay người lại, giọng trầm ấm: “Lại đây.”

Hai người, giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cứ thế sánh vai nhau ra về.

Phó đạo diễn hỏi: “Xem ra quan hệ của Tiểu Nghệ và Chử tổng quả thực rất tốt nhỉ?”

Ngô Tuyết giật giật khóe môi: “Quả thực không tồi…”

Lâm Hà xanh mặt leo lên xe.

Từ Thiến Lam vừa ngồi xuống liền mở miệng hỏi ngay: “Túc Nghệ và Chử Ưng thực sự đang ở bên nhau à?!”

Lâm Hà đáp cộc lốc: “Không biết.”

“Sao cô ta móc nối được vậy chứ?” Giọng điệu của Từ Thiến Lam cũng khá khó chịu, “Không phải chị bảo không móc nối được với anh ta sao?”

Trước khi móc nối với Kỳ tổng, bọn họ đã nghe ngóng được tin thái tử gia của Chử thị đã xuất ngũ, trở về mới mấy tháng đã được sắp xếp cho ngồi ghế to.

Ban đầu Lâm Hà muốn móc nối với Chử Ưng nhưng cuối cùng, đừng nói là móc nối, nói lên nói xuống mãi, đến số điện thoại của anh ta cũng không xin được, vậy nên đành phải chuyển sang phương án khác, đi tìm Kỳ tổng.

“Tôi không móc nối được. Túc Nghệ có bản lĩnh, có ưu thế của mình, chịu chơi bỏ vốn gốc, trách gì tôi hả?” Lâm Hà hừ một tiếng, liếc xéo đối phương, “Không thì cô cũng đi sửa môi cho giống Túc Nghệ đi, môi cô mỏng quá, tô son vào trông rõ chán.”

Từ Thiến Lam cắn cắn môi, chần chừ đáp: “… Biết rồi.”

**

Chử Ưng lái một chiếc Benz G65 tới, là xe tạm thời do chi nhánh của công ty chuẩn bị cho anh.

Chỗ kính chiếu hậu treo một miếng phật bài. Túc Nghệ gảy gảy nghịch nó, tiện tay bật nhạc, từ lúc lên xe, môi không lúc nào thôi cười.

Chử Ưng hỏi: “Cười gì thế?”

Túc Nghệ trêu: “Cười anh đường đường là ông chủ lớn mà lái chiếc xe còn chẳng đắt bằng của nhân viên.”

Chử Ưng cũng cười: “Em cũng biết về xe hả?”

“Biết chứ,” Túc Nghệ đáp, “xe việt dã là em đều biết hết.”

Chạy khỏi bãi đỗ xe, ngay gần đó là ngã tư đường, hơi tắc một chút. Chử Ưng chống một tay lên mép cửa sổ hỏi: “Thích xe việt dã hả?”

Cửa sổ xe không đóng, gió buổi tối thổi vào rất mát, tóc Túc Nghệ bay phần phật ra sau.

Chủ của xe này treo phật bài trong xe nhưng list nhạc thì toàn là heavy metal, Túc Nghệ lắc lư đầu theo điệu nhạc.

“Thích,” cô cười, giọng nói theo gió thổi vào tai Chử Ưng, “giống như anh vậy, rất thích.”

Mãi một hồi không thấy ai đáp lại câu nào, Túc Nghệ mới cười cười quay đầu sang: “Anh đáp lại câu gì đi chứ, làm em xấu hổ quá đi…”

Càng nói về cuối câu, giọng càng nhỏ lại.

Chử Ưng đang nhìn cô, ánh mắt đầy ý trêu tức.

“Khỏe hả?” Anh hỏi, “Có muốn thử không?”

*khỏe – thích: chơi từ nhiều nghĩa

……

Túc Nghệ sợ chảy máu mũi, vội vàng khịt khịt mấy cái: “Thử chứ!! Em muốn thử!!!”

Mười phút sau, Túc Nghệ ngồi vào chỗ ghế lái.

“…………”

Chử Ưng nhíu mày: “Thế nào, không biết lái à?”

“… Biết,” cô lí nhí mở miệng, “anh bảo là thử cái này à?”

“Không thì em nghĩ là cái nào?” Chử Ưng hỏi, “Chiếc của anh hả?”

Không phải chiếc của anh.

Là anh cơ!!!

Bà đây muốn thử anh!!!

Tức quá!

Túc Nghệ thẳng cổ nghiêm mặt, chỉnh lại ghế ngồi, nhấn chân ga, xe phóng vù đi.

“Chậm thôi,” Chử Ưng chau mày, khoanh hai tay trước ngực, “đi quá giới hạn tốc độ mất đấy.”

“Không quá đâu,” vô lăng xoay một chút, vượt xe, “Chưa tới 50 dặm, chúng ta nhiều lắm chỉ mới bốn chín thôi.”

Chử Ưng giảm tiếng nhạc: “Đừng đi quá, nguy hiểm lắm.”

Tiếng cười khúc khích của Túc Nghệ văng vẳng trong xe: “Vâng, thưa huấn luyện viên.”

Xe về tới khách sạn, hữu kinh vô hiểm.

Đang chuẩn bị chạy vào chỗ đậu xe tạm thời của khách sạn thì Chử Ưng bảo: “Chạy xuống bãi đỗ xe ngầm đi.”

Túc Nghệ ờm một tiếng, đánh tay lái rẽ.

Dừng xe, Chử Ưng cởi dây an toàn: “Tắt động cơ đi.”

Túc Nghệ ngoan ngoãn tắt động cơ rồi xuống xe: “Em lên nhé.”

Chử Ưng không nói gì, như thể vừa sực nhớ ra, đi vòng ra sau xe.

Túc Nghệ lưu luyến đi mấy bước lại ngoái đầu về nhìn, anh đang loay hoay đằng sau cốp xe lấy gì đó.

Anh chống một bên tay, đường nét cơ bắp trên cánh tay cân xứng, chắc khỏe.

Túc Nghệ bất giác nuốt nước bọt, đấu tranh nội tâm ba giây rồi đứng hẳn lại.

Cô vuốt hết tóc từ đằng trước gọn ra sau rồi lấy dây thun trong túi ra cột lại.

Cuối cùng đi lộn ngược trở về.

Cô đi lại đằng sau xe, đứng trước mặt Chử Ưng.

Khom người, tháo dây giầy trắng ra rồi thắt lại.

Chử Ưng lấy được đồ gì đó từ sau cốp xe, quay đầu ra nhìn: “Em…”

Một cảm giác ấm áp dừng trên gò má phải.

Chử Ưng trước đây, lúc làm nhiệm vụ, dù ăn phải một phát đạn, mặt cũng không đổi sắc, thế mà giờ trên mặt bỗng xuất hiện một kỳ tích, anh trố mắt ra hai giây.

Môi của cô rất mềm, khi cả cơ thể kề sát lại gần, hương thơm tràn ngập trong cánh mũi.

Cô gái thơm xong, không nói thêm câu nào… co giò bỏ chạy.

Trong lúc chạy, tóc đuôi gà không ngừng lắc lư qua lại trước tầm nhìn của Ưng đội, không lọt ra ngoài khung hình chút nào.

Túc Nghệ xông vào thang máy, cuống quýt nhấn đóng cửa.

Hôn hôn!! Hôn!!!

Hôn!!!

Má Túc Nghệ đỏ ửng, xõa tóc ra, ngơ ngẩn cào cào mấy cái.

Còn chưa hết sung sướng, điện thoại trong túi bỗng ting một tiếng làm Túc Nghệ giật bắn mình.

Bật sáng màn hình lên xem.

[Chử Ưng: Bạn nhận được một tin nhắn mới.]

Để đảm bảo riêng tư, cô đã cài đặt chế độ khóa hiển thị màn hình, không thể đọc được nội dung tin nhắn từ các phần mềm chat.

Túc Nghệ di đầu ngón tay sang nút Home, tới tới lui lui vòng vo hai ba lượt.

Không thể, không được.

Cô không dám xem.

Lại ting thêm một tiếng nữa.

Túc Nghệ cuống lên, quẳng điện thoại vào lại trong túi.

… Giả vờ như người đi vắng, mai đi nhận sai sau được không?

Về tới phòng khách sạn, cô nhảy tót vào phòng ngủ, móc trong ba lô to ra một chiếc ipad.

Tối nay cô quyết tâm không xem điện thoại, làm một đêm chuẩn bị để hồi sinh.

Mở khóa ipad, tiện tay mở weibo, chuẩn bị đăng status ăn mừng.

Tài khoản đăng nhập trên ipad là nick phụ của cô, theo dõi rất nhiều tài khoản, ngay trang đầu là một bài viết đang rất được chú ý.

【weibo này không đặt tên V: 158cm và 192cm đúng là chênh lệch chiều cao dễ thương nhất, lúc nào cũng có thể nhào vào lòng bạn trai để ôm hôn, bế bổng lên cao ~ [hình ảnh]】

Con gái vóc người thấp đúng là rất dễ thương, như Ngô Tuyết chẳng hạn, 1m59, bình thường Túc Nghệ rất thích xoa đầu chị ấy rồi ôm vào trong lòng xoa xoa.

Nhưng bình luận đứng top thì lại không mấy thân thiện.

【 Muốn ôm ôm: Phải đấy, phải đấy, thật đau lòng cho mấy bạn gái cao, bạn trai cũng chẳng dễ tìm hahahaha! 】

Túc Nghệ hừ một tiếng, gõ nhoay nhoáy đáp trả.

【 Nhất Túc: Cao thì đã làm sao, nếu muốn hôn trộm người ta chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao?】

Vừa đắc ý dào dạt nhấn gửi thì chuông cửa kêu lên một tiếng.

Xem thử giờ, đến giờ này thì chắc là Ngô Tuyết tới đưa mặt nạ rồi.

Túc Nghệ vô tư đi mở cửa, tiện tay khóa màn hình ipad lại rồi ngẩng đầu lên.

Người đàn ông ngoài cửa đang nhíu mày với cô.

………???

Túc Nghệ bất ngờ tròn mắt, lén lút đưa tay ra sau cửa, định đóng cánh cửa lại.

Nhưng người đối diện nhanh hơn cô nhiều, một bàn tay dày rộng tiến về phía cổ cô, giữ chặt sau gáy, buộc cô phải tiến về phía trước.

Còn chưa kịp nói gì, môi đã bị bịt kín.

Người đàn ông hôn không mấy thành thạo, mài mài qua lại cánh môi của cô.

Trong đầu Túc Nghệ vang lên chín mươi chín tiếng pháo nổ.

Là loại pháo mà lúc bay tới đỉnh sẽ kêu “đùng” một tiếng…

Chú thích:

*thịt thăn rán sốt chua ngọt (糖醋里脊): thịt thăn thái con chì, dần mềm, ướp hạt tiêu, trứng, đem tẩm bột rồi rán ngập dầu 2 lần, lần đầu để chín, lần hai để giòn, sau đó đảo trên bếp với sốt chua ngọt pha từ sốt cà chua, đường trắng và nước, có thể thêm chút bột để sốt sệt hơn. Cách làm: https://www.youtube.com/watch?v=KfUOt0JLBKM

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN