Anh Ấy Là Của Tôi - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Anh Ấy Là Của Tôi


Chương 26


Người đàn ông mài môi của cô, động tác có thể coi là dịu dàng, có thể thấy là đang rất nỗ lực khắc chế, anh đưa tay ra sau thắt lưng chặn tay nắm cửa giúp cô.

Túc Nghệ nhịn cười, tự dặn lòng lúc đang hôn không được nhe răng, cô đang chuẩn bị nhắm mắt thì bỗng cảm thấy môi không còn trên môi nữa…

???

Hết, hết rồi???

Chử Ưng kéo người cô dậy, đỡ cô đứng thẳng lên rồi nhanh chóng tách nhau ra, bỏ túi đồ to dưới chân xuống bàn.

“Dâu tây.” Giọng anh rất bình thường.

Giờ cô không hề muốn ăn dâu tây một chút nào hết đâu, ơ kìa!

Người đàn ông thấy cô vẫn còn đứng đực ra: “Sao vậy?”

Túc Nghệ vụng trộm liếm liếm môi: “… Không có gì.”

“Ăn tối chưa?”

Cô nghĩ nghĩ rồi hỏi lại: “Anh ăn chưa?”

“Vẫn chưa.”

Mới ăn xong cơm hộp ở đoàn phim và vài quả dâu tây, Túc Nghệ trịnh trọng đáp: “Em cũng chưa ăn.”

Cô mở app nhà hàng, kéo một mạch, hình một mâm hải sản thập cẩm thu hút sự chú ý của cô, cô nuốt nước miếng hỏi: “Chúng ta đi ăn tôm hùm đất nhé?”

“Ừ.”

Ăn tôm hùm đất mà đeo khẩu trang thì rất phiền phức, cô đeo đại một chiếc kính râm và đội mũ thể thao vào.

Không ngờ vừa kéo cửa ra thì đụng ngay phải Ngô Tuyết, tay chị còn đang cầm một chiếc chén sứ.

“Sao em lại ra đây, khéo quá, chị có chén chí mà phù này…” Ngô Tuyết còn chưa nói xong, nhìn thấy người đứng sau Túc Nghệ, lập tức im bặt, mất một lúc mới nói được: “… Chử tổng, chào buổi tối.”

Chử Ưng gật gật đầu, coi như chào lại.

Ngô Tuyết chuyển sang nhìn Túc Nghệ, lập tức cười được ngay: “Đang muốn đi đâu đây?”

Túc Nghệ ho khẽ một tiếng: “Đi ăn cơm tối ạ.”

Cô nghệ sĩ nhà mình vừa mới ăn xong một hộp cơm to ở đoàn làm phim giờ lại muốn đi ăn nữa, Ngô Tuyết bực lắm: “Em…”

Mới nói được một chữ, Túc Nghệ đã liều mạng nháy nháy mắt.

Thế là Ngô Tuyết đành phải giật giật môi sửa lời: “Mang thêm một người có phiền không? Vừa hay tôi cũng chưa ăn.”

Quán tôm hùm đất đó không ở gần, phải đánh xe đi. Túc Nghệ vừa ngồi vào ghế phó lái thì nhận được tin nhắn ân cần hỏi han trên Weixin từ vị hành khách ngồi ghế sau.

Ngô Tuyết: “Vừa ăn xong một suất cơm hộp hai mươi sáu tệ, giờ lại muốn đi ăn khuya, em muốn làm chị tức chết hay muốn chính mình béo chết hả?”

Túc Nghệ nương nương: “Em chẳng qua chỉ muốn đi hẹn hò thôi, nghề phụ của chị là bóng đèn hay sao!”

Ngô Tuyết: “Em tưởng là chị muốn à? Phóng viên ngồi chực quanh em đông như vậy, ngay cả khẩu trang em cũng không đeo là sao?”

Túc Nghệ không nhắn lại, bỏ điện thoại vào túi rồi tì khuỷu tay lên hộp bỏ đồ, hai mắt nhìn thẳng vào Chử Ưng, đáy mắt sáng lấp lánh.

Biết đang bị nhìn, Chử Ưng hỏi: “Sao?”

“Gần đây hình như anh khá bận.” Túc Nghệ vẫn giữ nguyên tư thế cũ, “Em muốn nhìn anh nhiều một chút.”

Tốc độ xe chậm lại một chút.

Hiếm khi mới phân tâm một lần lúc lái xe, Chử Ưng để rảnh ra tay phải, muốn xoa tóc cô, không ngờ vừa đưa tay ra đã bị Túc Nghệ nắm.

Mười ngón đan chặt.

Túc Nghệ chỉ nắm chưa tới ba giây rồi nhanh chóng thả tay anh ra, cười tươi rói: “Được rồi, lái xe nghiêm chỉnh đi.”

Ngô Tuyết thật hối hận vì đã đi theo, không biết giờ xuống xe có còn kịp không.

Quán hải sản nằm kẹt giữa một loạt cửa hàng quần áo giầy dép nên rất dễ tìm.

Ba người chọn một chỗ ngồi trong góc, Chử Ưng cầm thực đơn, nhìn quét qua một lượt: “Hai suất tôm hùm đất, hơi cay là được.”

Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, vừa ghi vừa trộm ngắm anh: “Ngài muốn phần lớn hay phần nhỏ?”

“Phần lớn.”

Ngô Tuyết vội hỏi: “Chử tổng, hai phần có nhiều quá không?”

Chử Ưng vẫn đang nhìn thực đơn: “Không phải cả hai đều chưa ăn cơm sao?”

Ngô Tuyết đành phải cười gượng: “… Vâng, đúng vậy, có điều sức ăn của Túc Nghệ ít lắm, hai phần có lẽ ăn không hết.”

Cuối cùng vẫn gọi hai phần.

Phục vụ vừa đi thì điện thoại của Chử Ưng liền đổ chuông… Thực ra lúc ở trên xe đã réo nhiều lần lắm rồi, chẳng qua anh đều ngắt máy hết.

Anh đủng đà đủng đỉnh nghe máy: “Ừm.”

“Bố khỉ, sao ông liên tục ngắt điện thoại tôi gọi thế hả?” Giọng đàn ông ở đầu kia rất to, “Đại ca, đang đâu vậy, lần trước chuyện tôi nói với ông có quá lắm không? Hạnh phúc cả đời của tiểu đệ phụ thuộc cả vào đại ca đó.”

Chử Ưng nhăn nhó dịch điện thoại ra xa tai: “Chẳng liên quan.”

Lưu Tỉ rất hiểu tính thằng anh em nối khố của mình, cái điệu nói chuyện này là đang muốn dập máy rồi đây, anh ta vội la lên: “Đừng mà, để tôi gặp mặt nói trực tiếp đi, ông đang ở đâu?”

Đúng lúc này, có mấy vị khách bước vào nhà hàng, nhân viên phục vụ ở cửa rao: “Muốn ăn tôm hùm đất…”

Những nhân viên phục vụ ở bên ngoài khác lập tức hô nối: “Hãy đến Hương Nghi Giai!”

Đầu kia lập tức cúp máy.

Túc Nghệ thính tai, trí nhớ tốt, nghe một cái liền đoán ngay ra giọng Lưu Tỉ, cô hỏi: “Anh ta muốn tới à?”

Ngô Tuyết thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”

“À, một người bạn của Chử Ưng.” Túc Nghệ đổ nước ấm tráng bát đũa sạch sẽ một lần rồi lấy bát đũa của Chử Ưng sang, “Tên là Lưu Tỉ.”

Ngô Tuyết sửng sốt: “Chữ “tỉ” nào thế?”

Chử Ưng đáp: “Tỉ trong “ngọc tỉ”.

Người ngồi bên im bặt.

Tôm hùm đất còn chưa được đưa lên, Ngô Tuyết bỗng đột ngột đứng dậy, tiếng chân ghế rít lên chói tai: “Tôi bỗng nhớ ra có chút việc, về trước nhé.”

Túc Nghệ tỏ vẻ khó hiểu: “Chuyện gì mà gấp vậy?”

Ngô Tuyết nói: “Phải gọi mấy cuộc điện thoại, dạo này có nhiều tài nguyên tìm tới cửa lắm, tôi phải về sắp xếp một chút.”

“Em mới bắt đầu quay chưa bao lâu, có mời thì em cũng không thể nào đi được, cứ từ chối hết là xong.”

Ngô Tuyết kề sát vào tai cô nói nhỏ: “Mẹ kiếp, em có muốn được hẹn hò riêng tư không hả?!”

Chậc, người này, sao lại nói tục chứ?

Túc Nghệ tỉnh bơ nói tiếp: “Vậy giao toàn quyền cho chị đấy, đi đường cẩn thận nhé.”

Ngô Tuyết đi rồi, Túc Nghệ liền dịch ghế lại gần chỗ Chử Ưng.

Tôm hùm đất lên rất nhanh, cô đeo bao tay vào, xách một con tôm lên: “Em bóc cho anh nhé? Em bóc thạo lắm đấy.”

Vừa nói xong thì con tôm hùm đất trong tay đã bị người ngồi bên lấy mất.

Động tác của anh rất thuần thục, nhanh thoăn thoắt, mấy phần tôm đã được bỏ vào bát cô: “Ăn đi.”

Lúc Lưu Tỉ đến liền được một phen hoảng hồn bởi núi vỏ tôm trước mặt Chử Ưng.

Anh ta nhanh chân ngồi xuống cạnh Chử Ưng, sợ anh chạy mất: “Ông đi ăn tôm hùm đất tê cay sao không gọi tôi?!”

Chử Ưng chẳng buồn nhìn anh ta: “Giờ tôi không gọi không phải ông cũng tự tới rồi đấy thôi?”

Lưu Tỉ không hề để bụng, thấy có Túc Nghệ liền cười cực kỳ thân thiết: “Sao em bóc tôm mà không đeo bao tay, lát nữa tay ám mùi đấy.”

Vừa nói xong thì thằng anh em nhà anh ta liền cực kỳ tự nhiên bỏ thịt tôm vào bát Túc Nghệ.

Ồ?!

Anh ta chơi với Chử Ưng từ hồi mặc quần yếm tới giờ, cấm có bao giờ được Chử Ưng gắp cho một miếng đồ ăn nào!

Anh ta tròn mắt: “Ôi, không phải, hai người… chẳng lẽ là?”

Túc Nghệ nhích người lại gần Chử Ưng, cười khúc khích.

Lưu Tỉ không giống Chử Ưng, trong Weixin của anh ta có một nhóm được phân loại riêng, số nữ minh tinh trong đó không dưới năm mươi người, giới giải trí có động tĩnh gì anh ta đều nắm rõ như lòng bàn tay. Dạo gần đây tin đồn về Túc Nghệ có thể nói là nhiều như được mùa. Tên Lương Bác thế nào thì không biết nhưng anh ta chỉ liếc một cái là nhận ra ngay tên “trùm” ở bãi đỗ xe kia chính là Chử Ưng, vốn còn định hỏi cho rõ nhưng Weixin của anh ta đã bị người ta kéo vào danh sách đen rồi. Thật không ngờ hai người này đúng là đang ở bên nhau thật!

“Chúc mừng chúc mừng, chuyện tốt thế này phải khui rượu mới được.” Lưu Tỉ vẫy tay gọi nhân viên phục vụ lấy mấy chai Thanh Đảo rồi hất hất cằm với Túc Nghệ: “Nghệ Nghệ, không ngại anh làm bóng đèn chứ?”

Chử Ưng lườm anh ta một cái: “Gọi là chị dâu.”

“Chị dâu.” Lưu Tỉ có việc nhờ người nên gọi ngọt xớt, biết rõ rồi còn hỏi, “Sao chị lại tới Thượng Hải thế này?”

Túc Nghệ nghe gọi vậy liền muốn thưởng hồng bao ngay cho Lưu Tỉ: “Đi quay phim.”

Lưu Tỉ cầm một con tôm hùm đất lên huých huých tay Chử Ưng, thuận miệng hỏi: “Hai người ai theo đuổi ai?”

Túc Nghệ vừa định đáp thì anh đã mở miệng trước: “Tôi.”

“Chậc chậc,” cả trái tim Lưu Tỉ lúc này đều hướng về Túc Nghệ, “chị dâu đúng là mắt mù.”

Anh mới là đồ mắt mù.

Túc Nghệ thầm đáp trong lòng, cũng thủ tiêu luôn hồng bao định thưởng cho Lưu Tỉ.

Rượu lên, Lưu Tỉ đặt một chai trước mặt Túc Nghệ rồi hai tay dâng điện thoại của mình tới trước mặt cô, trên màn hình mở sẵn một mã QR: “Chị dâu, thêm bạn bè trên Weixin chứ?”

Lần trước gặp nhau ở nhà hàng đã bỏ qua mất, từ đó tới giờ vẫn chưa gặp lại, bằng không anh ta đã chẳng tới mức phải chạy đi tìm Chử Ưng.

Hai người vừa thêm bạn bè xong, Chử Ưng bất ngờ đứng dậy.

“Đi vệ sinh.”

Chử Ưng đi rồi, Lưu Tỉ chuyển mông, ngồi sang cạnh Túc Nghệ: “Chị dâu à, tối muộn thế này chị còn tới đây, người đại diện cũng mặc kệ chị sao?”

Túc Nghệ đang định đáp thì điện thoại có âm báo tin nhắn.

Chử Ưng: “Ra ngoài.”

“Người đại diện của tôi vừa về.” Túc Nghệ nhanh chóng đứng dậy, xách túi lên đi, “Tôi cũng đi vệ sinh.”

Mới vừa về?!

Lưu Tỉ sửng sốt, chớp mắt liền quên mất muốn hỏi gì tiếp, đến khi hồi thần thì trên bàn đã chỉ còn sót lại mỗi mình anh ta.

Anh ta làm một hớp rượu.

Không sao, chờ chị dâu về rồi hỏi tiếp.

Túc Nghệ ngồi vào xe thắt dây an toàn: “Bỏ lại mình anh ta ở đó thực sự không sao chứ?” Tuy hỏi vậy nhưng khuôn mặt tươi rói đã bán đứng cảm xúc thật của cô rồi.

“Mặc kệ hắn.” Chử Ưng nói, “Muốn đi đâu?”

Túc Nghệ xem giờ, chín rưỡi, về thì sớm quá, cô không mang khẩu trang, đi chỗ đông người không được tiện.

Đang rầu lòng thì một tòa nhà lớn lướt qua cửa sổ xe, mặt tiền sáng lấp lánh dòng chữ: Rạp chiếu phim XX.

Trước sảnh rạp chiếu phim, Chử Ưng nhét tờ bướm giới thiệu phim vào tay cô: “Xem gì đây?”

“Tiên sinh, ngại quá,” nhân viên bán vé lên tiếng nhắc, “trong nửa giờ tới, rạp chúng tôi chỉ có một suất chiếu, những phim khác phải chờ ít nhất một tiếng trở lên.”

Túc Nghệ đến cả thông tin phim cũng không cần xem nữa: “Vậy chọn phim đó đi.”

Mua suất bỏng rồi vào phòng.

Họ chọn chỗ ngồi ở khúc giữa, lúc vào trong, cả khán đài không một bóng người, đến tận lúc sắp chiếu mới có một đôi tình nhân đi vào ngồi đằng trước họ.

Có lẽ vì ít người nên ngay cả quảng cáo, rạp chiếu phim cũng không phát, phát thẳng luôn phim. Mở đầu phim là một nhóm học sinh trung học xúm lại với nhau định mời bút tiên.

Hóa ra là phim ma nội địa à? Túc Nghệ ngáp một cái.

Trong quá trình mời bút tiên, nhạc phim từ từ chuyển sang giai điệu căng thẳng để dọa người, đúng chuẩn mô típ thường thấy của phim “ma” nội địa.

Để tạo không khí, nhạc càng ngày càng nhỏ lại, cô gái ngồi ghế trước thì thầm nói “em sợ lắm”, “nhạc nền đáng sợ quá”, Túc Nghệ dửng dưng hút một hơi coca.

Lâu lắm không uống, đã quá.

Trong phim, cây bút đám học sinh nữ đang cầm bắt đầu chuyển động, sau hơn nửa phút, một người nghịch ngợm trộm hé mắt nhìn, khung hình bỗng rung lên, thình lình một cô gái tóc trắng xuất hiện ngay bên cạnh bạn nữ đó.

“Á!” Cô gái ngồi ghế trước rúc vào lòng bạn trai, nức nở bảo, “Đáng sợ quá, kinh thật đấy… hức hức…”

Người bạn trai xoay người ôm bạn gái mình, cúi đầu dỗ dành: “Cưng đừng sợ, có anh đây rồi, đừng khóc, đừng khóc.”

… Ồ???

Còn có kiểu này nữa à???

Mắt Túc Nghệ lập tức sáng lên.

Cô ngồi thẳng lưng, nín thở, nghiêm túc xem phim.

Rất nhanh, đoạn nhạc gây căng thẳng kia lại bắt đầu.

Mất gần chục giây, cuối cùng cũng tới một đoạn cao trào nhỏ, cô gái áo trắng lại xuất hiện một lần nữa trên màn ảnh.

Cơ hội tới rồi!

Túc Nghệ không cần suy nghĩ, nhắm mắt rúc người vào lòng người bên cạnh…

Không hề chui được vào trong một lồng ngực dày rộng ấm áp như trong tưởng tượng.

Phương hướng bị sai lệch, cô… đụng đầu vào cánh tay người đàn ông.

…… Cứng quá.

…… Đau quá.

Có cảm giác đang bị ai đó nhìn trên đỉnh đầu, cô thầm nghĩ, liệu không biết có cái lỗ nào có thể cho cô chui vào ngồi trốn một lúc được không.

Đang định rụt đầu về thì người đàn ông bỗng đưa tay ôm cổ cô.

Tay kia tiến quân về phía tóc, chuẩn xác đáp xuống chỗ đầu cô bị đụng, nhẹ nhàng xoa xoa.

Giọng Chử Ưng nghe vừa buồn cười vừa bất lực.

“Có ngốc hay không chứ?”

Chú thích:

*rượu trắng Thanh Đảo: Thanh Đảo là tên một địa danh không phải một nhãn hiệu, loại này có giá từ vài trăm ngàn đồng tiền Việt tới vài triệu.

*chí mà phù: còn gọi là chè mè đen

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN