Anh Ấy Là Của Tôi - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Anh Ấy Là Của Tôi


Chương 25


Túc Nghệ lên weibo, chia sẻ lại thông cáo, tranh thủ lúc phim còn chưa bắt đầu quay, đi đọc dạo các bình luận, có khen có chê.

“Làm quá, chuyện có bao lớn mà phải đăng thông cáo, lại còn bảo là không gán ghép.”

“Nhưng Túc Nghệ quả thực vẫn luôn phủ nhận mà, chỉ có Lương Bác là luôn gây sự chú ý thôi, Túc Nghệ chẳng có chút động thái gì cả, hơn nữa sau khi thông cáo lên, mấy nick thương mại hóa kia lập tức liền xóa sạch những gì đã đăng, không phải chột dạ thì là gì.”

“Thật thương Lương Bác, phen này gặp phải loại phụ nữ cặn bã rồi.”

“Thương Nghệ của ta ghê, bị đứa mất não đu bám thì thôi, ngay cả bọn fan của mất não cũng không chịu tha cho nàng.”

“Mọi người chiến nhau rùm beng như vậy mà không ai phát hiện ra công ty chỉ làm sáng tỏ quan hệ giữa Túc Nghệ và Lương Bác, không làm sáng tỏ cái trùm gì gì kia hay sao…”

Nhịn đi, Túc Nghệ, mày phải nhịn, nhất định không được bấm like.

Túc Nghệ đè tay phải của mình lại, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân.

Có trời mới biết cô muốn đăng cả chục cái weibo để tường thuật trực tiếp hiện trường đến thế nào, ví dụ như…

“Chào mọi người, hôm nay tôi và Chử Ưng đã chụt chụt nhau đấy.”

Vân vân và mây mây.

Chỉ nghĩ thôi, Túc Nghệ đã thấy vui vui rồi. Cô khóa màn hình điện thoại, lấy dâu tây trong túi, đứng dậy, An Tuyền ngồi bên ngẩng đầu lên: “Chị Nghệ đi đâu vậy?”

Túc Nghệ đáp: “Chị ra nhìn xem đã quay chưa.”

“Chị ngồi đi,” An Tuyền bỏ đũa xuống, nuốt vội miếng cơm, “để em xem cho, quay em lại vào gọi chị.”

“Không cần, em ăn đi, đúng lúc chị đang ách bụng, ra ngoài đi dạo một chút.” Túc Nghệ tiện tay bốc vài quả dâu tây, bỏ cạnh bát của cô ấy, “Ăn xong thì ăn hoa quả này.”

Lúc ra tới ngoài, Ngô Tuyết đang đứng cạnh cửa gọi điện thoại, thái độ không được tốt.

Thấy cô, Ngô Tuyết nhướn nhướn lông mày thay cho chào hỏi rồi đi ra chỗ khác xa hơn nói chuyện tiếp.

Thấy Ngô Tuyết không định để mình biết nội dung cuộc thoại, Túc Nghệ cũng không nán lại lâu, đi thẳng tới chỗ Lý Mẫn: “Đạo diễn, ăn dâu tây không ạ?”

“Cô không thích ăn thứ này.” Lý Mẫn và một miếng cơm vào miệng, chẳng hề có chút nhã nhặn nào, “Không phải em bảo đến giờ cơm sẽ đi ra ngoài sao?”

“Không đi nữa ạ,” Túc Nghệ chống cằm, “chắc bị cho leo cây rồi.”

Lý Mẫn lườm cô một cái: “Hôm nay em chỉ còn một cảnh nữa thôi, để cô sắp xếp lại, cho em quay trước.”

Túc Nghệ: “Tốt thế cơ ạ?”

“Cho em về sớm nghỉ ngơi còn không muốn à?”

Túc Nghệ cười: “Muốn ạ.”

Quay xong cảnh của mình, Túc Nghệ rời phim trường, đang chuẩn bị lên xe thì bị một người vừa xuống từ một chiếc xe màu đen gọi giật lại.

Là một người đàn ông gầy gầy lùn lùn.

Cô nhìn ra phía sau, người đàn ông này từ xe bảo mẫu xuống, vậy chắc không phải là fan, cô đứng lại hỏi: “Có việc gì?”

“Tôi là người đại diện của Lương Bác,” người đàn ông cười, “có thời gian tâm sự chút chứ?”

“Không…”

“Có.” Ngô Tuyết ngắt lời cô, đẩy cô vào trong xe trước, “Hai chúng ta tâm sự.”

Đừng thấy Ngô Tuyết thấp mà tưởng, chị ấy thực sự rất khỏe, hơn nữa cô cũng chẳng muốn nói gì với người đại diện của Lương Bác, vào xe chui xuống ghế sau ngồi.

Mười phút sau, Ngô Tuyết lên xe.

“Tán gẫu gì vậy?”

“Còn có thể tán gẫu chuyện gì nữa.” Ngô Tuyết đóng cửa xe lại, “Bảo chúng ta phối hợp diễn trò, cho bên đó một bậc thềm để xuống, bảo là đồng nghiệp với đồng nghiệp phải giúp đỡ nhau.”

“Giúp quỷ gì.” Túc Nghệ vừa chơi Kaixinxiaoxiaole vừa nói, “Hôm nay thấy nhiều bạn trên mạng hiểu lý lẽ phỉ nhổ Lương Bác giúp em, tâm trạng em đến giờ vẫn còn thấy rất dễ chịu đây này, đám anti-fan hay bình luận dưới bài của em cũng vơi đi không ít.”

“Thế đã là gì, có khi còn anti quá lâu lại bỗng trở thành fan nữa kia.” Ngô Tuyết nói xong liền đổi giọng, “Phải rồi, chỗ tiền bên phía chị của em, chị gửi giúp em rồi.”

“Vâng.” Màn này lại không qua được, Túc Nghệ chọn chơi lại rồi tiếp tục vùi đầu vào game, nhớ ra nên hỏi, “Đồ cho bà cụ kia đã chuyển qua đó chưa ạ? Sang tháng sau là lập thu rồi.”

Ngô Tuyết gật đầu: “Đưa cả rồi.”

An Tuyền từ ghế phó lái ló đầu ra: “Các chị đang nói chuyện gì vậy ạ?”

“Không có gì.” Ngô Tuyết dựa người vào đệm lựng, không nói thêm câu nào nữa.

**

Chử Ưng vốn chỉ định ở lại Thượng Hải hai, ba ngày, kiểm tra hạng mục của công ty một chút, tiện thể gặp Túc Nghệ rồi sẽ về.

Không ngờ tới đây lại điều tra ra vấn đề, đành phải ở lại thanh tra kéo dài thêm.

Trong văn phòng, trợ lý pha cho anh một cốc cà phê, từ lúc cà phê được mang vào đến giờ, anh chưa hề đụng vào một giọt.

Ở bộ đội quen rồi, giờ không quen uống mấy thứ này.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, người đàn ông nhìn sang màn hình, khóe môi gợn thành một đường cong rất nhẹ, sau đó anh tắt trang tài liệu trên máy tính đi, cầm điện thoại lên.

“Chử Ưng, hôm nay anh có rảnh không?” Đầu bên kia khá yên tĩnh, không biết cô nàng trốn ở đâu gọi điện thoại cho anh.

Từ ngày Túc Nghệ bắt đầu quay phim tới nay, anh chỉ mới tới phim trường đúng một lần, lại còn phải vội vội vàng vàng về.

Anh cầm tờ lịch trình lên xem: “Sao thế?”

Túc Nghệ: “Nghe nói có một quán ăn rất ngon, chúng ta cùng đi thử nhé?”

Chử Ưng tựa lưng vào ghế, đang định nói thì bên kia có ai đó gọi tên Túc Nghệ, cô vội vàng bảo: “Đến lượt em diễn rồi, em cúp máy đây, anh làm việc thật tốt nhé.”

Cuộc gọi lập tức bị ngắt máy. Chử Ưng day day sống mũi rồi đứng dậy ấn nút gọi.

Trợ lý nhanh chóng đi vào: “Chử tổng, có chuyện gì sao ạ?”

Chử Ưng nói: “Để trống nửa ngày còn lại cho tôi.”

Trợ lý hỏi: “Đẩy cuộc họp với phòng nhân sự đi ạ?”

Họ vừa đến Thượng Hải thì sếp của anh ta liền nhận được một bức thư nặc danh tố cáo Kỳ phó tổng động tay vào một hạng mục nào đó nhưng chuyện này chỉ một mình Kỳ phó tổng thì nhất định không thể làm được, họ phải liên tục họp các phòng ban hòng tìm ra những kẻ dính líu, một mẻ tóm gọn, mấy ngày nay anh ta đọc báo cáo muốn ngất luôn, chứ nói gì tới sếp lớn.

“Đẩy đi.” Chử Ưng đáp, “Không được thì ở lâu thêm mấy ngày, không sao cả.”

Trợ lý: “Vâng, tôi sẽ đi thông báo ngay.”

Tới gần giờ cơm, Chử Ưng đứng dậy, vắt áo vét trên tay, đi khỏi văn phòng.

Trên đường, chuông điện thoại réo lên inh ỏi, đến tận lúc dừng xe chờ đèn đỏ anh mới nghe máy, tên người gọi cũng không cần xem: “Ừm.”

“Ưng đội,” người đàn ông ở đầu kia nói bằng giọng nôn nóng pha lẫn nức nở, “Anh có thể cho tôi mượn một khoản tiền không?”

Nhận ra giọng đối phương, sau khi qua đèn xanh, Chử Ưng liền chuyển xe qua làn dừng khẩn cấp.

Anh hỏi: “Sao vậy, tay có vấn đề gì à?”

“Không phải,” người đàn ông sụt sùi, “bà xã tôi bị ung thư bạch cầu, chi phí phẫu thuật hơi đắt đỏ.”

Chử Ưng im lặng một chốc: “Huy Tử, ông là người Thượng Hải phải không?”

“Đúng vậy.” Giọng Huy Tử nghèn nghẹt, “Ưng đội, anh giúp tôi đi, sau này tôi nhất định sẽ trả đủ lại cho anh.”

“Được rồi.” Chử Ưng khởi động xe, “Đang ở bệnh viện nào vậy?”

Huy Tử không ngờ chỉ mới gác điện thoại một lúc, đội trưởng của anh ta đã xuất hiện như Đức Phật giáng thế.

Chử Ưng nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh hỏi: “Tìm được tủy ghép chưa?”

“Tủy tìm đâu ra chứ, đành phải thử hóa trị trước xem sao.” Vành mắt Huy Tử nóng lên, “Ưng đội, tôi thật vô dụng, ngay cả tiền chữa bệnh cho vợ cũng không có.”

Chử Ưng nói: “Dẫn tôi đi gặp bác sĩ chủ trị đi.”

Vừa đúng lúc bác sĩ chủ trị đang định tan ca, nghe lý do họ tới, ông bỏ túi xuống, giở hồ sơ bệnh án ra.

Chồng của bệnh nhân này là một cựu binh đã xuất ngũ, tuổi chưa lớn nhưng đã xuất ngũ, bảo là lính, tay còn thiếu mất mấy ngón, nhìn là biết do bị chặt, giờ thời thế yên ổn, đi lính coi như là chịu khổ nhưng cũng chưa thấy ai lại chặt mất ngón tay.

Hai người đàn ông ai nấy đều vóc dáng cao to, tráng kiện, đứng cạnh nhau, cửa ra vào liền kẹt cứng.

Bác sĩ nói: “Quá trình hóa trị rất là cực khổ, mọi người nhất định phải khơi thông tâm lý thật tốt…”

“Bác sĩ,” Chử Ưng ngắt lời ông, “phiền bác sĩ giúp chúng tôi tìm tủy cấy ghép.”

Từ văn phòng bác sĩ ra, Huy Tử quỳ gối xuống lạy, Chử Ưng ngăn anh ta lại: “Làm gì thế?”

“Ưng đội,” Huy Tử không kiềm chế được cảm xúc, “tính cả bà xã tôi, anh đã cứu nhà chúng tôi hai mạng.”

“Tôi là đội trưởng của anh, tất nhiên phải lo lắng cho anh.” Chử Ưng đáp, “Nếu thấy ngại thì sau này cố gắng sống cho tốt, nỗ lực kiếm tiền trả lại cho tôi.”

Huy Tử vẫn để tóc húi cua, cơ bắp khỏe mạnh, nhìn là biết chưa từng buông thả, anh ta gật đầu lia lịa: “Anh yên tâm, dù có phải đi làm cướp cũng nhất định sẽ trả cho anh.”

Chử Ưng vỗ đầu anh ta một cái: “Có tay có chân, chỉ thiếu có mấy ngón đã muốn đi làm cướp rồi à? Muốn bị đánh hả?”

Huy Tử vừa khóc vừa cười: “Không làm cướp, tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ.”

Từ chối lời mời cơm chiều của Huy Tử, Chử Ưng quay về xe, chăm chú nhìn di động.

Không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào, đã hơn tám giờ tối.

Anh nhìn nhìn ảnh đại diện hình chú thỏ nhỏ trên màn hình, sau đó khởi động xe, cho xe chạy nhập vào làn.

**

“Được rồi, sao mấy bữa nay cứ đeo cái mặt như “khí phụ” vậy?” Cảnh hôm nay đã quay xong, Ngô Tuyết lại chỗ Túc Nghệ, nhéo nhéo mặt cô.

“Đừng nhéo, rơi hết phấn ra đấy.” Túc Nghệ trề môi lầu bầu, “Chẳng phải đúng là khí phụ hay sao?”

Ngô Tuyết cười nói: “Khí phụ là từ chỉ phụ nữ thời xưa bị chồng ruồng rẫy, đừng nói tới chồng, cô đã có bạn trai rồi sao?”

Một câu “Có rồi” đã ra đến miệng lại bị nuốt trở vào.

Chử Ưng có tính là bạn trai không?

“Hai người đã xác nhận quan hệ chưa?” Nhìn thấu suy nghĩ của Túc Nghệ, Ngô Tuyết tiếp tục hỏi, “Đã xác định là đang yêu đương rồi chứ?”

Hôn có tính là đã xác định quan hệ không?

Cô đắn đo rồi hỏi: “Thế nào mới coi là đang yêu đương?”

“Thì là một bên chủ động tỏ tình, bên kia đồng ý.”

“…” Vẻ mặt Túc Nghệ hết sức rắm rối, cô từng tỏ tình mấy lần nhưng hình như Chử Ưng chưa từng nói là đồng ý.

Thế là tâm trạng của cô lại càng down.

Về tới khách sạn, Túc Nghệ vừa đi vừa mò thẻ phòng, ngẩng đầu lên nhìn mới thấy có một người đàn ông đang đứng ngay trước cửa phòng mình.

Thoạt tiên cô giật mình, sau đó đi tới trước mặt anh hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Tìm em.” Chử Ưng có vẻ mệt, nói khản tiếng, “Có phải là tới muộn rồi không? Qua mất giờ cơm chiều rồi.”

Túc Nghệ quẹt thẻ mở cửa: “… Không muộn, đến sao không gọi cho em?”

“Sợ em đang quay,” anh đáp tự nhiên, “dù sao thì cứ đứng ở đây là sẽ đợi được em.”

Túc Nghệ cầm tay nắm cửa khựng lại.

Sau đấy, cô bất ngờ quay người, dựa lưng vào cánh cửa, hỏi anh: “Chử Ưng, anh có thể yêu đương với em không?”

Nụ hôn trước đó dù tính hay không tính cũng đều không sai.

Cô có thể bỏ nhiều thời gian hơn với Chử Ưng, nụ hôn trước không tính, cô sẽ cố gắng ở nụ hôn sau, hôn sau nữa, sau nữa nữa nữa…

Không đợi cô đếm xong, eo bỗng bị một bàn tay to túm, Chử Ưng áp cô lên cửa, hơi thở đàn ông bao chặt lấy cô.

Lông mày anh hơi nhíu lại: “Không phải chúng ta đang yêu đương rồi sao?”

Túc Nghệ dựa người vào mặt cửa, hai mắt chớp chớp.

Người đàn ông đang muốn hôn thì một đôi tay bé nhỏ áp lên hai bên má của anh.

Túc Nghệ cười tít mắt, ôm mặt anh, chụt chụt, mổ lên môi anh mấy cái.

Chử Ưng bật cười vì bị hôn, để cô hôn một lúc mới giữ đầu cô hôn lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN